Thanh Triều Ngoại Sử 2

Chương 20: Tương tư tương kiến tri hà nhật (trung)




Tiểu Tuyền, Doanh Doanh và Tiểu Liên tiếp tục trò chơi dang dở.  Tiểu Tuyền đứng quay lưng ra cổng, hăm hở tâng cầu.  Nàng tâng lần này là đến lượt thứ bốn mươi hai rồi, vốn là mức cao nhất hiện tại, và vì muốn phá kỷ lục cho nên khi Doanh Doanh hấp háy mắt và Tiểu Liên liên tục hất đầu về cổng, nàng vẫn không trông thấy, hăm hở đá tiếp.  Đến lượt Hiểu Quân đang lau chùi bàn ghế trong sảnh cũng chạy ra tằng hắng đánh tiếng, Tiểu Tuyền vẫn chăm chú vào trái cầu ngũ sắc tung lên lộn xuống.  

Ba cô gái thấy Tiểu Tuyền ham chơi đến quên trời đất, không biết làm sao, chỉ đành đứng ngây mặt nhìn Tiểu Tuyền mải mê tâng cầu.  

- Năm mươi mốt, năm mươi hai, năm mươi ba…

Tiểu Tuyền cất giọng đều đều.  Đến khi nàng đếm đến lượt sáu mươi lăm, Tiểu Tuyền mới phát giác bầu không khí trong sân có phần im ắng, im ắng đến kỳ lạ.  Nàng bèn dừng đá cầu, đưa mắt nhìn Hiểu Quân.

Tiểu Tuyền còn chưa lên tiếng hỏi Hiểu Quân thì một chiếc bóng to lớn từ từ phủ lên người nàng từ phía sau.    

- Tham kiến Phủ Viễn tướng quân.

Doanh Doanh, Tiểu Liên và Hiểu Quân đồng thanh hô.

Tiểu Tuyền ngộ ra người đứng phía sau nàng là Tiêu Phong, giật mình quay phắt lại nói:  

- Tham…

Nhưng Tiểu Tuyền chỉ nói được một tiếng, loạng choạng ngã chúi đầu về trước.  Chả là khi nàng quay lại nhún chân hành lễ do luống cuống đã đạp phải mớ tuyết nằm vương vãi trên đất.  

- Áaa!!!

Tiểu Tuyền la lớn.

Tiêu Phong đưa tay ra chộp lấy đôi vai Tiểu Tuyền, may là chàng phản xạ kịp thời, bằng không nàng đã té vập mặt xuống đất rồi.  Ngặt một nỗi Tiêu Phong gieo nhân lành nhưng chàng lại không hưởng được phúc báo.  Ngay khi chàng chộp lấy đôi vai Tiểu Tuyền, nàng cũng đồng thời chộp… vào ngay giữa hai chân chàng để giữ thăng bằng.   

- Ối!  

Tiêu Phong bật tiếng kêu lớn.  Gương mặt điển trai của chàng lập tức nhăn lại, hai mắt nhắm chặt và chàng buông đôi vai Tiểu Tuyền ra.

Tiểu Tuyền cũng buông… chàng ra.  Nàng liên tục bước lui ba bốn bước, giấu bàn tay vừa mới gây họa ra sau lưng và cúi gầm mặt nhìn xuống đất.  

Doanh Doanh, Tiểu Liên và Hiểu Quân thấy Tiêu Phong ôm bụng, gập mình thở những hơi thở ngắn, ba cô gái còn chưa biết làm gì để giúp cho chàng thì đột nhiên chàng thẳng người lên.  

Tiêu Phong chậm rãi mở mắt ra.  Sau khi chàng nhè nhẹ thở ra, chàng ra hiệu cho Doanh Doanh, Tiểu Liên và Hiểu Quân miễn lễ bằng cử chỉ của bàn tay rồi bước tới trước mặt Tiểu Tuyền.

Tiểu Tuyền than thầm khi thấy chiếc bóng to lớn lại từ từ phủ lên nàng lần nữa, và khi chiếc bóng đó hoàn toàn phủ lấy nàng, Tiểu Tuyền cảm giác như có một áp lực vô hình ập đến khiến nàng khó thở.  Nàng cứ đinh ninh rằng nàng sẽ lãnh một cái tát, chí ít cũng bị đuổi việc nhưng chỉ nghe nói:  

- Ngẩng đầu lên. 

Tuy rằng khi nói câu này giọng Tiêu Phong hòa nhã, Tiểu Tuyền vẫn thót bụng.  Nàng chậm rãi ngẩng đầu lên, tránh nơi đó… nàng lướt đôi mắt thật nhanh lên bụng chàng, rồi tới ngực, cổ, cằm, miệng và mũi, cuối cùng dừng ở đôi mắt.    

Đây là lần đầu Tiểu Tuyền nhìn vào mắt Tiêu Phong, nàng ngạc nhiên khi thấy trong đó chẳng có một tia lửa nào.  Mắt chàng chỉ trong và xanh như mặt nước hồ, ẩn bên dưới hai hàng lông mi cong và dày, đôi mắt đẹp đến nỗi nàng mê mẩn nhìn. 

Tiêu Phong cũng nhìn lại Tiểu Tuyền, thấy trước mặt chàng là một cô gái mảnh khảnh nhưng đã cho chàng một “trảo” không nhẹ. 

Hai người nhìn nhau một hồi, bỗng dưng Tiêu Phong không hề báo trước, đưa tay ra.  Tiểu Tuyền thấy bàn tay Tiêu Phong đưa ra, tưởng sắp bị ăn tát bèn lập tức lui về sau.  

Nhưng trước khi Tiểu Tuyền thoát khỏi tầm với của Tiêu Phong, mấy ngón tay chàng đã kịp thời lướt qua một bên chân mày nàng.  Tiểu Tuyền dừng chân lại thộn mặt nhìn cọng lông ngỗng từ từ rơi xuống vạt áo nàng, sực hiểu thì ra lúc nãy chàng chỉ là giơ tay phủi cọng lông ngỗng bé tẹo đang vương trên chân mày nàng.  

- Hi hi.

Doanh Doanh, Tiểu Liên và Hiểu Quân thấy thái độ Tiểu Tuyền từ lúng túng chuyển sang ngớ ngẩn một cách đột ngột, không nhịn được phá lên cười.  

Tiêu Phong cũng cười, đoạn chàng bật ngón cái lên nói: 

- Đá giỏi lắm, nhưng ở ngoài này còn ướt, hãy vào tiểu đình trong hoa viên chơi ở đó khô ráo an toàn hơn.

Tiêu Phong nói đoạn cúi xuống nhặt trái cầu lên đưa cho Tiểu Tuyền, chờ một chút mà Tiểu Tuyền vẫn còn ngơ ngẩn đến xuất thần, chàng bèn quay sang đưa trái cầu cho Hiểu Quân. 

Hiểu Quân thấy trên tay Tiêu Phong cầm thêm một gói giấy dầu, nói:

- Để tiểu nữ giúp ngài? 

Tiêu Phong gật đầu, đưa gói giấy dầu cho Hiểu Quân rồi chàng chắp tay sau lưng ung dung đi về phía hậu viên.

Tiêu Phong đi rồi, Hiểu Quân quay sang thấy Tiểu Tuyền vẫn còn ngơ ngơ ngẩn ngẩn liền phát lên vai Tiểu Tuyền một cái nói:

- Tiểu a đầu, mi còn định hóa đá đến chừng nào?  Mau theo chúng ta vào bếp dọn cơm trưa cho tướng quân thôi.

Bấy giờ Tiểu Tuyền mới hoàn hồn, hai má ửng hồng ngoảnh đầu đi theo Hiểu Quân.  Doanh Doanh và Tiểu Liên cũng đi phía sau Tiểu Tuyền và Hiểu Quân.  

- Lúc nãy muội sợ muốn chết! – Tiểu Tuyền ôm ngực nhìn Hiểu Quân nói– Muội cứ tưởng muội sẽ bị đuổi việc!

Hiểu Quân vừa đặt chân lên hành lang vừa lắc đầu.

- Mi yên tâm – Hiểu Quân nói - Ta ở trong phủ này từ năm sáu tuổi chưa bao giờ thấy ngài nổi nóng với hạ nhân, huống hồ đuổi việc một a hoàn xinh như mi.

Tiểu Tuyền nghe Hiểu Quân nói yên tâm một chút, ghé mắt nhìn gói giấy dầu trong tay Hiểu Quân.  Tiểu Tuyền ngạc nhiên khi thấy trong đó lại là bánh Quế hoa mà không phải loại bánh nào khác.

- Ngộ chưa – Tiểu Tuyền nhướng mày nhìn Hiểu Quân nói - Ngài ấy là dân miền Bắc lại thích ăn bánh miền Nam?  

Hiểu Quân chưa trả lời, Doanh Doanh nói:

- Ăn bánh mà cũng phân biệt vùng miền à?

- Muội không có ý đó - Tiểu Tuyền quay ra sau nhìn Doanh Doanh cười nói - Chỉ là muội cảm thấy rất ngộ, một vị quan nhất phẩm mà đích thân ra chợ mua bánh, hơn nữa lại mua một loại bánh hết sức dân dã!

Tiểu Liên bước lên một bước bá vai Tiểu Tuyền nói:

- Mi thấy việc tướng quân nhà mình đi mua bánh rất ngộ, vậy mi sẽ còn thấy ngộ hơn nữa nếu ta nói với mi ngài ấy không hảo ăn ngọt...

Tiểu Liên nói tới đây Hiểu Quân thấy Tiêu Phong đang đi phía trước, bèn đưa tay lên môi suỵt khẽ.  Tiểu Liên lập tức im bặt, theo Hiểu Quân rẽ sang hành lang bên trái đi hướng nhà bếp. 

Tiêu Phong đẩy cửa bước vào phòng ngủ của chàng, chân vừa qua cửa, mặt chàng thoáng nét kinh ngạc nhưng mau chóng lấy lại thái độ bình thường.  Tiêu Phong dời ánh mắt từ giường ngủ sang cái giá treo y phục dựng ở cuối giường, đi tới cái giá, tháo mũ quan xuống mắc lên giá treo, rồi cởi quan phục và cũng treo lên.  Bên cạnh giá treo có một cái tủ lớn, Tiêu Phong với tay kéo hộc tủ lấy một bộ quần áo màu bạch kim thay vào, chiếc áo may bó sát khéo tôn bờ vai rộng và rắn chắc của chàng, lại càng làm nổi bật thân hình lực lưỡng của chàng. 

Tiêu Phong thay đồ xong bước lại giường nói: 

- Nàng trùm chăn kín người không thấy ngộp à?

Quả thật Hà Tử Lăng đang nấp trong chăn, nghe nói ló đầu ra cười và ngồi lên.

Tiêu Phong cũng ngồi xuống giường, quay sang nhìn nàng.  Hà Tử Lăng thấy Tiêu Phong nhìn mình, chớp mắt hỏi:

- Tiểu nữ có gì đáng nhìn?

Theo thói quen Hà Tử Lăng nói xong giơ tay vén tóc qua vai, nhưng tay nàng vừa giơ lên, Tiêu Phong đã giúp nàng vén gọn lọn tóc ra sau gáy. 

- Nếu nàng không có gì đáng nhìn - Tiêu Phong nói - E rằng trên thế gian này chẳng còn mấy người đáng nhìn.

- Nếu tiểu nữ đáng nhìn vậy sao ngài về kinh thành được mấy hôm rồi không đến Tụ Bảo Trai?

Hà Tử Lăng nheo mắt nói.  Khi Hà Tử Lăng nói câu này đôi môi trái tim được nàng tô son màu cánh sen hơi dẩu lên.  

Tiêu Phong im lặng trước câu hỏi của Hà Tử Lăng, thu tay về, đôi mắt chàng cũng rời khỏi mặt nàng.  

Tuy Hà Tử Lăng không nhìn theo ánh mắt Tiêu Phong nàng cũng biết chàng đang nhìn tấm bình phong vẽ mấy đóa Thiên Sơn tuyết liên dựng ở góc phòng.  

- Cám ơn ngài đã tặng hoa và hắc trân châu - Hà Tử Lăng nhích lại gần Tiêu Phong nói - Tiểu nữ rất thích, không ngờ ngài vẫn còn nhớ.

- Nàng thích là tốt.

Tiêu Phong nói, vẫn không nhìn Hà Tử Lăng.  

Hai người rơi vào im lặng.

Trước thái độ lạnh nhạt của Tiêu Phong, mặc dù Hà Tử Lăng đã biết từ trước nhưng cũng không tránh khỏi hụt hẫng.  Trong ba năm qua, càng lúc chàng càng xa lạ với nàng, tất cả cũng vì loại hoa vẽ trên tấm bình phong đằng góc phòng. 

Hà Tử Lăng nhớ lại ba năm trước, khi chàng cho người mang tấm bình phong đó về đặt trong căn phòng này trong đầu nàng đã luẩn quẩn hàng ngàn câu hỏi, một mối nghi ngờ xen lẫn sự bất an khơi dậy trong nàng càng lúc càng lớn dần.  Lẽ nào chàng vẫn bên nàng nhưng sự đam mê đã tắt?  Chàng chán nản với mối quan hệ hiện tại?  Hay là sự đam mê dành cho nàng đã bị thay thế bởi một đam mê khác, thú vui khác, một người phục tùng khác mà chàng đang đeo đuổi?

Nhưng sau đó nàng phát hiện mọi việc không như nàng nghĩ, chàng chẳng đeo đuổi một người phục tùng nào khác.  Mà chính loại hoa đó, thứ duy nhất chàng nghĩ đến.  Chàng nói chàng gặp nạn trên Thiên Sơn, một người con gái đã dùng loại hoa đó cứu chàng.  Và cũng từ đó, Hà Tử Lăng thấy chàng thay đổi, không còn là một tay chơi bời trác táng như trước.

Bất quá, nàng không cam lòng, hai người vốn có nhiều điểm tương đồng như hai mảnh ghép hoàn hảo.  Vậy mà… Hà Tử Lăng nhớ lại khi đó nàng đã đi tìm hiểu cô gái kia, biết được cô ta là một cô gái vô cùng trang nhã, tóc suôn dài, đen mượt, gương mặt kiều diễm với đôi mắt đen láy, sáng lấp lánh như hai vì sao giữa trời đêm huyền hoặc, toàn thân toát ra khí chất thoát tục, khiến ai nhìn thấy cũng không thể dời mắt.  Đứng trước sắc đẹp ấy hẳn kẻ lạnh lùng vô tình nhất cũng phải tan chảy…  

Hà Tử Lăng đang nhớ chuyện cũ, chợt bên ngoài có tiếng gõ cửa, rồi tiếng Lôi Kiến Minh vang lên mời hai người ra sảnh dùng cơm.  Hà Tử Lăng và Tiêu Phong ra ngoài sảnh, trên bàn cơm nước đã được dọn tươm tất.

Tiêu Phong mời Lôi Kiến Minh cùng ăn.  Lôi Kiến Minh ngồi vào bàn, nâng ly rượu lên nhìn Tiêu Phong cười nói:

- Lão nô xin mời tướng quân li rượu mừng này nhé, mừng hai kiến nghị của ngài đều được thái hoàng thái hậu và các quan ủng hộ.

Tiêu Phong kính rượu Lôi Kiến Minh, Hà Tử Lăng cũng nâng ly lên nói:

- Còn tiểu nữ thì mời ngài li rượu hội ngộ này, cũng mừng trận chiến Nam lộ Thiên Sơn vừa rồi của ngài.  

Tiêu Phong lại uống rượu với Hà Tử Lăng.  Hà Tử Lăng uống xong rượu tiếp tục nói:

- Ngài biết không, ban sáng tiểu nữ ra chợ, khắp Đông Thành đâu đâu cũng nghe người ta bàn tán về ngài.  

Lôi Kiến Minh hỏi:

- Người ta bàn tán điều gì vậy tiểu thư?

Hà Tử Lăng đáp:

- Cháu nghe họ nói Phủ Viễn tướng quân là một người cơ trí hơn người, kinh thiên quyết đoán, ở tây bắc bình thương châu chi loạn, ở miền Nam dẹp bỏ bang phái phục Minh, lại còn khắc phục được “sa sát tử” nữa.  Tóm lại họ nói họ thật may mắn khi có một nhân tài kiệt xuất, văn thao võ lược, khôn khéo sắc bén khó ai bì kịp như Phủ Viễn tướng quân phụng sự cho triều đình.   

Hà Tử Lăng nói xong nhìn Tiêu Phong tươi cười, nhưng Tiêu Phong chỉ đặt li rượu xuống lặng lẽ cầm đũa lên, lặng lẽ dùng cơm.  

Tiểu Khả đứng hầu phía sau Hà Tử Lăng, chau mày nhìn Tiêu Phong chẳng có một chút nồng hậu với Hà Tử Lăng.  Tiểu Khả tự nhủ nếu như lúc trước, Tiêu Phong nghe những lời rót mật vào tai đó hẳn chàng đã xúc động không ngớt.  Vậy mà bây giờ, Tiểu Khả trông nét mặt Tiêu Phong thâm trầm, hơn nữa khoảng cách ngồi giữa chàng và Hà Tử Lăng vô cùng xa cách.  

Tiểu Khả nghĩ tới nghĩ lui, rốt cuộc không thể chịu đựng nổi sự lạnh nhạt này của Tiêu Phong dành cho Hà Tử Lăng bèn lên tiếng:

- Hình như tướng quân thân ở đây mà hồn bay mất rồi!

Tiểu Khả dứt lời thấy Tiêu Phong không chút phản ứng, điềm nhiên nhai cơm, nàng điên tiết lại nói:

- Hình như bay vào căn phòng nào đó trong hậu viên rồi!

Trong đám a hoàn đứng hầu trong sảnh chỉ có Hiểu Quân là hiểu chuyện nhất, Hiểu Quân bước lại gần Tiêu Phong, vừa với tay lấy bình rượu rót vào li cho chàng vừa đạp lên chân Tiểu Khả.

Tiểu Khả biết Hiểu Quan đang nhắc khéo nàng, vẫn tiếp tục nói:

- Hà tiểu thư theo ngài bao năm, không biết ngài có biết tiểu thư thích ăn bánh gì không?

Lôi Kiến Minh nghe câu hỏi thẳng thắn của Tiểu Khả không khỏi giật mình, lại than trời như bộng khi thấy Tiêu Phong khựng đũa lại không gắp thức ăn nữa.  

Nhưng Lôi Kiến Minh không phải lo lâu, Hiểu Quân không để Tiêu Phong đoán mò làm Hà Tử Lăng khó xử, nhanh trí nói:  

- Đương nhiên tướng quân phải chăm sóc nữ thần y chu đáo chứ!  Ngài đang tìm cách thuyết phục cô ấy chữa bệnh cho hoàng thượng mà!   

Câu nói của Hiểu Quân khiến Lôi Kiến Minh ưng bụng, nhìn Hiểu Quân bằng ánh mắt cảm khái rồi nhìn Tiêu Phong nói:

- Tướng quân định khi nào đưa cô ấy vào cung?  Sáng mai à?

Tiêu Phong đặt chén đũa xuống bàn quay sang Lôi Kiến Minh, nhưng chàng còn chưa trả lời ông lão thì khi này a hoàn Tiểu Mễ mang thêm một bình rượu vào đặt lên bàn nghe được liền nói:

- Dạ bẩm tướng quân, thứ lỗi tiểu nữ nhiều chuyện, lúc nãy tiểu nữ nghe Tiểu Thúy nói suốt ngày hôm qua cho tới bây giờ cô ấy nằm mê man trên trường kỷ, chắc sáng ngày mai không thể đi lại được đâu. 

Tiểu Mễ vừa dứt lời, mọi người không thấy thân hình cao lớn vận trường bào bạch kim của Tiêu Phong đâu nữa, như một cơn gió, chàng biến mất khỏi sảnh.  

Tiêu Phong đi như chạy trên hành lang.  Vừa đi, chàng vừa nguyền rủa từ hôm đặt chân vào thành chàng đã có quá nhiều việc phải lo, quá nhiều chuyện cần giải quyết nên chàng không có thời gian để ý nữ thần y, lúc nãy chàng nghe Tiểu Mễ nói nàng bị bệnh làm trái tim chàng đập thình thịch. 

Tiêu Phong đi rất nhanh, nhoáng mắt đã đến trước cửa phòng nữ thần y.  Chàng thấy trời đang đông mà hai cánh cửa sổ phòng nàng mở toác hoác bèn bỏ qua phép tắc đẩy cửa bước vào phòng.  Trong phòng chỉ có một mình nữ thần y nằm trên trường kỷ đặt bên dưới cửa sổ, còn lại không thấy a hoàn đã được chàng giao nhiệm vụ trông chừng nàng đâu cả.  Tiêu Phong bước lại trường kỷ, nhìn xuống thấy hai mắt nữ thần y nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch, tóc đen và dài rũ xuống sàn nhà trông thật đáng thương.  Chàng đặt tay lên trán nữ thần y, thở dài não nuột.

- Người đâu!

Tiêu Phong gọi lớn.

Một đám a hoàn chuyên lo chuyện trong hậu viên nghe tiếng gọi giật mình, bởi lẽ từ trước tới giờ họ chưa từng nghe Phủ Viễn tướng quân lớn tiếng với họ như vầy, bèn ngưng mọi chuyện đang làm lật đật chạy vào phòng.  Một a hoàn nhìn đôi mắt rực lửa của Tiêu Phong, lúng búng:

- Dạ bẩm tướng quân…Tiểu Thúy…cô ấy vừa đi khỏi, cô ấy cần đi nhà…

- Nàng gọi đại phu tới đây!

Tiêu Phong lại lớn tiếng cắt lời a hoàn nọ.  Đoạn chàng nhìn đám a hoàn còn lại nói:

- Nàng đi lấy thêm một cái lò than, còn nàng đi mở tủ đằng kia lấy thêm tấm chăn mang lại đây, nàng ấy cần sưởi ấm, còn lại thì ra ngoài để nàng ấy nghỉ ngơi!

Đám a hoàn nghe nói vâng dạ, rồi đi làm công việc đã được giao.  Khi này Tiểu Thúy chạy vội trên hành lang, còn vài bước nữa là đến phòng nữ thần y thì chợt nghe tiếng gọi phía sau, quay nhìn thì thấy Hà Tử Lăng.  Tiểu Thúy cúi chào, Hà Tử Lăng nói:

- Em đi lấy nước nóng pha một chút gừng cho cô ấy uống, nước gừng sưởi ấm khi bị bệnh rất tốt.

Tiểu Thúy hô “dạ,” quay đi.  Hà Tử Lăng bước vào phòng nữ thần y hỏi:

- Tiểu nữ có thể giúp gì được cho ngài không?

Mặt mày Tiêu Phong hầm hầm, chàng không trả lời Hà Tử Lăng, lẳng lặng với tay đóng hai cánh cửa sổ rồi bế nữ thần y mang đặt lên giường.  

Hà Tử Lăng quay sang đứa hầu gái đang cầm chăn bông, đón lấy tấm chăn nói:

- Để ta, em ra ngoài đi. 

Hà Tử Lăng nói rồi đến bên giường đắp chăn lên mình cô gái mà đã khiến cho cảm xúc của nàng bị bỏ rơi, chẳng còn được nâng niu như xưa.   

- Ngài đừng quá lo, đại phu sẽ đến mau thôi, cô ấy sẽ không sao đâu.

Hà Tử Lăng lại nói.  Tiêu Phong vẫn không trả lời nàng, chàng đứng bên giường nhìn xuống nữ thần y, Hà Tử Lăng thấy cặp chân mày chàng chau lại thành một đường thẳng.  

Lúc này Tiểu Thúy vào phòng, bước đến bên giường.  Cặp chân mày của Tiêu Phong lập tức giãn ra khi chàng ngó thấy trong tay Tiểu Thúy đang bưng chén nước gừng.  Chàng vội cầm lấy cái chén rồi cúi xuống đỡ nữ thần y ngồi lên.  Tiểu Thúy không nghe Tiêu Phong trách nàng tiếng nào, nhìn Hà Tử Lăng bằng ánh mắt biết ơn.   

Tối đó Tiêu Phong thức trông chừng cơn sốt của nữ thần y, mấy lần Lôi Kiến Minh vào khuyên chàng đi ngủ để ông thay chàng chăm nữ thần y nhưng chàng không chịu.  Hà Tử Lăng cũng không về Tụ Bảo Trai, nàng ngồi trên trường kỷ nhìn Phủ Viễn tướng quân vì một dân nữ bị bệnh mà sốt ruột đi đi lại lại bên giường.  

Nửa đêm, cơn sốt của nữ thần y không có dấu hiệu thuyên giảm, lại nữa nữ thần y nằm mộng, trong cơn mơ liên tục gọi Thiên Nhân ơi Thiên Nhân hỡi càng làm cho Tiêu Phong thêm rối trí.  

- Xin lỗi nàng nữ thần y. 

Hà Tử Lăng nghe Tiêu Phong nói.  Chàng chỉ nói với nữ thần y bấy nhiêu, sau đó ngồi xuống giường nâng thân hình mềm oặt không chút sức lực của nữ thần y dậy ôm trong lòng, vuốt ve lưng nàng dỗ dành.  

Một giọt nước mắt rơi xuống cổ áo Hà Tử Lăng.  Nàng không ngờ nàng đã ở bên chàng bao năm, mang đến cho chàng bao nhiêu niềm vui, tưởng chừng cuối cùng sẽ gặt được quả ngọt thế mà bây giờ phải chứng kiến cảnh chàng bên người con gái khác.  

Hà Tử Lăng đưa tay lau nước mắt.  Tự nhiên nàng cảm thấy yêu người không yêu mình cũng giống như việc đang bơi ngược dòng, cho dù nàng có cố gắng đến mấy cũng bị nước đẩy ra xa.  Yêu người không yêu mình cũng giống như việc uống chén thuốc đắng đang ở trên chiếc bàn đặt bên giường kia, không được thêm đường, khó mà uống hết li.  Trong khi lúc nào nàng cũng nghĩ về chàng, hình bóng của chàng luôn đi vào tâm trí nàng, một sự vô tình mà nàng không thể chống lại thì trong chàng lại chỉ nhớ đến người con gái khác.  Trước khi chàng xuất hiện trong cuộc đời nàng, nàng đã chẳng hề chú tâm đến một người đàn ông nào.  Nhưng khi chàng xuất hiện, thì hầu như lúc đó toàn bộ thời gian nàng chỉ dành để ý đến chàng, mọi hành động cử chỉ của chàng đều cuốn mắt nàng.  Nàng vẫn còn nhớ rõ cho tới ngày nay, chàng thích ăn gì, uống gì, mặc gì… nàng đều nhớ hết.  Trong khoảng thời gian hai người còn hẹn hò, những buổi đi dạo bên Vô Định Hà, chàng và nàng đều như bóng với hình.  Nếu một ngày trôi qua mà chàng không đến tìm nàng, nàng liền cảm thấy như có một cái gì đó trống vắng, một ngày sẽ thật dài nếu thiếu sự quan tâm của chàng.  Đối với nàng, những khoảng thời gian hai người gặp nhau là những giây phút như không bao giờ là đủ.  Khi ở cạnh chàng, nàng cảm nhận như thời gian trôi qua thật nhanh.  Và mỗi khi xa nhau nàng luôn có một cảm giác mong muốn, khao khát được ở cạnh chàng lâu hơn hoặc nếu có thể quay ngược thời gian trở lại thì nàng mong được gặp chàng một lần nữa…

Hà Tử Lăng ngồi nhớ chuyện cũ, không nhịn được lại rơi lệ, nàng biết, những cảm giác này đều chứng tỏ rằng nàng đã thực sự đắm chìm trong tình yêu rồi.

Một hồi sau Hà Tử Lăng đưa tay lau nước mắt, rời trường kỷ đến bên giường đặt tay lên vai Tiêu Phong nói:

- Đêm đã khuya, sáng mai ngài còn phải hầu triều, hay để tiểu nữ trông chừng cô ấy ngài về phòng ngủ một chút?

Tiêu Phong vẫn ngồi trên giường ôm nữ thần y, chàng đặt bàn tay lên đầu nữ thần y vuốt ve mái tóc nàng một cách trìu mến nói:

- Không sao, ta không mệt.  Nàng vào phòng ta ngủ đi, hoặc để ta cho người đưa nàng về Tụ Bảo Trai.  

Hà Tử Lăng lắc đầu:

- Nhưng ngài không ngủ sẽ không có tinh thần hầu triều, tiểu nữ xem hai mắt ngài đỏ hết rồi.

- Ta thật sự không ngủ được, cho dù có cố cách mấy cũng không nhắm mắt được, dạo này cứ như thế, đã quen rồi.

Tiêu Phong nói.  Quả thực dạo này đêm nào chàng cũng không ngủ được quá hai canh giờ.  Từ sau khi chàng cùng Nhạc Chung Kỳ đến căn miếu dưới chân Thiên Sơn tìm Tần Thiên Nhân không đêm nào chàng yên giấc được, đêm nào cũng muốn nói rõ ra một việc, cho vơi đi tâm trạng nặng trĩu trong lòng…

Tiêu Phong tiếp tục ôm nữ thần y, vừa vỗ về trên lưng nàng vừa cúi xuống hôn tóc nàng trìu mến.  Chàng biết, Tần Thiên Nhân đã chiếm một vị trí quan trọng trong lòng nàng.  Chàng cũng biết, năm đó sự quan tâm nàng dành cho chàng giống như nước chảy qua cầu, một chút bèo trôi dạt, nhưng với chàng chỉ bấy nhiêu cũng đủ để sưởi ấm trái tim chàng và mang trong lòng đời này kiếp này không thể quên được.  Chàng nhìn nhận trong quá khứ của chàng có rất nhiều nữ nhân, nhưng trái tim chàng chưa từng thật sự rung động với bất kỳ cô gái nào cho đến khi gặp nàng.  Năm đó mọi việc đến quá nhanh, nàng xuất hiện trong đời chàng như ngọn gió thoảng qua, tình yêu đến quá nhanh làm chàng không kịp lấy lại bình tĩnh.  Chàng trở về kinh thành với tâm trạng ngơ ngẩn, trong đầu luôn trống rỗng không còn nghĩ gì được cả.  Trong một quãng thời gian dài, mỗi lần hầu triều, trước mặt Khang Hi và Hiếu Trang thậm chí là tam mệnh đại thần chàng cũng không còn mấy chú tâm.

(còn tiếp)