[Thanh Vũ] Cứ Thế Theo Đuổi Cậu

Chương 25: Dưa Hấu




Sau khi trở về, trường học thêm đã bắt đầu khai giảng. Sáng sớm lúc ra đến cửa Vương Thanh và Phùng Kiến Vũ vẫn còn vô số tưởng tượng về bạn cùng học, bạn bè lần này là ai?... cho đến khi bước vào cửa lớp Vương Thanh liền choáng váng.

Người thứ ba đã đến từ sớm đang ngồi sắp xếp sách vở của mình. Phùng Kiến Vũ nhỏ giọng nói với Vương Thanh: "Là nữ sinh a~~~~".

Nữ sinh này da trắng, gương mặt xinh xắn, trông khí chất thì có vẻ không dễ đùa, đôi mắt to nhìn cực kì đẹp. Thấy hai người tiến đến cũng có chút bất ngờ, rất nhanh gật đầu chào hỏi.

Vương Thanh chọn một chỗ ngồi xuống, Phùng Kiến Vũ cứ như vậy tự nhiên ngồi ở giữa.

---- Bạn gái này quả thực quá xinh đi, là mẫu anh thích sao?.

Vương Thanh nhìn tờ giấy Phùng Kiến Vũ viết cho hắn, trong lòng chột dạ đáp lại: "Chứ không phải cậu thấy gái xinh nên thích sao?".

Phùng Kiến Vũ vừa muốn trả lời thì thấy giáo viên đi vào, cũng không cần giới thiệu hay chào hỏi gì đã nhanh chóng phát xuống tờ giấy ghi nội dung bài học hôm nay, tiện thể kiểm tra chút kiến thức cũ của học sinh.

Gần đây hai người ở nhà làm bài tập cùng nhau, Phùng Kiến Vũ liền hình thành một tật xấu. Trong lúc tìm lời giải thường không tự chủ mà sờ sờ đùi Vương Thanh, đến lúc nghĩ ra được đáp án liền hung hăng mà vỗ một cái.

"Ba!".

Tiếng vỗ vang lên trong phòng học im lặng, khiến giáo viên và cô bạn học kia giật mình hoảng sợ. Vương Thanh xoa xoa đùi: "Đây đâu phải là đang ở nhà?".

Phùng Kiến Vũ ngượng ngùng cười cười: "Xin lỗi a~".

Giáo viên nghiêm mặt nhìn hai người bọn họ: "Tuy là học thêm, nhưng cũng không khác gì đi học bình thường. Phải giữ kỉ luật".

Phía trên.. hai người gật đầu lia lịa. Dưới gầm bàn.. cậu đánh tôi một cái, tôi đạp cậu một cái.

Một lát sau.. Vương Thanh đang chăm chú làm bài lại phát hiện cái tay của ai kia không yên phận, bắt đầu di chuyển sờ tới sờ lui trên đùi mình...

Ai da.. thật khó mà thay đổi á.

Buổi trưa đi học về, đồ ăn mẹ Phùng đã làm sẵn từ sáng sớm, bây giờ chỉ cần cho vào lò vi sóng hâm lên là có thể ăn. Ăn xong một bữa cơm Vương Thanh cũng ướt hết cả áo.

Phùng Kiến Vũ kéo kéo áo giúp cho hắn bay bớt mồ hôi: "Anh cũng ra nhiều mồ hôi quá đi. Nóng trong người sao?".

"Tôi chính là khẽ động thôi cũng toát mồ hồi được. Ôi chao, nhà cậu sao lại không lắp điều hòa?".

"Mẹ tôi khớp xương không tốt, ngồi điều hòa liền bị đau, nên không có lắp. Nhưng nhà của tôi mùa hè vẫn rất mát á, chỉ là do người anh quá nóng thôi".

Cơm nước xong liền chạy đi tắm. Tắm xong không lâu sau Vương Thanh lại nằm trên giường kêu nóng, Phùng Kiến Vũ nằm bên cạnh hai mắt nhắm lại: "Lòng yên tĩnh tự nhiên mát. Nào.. nào tĩnh tâm...".

"Cút đi".

Vương Thanh buổi trưa khó ngủ, vì nóng mà lăn qua lộn lại liên tục. Hắn mơ mơ màng màng thấy Phùng Kiến Vũ đứng dậy, trong chốc lát lại thấy có gió mát thổi đến.

Vương Thanh hé hé mắt. Phùng Kiến Vũ nằm bên cạnh mắt vẫn nhắm, trong tay cầm một quyển tập làm quạt, loạng choạng quạt cho hắn.

"Ngốc này".

Vương Thanh đoạt lấy quạt trong tay Phùng Kiến Vũ. Phùng Kiến Vũ giật mình mở mắt: "Sao thế?".

Vương Thanh không nói câu nào đem cậu ôm vào trong lòng, Phùng Kiến Vũ nhanh chóng đẩy hắn ra: "Ai dô ai dô ai dô. Nóng á".

"Ôm tôi sẽ không nóng!".

"Xê ra đi".

"Suỵt... ngủ!".

Giữa trưa hè ôm nhau ngủ kết quả chính là sau khi thức dậy người cả hai đều lên men. Phùng Kiến Vũ đặc biệt ghét bỏ nói: "Đệt!! Mai tôi sang phòng mẹ ngủ. Kêu nóng mà ôm chặt như vậy, đầu óc có bệnh!".

"Cậu quản cái gì!!. Là tôi tình nguyện".

"Tôi không thích. Đi tắm đi, bẩn lắm".

Vương Thanh đi tắm, Phùng Kiến Vũ nhanh tay thu dọn đồ đi học buổi chiều. Dọn xong cũng không thấy Vương Thanh đi ra liền đi tới cửa gọi hắn: "Nhanh lên một chút được không, tôi còn chưa tắm".

Cửa phòng tắm khẽ mở, xém chút nữa đụng trúng mũi Phùng Kiến Vũ. Vương Thanh nhanh tay kéo cậu vào: "Cùng tắm, tiết kiệm thời gian".

Phùng Kiến Vũ không kịp chuẩn bị đã bị hắn lôi vào dưới vòi hoa sen: "Thao, anh bị bệnh à!".

Nước ấm từ trên đầu chảy xuống, trong nháy mắt quần áo liền ướt sũng. Vương Thanh cười ha ha ôm hông cậu: "Nhanh cởi ra, tôi giúp cậu".

Phùng Kiến Vũ xuyên qua dòng nước chảy xuống liếc nhìn làn da trắng nõn của Vương Thanh. Vai.. xuống ngực.. tới bụng.. rồi bắp đùi.. còn có cái kia...

"Cậu làm gì thế?. Tôi giúp cậu cởi đồ, cậu tránh cái gì?".

Vương Thanh cố gắng lột áo phông, rồi cởi quần của Phùng Kiến Vũ. Phùng Kiến Vũ căng thẳng đến mức nói lắp bắp: "Anh.. cút.. nhanh ra ngoài..".

Vương Thanh không chỉ không nghe còn tiến lên hai bước. Cả người trần truồng đem cậu áp lên tường, nâng cằm rồi cúi xuống hôn.

Phùng Kiến Vũ miệng mắng cút, tay thì đưa ra tát hắn. Đôi mắt to khẽ cụp xuống, còn cả hàng mi đang dính nước.. từ đầu xuống chân đều bị thấm ướt. Cái hành động vừa luống cuống lại vừa hoảng hốt kia nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu đến cực điểm.

Vương Thanh gặm cắn môi Phùng Kiến Vũ cảm thấy chưa thỏa mãn còn lôi kéo đầu lưỡi đang trốn tránh kia dây dưa mà liếm mút. Hai tay đặt ở hông ôm chặt Phùng Kiến Vũ vào lòng, thân thể ướt đẫm nước cũng tiến đến áp sát vào người cậu. Phùng Kiến Vũ đưa một tay ra ngoài, Vương Thanh khó hiểu dừng lại hỏi: "Cậu làm gì thế?".

"Tôi đóng vòi nước".

(Trongcáitìnhhuốngcúchoacónguycơbịthất thủ mà vẫn còn nhớ đếnchuyệntắtvòiđểtránhlãng phínướcnhư thế này.. elàchỉcótổngcông Phùng tiếtkiệm mới nghĩrathôi╯︿╰)

Vương Thanh nở nụ cười với tay đóng vòi sen lại, tay xoa nhẹ lên tóc cậu. Phùng Kiến Vũ cúi đầu, tay vuốt ve từ cánh tay rồi mò lên bả vai, rồi từ vai lại sờ xuống ngực hắn. Vương Thanh thầm nói lại nữa rồi, hắn thở dài một hơi cúi đầu tiếp tục hôn cậu. Phùng Kiến Vũ cũng ôm lấy bờ vai trần của Vương Thanh miệng nhiệt tình đáp trả nụ hôn của hắn.

Nước từ vòi hoa sen thỉnh thoảng vẫn tí tách chảy xuống, nhiệt độ trong phòng tắm chật hẹp từ từ tăng cao. Vương Thanh cởi sạch quần áo của Phùng Kiến Vũ, đang muốn tiếp tục hôn xuống đột nhiên bị Phùng Kiến Vũ ngăn lại:

"Hình như quên gì đấy?".

"???".

"Giờ học buổi chiều!!!".

Hai người chạy té khói đến trường học thêm, kết quả.. vẫn là đến muộn nửa tiếng. Hai người vừa bước vào thiếu chút nữa bị giáo viên dùng ánh mắt lườm chết.

"Hai trò cùng trốn học!!. Nói, muốn bị gọi phụ huynh không?".

"Xin lỗi Hoàng lão sư, hai đứa em ngủ quên".

Mắt kính của giáo viên lóe lên tia sáng: "Nói dối cũng không biết cách. Hai trò ngủ cùng nhau à?".

Phùng Kiến Vũ cũng không thấy có chỗ nào sai: "Đúng vậy, ngủ với nhau a~".

Lý Đồng che miệng bật cười, Phùng Kiến Vũ thấy cô giáo Hoàng cũng nở nụ cười ẩn ý, bỗng nhiên đỏ mặt: "Em em em... không có nói dối".

"Được rồi, nhanh lên ngồi xuống học bài. Tôi giảng lại nội dung vừa rồi để Lý Đồng nghỉ ngơi một chút".

Giờ nghỉ, Lý Đồng chủ động hỏi Phùng Kiến Vũ có muốn xem vở ghi chép không, Phùng Kiến Vũ nhanh chóng nói cảm ơn, rồi cầm vở của nữ sinh quay qua hỏi Vương Thanh: "Có xem không?".

Vương Thanh nằm bò lên bàn lấy điện thoại ra cắm tai nghe vào nghe nhạc: "Không xem, về chép của cậu".

Phùng Kiến Vũ liếc mắt, Lý Đồng cười cười rồi nhẹ nhàng nói một câu: "Tính tình vẫn vậy...".

Vương Thanh không nghe thấy nhưng Phùng Kiến Vũ lại nghe rất rõ ràng, cậu liền quay sang nhìn Lý Đồng. Cô nàng chớp chớp mắt: "Làm sao vậy?".

"Ách.. à ở đây. Chữ này tôi không rõ".

"À cái này là...".

Vương Thanh nghe nhạc nằm áp tai lên bàn nhìn Phùng Kiến Vũ, tiểu tử này nhìn ngiêng mắt vẫn sáng như vậy. Hàng mi thật dài giống như cái lược nhỏ quét qua quét lại, lúc suy nghĩ môi khẽ mím, lúc nghiêm túc lại không tự chủ mà hơi chu lên. Gần đây gương mặt Phùng Kiến Vũ đã có chút thịt nhưng Vương Thanh tuyệt đối không dám bảo cậu mập thêm lần nữa.

Phùng Kiến Vũ cảm nhận được Vương Thanh đang nhìn, lặng lẽ lùi người về phía sau một chút, không chắn tầm nhìn của hắn về phía nữ sinh kia. Trách sao được, cậu thấy Vương Thanh vừa vào lớp đã đặc biệt ngoan ngoãn, cả buổi không nói nửa lời, náo loạn cả ngày hóa ra là quen nhau từ trước.

Buổi tối cơm nước xong, lúc làm bài tập Phùng Kiến Vũ vẫn còn băn khoăn chuyện này mãi. Nhưng mà thói quen vẫn không đổi.. vừa nghĩ, vừa làm bài, vừa sờ đùi Vương Thanh.

Vương Thanh chính là không muốn làm bài, đợi Phùng Kiến Vũ làm xong rồi chép để đối phó lúc dì kiểm tra. Người bên cạnh sờ đùi hắn.. hắn cũng đành nhịn, thỉnh thoảng lại bỏ vào miệng Phùng Kiến Vũ miếng hoa quả.

"Thanh nhi, Lý Đồng quả rất xinh nha. Anh xem chân vừa dài vừa thẳng" Phùng Kiến Vũ đưa hắn quyển vở của mình để hắn chép đáp án: "Tôi đang nói với anh đấy, anh có nghe không?".

Vương Thanh liếc xuống chân cậu: "Tôi thấy chân cậu cũng vừa dài vừa thẳng".

Phùng Kiến Vũ liếc mắt một cái đem quyển sách trong tay đập vào đầu hắn: "Đồ lưu manh".

Vương Thanh nhanh chóng nghiêng đầu né quyển sách: "Tôi khen cậu chân dài thế nào lại thành lưu manh?. Á.. không phải cậu nhìn chân người ta vừa dài vừa thẳng rồi trong lòng nghĩ gì xấu xa đấy chứ?... Không nhìn ra cậu là người như vậy á!".

"Cút".

Phùng Kiến Vũ thăm dò không được còn bị chọc ghẹo ngược lại, trong lòng khó chịu, quyết định không để cho Vương Thanh chép bài. Làm bài tập xong liền trực tiếp mang cho mẹ kiểm tra, Vương Thanh chỉ có thể đi theo sau nói với mẹ Phùng là chưa làm xong bài tập.

Phùng Kiến Vũ đem vở bài tập ngồi ở phòng khách xem tivi cùng mẹ ăn dưa hấu, Vương Thanh lại phải ngồi trong phòng một mình tiếp tục làm bài.

Xem xong hai tập phim truyền hình, Phùng Kiến Vũ có chút không yên, cầm một bát dưa hấu đi vào trong phòng.

Vương Thanh nghe thấy tiếng mở cửa còn nghĩ Phùng Kiến Vũ đi vào làm hòa, không nghĩ đến Phùng Kiến Vũ cứ như vậy bê bát dưa hấu đến ngồi bên cạnh hắn vừa ăn vừa xem truyện tranh.

"Cho tôi một miếng".

"Không cho".

"Vũ~~~ ca~~~~!".

"Không~~~ cho~~~~".

Phùng Kiến Vũ trong miệng vẫn còn ngậm một miếng dưa hấu, quai hàm phình ra nhai nhai. Vương Thanh kéo cậu qua ghế muốn cướp miếng dưa hấu trong miệng Phùng Kiến Vũ, nhưng khi vừa bị hắn đè lên cậu liền giãy loạn: “Trong bát còn. Á~~~ biến thái".

Mặt Vương Thanh bị tay Phùng Kiến Vũ đẩy lệch sang một bên, quyết tâm càng phải cướp cho được: "Tôi không thích ăn trong bát".

Mẹ Phùng tắt TV chợt nghe trong phòng con trai có tiếng động, nhanh tay mở rộng cửa nhìn. Thấy được tình huống trong phòng càng hoảng sợ: "Hai đứa sao lại đánh nhau?".

Phùng Kiến Vũ thấy mẹ liền la lên: "Mẹ, anh ta cướp dưa hấu!".

"Ôi, không phải chỉ là một miếng dưa hấu sao!. Vương Thanh đừng tranh với Đại Vũ nữa, Đại Vũ để phần con trong tủ lạnh hết đấy".

Vương Thanh không phải là muốn cướp dưa hấu mà là muốn chiếm tiện nghi, bị dì nói như vậy chỉ có thể tỏ ra là bản thân thực sự muốn ăn dưa hấu.

Mẹ Phùng kéo Vương Thanh đi ra: "Đại Vũ là đùa con thôi, để lại cho con một nửa kia. Ăn xong rồi ngủ a~".

Mẹ Phùng đi, Vương Thanh mới mở tủ lạnh lấy ra nửa quả dưa hấu. Nửa quả dưa dấu trong tủ lạnh đều bị ai đó dùng cái muôi múc hết xung quanh, chỉ để lại duy nhất một khối ở giữa.

Còn lại toàn bộ đều là phần ngọt nhất của quả dưa.