[Thanh Xuyên Chi Dận Tộ] Đại Thanh Đệ Nhất Hoàn Khố

Chương 16




Lúc Dận Tộ tỉnh lại đã là ở trong phòng của mình, trời vẫn còn sáng, Vượng Tài hai mắt giăng đầy tơ máu canh giữ trước giường, thấy Dận Tộ mở mắt liền vui vẻ nói: “Chủ tử, người tỉnh.”

Dận Tộ ừ một tiếng, Vượng Tài đỡ Dận Tộ ngồi dậy, lại kê một cái gối mềm sau lưng y, vội vàng đi bưng một chén cháo đến: “Đoạn thái y cũng nói chủ tử đại khái sẽ tỉnh vào lúc này, nồi cháo này đã dùng lửa nhỏ hầm suốt hai canh giờ rồi, rất dễ tiêu hóa, chủ tử trước dùng một chút.”

Dận Tộ vừa đại náo một hồi, chỉ cảm thấy cả thể xác lẫn tinh thần đều mỏi mệt, một chút sức mạnh cũng không nhấc lên được, hơn nữa nhìn bàn tay bị bao to như bánh chưng cũng chỉ có thể miễn cưỡng để người khác đút đồ ăn cho. Trong cháo không biết còn thêm những nguyên liệu gì, hương thơm xộc vào mũi còn mang theo chút vị đắng chát, bất quá cũng không khó uống.

Vượng Tài vừa đút cháo vừa nói: “Thân thể của chủ tử vốn đã không tốt, suốt mấy ngày ngất đi chỉ có thể mớm chút thang thang thủy thủy, khó khăn lắm mới tỉnh lại còn…”

Hắn chợt im bặt, cứng nhắc nói sang chuyện khác: “Trong cháo này Đoạn thái y có cho thêm vài loại dược liệu bổ huyết dưỡng khí, đối thân thể của gia chính là vô cùng phù hợp.”

Nói xong còn dùng tay áo gạt lệ: “Chủ tử, người vì sao lại ngốc như vậy? Lần này là vận khí tốt, tâm tâtj không có tái phát, tay cũng không gặp việc gì đáng ngại. Lần sau người cũng không thể lại như vậy, cho dù thế nào đi nữa cũng không thể đem thân thể của mình ra trút giận nha! Vạn tuế gia thương người như vậy, có lời gì không thể từ từ mà nói sao? Đừng nên gây…”

Dận Tộ buồn bã nói: “Không có lần sau rồi.”

“A?” Vượng Tài đầu tiên là sửng sốt, sau đó đại hỉ: “Chủ tử, ngài có thể nghĩ thông suốt liền không còn gì tốt hơn rồi…”

Dận Tộ ngắt lời nói: “Gia hiện tại là thứ dân, sau này ngay cả mặt cũng không gặp được, còn có thể tìm ai nháo?”

“A?” Vượng Tài ngẩn người, cười nói: “Gia nâm suy nghĩ nhiều, hôm qua nô tài tận mắt thấy Vạn tuế gia ôm ngài đi tìm thái y, quả thực vô cùng khẩn trương, làm sao có thể thực sự biếm ngài làm thứ dân chứ? Vạn tuế gia cũng chỉ là bị chủ tử chọc cho giận quá, thuận miệng mói một câu như vậy, làm sao có thể tưởng là thực?”

Dận Tộ nhìn hắn một cái, nói: “Là ngươi suy nghĩ nhiều mới đúng. Ngươi cho rằng cái gọi ‘Miệng vàng lời ngọc’ kia chỉ là tùy tiện nói cho êm tai? Hôm qua tất thảy a ca đều có mặt, nếu chuyện này cứ vậy bỏ qua, sau này ngài còn làm sao quản được đám nhi tử kia chứ? Nếu vạn nhất lại xảy ra chuyện gì, bọn họ liền học ta đại náo một hồi, không phải liền xong rồi sao?”

Vượng Tài cứng họng: “Không, không thể nào…”

Dận Tộ không nói.

“Vậy… vậy phải làm sao bây giờ?” Vượng Tài gấp đến phát khóc, thấy Dận Tộ vẫn trưng ra bộ dáng không liên quan gì đến mình liền nổi giận: “Gia ngài biết rõ như vậy vì sao còn… Nô tai nghe Thập tứ a ca nói lúc đó Vạn tuế gia rõ ràng đã hối hận, chỉ cần ngài nói vài câu mềm mỏng chuyện gì cũng xong, ngài thế nào lại… Ai!”

Hắn gấp đến giậm chân: “Ngài cũng thật là, Vạn tuế gia dù là A mã của ngài thế nhưng cũng là Hoàng thượng nha, ngài không thể nhịn một chút sao? Hơn nữa, cúi đầu trước mặt A mã của mình lại có mất mặt gì chứ?”

Dận Tộ cau mày nói: “Ngươi rốt cuộc có để gia ăn cơm cho xong không? Nếu không được thì đổi người tới đút!”

“Nô tài…” Vượng Tài đang phẫn nộ chợt an tĩnh lại, chỉ có thể dằn xuống một bụng tâm sự tiếp tục đút Dận Tộ uống cháo.

Dạ dày của Dận Tộ còn yếu, không thể thoáng cái ăn quá nhiều, Vượng Tài chỉ đút lưng một chén cháo liền dừng lại. Dận Tộ vừa ăn ra được chút cơn thèm liền bị ngăn không cho ăn tiếp, chỉ đành thở dài mà nhịn —— trước đó không bao lâu mình vừa ra lệnh chỉ rót cháo kéo hơi cho hai cung nữ kia, hiện tại cái mạng mỗi ngày bị rót cháo xoay người liền đổ lên trên đầu mình, trên đời thực sự sẽ không có chuyện nhân quả báo ứng đi?

Lại nằm xuống một chút, khôi phục vài điểm khí lực, Dận Tộ lại ra lệnh muốn tắm rửa thay quần áo. Đợi sau khi làm xong cả người rốt cục có chút bộ dáng nhẹ nhàng khoan khoái, chỉ là đã nằm trên giường bệnh vài ngày, cơ thể gầy đi rất nhiều, nhìn qua có chút gầy yếu không chống nổi y phục.

Bàn tay bị thương nên có nhiều việc đều không tiện làm, Dận Tộ mặc một bộ thường phục rộng rãi, dựa trên ghế chỉ huy Vượng Tài xoay hộp âm nhạc, lại tìm một thư đồng giọng nói thanh thúy đọc sách cho y nghe.

Lúc Lương Cửu Công đến chính là nhìn thấy một bộ cảnh tượng như vậy, thiếu niên tuyển tú vô song nằm tựa trên đệm lông mềm mại, tĩnh hảo tốt đẹp hệt như một bức thi họa.

Tấm da hổ đang trải trên ghế kia vẫn là do Vạn tuế gia tự tay săn lấy đâu! Lương Cửu Công thở dài, y thực sự không muốn làm ác nhân, thế nhưng lại sợ phái những kẻ khác đến liền thực sự là làm ác.

“Lương công công.” Dận Tộ mỉm cười bắt chuyện, không có ý tứ muốn đứng dậy.

Lương Cửu Công thái độ cung kính: “Lục a ca.”

Dận Tộ gật đầu, thấy bộ dáng khổ sở của đối phương liền cười hỏi: “Lương công công là tới truyền chỉ?”

Lương Cửu Công lấy thánh chỉ trong tay áo ra, nói: “Lục a ca thân thể không khỏe, phần thánh chỉ này nô tài liên không đọc, Lục a ca tự xem được chứ?”

Nếu y niệm thánh chỉ, Dận Tộ còn phải bài hương án khấu đầu, bỗng dưng chịu một phen lăn qua lăn lại —— y cũng không dám bắt chẹt vị gia này, vị gia này là người ngay cả Vạn tuế gia cũng dám trêu cợt.

Y thức thời, Dận Tộ cũng không già mồm cãi láo, thản nhiên nói: “Nếu như vậy xin đa tạ.”

Hay tay y không tiện, Lương Cửu Công liền mở thánh chỉ ra để trước mặt cho y xem, đạo thánh chỉ này đơn giản đến thần kỳ, trước đó cái gì bất hiếu bất kính mà Khang Hy từng nói một chữ cũng không thấy, chỉ nói y ngự tiền thất nghi, có phụ thánh tâm, kết quả sau cùng cũng chỉ là cách chức làm thứ dân, cái gì ‘trục xuất tông tộc, vĩnh không còn là tử tôn nhà Ái Tân Giác La’ cũng mất bóng.

Thấy Dận Tộ đã đọc thánh chỉ xong thật lâu lại không nói gì, Lương Cửu Công khuyên nhủ: “Lục a ca đừng quá lo lắng, những lời này mặc dù dọa người nhưng rốt cục cũng không thương cân động cốt, tên của Lục a ca vẫn còn hoàn hảo viết trên gia phả đâu. Đợi sự tình phai nhạt, Vạn tuế gia hết giận rồi, một lần nữa sắc phong trở lại còn không phải chuyện vài câu nói sao?”

Dận Tộ nhàn nhạt ừ một tiếng, cũng không đáp lại.

Lương Cửu Công thở dài, lấy một bình sứ trong tay ra giao cho Vượng Tài, nói: “Vạn tuế gia hôm qua bị thương tay, đây là thuốc do thái y viện phối cho người, lão nô xem phối phương lại làm ra nhiều thêm một lọ đến. nghe thái y nói thuốc này rất hiệu nghiệm, Lục a ca dùng một chút hẳn là ngay cả sẹo cũng không lưu lại.”

Lại nói: “Thuốc này tốt thì tốt, thế nhưng chỉ có hạn dụng trong thời gian ngắn vậy nên lão nô cũng không mang theo nhiều. Lục a ca cứ dùng trước vài hôm, đợi đến lúc đó lão nô lại phái người đưa đến.”

Thần sắc Dận Tộ ảm đạm xuống, nhớ tới bàn tay chộp vào mũi kiếm kia, có lẽ cảm tình của Khang Hy đối với y cũng không khinh bạc như y tưởng tượng.

“Hoàng…” Dận Tộ nhớ tới mình đã bị cách chức, sửa lời nói: “Thương thế của Vạn tuế gia thương không sao chứ?”

Lương Cửu Công lắc đầu thở dài, nói: “Tuy là không thương đến gân cốt thế nhưng cũng phải điều dưỡng một trận, mấy ngày nay chỉ sợ không thể cầm bút, phê duyệt tấu chương cũng không được.”

Dận Tộ lại ừ một tiếng, cũng không nói thêm.

Lương Cửu Công thấy thế, nói: “Lục a ca điều dưỡng cho tốt, lão nô còn phải đi phủ của Tứ a ca truyền chỉ, không dám lại quấy rầy.”

Dận Tộ ừ một tiếng, cũng không nhân tiện hỏi tình huống của Dận Chân, Lương Cửu Công thấy vậy không tiện nói thêm, chỉ phải cáo từ rời đi.

Vượng Tài ngơ ngác nhìn Lương Cửu Công đi xa, ngốc nghếch nói: “Vậy liền xong rồi?”

Dận Tộ hờ hững: “Ngươi cho là sẽ thế nào? Gọi một đám Ngự lâm quân đến, trói, đập, đánh, bắt? đó là xét nhà. Bất quá cũng không phải chỉ vậy là xong, nơi này là phủ Bối Lặc nha, không phải là nơi một bình dân như ta nên ở —— bất quá cũng sẽ không giống như ngươi nghĩ là được. Bọn họ tuy rằng thích xu nịnh thế nhưng trước hết cũng phải quan vọng hồi lâu, sau khi thấy rõ ai có thể khi dễ mới bắt đầu tác quái.”

Trọng điểm chú ý của Vượng Tài hiển nhiên không ở những chỗ này: “Gia, phủ Bối lặc không ở được, chúng ta lại đi đâu nha?”

Hắn liền không còn tâm tư chơi đùa hộp âm nhạc gì đó, chưa kịp nghe Dận Tộ trả lời liền nói: “Gia, ngài trước hết cứ nghỉ ngơi đã, nô tài trước đi thuê một cái viện tử, đem đồ tế nhuyễn và gì đó dọn dẹp đưa qua, nếu không đến lúc đó làm sao sống qua ngày chứ?”

Dận Tộ thản nhiên nói: “Gia còn không vội ngươi gấp cái gì, hơn nữa gia đã không còn là a ca nữa, ngươi tự nhiên phải về Nội vụ phủ đợi lệnh, không đói đến ngươi.”

“A?” Vượng Tài hiển nhiên chưa nghĩ đến điểm này, dậm chân nói: “Nô tài không đi, chết cũng không đi! Cùng lắm thì nô tài đi cầu Đức phi nương nương thả nô tài xuất cung! Gia cũng đừng nói nữa, nô tài đi tìm viện tử!”

Dận Tộ mở to mắt nhìn Vượng Tài chạy vọt ra ngoài, trong khổ mua vui nghĩ thầm, bản thân quả nhiên thất thế, ngay cả tên nô tài này cũng không chịu nghe lời của mình rồi.

——

Càn Thanh cung.

Lương Cửu Công đang khom lưng thấp giọng hồi báo: “Vạn tuế gia, lão nô đã trở về.”

Khang Hy đọc sách, cũng không ngẩng đầu lên, hỏi: “Lão Tứ thế nào?”

Lương Cửu Công đáp: “Thương thế của Tứ a ca cũng không chuyển xấu, thái y nói chỉ cần bảy tám ngày nữa liền có thể khỏi hẳn, sau này chỉ cần điều dưỡng thỏa đáng sẽ không để lại hậu hoạn gì.”

Khang Hy ừ một tiếng, nói: “Bảo Nội vụ phủ đưa dược liệu dưỡng sinh qua đó nhiều một chút.”

“Dạ.” Lương Cửu Công ứng với một tiếng, cũng không nói thêm.

Tay của Khang Hy chợt dừng một chút, rốt cục vẫn là hỏi đến: “Chỗ của Lão Lục là người nào đi?”

Lương Cửu Công cười nói: “Là lão nô tiện đường chạy một chuyến.”

Bàn tay cầm sách của Khang Hy chợt căng ra, lại không lên tiếng, Lương Cửu Công cười cười: “Lục a ca đã tỉnh, lúc lão nô đến ngài còn đang nghe nô tài đọc sách đâu. Thoạt nhìn tinh thần cũng không tệ lắm, chỉ là quá gầy, y phục mặc lên người cũng bay phấp phới, giống như chỉ cần gió mạnh một chút liền thổi đi mất vậy…”

Khang Hy không hờn giận ngắt lời nói: “Ai cho ngươi nói đến tên nghịch tử kia rồi?”

Lương Cửu Công vỗ nhẹ lên má mình một cái: “Đều là lão nô lắm miệng!”

Sau đó liền không ai lên tiếng, Khang Hy đọc thêm hai trang sách, có chút chần chờ hỏi: “Lão… tên nghịch tử kia đọc thánh chỉ xong…”

Không phát bệnh chứ?

Lương Cửu Công than thở: “Lục a ca ước chừng đã sớm ngờ được có việc này, so với lão nô còn trấn tỉnh hơn đâu, từ đầu tới đuôi cũng chỉ nói với lão nô một câu.”

“Ừ, y nói cái gì?”

Lương Cửu Công nói: “Tính tình của Lục a ca Vạn tuế gia không phải không biết, ngoại trừ hỏi vết thương của ngài còn có thể hỏi gì đâu? Nhìn bộ dạng của Lục a ca, trong lòng hẳn là cũng hối đến không được..”

Khang Hy hừ lạnh một tiếng, nói: “Ngươi không cần nói tốt thay y, nhi tử của trẫm tự trẫm hiểu rõ, với tính tình của y còn biết hối hận?”

Lương Cửu Công cười nói: “Chẳng cần biết tính tình của Lục a ca là thế nào, còn không phải là do Vạn tuế gia từ nhỏ sủng ra hay sao? Không phải lão nô lắm miệng, Lục a ca từ nhỏ đến lớn chưa từng nghe ai nói nặng qua một câu, ngài đột nhiên vừa giam lại vừa mắng, làm sao có thể chịu được? Nhất thời xung động cũng không phải không thể.”

Khang Hy cả giận nói: “Tính tình của hắn là trẫm sủng ra, trẫm đương nhiên có thể nhận được! Chuyện trẫm tức giận không phải cái này, mà là…”

Sắc mặt ngài thoáng cái trầm xuống, đem thư vứt qua một bên: “Y chưa từng tin tưởng trẫm! Trẫm là A mã của y! Trẫm sủng nịch y mười mấy năm, trong hơn hai mươi nhi tử của trẫm, người trẫm đau lòng nhất, thân cận nhất chính là y! Phàm có thứ tốt gì, người đầu tiên trẫm nghĩ đến là y, ngay cả Thái tử cũng phải xếp sau, y lại khen ngược… Hơn mười năm sủng ái của trẫm, vậy mà một chút tín nhiệm trẫm cũng không chiếm được….”

Trên mặt Khang Hy hiện ra vài phần uể oải cùng phẫn nộ, đứng dậy nôn nóng đin quanh hai vòng, nói: “Lẽ nào trẫm đối với y còn chưa đủ tốt? Y dựa vào cái gì cứ thế khẳng định trẫm sẽ ủy khuất y? Dựa vào cái gì khẳng định trẫm sẽ không vì y xử phạt Thái tử? Trẫm cho dù đối với Thái tử có chút thiên lệch, lẽ nào đối với y trẫm chính là chưa từng thiên đến sao?”

“Ở trước mặt trẫm y ngoại trừ một lần không cho Thái tử mặt mũi lại chưa từng biểu hiện nửa điểm ủy khuất, cũng không từng nói qua nửa chữ với trẫm, trước mặt nói cười vui vẻ, buồn giận như thường, thế nhưng ra ngoài thì sao? Lôi kéo Lão Đại cùng Lão Tứ đào một cái hố lớn chờ Thái tử! Bát kỳ quân và Lục doanh đều là quân đội của Đại Thanh, chính là dùng để bảo quốc an dân, kết quả dưới sự thiết kế của y lại chạy đi Sơn Tây giết đến máu chảy thành sông!

Xảy ra chuyện lớn như vậy trẫm còn không thể mắng y? Trẫm có thể không phạt y?” Khang Hy tức giận vỗ bàn: “Kết quả trẫm còn chưa nói thế nào đâu y liền trước hết mất hứng! Vừa nghe Thái tử không có chuyện gì liền không nói hai lời vọt đến trước mặt trẫm, còn nói là ‘lắng nghe giáo huấn’, lắng nghe giáo cái gì huấn? Rõ ràng là tìm đến trẫm tính sổ!

Y ủy khuất, trẫm mới ủy khuất đâu! Y chọc trời ra một cái lổ lớn, trẫm còn phải giúp y thu thập cục diện rối rắm, y khen ngược lại chạy tới nháo! Trẫm đã nói không phạt Thái tử sao? Trẫm chỉ là không thể công khai phạt Thái tử, y vì sao không thể thay trẫm ngẫm lại?” Khang Hy thị càng nghĩ càng giận: “Trẫm bất quá chỉ là nhất thời tức giận nói vài câu nói nặng, y cư nhiên trực tiếp tìm chết ngay trên đại điện cho trẫm! Quả thực khiến trẫm ném hết mặt mũi!”

Lương Cửu Công cười cười vuốt đuôi: “Dạ dạ dạ, tính tình của Lục a ca chính là thối như vậy, trong mắt không chứa được một hạt cát. Thế nhưng lão nô nhiều chuyện nói một câu, mấy lời kia của Vạn tuế gia cũng là quá nặng, đừng nói Lục a ca, đổi thành ai cũng không chịu nổi a!”

Khang Hy cũng không phải không vì vậy mà hối hận, hừ lạnh một tiếng, nói: “Ta là lão tử (* nghĩa là cha, nói có chút thô tục) của y đâu! Mắng y vài câu thì lại thế nào?”

Rốt cục cũng không nói thêm gì, lần nữa ngồi xuống ghế, uể oải tựa lưng, mắt hơi nhắm lại.

Lương Cửu Công tiến lên nhẹ nhàng giúp Khang Hy xoa xoa huyệt vị, thấp giọng nói: “Các lão nhân đều nói, nhi nữ là nợ kiếp trước của phụ mẫu, trên đời này làm gì có phụ mẫu không đau đầu vì nhi nữ —— phỏng chừng đời trước Vạn tuế gia thiếu Lục a ca có chút nhiều?”

Khang Hy lắc đầu bật cười, lại thở dài.

Nếu không có Lão Lục nháo một trận như vậy, ngài thực sự hạ được quyết tâm xử trí Thái tử? Cả chính ngài cũng không biết được.

“Thuốc đưa cho y chưa?”

“Đã đưa.”

“Đừng nói với y là ý của trẫm, tiểu tử kia rất quật cường, lúc này lại đang nổi nóng, nếu biết là trẫm đặc biệt căn dặn thái y phối thuốc cho, nói không chừng liền trực tiếp không dùng.”

“Sao có thể chứ? Lục a ca cảm động còn không kịp đâu!”

Khang Hy hừ lạnh một tiếng, thản nhiên nói: “Lão Lục cũng sẽ không vì loại sự tình này cảm động.”

Lương Cửu Công cười nói: “Đó là Lục a ca nhất thời nghĩ không thông, đợi ngày mai biết được xử trí của bệ hạ dĩ nhiên sẽ nguôi giận.”

Khang Hy cả giận: “Trẫm mới không phải vì dỗ y! Là do Thái tử lần này cũng quá hồ nháo, trẫm phải phạt!”

“Dạ, dạ dạ.”