Thanh Xuân Không Nuối Tiếc

Chương 91: Người theo đuổi em




Hàn Đồng Tư cùng với mấy vị tiểu thư nhà danh giá khác đi mua sắm. Từ ngày Hàn Tiểu Tịch ra nước ngoài, cô ta cũng tự coi mình là đại tiểu thư chân chính nhà họ Hàn, lại được thêm sự thờ ơ của Hàn Lãnh Hải với Tiểu Tịch, và cưng chiều cô ta tận trời, Hàn Đồng Tư ngày càng bành trướng. Cô ta thật sự đã hòa mình vào với vị trí khuê môn tiểu thư, Hàn Lãnh Hải cũng bắt đầu để cô ta lộ diện nhiều hơn, vậy nên, người ngoài đều biết đến Hàn tiểu thư được Hàn tổng tên Hàn Đồng Tư, mà không biết rằng, còn một cô gái tên Hàn Tiểu Tịch.

Hàn Đồng Tư đang theo học một trường đại học, mà trùng hợp, đó cũng là trường mà Lục Tuyết Nhi đang học. Bây giờ, công ty nhà họ Lục cũng đã có tiếng nói trong giới thương trường, Hàn Đồng Tư tuy bên trong không hề thích cô ấy, nhưng ngoài mặt lại tỏ ra muốn thân thiết cùng cô.

Nhưng qua Hàn Tiểu Tịch, lại thêm ảnh hưởng của Hoàng Bạch Phong, Lục Tuyết Nhi quả thực chán ghét cái vẻ mặt giả tạo này của cô ta. Trước mặt người khác, Hàn Đồng Tư có cố tình bắt chuyện với cô, cô cũng không nể mặt mà khiến cô ta phải xấu hổ trước mặt mọi người.

Bây giờ đã là sắp vào đông, nhưng thời tiết lại mưa nắng thất thường, có khi trời đang nắng rực rỡ, chỉ cần chớp mắt một cái, nó lại có thể tuôn mưa được luôn.

Hôm nay Lục Tuyết Nhi không có tiết học, cô định tới thư viện tìm đọc sách.

Cũng thật may, vừa bước vào cửa của thư viện, thì trời đột ngột đổ mưa, cô nhíu mày, ban nãy nắng còn đẹp lắm mà, ông trời lật mặt cũng nhanh thật, muốn mưa là mưa được luôn.

Cầm thẻ mở cửa, hôm nay thư viện cũng không có nhiều người, cô đến khu sách về thời trang, ngành cô theo học là nhà báo, nhưng không phải loại báo kinh tế, chính trị, mà là báo thời trang. Ban đầu, Lục Tuyết Nhi có dự định thi vào ngành thiết kế, nhưng cuối cùng lại thay đổi nguyện vọng, bởi vì cả ba mẹ cô đều mong cô trở thành nhà báo, mà vẫn có liên quan đến thời trang, nên cô cũng nghe theo mà chấp nhận.

Lục Tuyết Nhi cố gắng với lấy quyển sách dày trên tầng cao nhất nhưng dáng người nhỏ bé vỏn vẹn 1 mét 6 của cô dù có bắc thêm ghế cũng không với tới được. Đang loay hoay không biết làm thế nào, bỗng có một cánh tay rắn chắc với lên, sau đó quyển sách thời trang mà cô đang muốn lấy kia lại xuất hiện ngay trước mặt cô.

Lục Tuyết Nhi ngẩng mặt lên, cô nhất thời ngỡ ngàng, người kia thấy cô cứ nhìn mình như vậy, có cảm giác không được tự nhiên, nên nở nụ cười ôn hòa nói:

“Sao vậy cô bé? Không phải em đang muốn lấy quyển sách này hay sao?”

Bấy giờ, Lục Tuyết Nhi mới hoàn hồn, cô ngượng ngùng mỉm cười, trái tim trong lồng ngực vô thức đập nhanh hơn, hai má cô hơi ửng đỏ, cô đón lấy quyển sách, sau đó nói:

“Cảm ơn anh.”

Người kia xua xua tay, nói:

“Nếu muốn cảm ơn, hay là em mời anh ăn cơm đi?”

Cô ngập ngừng:

“Nhưng mà...”

“À, anh tự giới thiệu trước, anh là Cố Tịnh Khải, có lẽ là đàn anh của em, anh học năm 4 rồi.”

Hai mắt cô như phát sáng:

“A, vậy ra anh chính là học trưởng Cố, em nghe danh anh trong trường đã lâu rồi, tiện đây em mời anh ăn cơm, có thể hỏi thêm vài câu được không?”

Cố Tịnh Khải như hơi suy ngẫm, sau đó gật đầu:

“Được, dù sao cũng vẫn được mời cơm, em muốn hỏi gì cũng được.”

Cô cười cười:

“Anh yên tâm, em chỉ hỏi chuyện liên quan đến chuyên ngành thôi, sẽ không hỏi chuyện riêng của anh. Nhưng bây giờ em phải đọc sách, anh cho em số điện thoại đi, khi nào xong thì em sẽ gọi cho anh, địa chỉ nhà hàng thì anh tự chọn cũng được.”

Cố Tịnh Khải nở nụ cười ấm áp:

“Được, nhưng bây giờ anh cũng chưa phải làm gì, em sẽ không phiền nếu anh đọc sách cùng em chứ?”

Cô hơi ngẫm nghĩ, rồi cũng chấp nhận:

“Vâng, không phiền.”

- -------------------

Hàn Tiểu Tịch đến trường, Lý Vân ca dạo này không biết bám theo ai mà lại bỏ rơi cô, chẳng còn tìm đến cô như trước nữa, còn Freya, cô ấy lại càng quá đáng hơn, 2 tuần rồi, từ ngày ở bệnh viện, cô đã không thấy tăm hơi mặt mũi của Freya đâu rồi.

Hôm nay lên lớp, cô ngồi ở hàng ghế cuối cùng, Lý Vân Ca không tới lớp, mà thái độ với Phoenix của cô hiện tại cũng đã không còn thân thiết, vô tư như trước nữa, cô hơi cảm thấy tiếc, tiếc vì Phoenix cũng là một chàng trai tốt nhưng lại không kiên trì tới cuối cùng, chỉ cần một chút nữa thôi, Lý Vân Ca có lẽ đã thuộc về cậu ấy rồi. Vậy nên, cô đã ngộ ra một điều, làm gì cũng cần phải cố gắng hết mình, hơn nữa còn phải kiên trì, có ai biết được chỉ cần bước thêm một bước nữa thôi, kết quả mà ta hằng mong đợi đã xuất hiện rồi, nhưng nếu ngay lúc đó lựa chọn từ bỏ, ta sẽ chẳng bao giờ biết được điều đó.

Các tiết học ngày hôm nay khiến cô cảm thấy hơi buồn chán, dù cô là người ham học đến như nào đi chăng nữa, cô vẫn là cô bé ham chơi mà thôi. Ngồi viết lên tờ giấy trắng trên mặt bàn, cô im lặng viết, mỗi nét chữ được hạ xuống một nụ cười lại thấp thoáng nơi khóe miệng cô.

“Em đang làm gì vậy?”

Một giọng nói nam cao vang lên, giọng nói này hình như cô nghe ở đâu rồi, nhưng nhất thời không nhớ ra, cô nghi hoặc ngước lên, hỏi:

“Anh là ai?”

Người kia cười, đáp lại:

“Là người theo đuổi em.”