[Thanh Vũ] Thanh Phù

Chương 7




Sau khi thuốc tê đã tan, Phùng Kiến Vũ đau đến cả đầu đổ đầy mồ hôi, cho dù trong nhà lúc nào cũng được mở máy điều hòa không khí, trên người nó vẫn như cũ mỗi ngày đều sẽ bị ướt đẫm mồ hôi. Vương Thanh không có biện pháp, chỉ có thể thường xuyên giúp nó lau mồ hôi, nói chuyện với nó để phân tán lực chú ý, **thập chỉ liên tâm, trên tay cảm nhận được cảm giác thống khổ khắc sâu nhất của con trai mình, hắn chỉ có thể tạm thời đem công việc gác xuống, ở bên kia Ngô Kỳ cũng đã an bài tốt lắm, còn mặt khác, còn phải xem Lưu Kim Phong có cắn câu hay không đã.

Hơn một tuần sau, tình trạng hồi phục của Phùng Kiến Vũ rất tốt, tuổi còn nhỏ, năng lực hồi phục rất mạnh, chỉ may được cắt đi, trên tay băng gạc, thanh nẹp, trực tiếp đổi thành thạch cao cố định. Thời gian hơn một tuần sau, thủ ngữ của Vương Thanh tiến bộ không ít, đã có thể diễn tả được những câu từ đơn giản, mà Phùng Kiến Vũ cũng trong khoảng thời gian này, đã học được cách dùng tay trái viết chữ, tuy tốc độ hơi chậm, chữ viết cũng rất xấu xí, bất quá dù sao cũng chỉ có hai người bọn họ, chỉ cần Vương Thanh nhìn hiểu là được rồi.

"Hiểu Vũ, tối nay con muốn ăn gì? Ba ba mang về cho con." Vương Thanh nhìn nhìn thời gian, hôm nay có một cuộc hội nghị quan trọng cần hắn góp mặt, nếu không phải là vạn bất đắc dĩ, Vương Thanh thật sự rất lười đi làm.

"Gì cũng được." Phùng Kiến Vũ dùng tay trái chỉ chỉ câu nói trong một quyển sách, nó nhân lúc có thời gian rãnh rỗi, định viết ra một số lời nói trong sách vào một cuốn sổ tay, thời điểm Vương Thanh hỏi nó cái gì đó, chỉ cần chỉ vào là được rồi, tiết kiệm được không ít khí lực viết chữ.

"Được thôi, mua cho con giò heo hầm đậu tương đi, lấy hình bổ hình." Vương Thanh quay đầu cười trộm, Phùng Kiến Vũ nhìn hắn nhíu mày, dùng chân đá hắn một cái, "Được rồi được rồi, ba biết sai rồi, tay của con không phải là giò heo, con còn dám đá ba ba, ba ba phải tức giận! " Hắn cố ý nghiêm mặt, làm ra vẻ mặt tức giận.

"Hừ......" Phùng Kiến Vũ trong cổ họng phát ra âm thanh, quay đầu không thèm để ý đến ba ba ngốc nghếch của nó nữa, tay chân vùi vào trong chăn, chỉ để lộ cái đầu ra bên ngoài.

"Chỉ là đùa giỡn với con một chút thôi mà...... đừng có nóng giận." Vương Thanh xoa xoa đầu Phùng Kiến Vũ, "Ba đi đây, đã nói rồi nha, giò heo hầm đậu tương a, ăn với cơm làm món chính có được không?"

"Ngô......" Động động cổ họng, Phùng Kiến Vũ lại phát ra âm thanh, liếc nhìn Vương Thanh một cái, xoay qua chỗ khác vùi đầu ngủ.

"Ngủ đi, con tỉnh dậy ba đã trở về rồi." Vương Thanh giúp nó sửa lại chăn, lại ở trên mặt nó hôn một cái rồi mới rời đi.

Đợi đến khi Vương Thanh ra khỏi cửa, Phùng Kiến Vũ mới từ từ ngồi dậy, từ ngăn kéo lấy ra một bài thi bắt đầu học tập, đã lâu rồi nó cũng chưa có nghiêm túc đọc sách, nếu như tương lai phải về trường học, chỉ nắm giữ những kiến thức căn bản cũng là không đủ, năng lực của mình như thế nào, Phùng Kiến Vũ rất rõ ràng, trừ bỏ cố gắng học tập, nó không tìm được biện pháp nào khác. Quan sát thạch cao băng vết thương ở tay một chút, sáng ngày mốt hẳn là có thể ra viện được rồi, cuộc sống của nó, cũng phải cần bản thân nó và ba ba cùng nhau cố gắng, bất tri bất giác phát sinh những điểm thay đổi.

Vương Thanh trở lại công ty, toàn bộ quá trình đều là tham gia hội nghị, toàn thể cổ đông nhất trí đồng ý, từ bỏ dự án hợp tác cùng công ty Hoàn Tĩnh. Hoàn Tĩnh hết lần này đến lần khác tăng giá, Vương thị hết lần này đến lần khác nhượng bộ, đến cuối cùng khiến cho toàn thể cổ đông nhìn thấy lần hợp tác này cũng sẽ không có khả năng mang đến lợi nhuận, ngược lại còn khiến cho bọn họ đối với nhân phẩm của cấp lãnh đạo ở Hoàn Tĩnh sinh ra hoài nghi, một công ty như vậy, tương lai quản lý nói không chừng sẽ còn xuất hiện các vấn đề khác.

Hội nghị vừa kết thúc, Vương Thanh ngay lập tức muốn trở về bệnh viện bồi con trai, còn chưa đi được xa, thì hắn đã bị Ngô Kỳ ngăn lại, "Ta phải đi về bồi Hiểu Vũ, còn có việc gì sao?"

"Ông chủ, ngài ít nhất nên lưu lại nghe tiến độ báo cáo của tôi một chút đi." Mấy ngày nay liên tiếp gọi điện thoại liên lạc với Vương Thanh đều không thông, Ngô Kỳ biểu lộ một mặt ủy khuất, "Chỉ có Hiểu Vũ thiếu gia mới là quan trọng nhất đi."

"Việc này cậu còn không phải là nói nhảm sao? Con ta dĩ nhiên là quan trọng nhất rồi! Nói tóm tắt lại đi." Vương Thanh lại nhìn thời gian, khoảng cách cơm tối vẫn còn sớm lắm, bất quá là hắn rất lười ở lại trong công ty.

"Bên Lưu Kim Phong và người của Hoàn Tĩnh đã tiếp xúc với nhau, giá cả đề ra so với chúng ta bên này cao hơn 2%, chúng ta vẫn còn phải tăng giá nữa sao? Nghe Lý Kinh Lí nói, cậu ta đã nhìn đủ sắc mặt của những người bên Hoàn Tĩnh rồi, lòng người cũng không phải là loại lòng tham không đáy, tôi thấy kỹ thuật thủ hạ của bọn họ hẳn là không có vấn đề gì." Ngô Kỳ đem hết tình huống mới nhất mình nắm bắt được báo cáo trong một lần.

"Ân, có biết thế nào là chó cắn chó một một miệng đầy lông không? Tốt nhất là để cho bọn họ tự tranh chấp nội bộ, khiến cho những người vẫn còn lưu lại ở Hoàn Tĩnh tùy thời chú ý động tĩnh, đợi đến thời cơ tốt nhất, chính là thời điểm cá cắn câu." Vương Thanh sờ sờ cằm, nhếch mép cười gian trá.

"Tôi hiểu rồi, nhất định phải khiến cho bọn họ dùng tốc độ nhanh nhất đem người mang đến, chúng ta chân chính là muốn kỹ thuật, chứ không phải là chờ được lau mông của một công ty chỉ có xác làm bằng giấy." Ngô Kỳ liếc mắt nhìn biểu lộ trên mặt Vương Thanh, kể từ sau khi Phùng Kiến Vũ trở về, biểu lộ trên mặt của ông chủ càng ngày càng phong phú, đây thật là một hiện tượng vô cùng tốt.

"Đúng rồi...... nơi nào có món giò heo hầm đậu tương ngon nhất? Tối nay ta muốn cho con trai bảo bối bồi bổ thật tốt." Vương Thanh đột nhiên nhớ đến một lát còn phải đi mua cơm tối, mà hiện tại hắn chỉ biết là muốn mua món gì, nhưng lại không biết nơi nào bán mùi vị ngon nhất.

"Ở Thành Nam có một tiệm cơm gia đình, làm món giò heo hầm cũng không tệ, hầm với đậu tương chắc cũng không thành vấn đề, đi đến đó đi." Ngô Kỳ dùng điện thoại di động tìm được địa chỉ của tiệm cơm ở trên mạng liền gửi qua cho Vương Thanh, "Còn không thì tôi gọi người đi mua cho ngài?"

"Không cần, tự ta đi được rồi, thời gian bây giờ vẫn còn sớm, vừa đúng lúc ta muốn ra ngoài hóng gió một chút." Vương Thanh phất phất tay, cầm lấy chìa khóa xe rồi rời đi, hắn tin tưởng, không qua mấy ngày nữa, Lưu Kim Phong chắc chắn sẽ tự mình tìm tới cửa.

Mùi vị của món giò heo hầm đậu tương ở tiệm cơm kia quả thật không tệ, một người chuyên ăn sơn trân hải vị như Vương Thanh cũng có thể một hớp lại một hớp uống không ngừng nghỉ, ngước nhìn xem Phùng Kiến Vũ ở phía đối diện, đang cầm một miếng thịt nhỏ từ từ gặm, ngay cả sụn xương bên trong đều không có bỏ qua.

"Con thật đúng là vẫn rất giống khi còn bé, ăn cơm một chút đều không lãng phí." Vương Thanh giúp nó lau đi vết dầu mỡ trên mặt, từ trong chén canh chọn ra mấy khối nhiều thịt đưa cho nó.

"Ngô......" Phùng Kiến Vũ khoác khoác tay, nó ăn không hết nhiều như vậy, kể từ khi trở lại, Vương Thanh hận không thể nuôi nó giống như con heo nhỏ, không để cho nó làm cái này, không để cho nó làm cái kia, mỗi ngày chỉ cần ăn thêm nhiều cơm nhiều thịt một chút là được rồi, làm cho Phùng Kiến Vũ thật dở khóc dở cười. Nó cầm muỗng truyền thức ăn lại qua cho Vương Thanh một ít, vỗ vỗ bụng, bày tỏ mình đã ăn no.

"Ăn ít như vậy mà...... phải ăn nhiều hơn một chút chứ, đến, ăn thêm đậu tương nhiều một chút, rất có dinh dưỡng." Dưới sự quan sát chặt chẽ của mình trong khoảng thời gian này, Vương Thanh phát hiện lượng cơm con trai đang tuổi lớn của mình nạp vào còn chưa bằng phân nửa so với mình, đây còn là được hắn đút cho. Thời điểm lúc mới trở lại đây, một bữa cơm cũng chỉ có thể ăn được một phần ba lượng cơm trong chén mình, Phùng gia ngược đãi con trai hắn đến thành cái bộ dáng gì rồi đây? Cơm cũng ăn không đủ no?!

"Không cần đâu." Phùng Kiến Vũ chỉ chỉ dòng chữ trên cuốn sổ, nó không thể ăn thêm được nữa, đậu cũng phải là đếm từng hạt từng hạt mà ăn.

"Vậy cũng được, còn dư lại để ba ba ăn, lượng cơm của con phải nhiều thêm chút nữa mới được a, thân thể con là đang trong thời kỳ phát triển...... tương lai làm thế nào mà cao thêm được a?" Vương Thanh bắt đầu lo lắng về tình trạng thân thể của con trai trong tương lai.

"Không sao đâu." Phùng Kiến Vũ lại chỉ vào cuốn sổ, ba ba của nó chính là thích quan tâm thừa, trong khoảng thời gian này đủ để nó nhìn thấy rõ bản chất "con trai **khống" của ba ba rồi a.

"Được rồi được rồi, bụng của con, con nói thế nào thì chính là thế ấy." Vương Thanh đem phần thức ăn còn dư lại cho vào trong chén mình, một chút đều không ghét bỏ, ngược lại còn ăn rất ngon miệng. Lúc trước hắn ăn cơm một mình, chỉ có không khí phụng bồi, bây giờ con trai đã trở lại, trong lòng hắn lúc nào cũng là ấm áp.

Thừa dịp lúc đi rửa chén, Vương Thanh cố ý gọi điện thoại cho Ngô Kỳ, thời gian qua lâu, hắn thiếu chút nữa đã quên mất một chuyện, tình huống Phùng gia bên kia hắn căn bản không có quá lưu ý. Con hổ chẳng qua là thu hồi móng vuốt, cũng không có nghĩa là nó thật sự biến thành mèo.

"Ông chủ, về phía Phùng gia ngài cứ yên tâm đi, người phía dưới truyền đến tin tức, Phùng Phát Tài đã bị đám người cho vay tiền chặt đứt năm ngón tay, vợ của hắn đã cùng người tình bỏ chạy, con trai căn bản không có ai quản, mấy ngày trước cho là đánh nhau ẩu đả bị giải đến sở cảnh sát can thiệp, chúng ta còn muốn tiếp tục nữa không?" Ngô Kỳ xế chiều hôm nay hết lần này tới lần khác quên mất phải hồi báo về tình huống bên này, anh vỗ vỗ đầu, gần đây chỉ chú tâm về việc bên Lưu gia. "Đúng rồi...... còn có một việc......"

"Không cần tiếp tục nữa, dù sao sau này bọn họ cùng Hiểu Vũ không còn dính dáng bất kỳ quan hệ gì, sống hay chết cũng không gặp lại. Còn có chuyện gì?" Vương Thanh đã lâu rồi  chưa phải làm công việc rửa chén này, bây giờ đang nghiêm túc rửa hộp cơm cho bảo bối Hiểu Vũ của hắn.

"Việc này...... Cung thiếu gia đã đi tìm tôi rất nhiều lần...... bất quá cũng bị tôi đuổi đi, phải làm sao bây giờ?" Cung Nhạc Thần bất quá là đúng dịp bị đưa đến làm ấm giường cho Vương Thanh, lớn lên cũng có mấy phần tương tự giống Hiểu Vũ thiếu gia, bất quá cậu ta dù gì cũng là sủng vật bên người Vương Thanh, Ngô Kỳ không có quyền lợi xử lý.

"...... trước tính sau đi, thì nói ta gần đây rất bận rộn, căn bản không có thời gian ở với cậu ta. Nếu vẫn còn trở lại dây dưa, trực tiếp cho tờ chi phiếu đuổi đi." Vương Thanh đối với sủng vật nghe lời này cũng không có tình cảm gì, bất quá là tạm thời tìm tới vui đùa một chút mà thôi, hắn bây giờ cả trái tim đều treo hết lên người Phùng Kiến Vũ, đâu còn có tinh lực quản những thứ nhàn rỗi kia?

"Được, nếu cậu ta đến tìm một lần nữa thì tôi chắc chắn sẽ trả lời như vậy." Ngô Kỳ gật đầu, gần đây công việc của mình cũng không ít, lại hết lần này tới lần khác còn phải đối phó với Cung Nhạc Thần, làm cho anh cũng cảm thấy rất phiền.

Vương Thanh cúp điện thoại, xem ra những loại oanh oanh yến yến ở bên cạnh mình trước kia, tốt hơn hết phải giải quyết sớm một chút a...... Vương gia từ lúc bắt đầu tẩy trừng, bắt đầu bằng doanh nghiệp ngành giải trí, đầu tư thổi phồng minh tinh, sản xuất phim truyền hình, điện ảnh. Càng về sau thì phát triển thành tập đoàn doanh nghiệp, vừa làm quản lý trong ngành giải trí, vừa ở thị trường phát triển kinh tế kinh doanh bất động sản, bao gồm cả chứng khoán. Mấy năm này doanh nghiệp ngành giải trí chính là thời điểm vô cùng tốt, doanh nghiệp điện tử lại càng hợp thời, trước đó còn có phát triển thêm cả doanh nghiệp thực phẩm, phối hợp với cả thủy điện. Theo thời gian tuyến thượng tuyến hạ cùng nhau phát lực, uy tín thương hiệu của toàn doanh nghiệp ngày càng tăng vọt, từng chút một từng chút một, Vương gia trong quá khứ đã sớm được thay thế bằng một Vương gia khác rồi.

Cũng bởi vì làm việc ngành giải trí, cho đến bây giờ bên người Vương Thanh không thiếu người tình nguyện làm ấm giường cho hắn, đáng tiếc trong công ty loại nhìn thuận mắt không nhiều lắm, cùng hắn phát sinh scandal lại càng ít hơn. Khẩu vị của Vương Thanh cực kỳ khó chịu, không sạch sẽ hắn không muốn, không vừa mắt hắn không muốn, không phải là tự nguyện hắn lại càng không muốn...... Bây giờ ngẫm nghĩ lại một chút, mười năm giống như là một giấc mộng, mơ mơ hồ hồ, điên đảo mông lung......

"A......" Phùng Kiến Vũ đã chờ thật lâu, Vương Thanh đây là bị rơi vào trong ao rồi sao? Rửa chén thôi mà cũng lâu như vậy?!

"Sao con lại đi ra đây? Ba ba sắp xong rồi, chỉ là mới vừa nhận một cuộc điện thoại, một thoáng liền quên mất." Vương Thanh thả chén vào trong nước, lau khô tay, lôi kéo Phùng Kiến Vũ trở về phòng bệnh. "Ngày mai là có thể trở về nhà rồi, ngón tay một tháng sau là có thể tháo bỏ thạch cao."

"Ân......" Phùng Kiến Vũ vỗ vỗ cánh tay Vương Thanh, dáng vẻ của hắn thoạt nhìn tựa hồ có tâm sự, Phùng Kiến Vũ xoa xoa mặt hắn, nhu nhu chân mày đang nhíu chặc của hắn.

"Ba ba không sao, chỉ là đang suy nghĩ chút chuyện, đừng lo lắng cho ba." Vương Thanh cười cười, bị động tác tỉ mỉ của bảo bối của hắn đuổi đi phiền não, "Hôn hôn ba một cái? Bảo bối."

Phùng Kiến Vũ khi hung hăng nhéo cánh tay một cái, thế nào mà còn dám đòi hỏi cái phúc đức hạnh này?! Không hôn! Kiên quyết không hôn!!! Nó lập tức quay đầu đi về hướng phòng bệnh, lỗ tai cũng đều đỏ, bộ dáng tức giận thoạt nhìn càng thêm đáng yêu.

"Thế nào mà lại không nghe lời như vậy...... ba ba hôn một cái cũng không được sao? Ba ba bị thương rồi! Muốn Hiểu Vũ hôn hôn mới có thể đi! " Vương Thanh ở trước cửa phòng bệnh nghiêm trang mà lại nổi hứng đùa giỡn vô lại.

"Hô......" Phùng Kiến Vũ quay đầu lại trợn mắt liếc nhìn hắn một cái, kể từ khi trở lại bên người Vương Thanh, nó tựa hồ cũng nhiều thêm rất nhiều phiền não, tỷ như...... ba ba nó luôn đem nó trở về thành bộ dáng lúc còn nhỏ xíu, bất quá có lúc, tựa hồ ba ba so với nó còn ngây thơ hơn một chút. Phùng Kiến Vũ bị hắn làm đến không có biện pháp, quay trở lại hôn vội lên môi của Vương Thanh một cái, xét theo thói quen này của ba ba thì xem ra, từ thời điểm nó bốn tuổi đã sớm mất đi nụ hôn đầu tiên rồi.

"Thật ngoan, vậy mới là con trai ngoan của ba." Vương Thanh cao hứng lên, ôm lấy Phùng Kiến Vũ thả lên giường, tiếp theo thậm chí áp gần mặt nó, hôn mấy cái lên trán, một đôi mắt mê hồn nhìn chằm chằm nó. Vương Thanh chỉ cảm thấy có gì không đúng lắm, bụng dưới hắn căng thẳng, lại không nhịn được, môi chạm môi thêm vài cái, cho đến khi Phùng Kiến Vũ tức giận đem hắn đẩy ra, hắn mới giống như là giật mình tỉnh mộng.

"Ba còn như vậy nữa con sẽ tức giận!!! " Phùng Kiến Vũ cầm lên sổ tay, ra sức chỉ chỉ vào dòng chữ, còn dùng thêm ba dấu chấm than thật to biểu đạt mình tức giận.

"Ba không phải cố ý, thật sự không phải đâu......" Vương Thanh ngồi xổm xuống, lấy tay chống đầu, hắn cũng phát giác việc mình làm có chút quá đáng, "Sau này sẽ không hôn con nữa có được không?"

"Ân......" Phùng Kiến Vũ buông cuốn sổ, trang giấy đã bị nó nắm đến nhăn nhúm. Tốt hay là không tốt? Nó cũng không rõ ràng, bất quá bây giờ tốt nhất là không cần. Nó gật đầu một cái, đồng ý với lời của Vương Thanh, từ sớm nên là như vậy được không?!

"Con thật là không có giống với trước kia yêu ba ba như vậy......" Vương Thanh đột nhiên hối hận, Hiểu Vũ khi còn bé rất thích ôm mình, lúc nào cũng muốn mình hôn hôn...... bất quá trẻ con cũng lớn lên, có một số việc quả thật không nên tiếp tục. "Vậy hôn một cái cuối cùng được không? Chỉ một cái! Ba ba bảo đảm chỉ một cái duy nhất! " Hắn nhìn Phùng Kiến Vũ xoay người dùng cái mông đối diện với mình, cũng biết nó giận thật rồi. "Vậy thôi được rồi, lần này giữ lại, sau này sẽ hôn bù." Vương Thanh cũng không có biện pháp, lật người lên giường, từ phía sau lưng ôm lấy hông của Phùng Kiến Vũ, hít hít mùi hương trên người nó.

Phùng Kiến Vũ có thể bảo đảm, mình đời này cho tới bây giờ chưa từng thấy qua ai mặt dầy vô sỉ như vậy, bây giờ nó không muốn nhận ba ba ngu ngốc này nữa có còn kịp không?

______________________________

**thập chỉ liên tâm: tay đứt ruột xót, mười ngón tay liền với lòng bàn tay

**khống: kiểm soát