[Thanh Vũ] Thanh Phù

Chương 18




Buổi tối khi Vương Thanh về nhà, liền thấy trên bàn cơm nhiều thêm một người chướng mắt, hắn nhìn con trai đang cúi đầu chơi điện thoại di động, lại nhìn sang Lý thúc vừa trầm mặc vừa không nói chuyện, "Đây là xảy ra chuyện gì?! "

"Là Hiểu Vũ mời em ở lại ăn cơm, đúng không, Hiểu Vũ?" Lưu Phương Đình nhéo hai cái lên cánh tay Phùng Kiến Vũ, ý muốn nó thay mình nói một lời.

Phùng xây vũ bất đắc dĩ liếc nhìn cô ta một cái, lại bắt đầu viết chữ, bất quá nó không cho Lưu Phương Đình xem nội dung, "Con hôm nay nói một câu hình như không đúng lắm, chính là khiến cô ta hiểu lầm rồi, buổi tối sẽ giải thích với ba ba, ba mau ngồi xuống ăn cơm đi, cô ta làm cơm cũng không phải tệ lắm."

"Nga, như vậy a, vậy ăn cơm đi, tôi phải cảm ơn cô rồi. Đầu bếp nhà chúng tôi cũng phải nên thay rồi đi......" Vương Thanh ngồi xuống ghế, cầm đũa lên nếm thử một miếng, không thể không nói, nếu Lưu Phương Đình đi làm đầu bếp thì quả thật rất có tiền đồ. "Thật sự không tệ, mùi vị rất được."

"Anh thích là tốt rồi, ăn cơm ăn cơm." Lưu Phương Đình cố làm ra vẻ thân thiết gắp thức ăn cho Phùng Kiến Vũ, giống như cùng nó rất quen thuộc, "Hiểu Vũ thích ăn cái này sao?" Cô ta gắp một miếng thịt bỏ vào trong chén Phùng Kiến Vũ.

"Ân......" Phùng Kiến Vũ gật đầu một cái, phát ra một âm giọng mũi đơn giản, bày tỏ khẳng định. Lưu Phương Đình người này mặc dù có chút đáng ghét, nhưng mà tài nấu nướng thật sự rất tốt, cũng không thể tức giận với đồ ăn được, dù sao mình đi quán ăn ăn cơm, cũng không thể bắt bẻ nhân phẩm của đầu bếp đúng không? Nghĩ như vậy, Phùng Kiến Vũ mới có thể thoải mái ăn cơm.

Vương Thanh quan sát thấy có chút chướng mắt, từ lúc nào nữ nhân này cùng con trai mình lại quen thuộc như vậy rồi đây?! Hắn vội vàng gắp một số món ăn thả vào trong chén Phùng Kiến Vũ, "Ăn nhiều một chút, nếu không lát nữa sẽ lại đói bụng."

Một lát sau trong chén chất đầy thức ăn cao như một tòa núi nhỏ, Phùng Kiến Vũ cau mày nhìn Vương Thanh, hai người này giống như đang trong cuộc so tài ai gắp được nhiều thức ăn vào trong chén của nó hơn, đây lại là chuyện gì?! "Con ăn không hết." Nó buồn bực đưa cho Vương Thanh đọc bốn chữ này.

"Có thể ăn bao nhiêu chứ, ăn nhiều một chút đi, con vẫn đang trong giai đoạn phát triển thân thể." Vương Thanh liếc nó một cái, cũng không có ý muốn giúp nó chia sẻ thức ăn kia.

"Ngô......" Phùng Kiến Vũ lại liếc nhìn Lưu Phương Đình một chút, thiết...... thôi bỏ đi, vẫn là nên từ từ ăn, dù sao không thể cùng thức ăn so đo.

Lưu Phương Đình nhìn phương thức chung sống của hai cha con, trong lòng kết luận Phùng Kiến Vũ ở trong Vương gia cũng không được cưng chìu gì. Cô ta cảm thấy, hôm nay bất quá là bởi vì bản thân mình có mặt, nên Vương Thanh mới gắp thức ăn cho Phùng Kiến Vũ. Bất quá trên thực tế, quả thật đúng là như vậy, nhưng nguyên nhân hoàn toàn là bởi vì do Vương Thanh ghen mà thôi...... hiểu lầm tựa hồ càng lúc càng lớn.

Ăn no xong, cha con hai người đem Lưu Phương Đình đẩy ra đến cửa, "bành" một tiếng đóng cửa lại, làm cho Lưu Phương Đình sợ hết hồn, cũng may mới vừa rồi cô ta đã nói, lần sau sẽ trở lại nữa, nếu không thật là không biết nên như thế nào tìm cớ dây dưa nữa đây. Cô ta đưa ánh mắt nhìn ánh đèn lóe sáng ở phía bên đường đối diện, nán lại ở cửa thêm một lúc lâu, biểu hiện một bộ dáng quyến luyến không thôi, đợi đến khi "cẩu tử" (đội chó săn) phía đối diện chụp được hình không sai biệt lắm, cô ta mới cầm lên túi xách, nhẹ bước chân rời đi.

Chuyện thứ nhất sau khi đóng cửa lại, Vương Thanh ngay lập tức gọi điện thoại cho Ngô Kỳ, Lưu Phương Đình vô duyên vô cớ đến cửa, nhất định là có tâm tư khác, để cho Ngô Kỳ lưu ý một chút động tĩnh bên Hoàn Thành nhật báo. Chuyện thứ hai, chính là xách Phùng Kiến Vũ trở về phòng ngủ, bắt đầu ép hỏi nó chuyện đêm nay. "Nói! Đến tột cùng là chuyện gì xảy ra? Sao lại giữ cô ta ở lại?! Có phải con thích cô ta hay không?! "

"Ngô......" Phùng Kiến Vũ khoát khoát tay, đẩy ra tay của Vương Thanh, nó cầm lên điện thoại di động, bắt đầu gõ chữ. "Xế chiều hôm nay con đang ăn bánh ngọt, cô ta liền hỏi con có phải đói bụng hay không, con lập tức nói không phải, cô ta không nên vào bếp nấu ăn cho con. Con không thích cô ta, thật đáng ghét! Con kéo cô ta lại, không cho cô ta đi, Lý thúc nói đây là khách, không thể cho cô ta xuống bếp." Phùng Kiến Vũ cấp tốc đánh một chuỗi từ, mới phát hiện tựa hồ vẫn chưa có giải thích hết. "Con nói "Ba ba một lát sẽ quay về, chúng ta cùng nhau ăn cơm tối", con là nói hai người chúng ta! Không hề nói đến cô ta! Chính cô ta cho rằng con muốn giữ cô ta ở lại! Nữ nhân này thật sự rất đáng ghét! Cô ta còn nói con đáng thương! Hơn nữa còn cùng ta giả bộ như quen thuộc với con! Đặc biệt đáng ghét! " Phùng Kiến Vũ bỉu môi dài, khuôn mặt lộ rõ vẻ mất hứng, "Bất quá nấu ăn lại rất ngon."

"Còn nhiều đầu bếp nấu ăn ngon lắm mà, con không thích là tốt rồi, ba ba cũng ghét cô ta." Vương Thanh gật đầu một cái, buông tay ra, quay đầu lại trộm hôn lên mặt Phùng Kiến Vũ một cái, "Nếu con cảm thấy cô ta nấu ăn ngon, vậy chúng ta tìm thêm một đầu bếp khác, đổi khẩu vị cũng tốt lắm."

"Không cần, Tương thúc nấu ăn tốt vô cùng, con rất thích." Phùng Kiến Vũ lắc lắc đầu. Giống như ăn cơm ở tiệm và ăn cơm ở nhà thôi, thỉnh thoảng đổi khẩu vị một chút, quả thật sẽ có cảm giác mới mẻ, nhưng cơm nhà vẫn là ấm lòng nhất.

"Được, nghe lời con vậy, lần sau nếu có người ngoài đến nữa, côn không cần phải đi ra ngoài, tránh cho giống như hôm nay, để cho cô ta tự mình đa tình đi." Vương Thanh đổi quần áo trên người, nằm xuống bên cạnh Phùng Kiến Vũ đang xem ti vi, ngón tay một mực đảo quanh trên bụng nó, da thịt thiếu niên mới lớn rất mịn màng, sờ sờ cũng chính là một loại hưởng thụ.

Phùng Kiến Vũ chịu đựng nhột, ôm một quyển sách bách khoa bắt đầu đọc, thỉnh thoảng tay của Vương Thanh sờ đến có chút quá đáng, nó sẽ vỗ một cái cảnh cáo trên mu bàn tay hắn. Thời điểm hai người đang không có chuyện gì để làm, thì bên Ngô Kỳ đã vội vàng an bài thủ hạ, nhiếp ảnh gia chụp trộm trước đó bị bắt được, cũng không phải là ký giả tòa soạn báo, còn về phần người thuê hắn ta chụp hình, không sai chính là Lưu Kim Phong. Nếu người sau lưng đã khai ra toàn bộ, bên phía Hoàn Thành nhật báo, Ngô Kỳ không thể làm gì khác hơn là kêu người đến đó quan sát thật chặt chẽ, tránh cho ngày mai lại có thêm tin đồn bát quái, bọn họ bây giờ đối với cha con Lưu gia là một vạn phần cảnh giác, minh thương dễ tránh ám tiển khó phòng, hết lần này đến lần khác người của Lưu gia lại thích giở trò âm hiểm, bất quá nếu thật phải nói ai âm hiểm hơn, thì có người nào có thể so được với người của Vương gia sao?

Sáng sớm Lưu Phương Đình bị mơ thấy ác mộng làm giật mình tỉnh giấc. Cô ta mơ thấy bản thân cùng Vương Thanh đang cử hành một buổi hôn lễ vô cùng long trọng, khách mời đều chúc phúc cho bọn họ, cô ta hạnh phúc đến rơi lệ, nhưng vừa quay đầu, lại nhìn thấy Phùng Kiến Vũ xuất hiện...... Nó cư nhiên thay thế vị trí của cô ta đứng ở bên người Vương Thanh, đối với cô ta tựa như có thị uy, lộ ra nụ cười khinh miệt, mà áo cưới trên người cô ta lại đột nhiên bắt đầu bốc cháy, cô ta thét lên một tiếng rồi tỉnh lại. "Nhanh, đi mua cho ta một tờ Hoàn Thành nhật báo, ta muốn bản hôm nay! " Lưu Phương Đình vội vàng ngồi dậy, gọi người giúp việc ra ngoài mua báo.

Trên bàn ăn Lưu gia, không khí sáng sớm ngưng trọng, tờ báo cũng không đi theo hướng bọn họ đã dự đoán, nội dung tối hôm qua Lưu Phương Đình xuất hiện từ trong nhà Vương Thanh đi ra ngoài, càng không có lấy một tin tức gì liên quan đến bọn họ. Lưu Kim Phong vô cùng buồn bực, gọi điện thoại điều tra mới biết được, thì ra người ký giả chụp hình ngày hôm qua, mới vừa trở về văn phòng biên tập, liền bị cừu nhân trực tiếp đánh cho một trận, máy chụp hình bị đập nát, bộ nhớ bên trong cũng bị phá hủy, người cũng bị gãy cả hai chân, nằm trong bệnh viện không có cách nào nhúc nhích được.

"Ba, vậy phải làm sao bây giờ a? Nếu không chúng ta tìm thêm cơ hội khác làm một lần nữa." Lưu Phương Đình làm sao lại có thể dễ dàng chết tâm như vậy? Cô ta suy nghĩ, ngày hôm qua Phùng Kiến Vũ đã chủ động giữ mình ở lại ăn cơm, sau này lại mượn cớ này đi thăm hỏi nó cũng tốt.

"Sợ rằng Vương Thanh bên kia đã biết chút gì đó rồi. Gần nhất con đừng tìm cậu ta nữa, an tâm ở nhà đợi đi, nếu thật sự đã đụng phải họng súng rồi, ba sợ ba không thể gánh vác nổi cho con đâu......" Lưu Kim Phong nghe bên tòa soạn nói rằng có cừu nhân trả thù, thế nào lại trùng hợp như vậy, máy chụp hình bị đập, hình cũng không thu thập được, người còn bị gãy hai chân phải nằm bệnh viện. Ông ta tự mình gọi điện thoại đến cho ký giả đó, nghe đầu dây bên kia truyền tới tiếng kêu thảm thiết, Lưu Kim Phong chỉ cảm thấy da đầu tê dại.

"Ba...... ba nói gì a...... chẳng qua có thể chỉ là trùng hợp mà thôi, là trùng hợp thôi a, ai bảo hắn ta có nhiều cừu nhân đến vậy......" Lưu Phương Đình nhớ lại giấc mơ sáng sớm hôm nay, đại khái nữ nhân trời sinh có giác quan thứ sáu, tồn tại của Phùng Kiến Vũ, chung quy khiến cho cô ta có cảm giác bất an.

Mùa hè đúng lúc là mùa cao điểm lưu hành của các loại bệnh liên quan đến đường dạ dày, Phùng Kiến Vũ bình thường ăn cái gì luôn không có quá chú ý, có lúc còn ăn như lang thôn hổ yết, cho đến mấy ngày gần đây, không biết lại ăn trúng thứ gì, bắt đầu vừa bị đau bụng vừa bị ói, cuối cùng còn dẫn đến sốt cao.

Vương Thanh nhìn khí trời bên ngoài, gần đây đúng lúc là mùa mưa, mưa rả rít kéo dài thật nhiều ngày, sau một trận dừng lại bắt đầu thêm một trận mới, ban ngày còn là miễn cưỡng mới có được một chút nắng. Hắn gọi bác sĩ đến châm cứu cho Phùng Kiến Vũ, hạ sốt rồi, nhưng chính là cả người không có tinh thần gì, mệt mỏi uể oải, Vương Thanh nhìn thấy mà vô cùng đau lòng, dứt khoát ở nhà bồi nó.

Phùng Kiến Vũ nằm ở trên giường nhắm mắt lại, cũng không có ngủ, nó có thể nghe được Vương Thanh đang gọi điện thoại cho người khác, giọng nói nghe tựa hồ có chút không tốt, nó đợi đến khi Vương Thanh nói chuyện điện thoại xong, giơ điện thoại trong tay cho hắn nhìn, "Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?"

"Không có gì, Ngô Kỳ ở trong công ty bắt được hai con chuột nhỏ, liền nói với ba một chút, cậu ta nên xử lý như thế nào." Vương Thanh xoa xoa mặt Phùng Kiến Vũ, thật vất vả mới nuôi lên được một đôi gò má đầy đặn, mấy ngày nay lại gầy đi một ít rồi, ánh mắt lại vô thần nhìn hắn, khiến cho hắn có chút cảm giác sợ sệt. "Hiểu Vũ, con thích động vật nhỏ phải không? Ba mua một con chó nhỏ trở về cùng con chơi đùa được không? Hay là con thích mèo hơn?"

"Ân?! " Ánh mắt của Phùng Kiến Vũ lập tức sáng lên, "Đều được! Con rất thích! " Tốc độ ngón tay viết chữ rõ ràng so với mới vừa rồi nhanh hơn rất nhiều. Động vật nhỏ lông mềm mềm, đối với nó mà nói là có sức hút vô hạn. "Trước kia con từng nuôi một con chó nhỏ, sau đó không có cơm ăn, chết đói...... Mỗi lần con ăn cơm đều chia ra cho nó một nửa, nhưng cuối cùng nó vẫn chết." Con chó nhỏ kia là sủng vật duy nhất mà Phùng Kiến Vũ nuôi, nó vẫn còn nhớ lần cuối cùng mình ôm thân thể nho nhỏ mềm nhũn kia, khóc đến cực kỳ thương tâm, còn bởi vì chuyện này, nó bị dưỡng phụ hung hăng đánh một trận, thi thể của con chó nhỏ cũng bị bọn họ ném ra đống rác.

"Con thích thì nuôi đi, hôm nào đó ba dẫn con ra ngoài chọn một con. Con thích chó lớn hay là chó nhỏ? Được rồi, loại nào cũng có thể." Vương Thanh nhìn ánh mắt lấp lánh trong suốt của nó, cũng biết đứa nhỏ này khẳng định là rất thích. "Vừa vặn, lúc ba không ở nhà, chó nhỏ cũng có thể giúp ba bảo vệ con, vậy nên chọn một con hung mãnh một chút...... tàng ngao quá ngu xuẩn, becgie Đức, doberman cũng không tệ, nhưng mà sức năng động quá lớn, bulldog Pháp cũng được...... Bỏ đi, dựa vào ý thích của con."

"Ân! " Phùng Kiến Vũ hung hăng gật đầu hai cái, cười vui vẻ, cảm giác trên người cũng có chút khí lực. Nhàn nhã nằm nghỉ đến nửa buổi chiều, Lý thúc đột nhiên đi lên gõ cửa, nói là Lưu Phương Đình lại đến.

Vương Thanh và Phùng Kiến Vũ đồng thời nhíu mày, "Nữ nhân này sao lại đến đây?! " Đối với những chuyện xảy ra lúc trước Vương Thanh không muốn quá so đo với bọn họ, cũng bất quá là do Lưu Phương Đình giúp họ nấu một bữa cơm, dù gì cũng xem như là ăn được tận hứng, Vương Thanh có chút tâm tình tốt, nên cũng chỉ cho người xử lý đám ký giả bên kia thôi, không có hướng về phía Hoàn Thành nhật báo mà khai đao. Chuyện này cũng xem như thăm dò sáo lộ của hai cha con Lưu thị, áp lực của dư luận đúng là như ngọn núi lớn, nhưng không có nghĩa là Vương Thanh không có biện pháp, mình không gây chuyện, còn sợ phải trốn tránh sao?!

"Dò xét một chút, nếu là đến thăm bệnh, thì để cho cô ta vào, cũng xem như là cơ hội cho cô ta bãi tội." Vương Thanh nhéo lỗ mũi Phùng Kiến Vũ một cái, "Con nhìn con xem còn không thể chờ ba ba giải quyết xong cô ta thì đã sinh bệnh rồi? Con xem, kiếm cớ thật là tốt! "

"Con làm sao biết được cô ta sẽ đến?! Con cùng cô ta không có quen! " Phùng Kiến Vũ xoa xoa chóp mũi, gương mặt trở nên buồn bực, "Đều là do ba ba! Trêu hoa ghẹo bướm! "

"Được rồi, đều là lỗi của ba...... nhưng mà ba cũng không có trêu chọc cô ta a! Không được nói ba như vậy nữa, sau này ba chỉ trêu chọc một mình con thôi." Vương Thanh thừa lúc Phùng Kiến Vũ bỉu môi hôn vội lên môi nó một cái, xoay người chạy ra khỏi phòng. Chỉ để lại Phùng Kiến Vũ ở trong phòng đỏ mặt, ba của nó gần đây giống như càng ngày càng kỳ quái......