[Thanh Vũ] Vương Bất Kiến Vương

Chương 4




《 Nhai Sơn 》 đã quyết định nhân vật của Phùng Kiến Vũ, cơ hồ có thể nói là nằm trong dự định, cho nên Phùng Kiến Vũ ngay cả thử vai cũng đều không có. Nhưng ngoại trừ nhân vật này của Phùng Kiến Vũ, tất cả những vai diễn khác đều phải thông qua việc thử vai.

Thời điểm Phùng Kiến Vũ được thông báo cùng với đoàn phim đi tuyển chọn diễn viên, lần đầu tiên cậu cảm thấy có chút hưng phấn.

Vương Thanh cũng giống như cậu vậy, hôm nay đều là người có vị trí siêu quần trong vòng giải trí, có thể có cơ hội diện kiến Vương Thanh, Phùng Kiến Vũ dĩ nhiên cũng sẽ có chút cảm giác vinh dự hồ hởi mơ hồ, đối phương chính là Vương Thanh đó, bây giờ có mấy người có thể có tư cách này đến quyết định Vương Thanh có thể diễn hay không tròn một bộ phim.

Phùng Kiến Vũ tự nhiên sẽ không vì mỗi vai diễn thử đều cần cậu ở tại chỗ, nhưng với nhân vật Tống Thiên, là nhân vật có tương tác với Phùng Kiến Vũ nhiều nhất xuyên suốt bộ phim, cho nên ngày đí thử vai Tống Thiên, Phùng Kiến Vũ ngay khì còn rất sớm đã đến thẳng hiện trường. Có rất nhiều người đến thử vai Phùng Kiến Vũ rất quen mặt, nhưng cũng không phải là dạng cùng mình có nhiều giao hảo. Nhưng lần này lại là hoàn toàn bất đồng, ngoại trừ Phùng Kiến Vũ cậu là khâm định, không cho phép bất luận có kẻ nào dùng quy tắc ngầm đi vào. Nhóm đầu tư nếu như muốn kiếm vé đại bạo phòng điện ảnh, vậy không cần phải đem người nào cũng đi vào đường tắc rồi.

Vương Thanh đến hơi muộn, diễn viên thứ nhất đã thử vai xong rồi, mọi người đang kịch liệt thảo luận. Sau khi Vương Thanh bước vào, hơi hướng về phía mọi người khom người, sau đó ngồi xuống ở một góc phòng. Phùng Kiến Vũ phát hiện, chỉ có một mình Vương Thanh sừng sững ngồi ở nơi đó, toàn bộ khí tràng đều cùng người khác không giống nhau. Vai diễn Tống Thiên, Phùng Kiến Vũ đều đã tự mình thử diễn, muốn biết xem có thể trong quá trình diễn thử có thể tìm được cảm giác hay không, cũng kích thích ra một tầng linh cảm sâu hơn của mọi người đối với vai diễn này, đây là vai diễn đối thủ rất quan trọng.

Sau khi năm người thử diễn, sắc mặt của Phùng Kiến Vũ đã có chút kém, mỗi người biểu diễn đều tương tự như phụ họa. Đường Duẫn và Ninh Hoành đều cau chặc mày, Ninh Hoành một mực quay bút trong tay, hơi lộ vẻ phiền não.

Tống Thiên là nhân vật do Ninh Hoành đong đi hạ bút, có thể nói là nam tuyến một của cả bộ phim, là một vai diễn vô cùng quan trọng. Nhưng những người này đều đem Tống Thiên tạo nên có chút mờ nhạt, ngoại trừ chính trực thì chính là oai phong lẫm liệt, Ninh Hoành rất muốn hỏi những người đó rốt cuộc có nhìn kỹ kịch bản hay không đây.

Người thứ sáu là Vương Thanh, cũng là người cuối cùng. Thời điểm hắn bước lên phía trước, tất cả mọi người lên tinh thần. Thật ra thì Vương Thanh có thể đến thử vai bộ phim này, Đường Duẫn quả là không nghĩ tới đến. Nhưng ba ngày trước ông nhận được điện thoại, là quản lý của Vương Thanh - Tần Tang gọi đến. Tần Tang bày tỏ Vương Thanh đã xem qua kịch bản, cảm thấy rất hay, vô cùng muốn diễn nhân vật Tống Thiên này. Vương Thanh ở trong vòng giải trí là cái dạng địa vị gì, Đường Duẫn đương nhiên rất rõ ràng, vì vậy đi thẳng vào vấn đề nói: "Lần này vai diễn Quý Phi Hàn đã được định đoạt, tất cả những vai diễn khác đều phải thông qua diễn thử, Vương Thanh đến thử vai, có thể hay không quá ủy khuất rồi."

"Sẽ không, cạnh tranh công bằng, chúng tôi không có bất kỳ ý kiến gì. Kịch bản này tốt đến như vậy, Vương Thanh rất thích, cho nên hy vọng có thể giành được nhân vật này. Chúng tôi hy vọng có thể tham gia thử vai, xin hỏi có thể không?"

Đường Duẫn tự nhiên sẽ không cự tuyệt, hơn nữa nói thật, Vương Thanh cho dù chỉ là đến thử vai thôi, tin tức này cũng đã đủ làm tuyên truyền rộng lớn cho 《 Nhai Sơn 》 rồi.

//

Phùng Kiến Vũ cũng đứng lên, Vương Thanh hơi cười một chút, sau đó chỉ chỉ vào chỗ mình mới vừa ngồi lúc nãy, ý bảo Phùng Kiến Vũ sang đó ngồi.

Phùng Kiến Vũ cơ hồ trong nháy mắt hiểu được Vương Thanh muốn thử diễn một đoạn kia, vì vậy cậu gật đầu một cái, đi qua ngồi vào chỗ. Sau đó bày ra một bộ dáng vẻ người khác chớ xen vào, lạnh lùng nhìn Vương Thanh.

"Tại hạ vẫn là hy vọng giáo chủ lấy giang sơn xã tắc làm trọng, võ lâm đồng đạo mặc dù cảm thấy ma giáo làm ác đa đoan, nhưng tại hạ cũng không cho là như vậy."

Ngón tay của Quý Phi Hàn lướt qua đôi môi của mình, hắn ta cười một cái, "Thiên hạ đều nói ma giáo ta là nơi giết người không chớp mắt, nói Quý Phi Hàn ta xem mạng người như cỏ rác, nói ta dung túng thủ hạ đại khai sát giới. Chúng ta một nơi như vậy, cũng đáng giá võ lâm minh chủ tự mình đến mời ta rời núi sao?"

Tống Thiên tiến lên trước một bước, thay đổi bộ dáng uy nghiêm đại nghĩa lúc trước, ngược lại mang theo một chút ý vị trêu đùa, "Không hề, giáo chủ ở trong lòng ta......"

Quý Phi Hàn nhíu mày, "Là người tốt?"

Tống Thiên thần sắc mập mờ, một bộ dáng cà lơ phất phơ, "Giáo chủ nếu như đáp ứng trợ giúp, ta tự mình sẽ nói cho giáo chủ, người ở đây trong lòng ta, là hạng người như thế nào."

Quý Phi Hàn cảm thấy rất là thú vị, vì vậy rũ xuống mi mắt suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Nếu như minh chủ đáp ứng ta ba sự kiện, giáo chủ ta sẽ lập tức dẫn dắt tất cả mọi người trợ giúp các ngươi."

Tống Thiên lập tức nghiêm mặt nói: "Chỉ cần giáo chủ không phải là để cho ta giết người phóng hỏa, Tống Thiên ta nhất định vì người làm được."

//

Sau khi kết thúc phân đoạn này, Ninh Hoành cảm thấy rất thú vị, Vương Thanh mang đến một Tống Thiên không giống với những người khác. Những người trước đó cũng cảm thấy Tống Thiên làm một minh chủ võ lâm, tất nhiên là luôn phải cương trực a, một thân chánh khí mười phần. Nhưng Vương Thanh diễn ra Tống Thiên, ngaoji trừ chính phái, còn có một chút chút xảo quyệt.

Ninh Hoành mở miệng nói: "Lúc nãy diễn, có chút mập mờ."

Vương Thanh gật đầu, "Tôi tốn ba ngày xem kỹ kịch bản này, tôi cảm thấy lúc ngài tạo nên vai diễn Quý Phi Hàn như vậy, đưa cho hắn trí khôn cùng một loại mỹ cảm vượt qua cả nam lẫn nữ. Cuối cùng hắn vì một câu nói xuất thủ trợ giúp của Tống Thiên, mà chết dưới loạn tiễn, trước lúc lâm chung, còn hiển nhiên nhớ rõ Tống Thiên còn nợ mình hai chuyện. Mà Tống Thiên làm một minh chủ võ lâm, trong kịch bản có một đoạn nhắc đêbs hắn khi còn tấm bé rất là tinh quái. Tôi cảm thấy cho dù hắn có đang gánh vác trọng trách của một võ lâm minh chủ, cũng sẽ không vì vậy mà mai một hết tất cả bản tính của mình, hoặc nhiều hoặc ít vẫn sẽ có chút cẩn thận. Mà lúc xử lý quan hệ cùng Quý Phi Hàn, tôi cảm thấy một minh chủ võ lâm vì một câu nói của giáo chủ ma giáo, lập tức đáp ứng làm ba sự kiện, mà chuyện thứ nhất chính là không được thành thân. Quan hệ của hai người này, mặc dù trong kịch bản không nói ra rõ ràng, nhưng tôi cảm thấy sự mập mờ là chắc chắn có. Tin tưởng kịch bản lúc ban đầu của ngài hẳn không phải như vậy, nhưng vì nguyên tố kết hợp, đã làm sửa đổi, ý muốn cũng là hiệu quả như vậy."

Ninh Hoành gật đầu, ông nhìn một chút Đường Duẫn và Phùng Kiến Vũ, "Thế nào?"

Đường Duẫn gật đầu, Phùng Kiến Vũ cùng Vương Thanh nhìn nhau, cũng gật đầu một cái. Ninh Hoành đánh một tiếng, "Vậy, Tống Thiên liền quyết định là Vương Thanh."

Vương Thanh lần nữa khom người, "Cảm ơn tất cả sự đồng thuận của các vị."

Tả Hữu ghé vào bên tai Phùng Kiến Vũ nói: "Mới vừa rồi không khí giữa hai người các anh thật là siêu cường."

Phùng Kiến Vũ liếc mắt nhìn Đường Duẫn đang cùng Vương Thanh nói chuyện, mặc dù mới vừa rồi trong phim là Quý Phi Hàn bị Tống Thiên đùa giỡn, nhưng chỉ có mình cậu biết, Vương Thanh trêu đùa chính là mình, chứ không phải Quý Phi Hàn!

- Hoànchương 04 -