Thanh Triều Ngoại Sử 3

Chương 27: Sa vào lưới rập




Trưa hôm sau cỗ xe của Khang Hi đi đến Cam Túc, chỉ cần băng qua khu rừng hoa đào này nữa là đến Thanh Hải thì chợt Long Khoa Đa đang cho ngựa chạy đột nhiên thắng ngựa lại.  Sách Ngạch Đồ, Sách Ni, Ngạch Nhĩ Thái, Mã Tề và Mộc Khả Hỷ nhìn Long Khoa Đa.  Năm người bắt gặp cái phất tay từ Long Khoa Đa, liền giật dây cương định cho ngựa quay đầu trở ra ngoài rừng nhưng ngựa vừa mới quay đầu, chưa kịp chạy đi, thì đã bị một nhóm người núp trong rừng trông thấy, tiếng thông báo vang lên lanh lảnh.  Trong tích tắc sau đó, có năm người đao kiếm trong tay phóng ra khỏi mấy hàng liễu.  

Khang Hi ngồi bên trong cỗ xe vén rèm nhìn ra bên ngoài, mặc dù chỉ thấy có năm người nhưng Khang Hi không khinh địch chút nào, vì Khang Hi nhớ lại mình đã từng lâm vào tình cảnh bị mai phục thế này, Khang Hi hiểu thấm thía cái cảm giác của một con mãnh thú bị sa vào lưới rập.

Tuệ Dung cũng như Khang Hi, ngó thấy bọn thích khách chực chờ tập kích, trên áo của bọn thích khách đều cài một bông hoa đỏ, biết năm người này chính là người của bang hội phục Minh.  Tuệ Dung nhớ gần đây nàng có nghe tổng đà chủ của bang hội phục Minh đã mời được năm cao thủ danh chấn tứ phương gia nhập Hồng Hoa hội.  Năm người đó gồm Liễu Nhân, Lộ Vân Tiên, Cam Phụng Trì, Lữ Nguyên, và Thiệu Châm Tằm, toàn là những người võ công tinh diệu, riêng một mình Lữ Nguyên đã có thể đánh bại ba trăm người.

Tuệ Dung nghĩ đến đây, bên ngoài có một lằn sáng nhá lên như sấm sét, sau đó là tiếng xoẹt đanh gọn vang lên, rồi thân cây to lớn và cao tới mấy chục trượng gần đó đổ ầm xuống đất.  Cát bụi bốc mù trời, bầu không khí trong rừng ngay tức thì vẩn lên một mùi hãi hùng đáng sợ. 

Tuệ Dung thầm than khổ, chỉ với năm người đương gia của Hồng Hoa hội bên nàng đã khó đối phó, nay thêm người thần công rất giỏi này đến tiếp tay, dùng hung khí chém ra chỉ với một chiêu thôi đã có thể cắt thành một vệt dài như đường chỉ bạc và chém ngã được thân cây đại thụ.  

Tuệ Dung định thần nhìn cho thật kỹ, thấy người vừa đến là một thiếu phụ, thân vận y phục màu tím thẫm, bước ra từ trong màn bụi, thiếu phụ vừa xuất hiện liền nói:

- Trong vòng hai mươi dặm tới Đa Nhĩ Bố Nhĩ Tân bọn ta đã bố trí thiên la địa võng, cho dù bọn bây có may mắn thoát khỏi khu rừng hoa đào này thì cũng sẽ lâm vào một cạm bẫy khác!  

Người vừa nói không ai khác hơn Lâm Tố Đình.  Lời vừa dứt, người đứng bên trái Lâm Tố Đình là Liễu Nhân nói:

- Nghe nói võ thuật Sách gia vô cùng tinh diệu, hiển lộ mấy chiêu cho thảo dân xem thử được chăng?

Sách Ngạch Đồ trả lời:

- Võ công của Sách gia chúng tôi vốn gia truyền, bấy lâu e rằng còn nhiều chỗ tinh túy vi diệu chưa ngộ được, cũng đang muốn thỉnh giáo các hạ.

Sách Ngạch Đồ nói rồi tuốt kiếm phóng tới trước mặt Liễu Nhân, Liễu Nhân cũng nhanh như chớp bước ra. 

Bên trong cỗ xe Khang Hi nắm lấy tay nữ thần y nói:

- Nàng đừng lo, trẫm sẽ đưa nàng an toàn rời khỏi đây.  

Khang Hi dứt lời vén rèm xe phóng ra bên ngoài.  Ung công công tái mặt, nhanh chóng đi theo Khang Hi, Tuệ Dung cũng theo ra.  

- Còn chần chờ gì nữa? - Sách Ngạch Đồ nhìn Liễu Nhân bảo - Mời xuất chiêu!

Sách Ngạch Đồ dứt lời khua kiếm đâm vào Liễu Nhân. Liễu Nhân né sang bên trái trước khi phóng chưởng đánh trả.  Sách Ngạch Đồ né tránh chưởng pháp của Liễu Nhân, cùng lúc đưa xiên xiên thanh kiếm tấn công vào bên hông Liễu Nhân nhưng hai cổ tay Liễu Nhân có mang hộ oản, nên triển khai một quyền pháp trong ba mươi hai chiêu thức của La Hán Long Môn Quyền đánh trả lại.  Quyền pháp đánh ra nhanh và mạnh như sấm chớp, Liễu Nhân đỡ được một kiếm của Sách Ngạch Đồ xong nghiêng mình chạy vòng qua thừa dịp tấn công vào hậu tâm Sách Ngạch Đồ.  Sách Ngạch Đồ không cần quay đầu lại nhìn, mà xoay kiếm đâm ngược phía sau, cả tốc độ lẫn bộ vị đều rất chính xác, đâm trúng vào đùi Liễu Nhân.

Cũng trong lúc này Lâm Tố Đình và bốn đương gia còn lại vây Khang Hi, Sách Ni, Long Khoa Đa, Tuệ Dung và Mã Tề vào giữa.

Sách Ni đánh nhau với Thiệu Châu Tằm, không đến mươi giây đầu cổ đã toát mồ hôi.  Không phải võ công Sách Ni kém cỏi, mà vì Sách Ni là người đứng gần Khang Hi nhất, nên phải vừa trông chừng Khang Hi, lại còn phải nghĩ ra các chiêu thức chiết giải mấy chiêu của Thiệu Châu Tằm. 

Về phần Long Khoa Đa thì bị Lữ Nguyên khua đao xé gió chém tới tấp, trong một lần Lữ Nguyên sử đao chém ngang cổ Long Khoa Đa, Long Khoa Đa nghiêng người ra sau tránh né.  Lữ Nguyên chưa rút đao về, Long Khoa Đa đã xoay tay bắt được cổ tay Lữ Nguyên.  Lữ Nguyên biết đao pháp của mình không đả thương được Long Khoa Đa, nhưng không ngờ họ Long có thể phản kích nhanh chóng đến vậy, đành phải dùng tay không cầm đao đánh ra một quyền dịch xuống một tấc, nhằm ngay bụng Long Khoa Đa.  Long Khoa Đa lập tức buông tay Lữ Nguyên, lộn mình sang bên trái tránh đường quyền. 

Lộ Vân Tiên cũng điểm chân xuống đất lướt về phía trước vài bước, trước khi dùng trường kiếm chém ngang phạt thẳng Khang Hi, nhưng Khang Hi võ công cũng tạm, tuy không đánh trả lại Lộ Vân Tiên được nhưng né tránh đều ổn.  

Về phần Cam Phụng Trì thì song chưởng vũ lộng bốn phương, đang triển khai tuyệt học tối đa, nhắm toàn yếu huyệt của Mã Tề và Tuệ Dung ra sức đánh, tình thế hết sức khẩn trương.

Ngạch Nhĩ Thái, Mộc Khả Hỷ và Ung công công không biết võ công, nên ba người chỉ có thể đứng vây quanh cỗ xe, nhắc chừng Khang Hi phải tránh bên này né bên kia.   

Sách Ngạch Đồ đang đánh Liễu Nhân, chợt thấy tình thế của cha chàng và Khang Hi cấp bách, bèn xuất quyền pháp tuyệt kỹ của Sách gia tấn công Liễu Nhân.  Soạt!  Liễu Nhân thấy quyền pháp của Sách Ngạch Đồ đi nhanh và gọn, nghiêng mình né sang bên phải.  Nhưng ngờ đâu đó chỉ là cú đánh dứ lắt léo, khi Liễu Nhân dịch người sang phải liền bị một kiếm của Sách Ngạch Đồ từ tay còn lại đâm thẳng ra, Liễu Nhân bị trúng một đòn vào bả vai, la to một tiếng rồi lùi lại một bước.

Sách Ngạch Đồ được thế xuất luôn hai chiêu liên hoàn cước pháp bay đá ngang trúng vào hai vai Liễu Nhân.

Bịch!  Thân hình to lớn của Liễu Nhân ngã ngửa ra đất.  Sách Ngạch Đồ đả thương được Liễu Nhân rồi, phấn chấn thần oai hẳn lên, phóng tới yểm trợ cho cha chàng và Khang Hi.

Vù một tiếng, may là Sách Ngạch Đồ đến kịp thời kéo Khang Hi cúi gập mình xuống đất, bằng không, Khang Hi đã bị trúng một kiếm của Lộ Vân Tiên.

Sách Ni thấy có con trai tới trợ giúp, thở phào một hơi, bắt đầu chú tâm đánh trả Thiệu Châu Tằm.  Nhưng Lâm Tố Đình không để cha con họ Sách mừng quá mươi giây, nàng nhảy vụt vào vòng tham chiến, võ công của Lâm Tố Đình so với các đương gia có phần vượt trội hơn hẳn.  Sách Ngạch Đồ thấy nàng rút trong tay áo ra một thanh chủy thủ, nhắm vào Khang Hi phóng ra.

Vù!  Sách Ngạch Đồ biến sắc trước thần kỹ ném ám khí của Lâm Tố Đình, đúng là kinh cung chi điểu, lại nữa chủy thủ có móc câu, chỉ cần dính trúng một chiếc ai cũng không chịu nổi.  Tuy Sách Ngạch Đồ kinh hãi trước công lực của Lâm Tố Đình và cây chủy thủ, nhưng phản ứng của chàng không tệ, Sách Ngạch Đồ rung cổ tay một cái, ném chiếc nhẫn đang đeo trong tay phóng ra.

Keng!  Sách Ngạch Đồ thành công đánh bạt chủy thủ của Lâm Tố Đình vào một lùm cây, nhưng ngay sau đó, Lâm Tố Đình lại lấy thêm ra một thanh chủy thủ khác cũng có móc câu y như thế.

Sách Ngạch Đồ bèn cởi phăng chiếc áo choàng đang mặc trên mình xuống, cuộn lại như một sợi lòi tói, và nhanh tay cột chặt phần đầu thành một gút, vừa nhảy đến trước mặt Khang Hi vừa dùng “sợi thừng” vừa chế được đó vung ra vù vù, đỡ được thanh chủy thủ của Lâm Tố Đình.  Lâm Tố Đình nhếch môi, lại rút thêm một loạt chủy thủ, tấn công nghe veo véo.

Tuy võ công của Sách Ngạch Đồ rất giỏi nhưng chàng vừa phải đỡ ám khí cho bản thân mình vừa phải bảo hộ Khang Hi đứng ở phía sau lưng nên bất luận thế nào cũng phải có hơi chậm chạp.  Ngay lúc Sách Ngạch Đồ di chuyển sang trái, Lâm Tố Đình lừa được thế định ném chủy thủ vào ngay huyệt trung phủ của Sách Ngạch Đồ, thì đùng một tiếng, rồi thêm một loạt âm thanh đinh tai nhức óc khác vang lên.  

Tiếng súng truyền vào tai Lâm Tố Đình như một quyền đánh rất mạnh vào giữa ngực nàng, lại thêm tiếng Nhạc Chung Kỳ la lớn:

- Hoàng thượng, thần đến hộ giá!

Nói đoạn cùng một tốp lính cầm súng trường chạy đến nã đạn nghe lốp bốp. 

Sách Ngạch Đồ thấy Nhạc Chung Kỳ xuất hiện cùng đoàn hỏa thương, vô cùng mừng rỡ, quay ra sau báo với Khang Hi.

Nhạc Chung Kỳ đến chưa đầy mươi giây, từ trong rừng có mấy trăm người của Hồng Hoa hội cũng kéo nhau tới.  Súng trường của Nhạc Chung Kỳ và binh sĩ triều đình chỉ có thể bắn ra một viên đạn, nên vội vứt súng, tuốt trường kiếm đeo ở bên hông nhảy vào đám người Hồng Hoa hội tham chiến.  Sách Ngạch Đồ cũng trợ chiến, đẩy lùi một đám người của Lâm Tố Đình.

Hàm Trường và con trai của Lâm Tố Đình là Tần Thiên Hoàn cũng xuất hiện trong biển người, cả hai chạy sát vào nhau, xông tới chém giết.  Lưỡi kiếm hai người đi đến đâu, binh lính triều đình lùi ra tới đó.  Nhưng binh lính triều đình càng giết càng nhiều, cứ thoát ra một lớp lại thấy bên ngoài có thêm mấy lớp bao vây.

Giữa lúc tiếng người la hét ầm ĩ xen lẫn tiếng binh khí va vào nhau loạn xạ, Sách Ngạch Đồ, Tuệ Dung và Sách Ni đưa Khang Hi lui ra khỏi vùng nguy hiểm.  

Một khắc sau, bên Lâm Tố Đình thương vong vô kể, binh lính triều đình hoàn toàn áp đảo được tình thế.  Hàm Trường vừa đánh vừa nhìn Lâm Tố Đình, thấy thần sắc nàng hệt như đang liều mạng, Hàm Trường định đến tiếp sức cho Lâm Tố Đình chợt nhìn thấy Tần Thiên Hoàn đang bị một tên ngự tiền thị vệ đả thương. 

Hàm Trường bèn phóng thanh kiếm đang cầm trong tay vào ngự tiền thị vệ nọ, làm hắn mất mạng, sau đó, Hàm Trường dìu Tần Thiên Hoàn tiếp tục phá vòng vây, chốc lát đã giết được mấy chục tên lính Thanh, cuối cùng cũng đưa được Tần Thiên Hoàn xông ra khỏi trùng vây.  Nhưng chờ một lúc không thấy ai ra theo, Hàm Trường bèn quay lại đánh trở vào trong vòng vây thấy mấy chục tên thị vệ và Nhạc Chung Kỳ đang vây Lâm Tố Đình vào giữa.  Nhạc Chung Kỳ phóng một thanh chủy thủ trúng vào giữa ngực Lâm Tố Đình.  Hàm Trường bèn phóng lại đỡ lấy thân hình của Lâm Tố Đình không để nàng ngã xuống đất.   Lữ Nguyên và Lộ Vân Tiên cũng thấy tổng đà chủ bị thương không nhẹ, vội bay lại làm bia đứng chắn đám người Nhạc Chung Kỳ.  Thân thể Lâm Tố Đình vấy đầy máu, thần sắc chẳng khác nào người điên.  Tần Thiên Hoàn đứng bên ngoài vòng chiến cũng muốn tả xung hữu đột đến cứu mẹ nhưng lại bị Thiệu Châu Tằm kéo lại.  Lâm Tố Đình từ từ mở mắt nhìn Hàm Trường, miệng nàng nở một nụ cười khô héo.  Hàm Trường kêu lớn:

- Rút lui, mọi người mau rút lui!

Hàm Trường vừa nói vừa bế Lâm Tố Đình trong tay, lẽ ra chàng định rút thanh đao trên người nàng ra nhưng vì lưỡi đao đã đâm ngập tận cán, nếu chàng rút đao ra thì mạng nàng e cũng theo đó mà đi nên không dám manh động. Liễu Nhân, Cam Phụng Trì, Lữ Nguyên và Lộ Vân Tiên cũng thấy tổng đà chủ bị thương trí mạng, thế là bốn người hợp thành một khối, múa đao khua kiếm mở con đường máu để Hàm Trường có thể đưa Lâm Tố Đình thoát đi.

Cuối cùng mẹ con Lâm Tố Đình, Hàm Trường, và năm người đương gia cũng thành công chạy ra khỏi trùng vây, nhưng những người Hồng Hoa hội khác không ai thoát được khu rừng hoa đào, thêm một khắc nữa tất cả đều bị binh lính của Nhạc Chung Kỳ giết chết.  

Mộc Khả Hỷ và Ngạch Nhĩ Thái chạy lại gần Nhạc Chung Kỳ.  Mã Tề, Long Khoa Đa cũng đến ôm quyền với Nhạc Chung Kỳ.  Mộc Khả Hỷ nói:

- Đa tạ Nhạc tướng quân đã tới giải vây cho chúng tôi.

Nhạc Chung Kỳ hất đầu về phía Sách Ni, nói: 

- Trước khi hoàng thượng rời cung, Sách đại nhân đã bảo bản quan dẫn một đoàn quân trang bị súng ống bí mật bám theo hộ giá.

Mọi người đưa mắt tìm Sách Ni, thấy cha con Sách Ni đang đứng bên cỗ xe.  Nhạc Chung Kỳ và các quan bèn chạy lại đứng bên cỗ xe.  Nhạc Chung Kỳ nói:

- Hạ thần tới cứu giá chậm trễ, tội đáng muôn chết, xin hoàng thượng xử tội.

Bên trong cỗ xe không có tiếng Khang Hi đáp lời.  Nhạc Chung Kỳ nhìn các quan, biết có chuyện chẳng lành.  Đúng là từ bên trong cỗ xe, Ung công công vén rèm lên lắc đầu với mọi người.  Sách Ni nhìn vào trong xe, thấy Khang Hi đang ôm nữ thần y, Tuệ Dung quỳ cạnh bên, một bên thái dương của nữ thần y bê bết máu.  Khang Hi gọi mấy tiếng, nhưng nữ thần y không cử động. 

Sách Ni nhìn mấy lỗ nhỏ trên vách xe, toàn thân run bắn, lên tiếng hỏi Tuệ Dung.  Tuệ Dung chạm tay nàng vào cổ tay nữ thần y, mới hay tay nữ thần y lạnh ngắt.  Tuệ Dung run rẩy đưa tay lên mũi nữ thần y xem thử, nghe hơi thở đã không còn thì thương tâm đến nỗi đưa mắt nhìn Sách Ni nhưng không thể thốt thành lời.  

(còn tiếp)