Thành Trì Của Tôi

Chương 41-2




Giang Tùy nói không lại thằng bé: "Được rồi, không phải em đã biết rồi sao?"

Tri Tri oán giận: "Em biết cái gì? Cậu nhỏ đe dọa em, cái gì cũng không nói, em hỏi cậu ấy sao lại lừa được chị, cậu ấy thì hay rồi, cười khinh bỉ em một cái, chẳng thèm nói gì cả."

Giang Tùy nói: "Ai bảo em hỏi nhiều, đây là chuyện riêng tư, chị cũng không muốn trả lời em nữa."

"Được được được, em cũng lười hỏi chị rồi." Tri Tri nhích đến gần, đôi mày hơi nhếch lên gian xảo: "em hỏi chị một câu, nếu như mẹ em với bác Giang biết chuyện này, có phải sẽ bị dọa cho ngất xỉu không?"

"..."

Thấy Giang Tùy không nói gì, Tri Tri hehe hai tiếng, có vẻ như cười trên sự đau khổ của người khác: "Bác Giang thì em không biết, có điều mẹ em ấy à, chị cứ đợi mà xem, trăm phần trăm sẽ lột da cậu nhỏ."

"..." Giang Tùy ngẩn người một chút, nhíu mày hỏi: "Em có cần cường điệu vậy không?"

"Chị đừng có mà không tin, mẹ em là người thế nào chứ, nhà vô địch giải golf nghiệp dư, kỹ năng đặc biệt chính là...không dễ dàng động thủ, một khi đã động thì xong rồi, lúc em còn nhỏ, hồi trước 9 tuổi ấy, chỉ cần mẹ em quay lại, một khi thầy chủ nhiệm cáo trạng cái gì, nói em phạm đại tội, là thôi em xong đời, mông em bị đánh cho nở hoa luôn."

Tri Tri trưng ra dáng vẻ "chị nhìn xem em có bao nhiêu kiên cường" tiếp tục đe dọa: "Mặc dù cậu nhỏ đã gần 18 tuổi rồi, nhưng mà tội này của cậu ấy đúng là siêu to, dám dạy hư chị, mẹ em mà không đập cậu ý mới là lạ ấy! Này, chị không tin thì đi thư phòng xem xem, giấy chứng nhận vô địch golf của mẹ em vẫn còn treo trong tủ kính đấy."

Giang Tùy bị thằng bé nói một hồi đâm hoảng, "Em không được ở trước mặt dì Châu nói linh tinh."

"Em nào có đến mức đấy. Hai người tốt nhất nên cẩn thận một chút đi, đừng để đến lúc bị đánh rồi lại vu oan giá họa cho em!" Tri Tri thành tâm khuyên nhủ một bài, "Chị, chị với cậu em yêu nhau, đúng thật là như bông hoa nhài cắm cái gì đấy nhỉ... cậu ấy tính tình thì chả ra làm sao, người cũng không tốt, sẽ bắt nạt chị đó!"

Bất kể thế nào, Tri Tri đều nhận định ông cậu nó là một người không tốt, nói nhiều như vậy chỉ là hy vọng chị mình nghe ra, quay đầu là bờ.

Mà Giang Tùy đâu có thèm nghe thằng bé đâu.

"Đừng có nói linh tinh." Giang Tùy không muốn tiếp tục chủ đề này.

Mặc dù cô không hoàn toàn tin lời Tri Tri cho lắm, nhưng trong lòng Giang Tùy vẫn có vài phần lo lắng khẩn trương. Từ sau này phải chú ý hành động ở trước mặt dì Đào mới được, sợ bị nhìn ra manh mối gì thì toi.

Giang Tùy nghĩ là, nếu như thực sự phải công khai với gia đình, thì tốt nhất cũng phải để đến lúc sau khi thi xong đại học.

Thế nhưng mọi thứ không phải lúc nào cũng luôn đi theo hướng mà mình mong đợi.

Tuần thứ hai của năm lớp 12, xuất hiện một sự cố.

Buổi tối tự học thứ hai, Giang Tùy đi vào nhà vệ sinh liền gặp được Triệu Hử Nhi, hai người đúng lúc cùng nhau đứng ở bồn rửa tay bên ngoài. Lúc Giang Tùy chuẩn bị đi, liền nghe thấy Triệu Hử Nhi gọi.

"Cậu và Châu Trì đang yêu nhau à?" Lúc cậu ta hỏi câu này còn nhìn Giang Tùy cười một cái, "Hôm sinh nhật Trương Hoán Minh, tôi nhìn thấy hai người...ừm, trong lối thoát hiểm."

Giang Tùy ngẩn người, nhìn cậu ta.

Triệu Hử Nhi lại cười một cái, "hóa ra cậu cũng biết yêu đương với con trai, thật kinh ngạc đấy, tôi còn cứ nghĩ cậu không giống tôi cơ."

Giang Tùy không nói gì.

"Làm gì mà khẩn trương thế, yêu đương thôi mà, cậu nhìn tôi ấy, yêu đương biết bao nhiêu rồi," Triệu Hử Nhi cười rất rực rỡ, "Dù sao thì cũng chẳng ai quản tôi, tôi cũng chẳng phải học sinh giỏi giang gì." Cậu ta nhích lại gần Giang Tùy một chút, nhỏ giọng hỏi: "Cậu với cậu ấy làm chưa?"

Khuôn mặt Giang Tùy đỏ lên, có một cảm giác bị xúc phạm, cô chau mày: "Cậu đừng có nói chuyện linh tinh."

"Ây, cậu e thẹn cái quái gì chứ, mình đều là con gái cả mà." Triệu Hử Nhi vẫn cười cười, ra vẻ ôn hòa: "chỉ là tò mò tí thôi, cậu cũng có thể hỏi tôi."

Giang Tùy mới không thèm hỏi cậu ta, nhìn cũng không nhìn, lập tức đi ra ngoài.

Tiết tự học tiếp theo, đầu óc cô vẫn không thể nào tập trung được.

Cô không biết Triệu Hử Nhi nói với cô những cái này để làm gì. Dù sao, chắc chắn không phải chuyện tốt đẹp.

Tuy rằng bình thường Triệu Hử Nhi đối với cô cũng hòa khí, nhưng Giang Tùy không ngốc, cô thừa biết Triệu Hử Nhi không hề thích mình.

Giang Tùy cố gắng hồi tưởng lại, cố nhớ xem mình với Triệu Hử Nhi có ân oán gì, hình như cũng không có, chỉ có một lần hồi năm lớp 10, Triệu Hử Nhi muốn ứng cử chức vụ ủy ban văn nghệ nhưng chủ nhiệm lại đưa vị trí này cho Giang Tùy.

Kể từ lúc đó, Giang Tùy đã cảm thấy Triệu Hử Nhi đối với mình có địch ý, thi thoảng sẽ nhắm thẳng vào cô, nhưng lại không thể hiện rõ ràng, như có như không, đều là những chi tiết nhỏ nhặt, bề ngoài thì đối xử với cô rất bình thường, khiến cho người khác đều không nhìn ra được.

Sau đó, Giang Tùy nghe ngóng được từ chỗ Lâm Lâm và Hứa Tiểu Âm, biết được Triệu Hử Nhi thi thoảng nói xấu sau lưng mình. Lúc đầu cô có chút tức giận, nhưng cũng không thèm so bì.

Giang Tùy không hẳn hiểu trong lòng Triệu Hử Nhi nghĩ cái gì, hoặc là nói, cô không nhận ra những biến đổi nhỏ nhặt của con gái ở độ tuổi trưởng thành này.

Không chỉ so về thành tích, mà cả về vẻ ngoài, khả năng nổi bật trong đám đông, mức độ thu hút con trai... Triệu Hử Nhi kỳ thực đã coi Giang Tùy là đối thủ.

Sau đó hai ngày, Giang Tùy cũng không chú ý đến Triệu Hử Nhi nữa, cũng không nói với Châu Trì, bởi cũng chẳng biết phải nói như thế nào. Ngày hôm đó cậu ở chỗ đó hôn cô có chút bốc đồng, nhưng trong lòng Giang Tùy hiểu, cho nên không nỡ trách cậu cái gì.

Cô cảm thấy, mấy chuyện mâu thuẫn giữa con gái với nhau mà để liên lụy đến Châu Trì thì không tốt cho lắm.

Hai ngày sau này, cũng không nghe thấy Triệu Hử Nhi tìm cô nói gì nữa, Giang Tùy trong lòng thở phào nhẹ nhõm, không ngờ rằng, giữa trưa ngày thứ sáu lại phát sinh một chuyện ngoài dự liệu.

Hôm đó Giang Tùy cũng vài nữ sinh nữa đi ăn trưa, lúc quay lại đã rất muộn, vừa bước vào lớp học liền thấy rất nhiều người vây quanh chỗ ngồi của mình, có nam có nữ, người cười người thảo luận, vô cùng náo nhiệt.

Lâm Lâm cảm thấy kỳ quái, nói lớn: "Mấy người làm gì thế?"

Nhóm người bị tiếng quát làm cho giật mình, ngay lập tức tản ra, không biết cái gì rơi xuống đất, bị đá trượt đi.

"Làm cái quỷ gì vậy?"

Lâm Lâm bước tới nhặt lên.

Giang Tùy bước về phía trước hai bước, nhìn thấy quyển sổ trên mặt đất, bước chân liền đông cứng lại.

Đây chính là quyển sổ phác thảo mới của cô, được vẽ trong kỳ nghỉ hè ở Mỹ.

Từ đầu đến cuối, đều là hình của Châu Trì.

Hết chương 41.