[Thanh Vũ] Cứ Thế Theo Đuổi Cậu

Chương 10: Hậu Cung lại tranh đấu




Vương Thanh cảm thấy bản thân hình như đã mắc bệnh.

Vừa nhìn thấy Phùng Kiến Vũ liền không nhịn được phải tới chọc cậu, gặp cậu hắn luôn tự cảm thấy hồi hộp. Mặc dù gần ngay trước mắt vẫn không nhịn được muốn động chạm, đôi lúc hắn nghĩ dường như trải qua hôn môi thân thiết thì mối quan hệ giữa hai người đã không thể bình thường như trước.

Trong bóng tối, cả phòng học giọng nói nam nữ đều lớn dần. Có người ngâm thơ, có người ca hát, một số thì trò chuyện bát quái, có người lại ngồi nói luyên thuyên và còn có một người... giữ chặt lấy tay người khác quyến luyến không buông.

Vương Thanh cảm thấy hài lòng liền nằm ghé lên bàn, còn người phía trước kia thì đầu cúi gằm xuống, mặc dù không nhìn thấy nhưng hắn khẳng định lỗ tai ai kia đều đỏ cả lên rồi.

Nhẹ nhàng lôi kéo, thật lâu sau mới lúng túng mà buông ra, một người hắc hắc cười gian còn một người tâm như nổi trống.

"Qua nửa tiếng nữa không có điện thì trở về kí túc xá ngủ" Thầy Trương lên tiếng.

Trong lớp vang lên vài tiếng kêu rên, trường học không biết vì nguyên nhân gì, vừa đến mùa mưa là nơi cung cấp điện lại bị hỏng một hai lần. Mỗi lần cúp điện đều là dịp cho nam sinh nữ sinh giải tỏa, nhưng bất quá cũng chỉ được một lúc vì thường lệ chỉ trong vòng nửa tiếng nhất định sẽ có điện trở lại.

"Lão sư, hay là cho về luôn đi".

"Đúng vậy, ở lại cũng đâu làm được gì".

"Đúng vậy, đúng vậy".

Chủ nhiệm lớp đập bàn: "Muốn ra điều kiện phải không??? Được thôi, bây giờ ai bước ra khỏi phòng này, lập tức bị phạt ở lại đây cả đêm".

Cả phòng ầm ĩ nhốn nháo, nhưng Phùng Kiến Vũ căn bản không nghe thấy gì, bởi lòng cậu còn ồn ào hơn. Chẳng qua là bị người ta cầm tay một chút, vậy mà cậu lại nhớ đến cảm giác bị hắn hôn môi, nhớ đến lúc Vương Thanh cùng cậu nói chuyện lại còn thân mật gần gũi.

Phung Kiến Vũ buồn bực nằm sấp trên bàn, tay bắt đầu hí hoáy làm việc gì đấy. Bạn ngồi cùng bàn nghe được âm thanh sột soạt nhịn không được lên tiếng: "Đại Vũ, cục tẩy của tôi sắp bị cậu mài nát rồi".

Không đợi Phùng Kiến Vũ kịp trả lời, Vương Thanh đã vươn tay tới vỗ vào đầu tên bàn trên; "Mài nát cục tẩy của cậu thì đã làm sao??".

Cậu bạn nhỏ ngồi bàn trên uy khuất ôm đầu kêu: "Không, không sao...".

Đúng như mọi lần, chưa tới nửa tiếng đã có điện trở lại, cả dãy nhà ngay lập tức vang lên tiếng thở dài của học sinh.

"Như vầy mới đúng, sắp tới thi học kì rồi, phải đẩy mạnh ôn tập, chuẩn bị bài thật tốt. À đúng rồi!! Khi có kết quả trường sẽ tổ chức họp phụ huynh".

Chủ nhiệm lớp vừa nói xong, cả lớp lại vang lên tiếng kêu thảm thiết: "Trật tự, tất cả trật tự. Cũng sợ bố mẹ biết bản thân học không tốt sao? Biết sợ như vậy sao không sớm học hành cho tốt".

Vương Thanh thành tích học tập từ đầu đã là nửa vời, cho nên lời nói của chủ nhiệm có bao giờ hắn để trong lòng, trong đầu hắn chỉ nghĩ cách trêu chọc Phùng Kiến Vũ. Chủ nhiệm lớp nói luyên thuyên một lúc liền nhớ ra một chuyện: "Vương Thanh hôm trước đề cương hỏi đến đâu rồi? Đã hỏi rõ chưa?".

Đột nhiên bị điểm danh, Vương Thanh càng hoảng sợ: "Hỏi rồi, đã rõ rồi ạ!!!".

Tay kia còn đang bận trêu chọc Phùng Kiến Vũ liền phải thu về, Vương Thanh không cam lòng lại đá một cước vào ghế Phùng Kiến Vũ. Phùng Kiến Vũ hận không thể cho hắn một cái tát nhưng thầy giáo đang ở trước mặt, cậu chỉ có thể nhịn.

Lớp học buổi tối tan sớm nửa giờ, Phùng Kiến Vũ lần này thông minh không hề ra khỏi lớp trước mà chờ Lý Bình dọn sách vở xong mới cùng nhau đi ra, như vậy Vương Thanh không thể giữa đường mà cướp người được. Ai ngờ mới ra khỏi tòa nhà, Vương Thanh từ phía sau đuổi theo, tay vòng lên ôm lấy cổ cậu, ném cho Lý Bình hai tờ tiền:

"Mua giúp tôi một cây kem".

Lý Bình cầm tiền không nói hai lời trực tiếp chạy đến quầy bán quà vặt, Phùng Kiến Vũ cứ như vậy giương mắt nhìn hắn đi xa: "Bình ca, Bình ca!!".

Vương Thanh ôm lấy Phùng Kiến Vũ kéo đến góc khuất của tòa nhà. Toàn bộ cả quá trình Phùng Kiến Vũ đều không có một chút phản kháng khiến Vương Thanh thêm phần vui vẻ, nào ngờ hắn vừa buông cậu ra, Phùng Kiến Vũ lập tức ra tay đánh người.

Vương Thanh che mặt nghe tiếng cậu chạy đi mất, trong lòng nổi lên phiền muộn. Hôm đó không phải là không né tránh sao, tại sao hôm nay lại như vậy. Lý Bình mang theo kem trở về kí túc xá liền nhìn thấy Vương Thanh tựa ở cửa hút thuốc, hai mắt hậm hực nhìn chằm chằm vào phòng rửa mặt.

"Thanh ca!! Kem của anh đây. Anh ngồi đây nhìn cái gì vậy?" Lý Bình vừa nói vừa hướng theo ánh mắt của Vương Thanh mà nhìn, ngay lập tức bị Vương Thanh kéo đầu quay ngược lại: "Nhanh nhanh dọn dẹp rồi đi ngủ đi".

Phùng Kiến Vũ rửa mặt xong đi ra đã thấy Vương Thanh đứng chặn trước cửa, cậu đưa mắt nhìn xung quanh, tự tin Vương Thanh không dám ở chỗ đông người làm chuyện xằng bậy. Cậu khiêu khích nhìn hắn: "Tránh ra!".

Vương Thanh ngậm cây kem nhìn cậu: "Nói lại lần nữa!".

"Cút ngay".

Trên tóc Phùng Kiến Vũ còn vương lại chút nước, hàng mi dài cụp xuống, môi khẽ mím lại, trên người còn có mùi sữa tắm pha lẫn hương vị ẩm ướt. Vương Thanh bỗng dưng lúng túng, ngoan ngoãn nhường đường cho cậu.

Về phòng sớm được nửa giờ, mọi người rửa mặt xong còn cùng nhau chơi tú lơ khơ, ba bốn người vây quanh xem. Vương Thanh rửa mặt xong đi vào không thấy Phùng Kiến Vũ còn nghĩ cậu ra ngoài hóng gió, đi tới gần mới thấy Phùng Kiến Vũ ở phía sau rèm đang ngồi xếp bằng trên giường gấp quần áo.

Vương Thanh cứ nấn ná đứng ở bên cạnh, muốn tìm chuyện gì đó để nói nhưng lại không biết phải mở miệng nói gì. Phùng Kiến Vũ thấy hắn nửa ngày không nhúc nhích, ngẩng đầu trừng mắt nhìn hắn.

Tiểu tử này gan... còn dám trừng mắt?.

Vương Thanh tức giận, khom lưng ôm lấy mặt cậu rồi bất ngờ hôn xuống. Phùng Kiến Vũ không chút phòng bị, bất thình lình bị Vương Thanh hôn lại không dám la lên.

Trong miệng hắn có vị kem đánh răng....

Phía sau rèm có người gọi tên, còn có tiếng Lý Bình ba hoa. Phùng Kiến Vũ sợ đến dựng tóc gáy, thấy tình thế cấp bách cậu co chân hung hăng đạp cho Vương Thanh một cước.

Vương Thanh bị một đòn nghiêm trọng vào giữa hai chân, kêu la thảm thiết nhảy vội ra ngoài. Đám bạn học đang chơi tú lơ khơ bị tiếng la của hắn làm cho chú ý, nhất loạt quay đầu lại thấy hắn đang ôm lấy phần hạ thân đều bật cười: "Thanh ca, không nhịn nổi đến mức phải la to vậy sao?".

Vương Thanh chịu đau đớn, cắn răng mà nói: "Không có chuyện gì...bước dài quá...động đến...".

Toàn bộ phòng ngủ đều bật cười, ai cũng thi nhau chế nhạo hắn một phen.

Phùng Kiến Vũ nằm im trên giường cười đến đau cả bụng, đè thấp giọng mắng: "Đáng đời".

___________

Giờ tự học buổi sáng sớm, cả lớp đắm chìm trong không gian uể oải.

Tổ của Phùng Kiến Vũ tất cả đều là dạng nước đến chân mới nhảy, tất cả đều đang chăm chỉ ôn bài. Phùng Kiến Vũ quyết định dù Vương Thanh có bất kì hành vi câu dẫn nào cũng không nhìn hắn.

Vương Thanh là điển hình của kiểu học trò có học một vạn năm cũng không có tiến bộ, thành tích vẫn xoàng, ôn tập hay không ôn tập thì cũng chẳng khác gì nhau.

Nhìn Phùng Kiến Vũ nghiêm túc ôn bài, bạn cùng bàn cũng không có thời gian chú ý mình, Vương Thanh ngồi không liền bắt đầu nghiêm chỉnh bày trò quấy rối.

"Mấy cậu đến giờ vẫn còn ôn tập sao?".

"...".

"Học rồi có dùng đến không? Cậu học gì đấy?".

"...".

"Cậu không nghe tôi nói sao?".

Cậu bạn ngồi lập tức bật chế độ không tiếp chuyện, miễn làm phiền, một chút cũng không phản ứng. Nhưng thật ra người ngồi phía trước, Phùng Kiến Vũ mới là người bị làm phiền không chịu được. Mặt cậu hầm hầm quay đầu lại trừng mắt với Vương Thanh: "Anh có thể yên tĩnh một chút được không?".

Lúc này Vương Thanh mới miễn cưỡng lấy vở bài tập ra làm, ngồi làm chưa được hai bài lại bắt đầu ngẩn ra nhìn gáy Phùng Kiến Vũ. Lúc hắn đề tên lên tờ giấy làm bài, đầu nghĩ tên mình nhưng tay lại viết thành Phùng Kiến Vũ.

Ai da, sao hai cái tên này đặt cạnh nhau lại đẹp mắt như vậy a? Làm cho tên của mình cũng đẹp hơn.

Vương Thanh rảnh rỗi không học nữa lại lấy giấy ra vẽ Phùng Kiến Vũ, đầu nghĩ như nào hắn vẽ đúng như thế. Một giây đắc ý, Vương Thanh đạp hai cái vào ghế Phùng Kiến Vũ, vỗ vỗ vai đưa cậu tờ giấy. Phùng Kiến Vũ bị chọc đến tức điên, đạp cái gì mà đạp, đưa tờ giấy thì trực tiếp vỗ vai là được sao cứ phải đạp ghế vậy hả.

Mở tờ giấy ra xem, Phùng Kiến Vũ xém chút nữa là tức chết. Đã vẽ cậu xấu như ma bên cạnh còn có thêm một dòng chữ:

"Giống cậu không?".

"Giống cái khỉ!!!.

"Cậu là khỉ sao?!?.

"Anh cút ngay!!!!!.

"Không cút!!!!.

Phùng Kiến Vũ còn định viết thêm một chữ thì tờ giấy đã bị chủ nhiệm giật lấy: "Bản lĩnh vẽ vời của Vương Thanh quả không hổ danh bất hư truyền". Sau đó cầm quyển giáo án trong tay gõ lên đầu của Vương Thanh: "Cậu còn làm ảnh hưởng tới Phùng Kiến Vũ học tập, tôi lập tức quất chết cậu".

Vương Thanh rụt cổ lại, lầm bầm nói hai tiếng. Trong lòng oán giận tại sao mỗi lần nói chuyện với Phùng Kiến Vũ đều bị giáo viên chủ nhiệm bắt được.

Buổi trưa lúc ăn cơm, Phùng Kiến Vũ cùng tiểu đội hút thuốc ba người ngồi chung một chỗ, bốn người vừa ăn vừa nói chuyện vui vẻ. Bỗng nhiên hoa khôi xinh đẹp bưng khay đồ ăn tiến đến: "Phùng Kiến Vũ, tôi với cậu đổi chỗ được không".

Phùng Kiến Vũ chớp chớp mắt, nghiêng đầu nhìn chỗ ngồi phía đằng kia, thật muốn đập đầu mà.

Cậu thật không biết phải làm cái gì bây giờ nữa, cậu không muốn phải ngồi cùng Tần Kỳ, mặt khác cậu càng không có ý bá chiếm vị trí bên cạnh Vương Thanh.

"Vậy... cậu đợi một chút, tôi ăn sắp xong rồi sẽ đứng lên ngay đây....".

Hoa khôi của khối nghe xong suýt chút tắt thở, vụ thịt kho tàu lần trước đã bị Vương Thanh chọc cho quê, cô không dám nổi giận với Vương Thanh, nhưng nhìn thấy Phùng Kiến Vũ liền tức điên. Nếu không phải bạn thân của cô nàng thích cậu, mà cậu lại còn là bạn bè tốt của Vương Thanh, cô nàng đã sớm không thèm nhìn Phùng Kiến Vũ.

"Không được, tôi muốn ngồi ở đây" Hoa khôi nóng nảy, một mực muốn Phùng Kiến Vũ đứng lên ngay, cô không muốn phải đợi Phùng Kiến Vũ ăn xong.

Phùng Kiến Vũ có chút tức giận, bây giờ con gái ai cũng bá đạo như vậy sao? Nhưng con người Phùng Kiến Vũ vốn không phải loại có thể nổi giận với con gái. Cậu không còn cách nào khác là để đũa xuống, bưng khay đồ ăn từ bàn mình sang bàn trống ở kế bên ngồi xuống tiếp tục ăn phần của mình.

Tần Kỳ không được người ta đoái hoài đến có chút xấu hổ, nhanh chóng cùng bạn học bưng khay đồ ăn đi. Cô nàng hoa khôi mãn nguyện ngồi xuống bên cạnh Vương Thanh, Trương Viễn và Lý Bình cũng đồng loạt bưng khay đồ ăn đứng dậy.

"Sao dạo này anh không tới tìm em, sắp thi rồi anh ôn tập thế nào?" Vương Thanh ngẩng đầu nhìn cô nàng một cái không đáp, có người vẫn chưa cảm thấy bản thân đủ phiền còn hỏi tiếp: "Thi xong chúng ta đi xem phim nhé, có một diễn viên nổi tiếng mới ra phim, mọi người đều nói rất hay...".

"Cô từ từ ăn" Vương Thanh nhàn nhạt buông một câu, đứng dậy đi đến ngồi đối diện Phùng Kiến Vũ. Phùng Kiến Vũ ngoài ý muốn có chút bất ngờ, miệng vẫn còn đầy cơm, quai hàm phình ra. Cậu nhanh nhanh nhai hết cơm trong miệng rồi mới quay đầu đã nhìn thấy cô nàng hoa khôi gương mặt như sắp khóc.

"Nhìn cái gì!!! Mau ăn cơm đi, có đủ no hay không?? Tôi lấy cho cậu thêm một phần nhé".

Phùng Kiến Vũ vò vò đầu, thầm nghĩ có khi nào cô nàng hoa khôi kia sẽ xông qua mà xé xác cậu ra không?. Cái này rốt cuộc gọi là gì á, tình nhân nhỏ bé đang giận dỗi, hắn lại không chút quan tâm là sao?.

Lý Bình nhiều chuyện cười hề hề nhìn Trương Viễn mà nói: "Thấy không, Đông cung toàn thắng Tây cung".