Thanh Xuân Đã Qua

Chương 6: Lại một lần nữa ư?




Kết quả thi của tôi hoàn toàn khiến bố mẹ không yên lòng nên đã đích thân đến nhà thầy để hỏi han. Tôi ở nhà lòng như lửa đốt. Nhỡ đâu thầy nói đến vụ tôi và Thảo Nhi rồi phân tích lý do khiến tôi sa sút, chắc tôi chỉ còn nước chui đầu xuống đất.

Nhưng trái với lại với lo lắng ấy, bố mẹ tôi rất nhẹ nhàng, nghe đâu thầy bảo là tôi vốn có học lực tốt, chỉ do áp lực này nọ rồi mới ốm nên tinh thần sa sút, rồi nói bố mẹ tôi đừng lo. Tôi nghe xong thở phào nhẹ nhõm.

Điện thoại tôi rung rung. Tin nhắn đến.

"Em đừng lo. Chuyện kia sẽ là bí mật. Cố gắng học tập vào."

Lần thứ hai thầy nhắn tin cho tôi. Tôi chẳng biết làm gì hơn là cảm ơn thầy. Quả thực là sau chuyện ấy, tôi không hề bị hạ hạnh kiểm mà thầy cũng không nhắc lại chuyện cũ. Dù thấy có chút kì lạ nhưng tôi cũng không muốn quan tâm nữa.

Nhưng định mệnh lại trêu tôi lần nữa.

Vẫn là một buổi chiều tà, tôi lại gặp Nhi ôm một người con trai. Lần này không phải Trường, là một thằng to con bặm trợn hơn.

Tôi do dự rất nhiều giữa việc có nên nói với Trường hay là không. Tôi sợ rằng dù cách nào cũng sẽ khiến nó tổn thương. Vì tôi biết, nó rất thích Thảo Nhi.

Và tôi quyết định gọi điện cho Trường. Vấn đề này nên để hai đứa tự giải quyết. Tôi chẳng muốn liên can. Bài học lần trước đã là quá đủ. Trường nhận điện thoại của tôi với sự im lặng đáng sợ. Nó nghe xong rồi im lặng cúp máy.

Sáng hôm sau, không hiểu sao nó tránh mặt tôi. Chuyện gì đã xảy ra?

Thảo Nhi hẹn gặp tôi cuối giờ ở nhà xe. Tất cả đã về hết, chỉ còn tôi với nó.

"Bây giờ mày lại thích mách lẻo nữa à?", nó nhìn tôi chằm chằm," tao chẳng nói mày đừng xen vào việc tao rồi ư?"

"Ý mày là gì?"

"Mách lẻo với Trường, muốn bọn tao chia tay à? Mày nhầm to."

Tôi nhìn nó chằm chằm.

"Mày thực sự đã phản bội nó, tao nói đâu có sai."

"Mày đã quên một điều là Trường yêu tao và sẽ tin bất kì gì tao nói".

Nó tiến lại gần tôi, thì thầm vào tai tôi:

"Tao đã bảo đó là anh họ tao, vì mày thích Trường, mày định chia rẽ bọn tao, mày đã đánh tao, mày vu oan cho tao. Haha. Tao đã nói hết."

Tôi đẩy nó ra xa, nhìn thẳng vào khuôn mặt bẩn thỉu trơ trẽn ấy.

"Trường đang tránh mặt mày,đúng chứ?"

Nó nhếch mép. Tôi đứng chôn chân tại chỗ. Hóa ra là thế. Giờ tôi đã rõ tại sao hôm nay Trường lại cư xử kì lạ với tôi. Là vì Thảo Nhi. Một giọt nước mắt của cô ta hơn hẳn tình bạn bao năm của chúng tôi. Tôi thua cô ta rồi. Hoàn toàn. Nhưng, tôi vẫn muốn làm một việc mà lần trước đáng lẽ ra tôi phải làm.

Bốp.

Tôi tát thẳng tay vào mặt nó. Nó hơi bất ngờ nhưng sau đó nhìn tôi cười, thì thầm nói:

"Có giỏi thì làm lại lần nữa".

Tôi mất bình tĩnh định cho nó thêm một cái tát nữa. Nhưng lần này ý định ấy lại không thành vì một người thứ ba đến sai thời điểm.

"Dừng lại!"

Trường từ xa đang chạy tới. Nó không nhìn tôi, gạt tay tôi, rồi đẩy tôi ra xa và quàng tay qua vai Thảo Nhi.

"Mày làm cái quái gì thế?"

Hai mắt nó như có lửa, tay nó đang áp lên bên má có in dấu tay tôi.

Tôi cứng họng. Chuyện này lại xảy ra lần nữa.

"Tao chỉ..."

"Tao xin mày đừng động đến Nhi nữa,", nó hít một hơi sâu, " tao chỉ coi mày là bạn, và, tao mong mày tôn trọng người con gái tao yêu."

Rầm, trời nổ một tiếng sấm nơi xa. Trường đã ôm Thảo Nhi nhanh chóng rời đi, chỉ còn tôi đứng chôn chân tại chỗ.