[Thanh Vũ] Thanh Phù

Chương 16




Đối với chuyện mới vừa phát sinh ở bên ngoài hay trong công ty, Phùng Kiến Vũ không hề biết gì cả. Nó đang nhà an tâm ăn ăn uống uống, đọc sách, lên mạng chơi trò chơi, ngày tháng trôi qua so với ba ba mình càng thêm thích ý.

Tay so với lúc trước đã khá lên rất nhiều, thuốc vẫn luôn không có dừng, trong uống ngoài thoa, bồi bổ canxi, Vương Thanh còn dặn dò phòng bếp thay đổi nhiều món canh bồi bổ cho nó. Phùng Kiến Vũ nhìn chính mình trong gương, không đến nổi mập ra một vòng lớn, nhưng ít nhất cũng không còn giống như trước kia, trên mặt, dưới cằm, trên người đều có thêm ít thịt, thoạt nhìn so với bạn đồng trang lứa cũng không có gì khác biệt quá lớn.

Thẳng đến tối trước khi tan làm, Vương Thanh mới nhớ đến phải gọi điện cho Lưu Kim Phong, nhớ lại buổi trưa Lưu Kim Phong bị hắn chọc giận đến nói không ra lời, hắn đang do dự, có nên dứt khoát chọc cho ông ta tức đến phải vào bệnh viện luôn cho xong, tránh cho ở lại bên ngoài càng thêm chướng mắt.

Điện thoại gọi tới, tiếng reo vừa vang lên một giây lập tức được kết nối, Vương Thanh vẫn còn đang suy nghĩ ông ta có thể cho hắn trả hận lúc sáng hay không, cố ý không nhận điện thoại không đây. “Lưu tổng, tôi đã xem qua bài báo, bất quá chính là chút lời đồn đãi bát quái mà thôi, đừng nên nhẹ dạ cả tin như vậy.”

Lưu Kim Phong đời này chưa bao giờ bị buồn bực đến như vậy, dây vào Vương Thanh càng bị bí bách thua thiệt, đây không phải là hắn đang chửi ông ta ngu xuẩn sao, lại còn nhẹ dạ tin vào tin đồn báo chí. “Tôi mặc kệ, cậu phải cấp cho tôi một lời giải thích rõ ràng.”

“Việc này không bằng ngài nên đi hỏi thiên kim nhà ngài thì tốt hơn, lời giải thích của tôi không biết ngài có thể tin tưởng được hay không đây?” Nếu đã là người đến bất thiện, thiện ý sẽ càng không có, vậy đối phương tất nhiên là đã có chuẩn bị rồi, Vương Thanh lại không ngốc, trực tiếp đem vấn đề ném trở về.

“Cậu...... con gái của tôi vừa trở về đã thở phì phò vào cửa, không thèm nói một câu, tôi nếu không phải là không có biện pháp, đâu cần phải tìm cậu nhiều lần như vậy?! ” Lưu Kim Phong đem chuyện đã soạn sẵn từ trước đem ra nói hết một lần, mặc dù không có độ đáng tin gì, nhưng dù sao cũng đã gần một ngày trôi qua, không có lý do gì khiến cho Lưu Phương Đình có thể tự nhốt mình trong phòng một mực không chịu ra ngoài? “Nghe lời tôi nói đi, tôi mặc kệ chuyện gì xảy ra giữa tuổi trẻ mấy người, đều là thiếu niên tình trường, cần gì phải khiến tôi nhìn mặt báo rồi mới biết sự tình đây?”

“Tôi cùng quý thiên kim không có bất cứ mối quan hệ gì, chẳng qua là uống chung một buổi cà phê, trò chuyện mấy câu mà thôi. Về phần tâm tình của nàng vì sao lại không tốt, tự giam mình trong phòng cả ngày, tôi đây cũng không biết được. À, đúng rồi, về phần tiền bánh ngọt, tôi sẽ trả lại cho nàng.” Vương Thanh nói vô cùng rõ ràng, hắn chính là muốn đem tất cả mọi chuyện toàn bộ đẩy trả trở về, một bộ công sự công bạn.

“Cậu …… vậy cậu làm gì mà phải nắm tay của nó?! ” Lưu Kim Phong tuyệt nhiên không có dễ dàng bỏ qua cho hắn như vậy.

“Là nàng nắm tay của tôi, nàng nói nàng sợ sâu róm …… Tôi liền để cho nàng vịn vào một chút mà thôi, tay của tôi luôn đặt ở trên bàn, cũng không phải là giấu đi, tùy tiện phản ứng một chút cũng có thể nắm được mà.” Vương Thanh hai ba câu, lại lần nữa cho đẩy toàn bộ trả về cho ông ta. “Lưu tổng, nghe tôi khuyên một câu đi, nếu ngài có thời gian rãnh rỗi như vậy, không bằng xem tạp chí kinh tế lâu một chút, so với những thứ tin tức lá cải này đẹp mắt hơn nhiều.”

“Cậu...... cậu...... nếu đã không có quan hệ gì, vậy là do tôi đã quấy rầy rồi, tôi cũng là lo lắng cho con gái mình, mong Vương tổng thứ lỗi a.” Lưu Kim Phong sống nhiều năm như vậy chưa từng bị ai chọc cho nhiều như vậy ủy khuất, ông ta tức giận kéo Lưu Phương Đình đến bên người, “Lúc ấy con làm sao lại không trực tiếp dâng thân tiếp cận đi a?! Làm cho ba bây giờ cũng không tìm được lý do! Con nói phải làm thế nào bây giờ?! ”

“Lúc ấy con rất sợ …… Thanh ca người này ba cũng không phải không biết, ánh mắt lạnh như băng nhìn con, làm con rất sợ hãi, chỉ dám trực tiếp nắm tay anh ấy ……” Lưu Phương Đình đảo ánh mắt hai vòng, “Không sao đâu, hôm qua con đã mua bánh ngọt tặng cho anh ấy, anh ấy nói sẽ mời lại con, đến lúc đó vẫn còn có cơ hội mà.”

“Con đồ ngu ngốc! Con khiến ba hôm nay bỏ cả một buổi sáng điện thoại cho cậu ta, tới buổi trưa cậu ta mới trả lời, đến gần giờ tan việc mới nhớ đến gọi cho ba một cuộc điện thoại, con nói cậu ta sẽ không có phát hiện bên trong có vấn đề gì hay sao?! Tấm hình kia thế nào mà lại có góc chụp vừa vặn đến vậy a?! ” Lưu Kim Phòng và con gái đã sớm bày ra kế hoạch trôi chảy, đáng tiếc hôm nay lại bị Vương Thanh chặn đầu, phát huy không được tốt lắm.

“Vậy con phải làm gì bây giờ a? Lúc đó cái tên nhiếp ảnh gia đó còn mở cả đèn flash! Làm con sợ muốn chết! Nếu Thanh ca vừa vặn quay đầu lại, con chắc chắn gặp phiền toái rồi.” Nếu lúc ấy không phải là do bị ánh đèn lóe sáng kia, Lưu Phương Đình cũng sẽ không bởi vì quá sợ hãi lo lắng bị bại lộ mà đem toàn bộ kế hoạch sửa lại hết.

“Bây giờ chỉ còn có hai con đường …… hoặc là mau để cho truyền thông đuổi theo dùng sức gia tăng scandals của con và cậu ta, sau đó con ở trước mặt truyền thông, tốt nhất ra vẻ có chút mập mờ, như vậy Vương Thanh tự mình sẽ bị dính câu. Hoặc là tự con mở lời, nói rằng mình đem lòng ‘si tình’ nhiều năm, mang lại cho cậu ta danh tiếng ‘phụ lòng hán’, nhưng con đường này buộc phải đi lâu một chút, cách đi mấy năm rồi lại nhắc một lần. Con cảm thấy thế nào?” Lưu Kim Phong chuẩn bị kế hoạch dự phòng phía sau cũng tốt lắm, kết quả tốt nhất vẫn là muốn nữ nhi nhà mình có thể thành công tác thành nhân duyên với Vương Thanh, đây mới là mục đích chân chính của ông ta.

“Chuyện này …… con chọn điều thứ nhất! Con muốn cùng anh ấy chung một chỗ! Dù sao nếu là không thành, con cũng không có chuyện gì ……” Lưu Phương Đình ngược lại nghĩ đến tốt đẹp vô cùng, tựa hồ đối với Vương Thanh hẳn là tình thế bắt buộc.

“Vậy cũng tốt, ba sẽ kêu người đi an bài, con với cậu ta tốt nhất mấy ngày nay nên gặp mặt một lần, hiểu chưa?” Lưu Kim Phong vẫn tính kế cho con gái mình, nếu sau đó vạn nhất Vương Thanh căn bản không mắc câu, vậy bọn họ không phải là tự mình đa tình sao?! “Dù sao bất kể dùng biện pháp gì, vẫn phải gặp mặt cậu ta trước đã, cần phải thấy cậu ta! Đến lúc đó tự mình đến cửa nói là thay ba bồi tội, biết không?”

“Đã biết, con sẽ, bất quá anh ấy sẽ cho con loại cơ hội như vậy sao?” Lưu Phương Đình có chút không xác định, dù sao Vương Thanh bên kia hình như có thể đã nhìn ra được đầu mối.

“Rồi sẽ có biện pháp, bây giờ không được, thì con không thể đi tìm cậu ta nữa sao? Con đến nhà cậu ta làm khách, chung quy sẽ không ai dám đuổi con ra khỏi cửa.” Lưu Kim Phong nhớ lại tin tức lưu truyền một đoạn thời gian trước, nghe nói Vương Thanh bị tình nhân khắp nơi tìm đến cửa, đáng tiếc vừa được bước khởi đầu khỏi cửa Vương gia, đường sống của mấy người đó cũng sụp đổ hết cả. “Dù sao con phải chú ý chút, nói năng lễ phép một chút, ngàn vạn đừng nên đắc tội với người ta.”

“Ai nha, con gái của ba là loại người như vậy sao? Yên tâm đi, con nhất định sẽ nói chuyện thật hòa nhã.” Lưu Phương Đình gật đầu một cái, Lưu Kim Phong nghe lọt lời của cô ta nói, vô luận như thế nào, cô ta nhất định phải có biện pháp vào được Vương gia, đến lúc đó, cô ta có cơ hội vênh mặt được rồi.

Hôm nay khí trời tựa hồ không tốt lắm, Phùng Kiến Vũ sáng sớm tỉnh lại, ngón tay liền bắt đầu bị đau, nó kéo kéo Vương Thanh, đem hắn từ trong giấc mộng đánh thức, “Hôm nay có thể trời sẽ mưa, ba ra cửa nhớ mang theo dù.” Nó gõ chữ xong đưa qua cho Vương Thanh nhìn, sau đó lập tức ngã đầu xuống ngủ tiếp.

Vương Thanh nhìn thời gian, lúc này mới chỉ hơn sáu giờ, bên ngoài bầu trời âm trầm, tựa hồ không bao lâu sâu, gió lớn mưa to sẽ đến. Hắn liếc mắt nhìn xuống tay của Phùng Kiến Vũ, biết tay nó khẳng định lại bắt đầu bị đau, từ trong ngăn kéo lấy ra chai rượu thuốc, “Con ngủ đi, đưa tay qua cho ba, ba giúp con xoa bóp.”

“Ân......” Phùng Kiến Vũ đem cánh tay khoác lên trên bụng Vương Thanh, nhắm mắt lại hưởng thụ người phục vụ xoa bóp, thư thái miệng rên hừ hừ, Vương Thanh bắt đầu cảm thấy thân thể trở nên không thoải mái liền đánh lên mu bàn tay nó một cái.

“Con đừng kêu như vậy nữa! Khiến cho ba muốn làm một chút chuyện với con.” Vương Thanh híp mắt, phía dưới cũng trở nên cứng rắn, luôn bị đứa nhãi con này làm cho thành như vậy, khiến cho hắn mỗi sáng sớm cũng có chút không biết phải nên làm sao.

“Ân?” Phùng Kiến Vũ mở mắt nhìn hắn, rồi nhắm mắt lại tiếp tục rơi vào mơ hồ, một chút cũng không biết Vương Thanh trong lòng đã sớm muốn đem nó lột sạch ấn ở trên giường làm không biết bao nhiêu lần.

“Hiểu Vũ, đừng ngủ nữa, mau thức dậy với ba? ” Bây giờ muốn ngủ tiếp cũng không được nữa, Vương thanh không chịu nổi, dựa vào cái gì đem hắn chơi đùa đến "đứng" lên sau đó bỏ mặc hắn tiếp tục ngủ a?

“Ngô ……” Phùng Kiến Vũ trực tiếp dùng hành động trả lời hắn, kéo chăn đang đắp qua đầu, căn bản không muốn để ý đến Vương Thanh đang không ngừng lải nhải bên tai mình.

“Con, tiểu bại hoại này, nếu không chịu đứng lên ba sẽ hôn con ngay tức khắc! ” Vương Thanh kéo xuống chăn trên đầu nó, “Con còn không sợ làm ba phiền lòng a.”

“Ân …………” Phùng Kiến Vũ ngủ được nửa mê nửa tỉnh, mới vừa tỉnh lại được một chút, chính là thời điểm muốn ngủ nướng, một lòng chỉ muốn đeo đuổi cảm giá ngủ lười tiếp thôi. Nó đem tay đầy mùi rượu thuốc rúc trở lại vào trong ngực, lại đem tay trái khoác lên hông Vương Thanh, miệng vẫn còn chép chép ngọ nguậy, giống như là mèo con nhỏ không ngủ đủ giấc.

“Hắc...... là chính con đem "tên" của ba ngóc đầu dậy, bây giờ còn ngủ ngon như vậy …… không được a, ba phải hôn con nha, ba phải hôn con......” Vương Thanh ghé vào lỗ tai nó nói hai lần, hôn một cái lên môi đang mấp máy của nó, ngón tay linh hoạt cởi ra áo ngủ trên người Phùng Kiến Vũ, ở trên sống lưng cùng ngực của nó không ngừng vuốt ve.

Cái này còn không tỉnh nhất định sẽ xảy ra vấn đề! Phùng Kiến Vũ chợt mở mắt, vội vàng đẩy Vương Thanh ra, ba chân bốn cẳng đem áo ngủ lần nữa mặc lạo gọn gàng, cầm điện thoại di động lên bắt đầu viết chữ, “Ba đang làm gì!!!!!!! ” Nó dùng một chuỗi dấu chấm than biểu đạt mình đang tức giận.

“Ai bảo con không chịu thức dậy chơi với ba …… một mình ba quá mức nhàm chán, chỉ có thể trêu đùa con mới khiến ba vui thôi.” Vương Thanh nhún vai một cái tỏ vẻ vô tội, giúp Phùng Kiến Vũ mặc quần áo tử tế, “Con từ từ mặc, ba vào phòng vệ sinh.” Bước xuống giường, lại trực tiếp đem chăn quăng lên trên đầu Phùng Kiến Vũ, cười nắc nẻ giống như một đứa trẻ mười mấy tuổi. Thật ra thì hắn chẳng qua là không muốn để cho con trai nhìn thấy bộ dáng mình lúng túng mà thôi.

Sáng sớm bị nháo một trận, Phùng Kiến Vũ cũng không có biện pháp tiếp tục ngủ, không thể làm gì khác hơn là trợn tròn mắt, bắt đầu xem ti vi. Sáng sớm bắt đầu phát phát tin tức, ngoại trừ chuyện quốc gia đại sự, chính là một loại tin tức về đời sống nhân dân, hoặc là tin tức tài chính, xoay đi xoay lại chỉ có mấy dạng như vậy, xem nhiều cũng cảm thấy không còn ý nghĩa gì nữa. Không biết có chuyện gì xảy ra không mà Vương Thanh lại ở trong phòng vệ sinh lâu như vậy …… không phải là bị bón chứ?! Phùng Kiến Vũ lắc lắc đầu, không cần nghĩ quá nhiều, vẫn là nên xem tin tức thôi.

Vương Thanh tắm xong, thân thể hòa tan mùi hương sữa tắm, trên đầu đang chùm khăn lông, bước ra ngoài. “Đang xem gì vậy?”

Phùng Kiến Vũ chỉ chỉ tin tức trong ti vi, nhìn thấy hắn đi ra, vội vàng đi vào phòng tắm rửa mặt. Hôm nay khí trời không được tốt lắm, sáng sớm nó đột nhiên có loại cảm giác bị đè nén, cho đến khi nhìn thấy Vương Thanh ăn xong điểm tâm bước ra cửa đi làm, nó vẫn như cũ cảm giác có chút không thoải mái, luôn cảm thấy giống như sẽ có chuyện gì đó phát sinh.