Thanh Xuyên

Chương 20




Sau đó chúng ta liền bị chuyển lên xe, xem ra là muốn trở lại kinh thành. Ta kinh hãi phát hiện, trên đường hồi kinh, hắn vẫn mỗi đêm vụng trộm thượng dược cho ta. Ta dùng Mông ngữ kêu hắn trở về, không biết hắn có nghe hiểu hay không nhưng ngày ngày hắn vẫn đến thượng dược cho ta, thẳng đến khi chúng ta tiến vào nhà ngục tại kinh thành.

Thái tử cuối cùng bị xử trí như thế nào, ta hoàn toàn không biết. Chúng ta sẽ bị xử trí ra sao, ta cũng không biết, đồng nghiệp của ta đã có hai người chết trên đường đi. Ta đối với tính mạng của mình cũng không quá lo lắng, chỉ lo Mã Pháp tuổi lớn còn nhọc lòng về ta, nhi tử còn chưa lớn, còn có Minh Hi, chắc sẽ thương tâm.

Mới nghĩ đến hắn, hắn liền xuất hiện. Thời điểm mơ mơ màng màng ngủ, đột nhiên cảm giác có giọt nước rơi ở trên lưng, ta liền tỉnh. Mở mắt ra thấy Minh Hi đang giúp ta thượng dược, một bên nhìn vết thương của ta mà rơi lệ.

Ta niết tay hắn, sốt ruột hỏi: “Sao ngươi lại tới đây? Mau trở về. Để người thấy không tốt đâu.”

Hắn nước mắt lả tả nhìn ta không nói lời nào.

Ta bất đắc dĩ thân thân tay hắn: “Ngoan, đừng khóc. Nói cho ta biết ngươi vào đây bằng cách nào?”

“Ngục tốt có người của ta”, hắn nằm xuống cạnh ta, ôm lấy cổ ta.

“Mã Pháp ta thế nào?”

“Lão nhân gia biết chuyện của ngươi liền bệnh. Đại phu đã xem qua, không có việc gì.”

Ta nhẹ nhàng thở ra, lại hỏi: “Tình huống bên ngoài như thế nào?”

“Thái tử bị phế, đại bá phụ, nhị bá phụ ngươi cũng không tốt, chỉ sợ bị cắt chức. Cừu của ta đã báo nhưng là ngươi…”, hắn lại bắt đầu rơi lệ.

Ta lau nước mắt cho hắn, bắt đầu tự hỏi, đây đại khái là lần đầu tiên thái tử bị phế, về phần khi nào tái lập, ta không biết. Cũng không biết chúng ta có còn cơ hội đi ra không bèn nhẹ giọng dặn Minh Hi: “Thái tử lần này chỉ sợ không đổ được. Hoàng Thượng dù sao cũng bồi dưỡng hắn nhiều năm như vậy, ngươi vô luận làm cái gì cũng đừng bại lộ chính mình, vẫn là cẩn thận một chút.”

Hắn nghĩ nghĩ, gật đầu: “Ta nghe lời ngươi. Ngươi yên tâm, ta sẽ đem ngươi cứu ra.”

“Đừng xằng bậy. Ngươi cứ làm việc của mình, ta nơi này vẫn chưa là tử cục, cứ chờ xem đi.”

“Nhưng ngươi bị thương nặng như vậy, hoàn cảnh nơi này lại kém…”

“Chỉ là vết thương ngoài da. Ta tại Nhiệt Hà cứu một ách nô người Mông Cổ, hắn luôn thượng dược cho ta còn vụng trộm theo ta tới kinh thành, không biết bây giờ tình huống của hắn thế nào? Hắn xem như là ân nhân cứu mạng của ta, ngươi giúp ta tìm hắn, an trí tốt cho hắn”, sau đó ta tinh tế nói cho hắn bô dạng của ách nô.

Nhìn hắn gật đầu đáp ứng, ta đem nước mắt trên mặt hắn lau khô, “Những người đó, tại trên đường đã chết hai người, trong lao này không chết cũng tàn. Ngươi coi như là trút được hận.”

Hắn hừ một tiếng: “Ta sẽ cho người hảo hảo chiêu đãi bọn hắn.”

“Ngươi cẩn thận một chút, hiện tại trở về đi. Về sau cũng không được đến nữa.”

Hắn lắc đầu, tiến tới hôn ta.

Ta thở dài, phủng mặt hắn dùng sức thân hắn.

“Ngoan nghe lời ta nói, bằng vào nhân phẩm của thái tử, hắn sớm muộn gì cũng ngã. Chờ hắn ngã, người cạnh hắn đều không có chỗ tốt. Cừu nhân của ngươi không chỉ một người, nhưng ngươi phải nhớ kỹ, hắn chung quy vẫn là nhi tử của Hoàng Thượng, người đối phó với hắn, Hoàng Thượng cũng sẽ không buông tha. Ngươi làm nhiều việc như vậy tốt nhất là nên cẩn thận. Việc đem nay không cho phép lặp lại. Về sau bất cứ làm việc gì đều phải đem mình che dấu thật tốt.”

“Mộc Thái, nếu ngươi chết ta cũng sẽ không sống”, hắn thật chăm chú nhìn ta.

“Cừu cũng không báo?”

“Ân”, hắn gật đầu không chút do dự.

Ta thân thân lòng bàn tay hắn, “Được rồi, ta sẽ hết sức sống sót”, tính tình hắn chính là như vậy, cả ta cũng không có biện pháp với hắn.

Thân rồi lại thân, để lại thuốc trị thương, hắn liền rời đi.

Từng ngày qua không tính là khổ sở, mỗi ngày đều có người trộm đưa màn thầu cho ta ăn mà cơm tù ta đều lẵng lẽ đổ đi. Mặc dù có người đến hỏi nhưng là không có ai cố ý đến tra khảo nên tránh khỏi việc bị thương. Vết thương cũ cũng được thượng dược, thương thế của ta dần chuyển tốt.