Thanh Xuân Của Em Đều Liên Quan Đến Anh

Chương 127: Hiểu ra 2




Editor: Mẹ Bầu

     An Hồng rốt cục phát hiện, trải qua nửa năm này, Lộ Vân Phàm đã biến thành một minh tinh vườn trường, chạm tay vào có thể bị bỏng. Anh cao lớn, anh tuấn, thần bí, suy sút, không trách được anh lại được nhận sự hoan nghênh nhiệt liệt của các nữ sinh.

     Nhưng mà, nghe giọng nói quen thuộc của anh, vành mắt của An Hồng lại đỏ hoe không sao nén nhịn được. Bọn họ ở một khoảng cách quá xa, cô không thể nhìn thấy rõ mặt anh, nhưng mà An Hồng biết biểu cảm trên mặt anh là như thế nào.

     Tựa như ngày nào đó, ở trên con đường nhỏ dưới bóng rừng kia, Lộ Vân Phàm gắt gao nhìn cô chằm chằm, cắn răng nói: Em là một người không có trái tim.

     Đúng vậy, chính là hình thức vẻ mặt đó, die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on tâm xám như tro, đầy tuyệt vọng, phảng phất như cô tự tay đẩy anh vào trong Địa ngục vậy.

     Từ Mạt Mạt biết An Hồng nhìn thấy Lộ Vân Phàm liền không được tự nhiên, liền lôi kéo cô rời khỏi lễ đường. An Hồng cố nén không quay đầu liếc mắt nhìn lại một cái. Cô nghĩ, ca từ của bài hát đó viết thật tốt - Lộ Vân Phàm, chỉ mong anh tránh thoát tình gông xiềng, yêu trói buộc, tùy ý theo đuổi, đừng chịu khổ vì yêu nữa.

     Cuối kỳ kỳ thi, An Hồng bị cảm lạnh bởi vì ôn tập đến tận đêm khuya. Cô uống thuốc cảm mạo hai ngày mà cũng không hạ xuống được. Cuối cùng thậm chí cô còn bị phát sốt. Vì không muốn bị ảnh hưởng đến cuộc thi, An Hồng quyết định sau bữa cơm chiều, cô sẽ đi đến phòng y tế của trường để truyền dịch.

     Bác sĩ của trường giúp cô để tốc độ truyền dịch. An Hồng giơ cái túi truyền dịch lên đi vào trong phòng truyền dịch. @MeBau*diendan@leequyddonn@ Phòng truyền dịch của trường học không lớn, chỉ có sáu cái ghế nằm. An Hồng vừa đi vào liền phát hiện bên trong phòng đã có một người đang nằm ở đó.

     Tập trung nhìn vào, chính là Lộ Vân Phàm. Bước chân của An Hồng bị kiềm hãm, nhưng cô vẫn cứ kiên trì tiến vào bên trong, treo túi truyền dịch lên trên cái giá, sau đó cô lặng yên nằm chết dí ở trên ghế nằm.

     Lộ Vân Phàm nghoẹo cái đầu dựa vào ở trên ghế dựa, giống như là đã ngủ rồi, hoàn toàn không chú ý tới có người vừa tiến vào.

     Anh bọc người bằng một chiếc áo bông, tóc có chút rối loạn, sắc mặt trắng bệch, môi cũng không có tí huyết sắc nào. An Hồng không biết anh bị làm sao, trong lòng không khỏi lo lắng.

     Ghế nằm vừa hẹp lại vừa ngắn, diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn vóc người của Lộ Vân Phàm thì lại cao lớn, nằm ở trên đó mặt mũi tỏ ra thật không thoải mái, cánh tay thường thò ra ngoài, thỉnh thoảng lại đưa tay lên gãi gãi đầu, mày rậm cũng nhíu lại.

     Anh luôn luôn gắt gao nhắm mắt lại, khiến cho An Hồng có thể lớn mật nhìn anh. Giữa bọn họ chỉ cách nhau có ba cái ghế nằm, nhưng thật giống như cách một khoảng cách thật xa.

     Chàng trai trẻ tuổi này đã từng cùng bản thân cô thân mật khăng khít. Một  đoạn trí nhớ này cũng không xa xôi, nhưng mà bây giờ rốt cuộc cũng đã không thể quay trở về quá khứ được nữa. An Hồng thở dài một hơi, bắt buộc bản thân mình không được phép suy nghĩ tiếp đến cái chuyện vô vị này nữa.

     Một lát sau, An Hồng phát hiện túi truyền dịch của Lộ Vân Phàm đã sắp cạn rồi, cô nghĩ không muốn đánh thức anh, ๖ۣۜdiễn♥đàn๖ۣۜlê♥quý♥đôn liền cầm lấy túi truyền dịch của mình rồi đi ra ngoài gọi bác sĩ của trường tới đổi cho anh.

     An Hồng sợ Lộ Vân Phàm hồi tỉnh, một mực chờ bác sĩ đi ra mới thò đầu vào cửa phòng truyền dịch để thăm dò. Phát hiện ra Lộ Vân Phàm vẫn nhắm mắt như trước, cô mới lại đi vào.

     Thời gian truyền dịch thật là lâu. An Hồng nằm ở trên ghế dựa đến phát ngốc cả người ra. Thỉnh thoảng cô lại quay đầu sang nhìn Lộ Vân Phàm một cái. Thân thể của cô vốn đang không thoải mái, điều hòa trong phòng truyền dịch mở chế độ nóng, thật ấm áp dễ chịu. Bất tri bất giác An Hồng liền ngủ thiếp đi.

     Đến khi tỉnh lại, cô kinh ngạc phát hiện ra túi truyền dịch của mình đã được đổi rồi, trên người cô còn đang đắp một tấm thảm lông.

     An Hồng ngồi dậy, sờ sờ ót, nhìn chiếc ghế nằm bên người đã trống rỗng, trong lòng có chút mất mát.

     Lộ Vân Phàm cô rụt cái đầu lại chống cơn gió lạnh, đi về hướng phòng ngủ của mình. Khi trở lại phòng ngủ, anh liền mang tai nghe lên liền bắt đầu chơi trò chơi điện tử.

     Trình Húc cùng hai người nam sinh khác đang ôn tập bài vở chuẩn bị cho cuộc thi, nhìn thấy bộ dạng của Lộ Vân Phàm như vậy liền giận dễ sợ: "A Lộ! Cậu có thể không đọc sách, xin nhờ cậu không cần chơi trò chơi ở trong phòng ngủ như vậy nữa có được hay không? Hiện tại đã đến lúc nào rồi hả, cậu như vậy là có ý tốt muốn kích thích chúng ta hay sao?"

     Lộ Vân Phàm không để ý Trình Húc, chính là lạnh mặt tiếp tục đánh đánh giết giết, từng đợt từng đợt công kích hướng về trên người quái thú.

     Trình Húc đi tới lấy đi cái tai nghe của anh, hướng về phía anh rống lên: "Ngày mai có cuộc thi! Không nên chơi nữa!" 

     "Tớ thi qua được." Lộ Vân Phàm ngẩng đầu liếc mắt nhìn Trình Húc, lại đoạt lấy tai nghe rồi đội lên.

     "Mẹ nó! Cậu đúng là cầm thú!" Trình Húc hùng hùng hổ hổ ngồi trở lại cái bàn của mình, "Xứng đáng ăn phải cái đồ ăn ôi thiu này nọ để bị tiêu chảy!"

     Thế nhưng Lộ Vân Phàm chỉ là phụng phịu không rên lấy một tiếng, ánh mắt nhìn lom lom thật chăm chú vào màn hình máy tính, ngón tay bấm cứng nhắc từng chút, không biết trong đầu anh giờ đang nghĩ cái gì rồi.

     Mãi cho đến cuộc thi kết thúc, lại phải rời trường, An Hồng cũng chưa từng gặp lại Lộ Vân Phàm.

     Đến ngày cuối cùng sau chót của kỳ nghỉ đông của sinh viên, An Hồng tiếp tục trở lại công ty để thực tập. Cô đã tính toán lưu lại ở nơi này để làm việc, tuy rằng sẽ bị chạm mặt với Hàn Hiểu Quân có thể có chút xấu hổ, nhưng mà An Hồng biết, đây là một công ty không tệ. Một phần công việc thích hợp đối với cô mà nói, còn quan trọng hơn so với việc phải chịu nhận những lời đồn đãi, những câu chuyện nhảm kia.

     Giao thừa năm 2005, An Hồng đã trải qua một mình.

     Cô khuyên Tiêu Lâm đi tới nhà của ông nội bà nội để mừng năm mới. Cả đại gia đình được đoàn tụ trong nhà mới có hơi thở tân xuân vui mừng, Nếu hai người cứ chờ đợi nhau ở nhà, thật sự là quá mức quạnh quẽ. Tiêu Lâm mới đầu không đồng ý, nhưng là ông nội Tiêu bà nội Tiêu, còn cả cô Tiêu nữa, đã thay nhau gọi cô tới. Tiêu Lâm đành phải đáp ứng.

     Cô Tiêu có lễ tiết, tính bảo An Hồng cùng đi, nhưng An Hồng dùng lời nói dịu dàng xin miễn. Tiêu Lâm hỏi cô: "Vậy chị chỉ có một mình ở lại nhà hay sao?"

     An Hồng liền cười: "Em cứ trông coi chính mình cho tốt đi, chị sẽ nấu một chút bữa cơm tất niên phong phú, chị đây sẽ không bạc đãi bản thân đâu."

     Mẹ Hàn gọi điện thoại tới kêu An Hồng đến nhà ăn cơm tất niên. Nghĩ đến Hàn Hiểu Quân, An Hồng liền cự tuyệt. Cô nói dối mẹ Hàn là cô phải đưa Tiêu Lâm đi đến nhà họ Tiêu để mừng năm mới ông nội Tiêu bà nội Tiêu.

     Cuối cùng, cô cũng chỉ nấu cho mình một bát bánh sủi cảo đông lạnh ăn nhanh, xem chương trình Tết âm lịch của đài Truyền hình trung ương, một mình  liên hoan tiệc tối, một người im lặng trôi qua một năm cũ.

     Vào khoảng giữa tháng, Lộ Vân Phàm lái xe cùng Giang Bội đi đến siêu thị để mua đồ.

     Thân thích ở nước Mỹ đến thành phố J mừng năm mới, trong nhà mỗi ngày đều có thật nhiều người khách. Lộ Kiến Vũ không thích đi ra bên ngoài để ăn cơm, Giang Bội liền bận rộn rất nhiều. nghĩ muốn mua thêm một ít nguyên liệu nấu ăn, cho nên liền tha Lộ Vân Phàm đi làm công nhân bốc vác.

     Ở trong siêu thị vừa đi dạo loanh quanh, Giang Bội không nén nhịn được, bèn nói với Lộ Vân Phàm: "Nhìn mái tóc của cháu, một lát hồng một lát vàng, cứ để tóc đen không phải là rất đẹp mắt hay sao! Cháu đẹp trai như vậy tự nhiên đi làm một thằng nhóc giống như người Nhật Bản."

     "Giống như cô thôi, không phải cô cũng nhuộm tóc hay sao!" Lộ Vân Phàm nhíu mày nói.

     Giang Bội vỗ vào anh một chút: "Thằng nhóc xấu xa này, đầu của cháu nhìn tựa như cái mông con Gà vậy. Cháu thật sự cảm thấy mình để cái đầu như vậy rất đẹp mắt sao?"

     Lộ Vân Phàm nhếch miệng cười, thuận tiện còn sờ sờ lên mái tóc của mình: "Cháu dự định đến khi đi học thì sẽ đổi lại kiểu đầu Mohicans, cô cảm thấy như thế nào?"

     "Kiểu đầu Mohicans đã sớm lỗi thời rồi!" Giang Bội lắc đầu, "Chỉ là thất tình mà thôi, ai giống như cháu vậy, ba cháu nhìn cái bộ dạng này của cháu cũng đều muốn buồn chết rồi. Về sau làm sao có thể yên tâm để đưa cháu đến nước Mĩ được đây."

     Lộ Vân Phàm đen mặt lại, cong miệng lên không nói tiếp lời nữa.

     Chuyển qua một cái giá hàng, Giang Bội còn đang ở bên cạnh lải nhải lảm nhảm, Lộ Vân Phàm lại đột nhiên ngây ngẩn cả người.

     Anh mở trừng lớn mắt, nhìn hai người phía xa, cho là chính mình đã nhìn lầm rồi.

     Giang Bội lấy từ trong tủ lạnh ra hai con cá đỏ dạ để so sánh, Lộ Vân Phàm đã đẩy cái xe ra đi về phía trước đi. Giang Bội gọi anh: "Này! Cháu định đi đến nơi nào đó?"

     Lộ Vân Phàm cũng không quay đầu lại nói: "Chính cô tự trở về nhà đi, cháu có chút việc cần phải đi trước."

     "Thật là một thằng nhóc xấu xa! Cháu..." Giang Bội còn chưa kịp hiểu ra làm sao, Lộ Vân Phàm đã nhanh chóng đi xa.

     Anh chậm rãi đi sát vào giá hàng, cách hai người kia càng ngày càng gần.

     Anh không đi đến rất gần, chính là ở một chỗ không xa quan sát hai người bọn họ, càng ngày càng kinh ngạc, càng ngày càng hoài nghi.

     Rồi sau đó, anh bắt đầu phẫn nộ.

     Hàn Hiểu Quân ôm bả vai Tần Nguyệt đi ra siêu thị, đột nhiên tránh qua một cái bóng đen trước mặt.

     Lộ Vân Phàm gần như là từ trong góc nhảy ra. Anh rút nắm tay ra hung hăng nện ở trên mặt Hàn Hiểu Quân, dùng hết khí lực cả người.

     Tần Nguyệt ở bên cạnh hét rầm lên. Bịch xốp trong tay Hàn Hiểu Quân rơi xuống trên đất, các thứ gì đó trong túi lăn ra đầy đất.

     Hàn Hiểu Quân bị đánh ngã ra trên mặt đất Lộ Vân Phàm đỏ hai mắt, anh bỗng chốc liền đánh tiếp. Trong lúc Hàn Hiểu Quân còn chưa kịp có phản ứng lại, anh trước liền cưỡi lên trên người Hàn Hiểu Quân, từng quyền từng quyền đập xuống trên mặt anh. Lộ Vân Phàm một bên vung quyền, một bên rống to: "Hàn Hiểu Quân, mẹ nó cứ, mày còn có phải là đàn ông hay không? Mẹ nó chứ, mày còn có phải là đàn ông nữa hay không! Mày căn bản vốn cũng không phải là đàn ông! Không phải!"