[Thanh Xuyên Chi Dận Tộ] Đại Thanh Đệ Nhất Hoàn Khố

Chương 24




Dận Chân vừa mới đi, Trần Chuyết đã nhảy vào Thủy các, sắc mặt âm trầm: “Ngươi là có ý gì?”

Tâm tình hiện tại của Dận Tộ không quá tốt, cau mày nói: “Ý gì là ý gì?”

Trần Chuyết lạnh lùng nói: “Ngươi vừa đáp ứng không động đến Lưu thị, quay đầu liền đem nàng gọi đến đây, rốt cuộc là có ý tứ gì? Nói cho ta nghe xem, ngươi còn việc gì là không thể làm?”

Dận Tộ âm trầm nhìn hắn một hồi, đem chung trà chậm rãi uống xong, tiện tay ném vào hồ sen, thản nhiên nói: “Chung trà của gia rớt rồi, mau giúp gia vớt lên.”

Trần Chuyết giận tím mặt, hạ giọng cắn răng quát: “Dận Tộ!”

Dận Tộ thản nhiên nói: “Ngươi cho là gia nói không động ngươi là vì không thể động đến ngươi sao? Đừng xem sự tha thứ của gia trở thành đương nhiên! Vạn tuế gia còn không quản được gia, ngươi cho rằng ngươi là ai mà dám quản chuyện của gia? Nếu đã muốn làm hạ nhân thì phải giữ đúng bổn phận của mình. Nếu không vớt chung trà của gia lên thì có thể cút được bao xa cứ cút… đừng để gia lại nhìn thấy ngươi!”

“Ngươi!”

Dận Tộ cũng không thèm nhìn hắn nữa xoay người rời đi.

Đợi y trở về phòng, Trần Chuyết đã kéo cơ thể ướt đầm đứng chờ bên trong, vừa thấy y liền vỗ mạnh chung trà lên bàn, không nói lời nào phóng đi.

Dận Tộ biết đối phương có thể làm được như vậy cũng là cực hạn, bản thân cũng có chút quá mức, việc này liền coi như cho qua.

——

Đợi sau khi thời gian cấm túc kết thúc, Dận Chân tặng một xấp khế đất đến.

Dận Tộ nhìn một chồng khế đất dầy cộm, líu lưỡi nói: “Ta biết tứ ca ngài rất có tiền, nhưng không ngờ Tứ ca nguyên lai có tiền đến như vậy!”

Đủ bảy mươi hai trương khế đất, hơn nữa mỗi trương ghi lại diện tích đều cực lớn, lại cộng thêm trù hoạch kiến lập, trang hoàng, nhân viên, nhập hàng này nọ, tiền chi ra tuyệt đối là một con số thiên văn.

Dận Tộ vẻ mặt đau khổ nói: “Ta vốn muốn quăng bạc của mình vào, nhiều ít cũng coi như chung vốn, hiện tại xem ra chỉ như muối bỏ biển!”

Dận Chân gõ gõ vào cái tên xấp khế đất, nói: “Ta phái người kinh doanh, ngươi lấy ra danh nghĩa, chúng ta mỗi người chiếm phân nữa.”

Trên mỗi tờ khế đất đều viết chỉnh tề hai chữ Lâm Mạt.

Dận Tộ đem khế đất đẩy trở lại, nói: “Tứ ca, ta bất quá muốn kiếm chút tiền nuôi gia đình, ngươi như vậy còn không bằng cho ta mượn chút tiền vốn, tự ta mở cửa hàng.”

Chỗ tốt này quá lớn, y nhận không nổi cũng không muốn nhận.

Dận Chân nhấp một ngụm trà, nói: “Đây không phải là ta giúp ngươi, là ngươi giúp ta.”

“Hử?”

“Ta mặc dù có tiền, thế nhưng không có tiền đến như ngươi nghĩ. Trong số tiền này có phân nửa là của ngươi.”

Dận Tộ nhất thời ngẩn ra mắt: Gia có tiền như vậy? Vì sao bản thân gia lại không biết?

Dận Chân thấy bộ dạng này của y, gõ lên trán một chút, nói: “Ngẫm lại gia hiện tại đang ban sai ở nơi nào?”

“Hộ bộ?” Dận Tộ lấy làm kinh hãi, thấp giọng nói: “Tứ ca, ngươi tham ô bạc của Hộ bộ?”

Dận Chân chậm rãi uống trà, nói: “Không cần cẩn thận như vậy. Đây không phải tham ô, là mượn.”

Hừ lạnh một tiếng nói: “Ngươi từ trước đến nay mặc kệ những chuyện này, phỏng chừng còn không biết, hiện tại việc mượn bạc quốc khố đã thành phong trào, có người mượn bạc của Hộ bộ đi xây lâm viên, mua đào kép, thu ngoại thất —— ngược lại không mượn mới thành ngoại tộc, bị người xa lánh. Hiện tại toàn bộ quốc khố của Đại Thanh đều đã bị bọn họ mượn sạch! Nếu bọn họ mượn được, gia tự nhiên cũng mượn được.”

Thanh âm hơi chậm, nói: “Món nợ lần này dùng danh nghĩa hai ta gánh vác, không tính là ít nhưng cũng không phải nhiều nhất, cũng không quá nổi bật. Đợi khi Hoàng a mã thanh lý nợ của Hộ bộ chúng ta mới trả lại cũng không trễ.”

“Ý của Tứ ca chính là, cho dù sau này kiếm được tiền cũng không trả?”

“Không trả.” Dận Chân thản nhiên nói: “Trả lại làm gì? Cho những người kia mượn xây lâm viên sao?”

Dận Tộ không nói gì: Tứ ca, ngươi cường!

Sau lại cảm thán, quả nhiên không phải Dận Chân nguyên bản mà, nếu không vì sao chênh lệch nhiều như vậy!

Dận Chân nói: “Cửa hàng đặt trước đặt dưới danh nghĩa của ngươi, ta trái lại có thể quang minh chính đại che chở, cái mối làm ăn này quá lớn, đặt ở trên người kẻ khác liền không giữ được, đây là thứ nhất. Thứ hai, chúng ta cần có người công khai dùng tiền, dùng càng nhiều càng tốt, như vậy bọn họ cũng sẽ không hoài nghi, thậm chí còn tự đưa khuyết điểm vào tay của ta.”

Dận Tộ phát hiện, có thể giúp được Dận Chân hai điểm này tựa hồ thật chỉ có chính mình, vậy nên mối làm ăn này y cũng thật sự có thể xem như hùn ra phân nửa tiền vốn, vậy nên cũng không cự tuyệt nữa, nói: “Nửa tháng trước gia còn đang lo xem phải làm sao kiém bạc, hiện tại giống như chỉ cần tiêu xài là được.”

Thở dài nói: “Cũng đúng, gia lại chẳng làm được việc gì khác.”

Lẽ nào đời này, y thực sự phải làm hoàn khố?

Ngày hôm sau, hoàn khố tử Dận Tộ quyết định muốn chuẩn bị xây hoa viên, bất quá không phải vì kiếm tiền mà là cho bản thân ở —— hoàn khổ nha, đương nhiên là muốn hưởng thụ thế nào liền hưởng thụ thế đó.

Cửa hàng thôn trang và gì đó liền coi như xong, lại đem một bộ phận bạc chạy đến Tiểu Thang sơn mua mấy miếng đất lớn, còn dư lại đều lấy ra sửa viện tử.

Kiến đồ vừa vẻ xong, người còn chưa triệu tập đủ, chuyện ‘thứ dân’ Dận Tộ mượn quốc khố một khoản lớn đã bị người bẩm báo đến trước mặt Khang Hy.

Khang Hy sầm mặt nhìn chằm chằm vào sổ con không nói lời nào.

Dận Chân cười lạnh nói: “Lục đệ cho dù không phải A ca vẫn là tôn thất, thế nào, bạc của quốc khố ngươi mượn được, đệ tử Ái Tân Giác La ta lại không mượn được? Lưu đương nhiên cảm thấy bản thân còn cao quý hơn người nhà Ái Tân Giác La chúng ta?”

“Thần…. thần… thần…” Môi Lưu ngự sử run rẩy từng trận: Cái hố này quá sâu rồi… đây là muốn hại chết người nha!

Dận Chân tiếp tục nói: “Lưu đại nhân, có cần ta nhắc nhở một câu, tám vạn lượng bạc ngài mượn rốt cuộc đã tiêu đi đâu rồi?”

Lưu ngự sử bị nắm đuôi, lúc này chỉ có thể bất chấp mọi giá, nói: “Tứ gia, thần chỉ là luận sự, ngài kéo đông kéo tây như vậy có dụng ý gì? Lẽ nào việc Lục gia mượn bạc còn có nội tình khác chăng?”

Nói xong cũng không cho Dận Chân cơ hội biện giải, lập tức hướng về phía Khang Hy: “Vạn tuế gia, thần một lòng vì công vụ, xin Vạn tuế gia minh xét!”

Khang Hy thản nhiên nói: “Lưu khanh thân là Ngự Sử, cũng biết chức trách của Ngự Sử là gì?”

Lưu ngự sử trong lòng lộp bộp một chút, cảm thấy không ổn, kiên trì đáp: “Giám sát bách quan, biên minh oan uổng, đóc thúc các đạo, là tai mắt của Thiên tử gìn giữ kỷ cương.”

Khang Hy nói: “Đã như vậy, Dận Tộ thân quan gì? Thân có chức gì? Lại thụ tước gì? Có oan án gì trong người?”

“Đây… đây…” Lưu ngự sử mồ hôi lạnh nhỏ giọt: “Tuy rằng vô quan vô chức, thế nhưng sự thiệp quốc khố… thần thân là Ngự Sử, không dám làm như không thấy…”

Khang Hy hừ lạnh nói: “Không dám làm như không thấy? Trẫm thấy ngươi chính là tư tâm quá nặng! Ngươi thân là Ngự Sử, vốn nên làm một dòng nước trong đứng giữa triều đình, cố tình lại thích nhảy nhót qua lại, kéo bè xu nịnh, thực sự nan kham nhân thần! Người đâu! Trích mão ô sa của hắn, xung quân Ninh Cổ tháp, trọn đời không được làm quan!”

Lưu ngự sử sợ đến hồn phi phách tán, hắn cho rằng chuyện này hậu quá nhiều nhất chỉ là bị trách cứ vài câu hoặc điều chức xuất kinh, dù sao hắn cũng là báo cáo sự thật, không hề khuếch đại hay phỉ báng gì với Dận Tộ, nào ngờ Khang Hy càng thêm không hỏi xanh đỏ đen trắng, trực tiếp ấn định tội danh, không chỉ đem hắn sung quân mà còn nói rõ trọn đời không được làm quan —— chẳng phải là nói, cho dù vị kia thượng vị mình vĩnh viễn cũng không có ngày giương danh?

Hắn sợ choáng váng, thẳng đến khi có hai thị vệ tiến lên lôi hắn đi mới kinh hách bắt đầu kêu oan: “Bệ hạ, bệ hạ, thần một lòng vì công vụ, tuyệt không tư tâm… thần trung tâm cảnh cảnh, thiên thượng có thể làm chứng nha, bệ hạ…”

Khang Hy thoáng như không nghe thấy, còn chưa đợi người bị kéo r anh Khâmỏi điện đã trực tiếp đứng dậy rời đi.

Cả đám triều thần hai mặt nhìn nhau.

Khang Hy nếu đã đi, ánh mắt hỏi thăm liền rơi vào trên người Dận Nhưng.

Dận Nhưng còn chưa kịp nói gì, Dận Đề đã lười biếng nói: “Các vị đại nhân đi thôi, Hoàng a mã đều đi rồi, ta còn ở nơi này làm gì?”

Cũng không đợi có người tiếp lời liền thong thả đi ra khỏi điện, chỉ bỏ lại một câu: “Có vài người nha, mông của chính mình còn chưa lau sạch đã muốn kéo bím tóc người khác….”

——

Lâm phủ, Dận Tộ cau mày nói: “Thái tử lại lên triều rồi?”

Trước mặt y là thái giám thân tín của Dận Chân, Tô Bồi Thịnh, gã cung kính đáp: “Trước đó vài ngày, tấu chương buộc tội Thái tử chợt tăng, có thể vì muốn tỏ rõ thái độ nên Vạn tuế gia lại bắt đầu lệnh Thái tử tham gia lâm triều, còn ở trước mặt triều thần hỏi thăm công khóa và việc nhà thường nhật, tỏ vẻ ân sủng. Bất quá sau khi lâm triều xong Thái tử vẫn phải về Dục Khánh cung đọc sách. Ý tứ của Tứ gia là, Lục gia gần đây ra vào phải cẩn thận một ít, đừng để người chui chỗ trống.”

Dận Tộ cười cười, nói: “Nói cho Tứ ca, ta đã biết, bảo hắn không cần lo lắng.”

Lại phân phó Vượng Tài: “Thay ta tiễn Tô công công ra cửa, còn nữa, gọi Kỳ Cảnh Sơn tới gặp ta.”

Vượng Tài đưa Tô Bồi Thịnh rời đi, một lát sau Kỳ Cảnh Sơn tiến đến.

Dận Tộ đưa lá thư vừa viết xong ra, nói: “Thay ta giao cho đại ca.”

Kỳ Cảnh Sơn cả người cứng đờ, ánh mắt lộ ra vẻ hoảng sợ.

Dận Tộ thản nhiên nói: “Bảo hắn đọc ngày trước mặt ngươi, đọc xong liền đốt —— đi nhanh về nhanh.”

Kỳ Cảnh Sơn tiếp nhận thư, cung kính thi lễ một cái, ánh mắt phức tạp ly khai.

Hắn trở về rất nhanh, báo: “Đại a ca nói, chuyện của Lục gia chính là của ngài.”

Dận Tộ cười nói: “Cực khổ, quay đầu lại đi tìm phòng thu chi lĩnh năm mươi lượng bạc uống trà. Thay ta cám ơn đại ca.”

Kỳ Cảnh Sơn chần chờ một chút mới nói: “Dạ.”

Kỳ Cảnh Sơn vừa đi, Dận Tộ lại gọi Vượng Tài: “Phân phó chuẩn bị xe ngựa, chúng ta đi rạp hát.”

Vượng Tài không tình nguyện lắm: “Tứ gia vừa mới nói, muốn ngài gần đây ra vào cẩn thận một chút…”

Dận Tộ nhìn hắn một cái, nói: “Gia bị chó sủa một tiếng đương nhiên phải cắn một miếng thịt của nó xuống tới, chẳng lẽ còn muốn gia đi vòng tránh nó sao?”

“Thế nhưng, thế nhưng…”

“Gia nếu vĩnh viễn đều dựa vào người khác ra mặt như vậy, sớm muộn cũng bị bóp thành một trái hồng mềm. Đi thôi!”

——

Liên tiếp vài ngày, Dận Tộ đều lăn lộn tại rạp hát này.

Y chọn nhã gian cách sân khấu xa một chút, tiếng chiêng trống náo nhiệt truyền đến cũng không ngại quá ồn, giọng hát của hý tử cũng có thể nghe được rõ ràng, chỉ là không nhìn được mặt mũi.

Bất quá Dận Tộ cũng không muốn xem mặt người, chỉ tự mình chống đầu ngủ gật.

Sau khi đầu của y lại lần nữa rơi khỏi tay, giật mình tỉnh dậy, Vượng Tài rốt cuộc không nhịn được, một bên nhặt áo choàng đắp lên người y, một bên nói: “Gia, nếu không chúng ta mua một gánh hát về, bảo bọn họ đứng ngoài sân hát, ngài ở trong phòng cũng có thể ngủ ngon giấc. Đoạn thái y nói, thân thể này của ngài, ngủ nhiều một chút so với uống thuốc còn có tác dụng.”

Dận Tộ nói: “Nghe trong nhà nào có cảm giác giống như vậy? Chuyện này của gia chính là nháo trung thủ tĩnh, hiểu không?”

Vượng Tài bất mãn nói: “Gia, ngài chớ khi dễ nô tài ít học! Nháo trung thủ tĩnh là ý tứ này sao! A, ngài chờ nô tài một chút!”

Dận Tộ phất tay để hắn tự tiện.

Đến lúc y sắp ngủ mất, Vượng Tài đã tìm người khiêng một cái ghế quý phi trở về, đắc ý nói: “Gia, ngài qua đây ngủ! Đệm trải đều là đồ mới, rất sạch sẽ!”

Dận Tộ ngồi lên, than thở: “Vẫn là Vượng Tài ngươi tri kỷ… được rồi, các ngươi đi ra ngoài đi, gia lúc ngủ không thích có người nhìn.”

Vượng Tài nháy mắt với đám Trần Chuyết, Trần Chuyết và hai thiếp thân hộ vệ liền ngồi trước cửa sổ bộ dạng giống như đang xem kịch, không thèm để ý.

Vượng Tài bất đắc dĩ, đối Dận Tộ nói: “Gia, ngài không phải đang nghe hát sao? Cũng không phải ngủ.”

Cư nhiên sai sử bất động… Được, gia là nghe hát!

Dận Tộ nằm vật xuống, đắp chăn mỏng lên, nghe bên ngoài y y nha nha, quả nhiên lát sau liền ngủ. Vượng Tài đại hỷ, thay y phủ chăn xuống chân, ngồi ở bên cạnh Dận Tộ, vui đến mức khóe miệng cũng không sụp xuống.

Làm thân tín đệ nhất bên người Dận Tộ, tiểu thái giám cận thân, cư nhiên ngay cả lúc chủ tử ngủ rồi cũng không thể canh giữ bên cạnh, quả thực là việc khiến Vượng Tài hắn nhục nhã vô cùng!

Hiện tại, hắn rốt cuộc hết khổ rồi!

Nếu như nói Vượng Tài hắn đây là lần đầu giúp chủ tử kéo chăn, ai tin được chứ?

Dận Tộ là bị một trận ồn ào đánh thức, xoa xoa mặt nói: “Tan cuộc?”

Vượng Tài đưa khăn lông nóng qua, nói: “Đã tan. Gia, chúng ta là ngày mai trở lại hay muốn đổi chỗ khác nghe tiếp?”

Dận Tộ lau mặt, nói: “Đói bụng, đi ăn lẩu cay!”

Vượng Tài vẻ mặt cầu xin, nói: “Gia…”

Dận Tộ vỗ vỗ vai của hắn, nói: “Biết người có tâm tật quan trọng nhất là cái gì không?”

“Là gì ạ?”

“Không phải ăn ngon ngủ tốt mà là vui vẻ, chỉ cần gia ăn vui vẻ liền tốt hơn bất cứ cái gì!”

Vượng Tài lầm bầm một tiếng: “Ngụy biện!”

Thế nhưng rốt cuộc cũng không kiên trì nữa.

Đi xuống lầu mới phát hiện dưới này còn ồn ào lợi hại hơn, Dận Tộ quay đầu liếc nhìn, phía dưới sân khấu có rất nhiều người đang xô đẩy náo loạn, một thanh y[1] còn chưa kịp tháo trang sức đã bị người kéo đẩy không ngừng, bầu gánh gấp đến phát khóc, vừa thở dài vừa cúi đầu, không ngừng nói lời hay cùng đám người đang kéo nhau ra xe.

Thấy Dận Tộ nhíu mày, Vượng Tài nói: “Gia, ta đừng động những việc này… phía sau những gánh hát như vậy đều có người làm chỗ dựa, nếu không đã sớm bị người ta gặm đến xương cốt không còn —— một hồi tự nhiên có người thay bọn họ xuất đầu.”

Dận Tộ ừ một tiếng, đang muốn quay người lại liền thấy một kẻ ăn vận như quản gia quạt cho thanh y kia vài bạt tai.

“Con mẹ nó không biết điều! Gia nhà ta chỉ đích danh muốn ngươi đến dự tiệc, ngươi lại đứng trước mặt lão tử ra sức khước từ, nếu ngươi thật là một kẻ cương cường cũng không tính, bên Vĩnh Thái chỉ gửi một tấm thiệp đến ngươi liền cuống quýt chạy đi! Không cho ngươi một trận giáo huấn ngươi liền coi gia nhà ta là hảo tính tình sao?”

“Gia, gia, ngài hiểu lầm! Xuân Quan nhi hôm qua thực sự là nhận lời mời đến nhà biểu diễn, gánh chúng ta còn có bảy tám người theo cùng đâu, thật không phải…”

“Chát!” Quản gia kia lại quạt ra một bạt tai, nói: “Gia nhà ta cũng là mời y đi biểu diễn tại nhà! Đến đây, mang người đi, hôm nay không hát đến nôn ra máu đừng mơ rời khỏi cửa lớn nhà chúng ta!”

Dận Tộ cau mày nói: “Tìm một người qua đó, nói ngày mai gia còn muốn nghe cái gì Quan kia…”

Vượng Tài nhắc nhở: “Xuân Quan!”

“Ừ, gia ngày mai còn muốn nghe Xuân Quan hát hí khúc, bảo bọn họ kềm chế một chút cho gia.”

Vượng Tài đáp ứng, lại hỏi: “Gia, có cần báo ra danh hiệu một chút, nếu không sợ rằng bọn họ không để ý đến chúng ta.”

Dận Tộ nhìn hắn một cái, nói: “Gia là quan gì tước gì, có cái gì danh hiệu để báo? Hắn biết đau tự nhiên liền nghe lời.”

Trần Chuyết làm ra một thủ thế, Kỳ Cảnh Sơn ngồi ở góc chếch của đại đường lập tức đứng dậy, bước đến nói với quản gia kia vài câu, sau đó nghe được gã lớn tiếng kêu la: “Con mẹ nó! Ngươi tính cọng hành nào, biết gia là ai chăng? Cái gì a miêu a cẩu cũng dám quản nhàn sự của gia!”

Kỳ Cảnh Sơn trực tiếp cho một bạt tai tới, đem người đánh ngã lăn ra đất, há miệng phun đi hai cái răng hàm.

Quản gia khóc không ra nước mắt cầm răng của mình, khốc gọi: “Con mẹ nó phản rồi! Các ngươi đều là người chết sao? Còn không mau lên cho lão tử! Lão tử muốn lột da hắn!”

Người của hai bên xông lên, trong nháy mắt đã có mấy người bị ném đi.

Dận Tộ vươn tay kéo Vượng Tài đang muốn nhào qua: “Đi, gia đói bụng, đi ăn cơm.”

Vượng Tài trợn to mắt: “Thế nhưng bên kia… Bên kia…”

Dận Tộ nói: “Chờ ngươi gọi món xong bọn họ hẳn cũng xong chuyện. Đi thôi!”

Cơ bản không phải cùng cấp bậc có được không, khi dễ người ta như vậy gia nhìn sẽ đỏ mặt nha!

—————–

1/ Thanh Y: Một nhánh của vai Đán (nữ) trong kinh kịch. Vai Đán thường được chia thành Thanh Y (tức nữ tì), Hoa Đán, Vũ Đán, Lão Đán. Các diễn viên được coi là diễn xuất sắc trong vai diễn này vào thế kỷ 20 của những năm 20 gồm có tứ đại danh Đán là: Mai Lan Phương, Trình Nghiêm Thu, Thượng Tiểu Vân, Tuệ Sinh.Q