Thánh Vũ Xưng Tôn

Chương 20: Huynh đệ




Tuyết Tùng Lâm

Gió lớn nổi lên, nguyên lực bắn ra tứ phía, thỉnh thoảng truyền lại từng tiếng gầm phẫn nộ, doạ không ít các loài động vật nhỏ khiến chúng run lẩy bẩy.

Khi tới gần chiến trường, mặt đất nứt ra từng vết rạn hình mạng nhện, kèm theo đó là từng đám cỏ dại bị kình lực mạnh mẽ rút lên, chưa kịp chạm đất đã bị kình phong oanh tạc thành từng mảnh nhỏ, ngay cả những cây không đủ cao to cũng bị đánh gãy.

Nhiệt độ của một vùng rộng lớn cũng bị giảm xuống một cách lạ thường, càng đến gần nơi chiến đấu, nhiệt độ lại càng giảm xuống một cách nhanh chóng. Bụi đất cũng bị đông cứng, cho dù bên trên có chiến đấu cật lực thế nào cũng không thể làm chúng rung động. Hơi lạnh tràn qua mấy cây Tuyết Tùng làm chúng càng dựng thẳng tắp, một chút cây nhỏ hơn đã biến thành cây băng, phảng phất trông tinh xảo như đồ mĩ nghệ vậy.

Tương phản với khí hậu lạnh giá bên ngoài, nơi đây tình hình chiến đấu ngày càng khốc liệt.

Băng Tức Hùng mở ra bàn tay so với người mặt còn lớn hơn, hung dữ chụp về phía đầu Sở Thiên. Đừng đánh giá nó qua vẻ ngoài ngốc nghếch, tốc độ của nó cũng vô cùng nhanh, tốc độ đánh cận chiến của nó cũng nhanh kinh người. Một chưởng vừa nhanh vừa mạnh, một chiêu này đánh lên thân người bình thường, chỉ sợ không chết cũng bị trọng thương.

Thời khắc mấu chốt, hai chân Sở Thiên xoay tròn, nhẹ nhàng thoát khỏi đòn công kích của con gấu, chợt trả lại một đòn nhanh như gió lốc, tinh diệu khó tả, vỗ thẳng tới vai của đối phương.

Sự tình phát sinh đột ngột, con gấu bất ngờ tránh không kịp, nhưng cũng không sợ, tùy tiện đứng đấy, định ỷ vào phòng ngự mạnh mẽ của bản thân để ngăn cản. Khiến nó khó chịu nhất là tiểu tử này lại dám giấu kình lực trong lòng bàn tay, xuyên thấu qua lớp da dày tiến vào thể nội nó, tuy nói lục phủ ngũ tạng của nó rất kiên cố, nhưng tiếp một chiêu này cũng không dễ chịu gì.

Loại cảm giác khó chịu này khiến cho con gấu nổi điên lên, tay cào miêng cắn, ngay cả bụng cũng bổ nhào về phía Sở Thiên, như một tên say chạy trên đường vậy, toàn thân mang theo một khí tức cuồng bạo, ngay cả hai người đang lén lút chiếm tiện nghi Sở Sở cùng Sở Bảo cũng giật nảy cả mình, rối rít tránh sang một bên.

Băng Tức hùng trong nháy mắt hóa thân thành một cỗ máy chiến đấu cuồng bạo, thế công hung mãnh, tung chiêu điên cuồng, ngay cả võ giả tầng sáu cũng than thở không bằng.

Nhưng Sở Thiên luôn luôn gặp mạnh thì càng mạnh, xốc lại tinh thần, đem "Tu Du kình" thúc đến cực hạn, lướt đi nhanh như gió, trưởng chồng trưởng tầng tầng dày đặc, con gấu đực thấy thế công hung mãnh liền có ý rút lui, thỉnh thoảng lại vung tay phản kích, bị đánh túi bụi khiến cơn tức giận của nó ngày càng tăng lên, cắn xé càng thêm cuồng mãnh.

Sở Sở cùng Sở Bảo nhìn thấy cảnh này thán phục không ngớt, không nghĩ tới Sở Thiên một khi hiện ra toàn lực, mà ngay cả Băng Tức hùng cũng không làm gì được.

Hai người bên kia đã thích ứng được với cục diện này, dần dần cũng chiếm được thượng phong. Sở Ảnh liên tục huy động bảo kiếm đen nhánh, chiêu thức tung ra lăng lệ hung ác, chuyên chọn nơi yếu hại của con gấu cái mà tấn công. Mà khi con gấu cái công kích, lực đạo đều sẽ bị Sở Quyên tháo bỏ xuống một bộ phận, còn lại bộ phận không đủ để uy hiếp Sở Ảnh.

Từ đầu đến giờ, mỗi khi Sở Ảnh tung ra một kiếm, trên người con gấu cái dĩ nhiên sẽ có thêm một vết thương, theo cục diện chiến đấu hiện tại, có thể nói hai con gấu càng đánh càng thua, trên thân chi chít vết thương, dù không phải vết thương chí mạng nhưng cũng làm cho sức chiến đấu giảm mạnh. Cứ thế mãi, cả hai con sẽ chỉ như cá trong chậu, không thể tránh khỏi số kiếp thua cuộc.

Sau khi đã quen thuộc, các tổ viên từng bước lấy được ưu thế, nhưng Băng Tức Hùng ỷ vào nhục thân mạnh mẽ, lại có thể tránh được những chỗ yếu hại, tình huống hiện tại đã không phù hợp với việc đánh lâu dài.

Bọn người Sở Thiên cũng không nghĩ nhiều, dù là kéo đến lâu, bọn hắn nhất định dành được chiến thắng, tình huống hiện tại là vô cùng lạc quan.

Đám người liền bảo trì thế công, tâm lý lại có chút buông lỏng, cách đó không xa chợt có hai cỗ khí thế kinh người bạo phát, khiến cho những động vật nhỏ gần đó bỏ chạy tán loạn, liều mạng chạy trốn, luồng nguyên lực mạnh mẽ dù ở cánh một khoảng xa, vẫn có thể cảm nhận một cách rõ ràng, tiếng đánh nhau thỉnh thoảng truyền đến, khiến người ta hốt hoảng.

Sở Thiên sắc mặt ngưng trọng vô cùng, loại chiến đấu cấp bậc này bọn hắn căn bản không tham gia nổi, đây là hai cưởng giả uẩn khí cảnh chiến đấu.

Một bên Sở Thiên chiến đấu cùng con gấu, một bên hắn tìm kiếm vị trí của hai cỗ khí lực kia, một bên hẳn là La huấn luyện viên, chắc chắn là hắn rồi. Một đạo khác rất lạ lẫm đối với hắn, bất quá cảm giác người kia không hề có hảo ý, hẳn là địch nhân tìm đến.

Tóm lại, đến mau chóng xử lý Băng Tức Hùng, sau đó tìm hiểu tình huống, nếu không không thể nào giúp đỡ được, liền nhanh chóng rời đi.

"La huấn luyện viên gặp phải phiền toái. Giải quyết hai con gấu này nhanh một chút, đừng lưu thủ nữa, đều xuất ra bản lĩnh chân chính đi.", hắn rút ra "Hoằng Thủy Kiếm", hai tay hai kiếm khí thế đột nhiên tăng mạnh.

Thông qua lần ma luyện trước, hắn sớm đã có thể dùng kiếm nhuần nhuyễn như tay mình vậy, càng ỷ vào sự sắc bén của "Hoằng Thủy Kiếm", bởi vậy khi cầm thanh kiếm này lên cũng chính là lúc hắn đạt trạng thái mạnh nhất.

Không biết lôi ra từ đâu một lọ thuốc, Sở Sở huy động ngón tay liên tục, nhanh như thiểm điện, trong nháy mắt mở miệng ra, một ngụm nuốt hết một mớ dược hoàn, tận lực chuyển hoá dược lực thành sức mạnh.

"Ầm!"

Một thân ảnh từ nơi không xa bay ngược tới, đụng gãy mấy gốc cây chắn đường, thậm chí một vài cây to cũng bị đụng gãy, như thiên thạch bay đến hung hăng nện xuống mặt đất. Tuy nhiên mặt đất nơi đây đã bị đông cứng, nên một chút bụi đất cũng tung lên không được, mặc dù mặt đất cứng rắn nhưng cũng bị xuất hiện một cái hố nhỏ, có thể thấy lực va chạm mạnh đến mức nào.

Người này từ trong hố đứng lên, toàn thân bê bết máu, bộ dáng chật vật, khắp nơi trên cơ thể đều đầy vết thương. Tuy nhiên vẫn tướng mạo đó vẫn râu ria lởm chởm, không phải thủ lĩnh của bọn họ thì là ai?

La huấn luyện viên dùng tay lau đi máu tươi trên miệng, khuôn mặt lộ ra nụ cười khổ, người này là thân đệ đệ của mình, mình xuất thủ vẫn còn chút lưu lực. Nhưng đối phương lại xuất thủ ngoan độc, sát chiêu liên tục, hận không thể lập tức đánh chết mình, đều người một nhà, làm gì phải tuyệt tình như vậy.

Hắn cảm thấy đối phương lại tiếp cận mình, đành phải cầm loan đao cản công kích lại, bên ngoài thân lấp loé hoàng sắc nguyên lực, từng tia từng tia kết nối với nhau, không bao lâu toàn thân đã được ánh sáng vàng bao bọc lấy.

Tu vi đạt tới uẩn khí cảnh, không cần chuẩn bị khi tung võ học ra, hơi hơi dùng sức, nguyên lực dồi dào sẽ bao quanh bản thân, đây là thủ đoạn chỉ uẩn khí cảnh mới thực hiện được.

So sánh cùng luyện thể cảnh, Uẩn Khí cảnh tuyệt đối là biến hoá về chất.

Thứ nhất, đột phá uẩn khí cảnh nguyên lực sẽ tụ tập ở đan điền, ngưng tụ ra được nguyên lực khí vụ, nếu có thể thành công, nguyên lực sẽ tiến hoá về chất. Nếu nói nguyên lực của Luyện Thể cảnh là trứng gà, nguyên lực của uẩn khí cảnh sẽ là tảng đá, mà trứng gà, không có khả năng so sánh cùng tảng đá.

Thứ hai, Uẩn Khí cảnh dự trữ được lượng nguyên lực hơn xa trước, nguyên lực dự trữ sung túc, liền có thể thi triển nhiều lần các loại tuyệt học, dĩ nhiên là kéo dài năng lực tác chiến của bản thân.

Thứ ba, một chút cường giả ngưng tụ khí vụ sẽ hấp thu giữa thiên địa đủ loại kỳ dị năng lượng, làm nguyên lực phát sinh dị biến, có được một vài tính chất kì diệu. Sở Thiên khi còn bé từng đọc được tiểu sử của một vài cường giả, thời kỳ viễn cổ trong chiến dịch của hai nước, một vị cường giả dùng nguyên lực diễn hoá thiên thạch, từ phía trên rơi xuống, triệt để phá huỷ hoàn toàn trận địa của quân địch, trăm vạn người bị tiêu diệt trong chớp mắt. Qua chiến dịch này, người này được tôn là "Vẫn Tinh Vương", uy danh hiển hách, về sau Sở Thiên hỏi qua phụ thân của hắn Sở Vân, thì được biết vị "Vẫn Tinh Vương" này nguyên lực có chút đặc thù, hắn có thể diễn hoá sao trời, nham thạch.

Nơi nào đó trong bóng tối, ánh sáng xanh lập loè, giống như ảnh sáng ma trơi trôi nổi, ban đầu yếu ớt, sau đó dần sáng, hiển nhiên địch nhân đang không ngừng tiếp cận.

Không lâu sau, bên trong lục quang đi ra một người, người này chính là La Thông. Diện mạo của hắn cùng La huấn luyện viên rất giống nhau, nếu không phải người thân nhất, chắc chắn tướng mạo sẽ không giống nhau như vậy.

Nhưng khí chất hai người lại khác nhau hoàn toàn, La huấn luyện viên cở mở hào phóng, nhìn thấy đã hảo cảm. Người kia diện mạo âm trầm, tâm sự nặng nề, lông mày thon dài, trong mắt lại ẩn tàng sự ghen tỵ ngoan độc.

"Ngươi như vậy mà chỉ có chút thực lực đó sao, ta tiến bộ quá nhanh, hay là ngươi còn lưu thủ?" La Thông tự lẩm bẩm, mắt mắt hiện thần sắc hồi ức, phảng phất nhớ lại chuyện cũ: "Cũng giống như hồi bé, trên mặt thì giả bộ yêu thương, nhưng trong lòng từ đầu đến cuối xem thường ta."

Nghe vậy La huấn luyện viên dở khóc dở cười, lòng tự trọng của hắn luôn cao như vậy, khi còn bé luyện võ tỷ thí, mình lúc nào cũng nhường cho, không muốn để cho đối phương hiểu lầm, tuy nhiên hắn lại ghi hận trong lòng. Về sau rời nhà trốn đi, sau đó trở về tìm hắn mấy lần, vừa gặp nhau đã quyết chiến sinh tử, đều bị hắn đánh bại, hắn còn nể tình huynh đệ trong nhà, cho nên cũng không ra tay độc ác.

Bất quá, gần mười năm không thấy, lần này gặp nhau, thực lực của đệ đệ lại tăng lên nhiều, có thể nói không kém gì mình, nhưng nguyên lực đặc thù lại tiến bộ rất nhiều, toàn thân lộ ra khí tức oán độc.

"Tà công này là ngươi học của ai? Nghe ta nói, loại công phu tà ác này không nên tu luyện, cuối cùng sẽ ảnh hưởng tới thần trí, quá mức hung hiểm, đệ mau dừng lại đi."

Hắn đối với tình trạng của đệ đệ vô cùng lo lắng, La huấn luyện viên liền mở miệng khuyên bảo.

Ý tốt của hắn, La Thông lại không cảm kích chút nào, ngược lại cười nhạo liên tục: "Đủ rồi, La Thành. Ta tự phế võ công, sau đó lại bị ngươi cưỡi lên đầu? Ngươi đã hạ bóng ma lên thần hồn của ta, ta đã sớm chịu đủ, cũng không muốn nếm lần thứ hai."

La huấn luyện viên nghe vậy không nói, âm thầm nghĩ đến cách khuyên can đệ đệ.

Thấy tình hình của hắn như vậy, La Thông liền biết đối phương đang nghĩ gì, dù sao cũng là huynh đệ ruột thịt, tóm lại hắn cũng hiểu đôi chút tâm lý của đệ đệ bây giờ.

La Thông suy nghĩ, đối phương từ đầu đến cuối không xuất ra toàn lực, đánh tiếp có tác dụng gì. Mình chịu bao khổ cực, cố gắng lọt vào mắt xanh của sư phụ, nịnh nọt hắn để lấy được thực lực như hiện tại, vì thế hắn phải trêu đùa đối phương. Trước tiên hắn sẽ để đối phương xuất ra toàn lực, sau đó bộc phát thực lực mạnh hơn đem ca ca phá hủy, sinh lý tâm lý hai phương diện đồng thời bị chèn ép, như thế mới có thể báo được mối hận thấu xương.

Xem ra nếu không tác động một chút, đối phương sẽ không xuất toàn lực.

"Thân ca ca của ta, chẳng lẽ ngươi không muốn biết A Liên ở chỗ nào sao?" La Thông giống như tùy ý nhắc, biểu lộ dáng vẻ cười như không phải cười, mang theo nét trào phúng.

Nghe được lời nói, khuôn mặt trấn định của La huấn luyện viên bỗng nhiên hốt hoảng, tiến lên dùng tráng kiện hai tay bắt lấy La Thông cánh tay, trong miệng vội vàng hỏi: "Ngươi biết A Liên tình huống hiện tại, mau nói cho ta biết, nàng hiện tại ở đâu?"

Dù hắn có là hán tử dũng mãnh, khoé mắt cũng đã đỏ lên, nước mắt trong hốc mắt đảo quanh. Khoảng cách gần như vậy, La Thông đưa tay liền có thể ám toán hắn, nhưng hiện tại đầu óc hắn bị thông tin kia lấp đầy, hắn cũng không quan tâm đến xung quanh nữa.

La Thông mặc dù bản tính hèn hạ, cũng không muốn thực hiện ám toán lúc này, chỉ có ở trước mặt người khác, hắn muốn quang minh chính đại đánh ca ca của mình.

Giống như sợ thông tin kia không đủ, hắn ta tiếp tục nói: "Ta cũng không giết nàng, đến tận phút cuối, nàng còn gọi lấy tên của ngươi..."

Nói xong, gương mặt cười nhạo của La Thông trở nên dữ tợn vô cùng, ngũ quan hận không thể chen đến chung một chỗ, cũng rất nhanh hoá thành khuôn mặt âm trầm: "Không chiếm được lòng của nàng, ta cũng phải chiếm lấy cơ thể của nàng. Không thể không nói, đêm hôm đó tương đối thoải mái nha."

Dứt lời, hắn vận khởi nguyên lực đem La huấn luyện viên đánh bay ra ngoài.

"Súc sinh!" La huấn luyện viên nổi giận gầm lên một tiếng, trợn mắt giận dữ.