[Thanh Vũ] Vương Bất Kiến Vương

Chương 37




Hoàng Nhai động ghi hình hai tháng rưỡi rốt cuộc toàn bộ kết thúc, toàn bộ đoàn phim cuối cùng cũng có thể trở về Lê Thành bắt đầu ghi hình phần khác của bộ phim.

Hầu như toàn bộ cảnh diễn ở Hoàng Nhai động đều là cảnh chiến tranh, mỗi lần diễn xong đều phi thường mệt mỏi, mỗi người trở về khách sạn đều toàn bộ ngủ như chết. Sau khi chuyển đến Lê Thành, ghi hình tương đối dễ dàng hơn rất nhiều, Vương Thanh cũng có thể thở dài một hơi. Phùng Kiến Vũ mới nửa tháng gần đây đã gầy đi thật nhanh, mặt cậu vốn dĩ đã rất nhỏ, nửa tháng gần đây càng thêm gầy đến hai gò má đều hiện rõ. Vương Thanh phát thề sau khi trở về Lê Thành, nhất định phải nuôi Phùng Kiến Vũ mập ra thêm chút thịt nữa mới được.

Sau khi khai diễn của Lê Thành, có một diễn viên mới gia nhập vào đoàn, Viên Lạp chính là lúc này nhập tổ.

Vai diễn của Viên Lạp là tùy tùng của Lưu gia thiếu gia Lưu Quân Hạo, trước khi Lưu Quân Hạo còn chưa gia nhập đảng cộng sản, toàn bộ hành trình của cậu ta đều là đi theo Lưu Quân Hạo. Phần diễn ở Lê Thành không tính là ít, cho nên xem như Viên Lạp vẫn được tính là nam bốn. Viên Lạp là một tiểu thịt tươi mới xuất đạo hồi năm ngoái, bởi vì diễn vai nam chính của một bộ phim mạng đề tài thám tử nên đột nhiên thành hot, rất nhanh được cùng Nghệ Tinh ký kết hợp đồng.

Vương Thanh và Phùng Kiến Vũ cũng không nghĩ đến, chỉ với thời gian một năm ngắn ngủi mà Viên lạp thế mà đã lẫn vào tốt đến như vậy. Bản thân 《 Chiến Hỏa 》 cái tài nguyên này trong giới đã được xem là không dễ lấy, một người mới xuất đạo mà có thể đi vào, quả là rất đáng suy xét.

Viên Lạp là một đại nam hài vô cùng dương quang, ngày đầu tiên đến tích tắc trong nháy mắt đã bắt được toàn bộ trái tim của tất cả nhân viên nữa ở đoàn làm phim, mỗi lần mở miệng đều một tiếng tiểu tỷ tỷ hai tiếng tỷ tỷ đầy ngọt ngào. Đối đãi với đạo diễn và những diễn viên khác, cũng là phi thường kính trọng, làm cho người ta vô cùng yêu thích.

Thế nhưng xen lẫn trong ngành giải trí đã nhiều năm, người nào thật tâm, người nào giả dối, quả thực liếc nhìn qua là đã nhận thấy ngay. Phùng Kiến Vũ nhớ rõ lúc ban đầy mình gặp được Vương Thanh, cũng cảm thấy hắn rất ôn nhu hữu hảo, thế nhưng rõ ràng cảm giác được là Vương Thanh thật tâm thật ý. Nhưng cái tên Viên Lạp này, Phùng Kiến Vũ chỉ có thể mỉm cười, không bình luận.

Hiện tại đã vào tháng 12, thời tiết rất lạnh, nhưng bên trong vẫn còn có phân cảnh xuân hạ. Vương Thanh mùa đông không sợ lạnh cho lắm, cho nên rất ít bắt gặp hắn mặc quần áo dày đặc, nhưng Phùng Kiến Vũ bất đồng, vào mùa đông cậu thà rằng muốn nhiệt độ chứ không muốn phong độ. Mỗi lần ghi hình xong, trợ lý liền nhanh chóng đem áo khoác trùm lên cho Phùng Kiến Vũ, Phùng Kiến Vũ sau khi diễn xong, cơ hồ đều là ở bên trong lều yên lặng chờ đợi chứ không nói chuyện ồn ào.

Giai đoạn trước phần diễn của Vương Thanh tương đối nhiều, diễn xong một chút liền tranh thủ thời gian chạy đi tìm Phùng Kiến Vũ, hai người cùng nhau nhỏ giọng nói chuyện, người trong đoàn ban đầu còn bính luận điệu tán gẫu về hai người, về sau trực tiếp đều xem nhẹ. Dù sao đây là chuyện thường ngày của hai vị ảnh đế, không phải anh tìm tôi thì chính là tôi tìm anh, tình cảm của cả hai vô cùng nồng nhiệt.

Ngày này Vương Thanh diễn xong tiến vào lều, Phùng Kiến Vũ một chút liền cảm nhận được tâm tình của Vương Thanh không được tốt lắm.

"Làm sao vậy?"

Vương Thanh vẫn cho cậu một nụ cười, "Không có chuyện gì đâu a."

Phùng Kiến Vũ mới lười nhác mới tin câu nói này của hắn, hai người nhận biết lâu như vậy, Vương Thanh có vui vẻ hay không, cậu rất rõ ràng lập tức có thể phân biệt ra được. Bị Phùng Kiến Vũ một đôi mắt to xem xét, Vương Thanh cuối cùng vẫn đánh không lại, thế là tiến đến thấp giọng nói: "Anh luôn cảm thấy tên tiểu tử Viên Lạp kia, đang cản ống kính của anh, mà lại là đang cố ý."

Nói là cản ống kính xem như là tương đối uyển chuyển, Phùng Kiến Vũ cảm thấy chỉ sợ là đoạt ống kính mới là nói tương đối phù hợp. "Đạo diễn nói thế nào?"

"Kỳ thật số lần cũng không phải rất nhiều, đạo diễn mặc dù cũng nhìn ra được một chút, nhưng vẫn chưa hề nói thẳng ra."

Phùng Kiến Vũ cười lạnh, "Lần diễn tiếp theo là lúc nào, em đi xem một chút."

Vương Thanh nào nỡ lòng để Phùng Kiến Vũ ra ngoài chịu lạnh, "Đừng đi nữa, bên ngoài lạnh lắm."

Phùng Kiến Vũ đứng lên cài lại nút áo khoác, nói với Vương Thanh: "Đi thôi, em muốn đi xem một chút."

Mấy diễn viên đang cùng nghỉ ngơi trong lều nhìn thấy Phùng Kiến Vũ thế mà lại muốn đi ra ngoài, đều nhao nhao ngẩng đầu nhìn cậu, "Ai nha mặt trời hôm nay mọc đằng tây sao, có người vô cùng sợ lạnh mà không có cảnh quay thế mà cũng muốn ra ngoài."

Phùng Kiến Vũ cười nói: "Gần đây có không ít người mới đến, đến xem quay phim. Chúng ta cũng cần học tập mà, diễn xuất của các tiểu bằng hữu mới đến nói không chừng cũng rất tốt."

Mấy người nghe xong, đều biểu thị rất có hứng thú, không bằng cùng nhau đi xem. Vương Thanh nhìn thấy Phùng Kiến Vũ tựa hồ hai mắt đều đang tỏa sáng, Phùng Kiến Vũ đối với hắn nháy mắt mấy cái, ra hiệu cho hắn đuổi theo.

Đạo diễn nhìn thấy Vương Thanh đi ra, vẫy tay gọi hắn, "Thật đúng lúc, chúng tôi vừa rồi nhìn ống kính, có hai ống kính cần bổ sung một chút một, quay xong sẽ chuẩn bị ăn cơm trưa."

Cảnh quay cần bổ sung cũng là diễn cùng Viên Lạp, mấy người cùng đi theo rất nhanh đều phát hiện mánh khóe. Cái tên Viên Lạp căn bản chính là hữu ý vô ý đanh đoạt ống kính của Vương Thanh a, ngẫu nhiên một lần thì còn có khả năng không biết chỗ đứng, nhưng là nhiều hơn hai lần, mọi người trong lòng đều có sinh nghi.

Đạo diễn lần này cũng không nhịn được, trực tiếp hô cut, "Viên Lạp, cậu đến cùng có biết quay phim hay không? Líc di chuyển không phải là không có vấn đề gì rồi sao, làm sao vừa đến lúc quay lại thành không đúng. Cậu đứng ở phía trước như vậy, Vương Thanh bị cậu ngăn cản hết một nửa, đến cùng ai mới là nhân vật chính a?"

Mặc dù trước đó đạo diễn cũng có hô cut, nhưng đây là lần đầu tiên buông lời giáo huấn ngay thẳng như vậy, Viên Lạp vô cùng ngượng ngùng đi đến, gãi gãi đầu của mình nói, "Thật xin lỗi đạo diễn, mỗi lần một khi khai máy, tôi sẽ có chút khẩn trương."

Mấy người ở một bên xem diễn nhịn không được bắt đầu chen vào nói, "Đối ống kính còn khẩn trương thì làm sao mà diễn viên a, thật là vất vả quá đi."

"Công ty của các người dạy khóa diễn xuất không tốt sao a, thầy dạy diễn xuất là người nào vậy a?"

Mấy người này đều là nhân vật đi trước trong giới, dù cho bị nói như vậy, Viên Lạp cũng chỉ có thể cười làm lành, "Là tôi học nghệ không tinh, tôi sẽ càng cố gắng hơn, cố gắng tiến bộ."

Vương Thanh rốt cuộc phát hiện Phùng Kiến Vũ vì sao lại muốn để cho mấy vị tiền bối này đi xem cùng, hắn ở trong lòng yên lặng cười lên, không nghĩ đến Phùng Kiến Vũ cũng có một mặt tiểu hồ ly như vậy.

- Hoànchương 37 -