Thắp Đèn Ngắm Lưỡi Dao

Chương 35: Bản thân năm đó




Khi Hàn Việt chạy tới Cục công an, đã thấy người bạn thân của hắn ở cao viện Cao Lương Khánh, ngoài ra còn có người cậu đứng đầu Cục công an nhà Bùi Chí. Hai người này dù ít hay nhiều cũng có quan hệ với Hàn Cường, năm xưa khi Hàn Cường đụng chết người, tư lệnh phu nhân phải nhờ vả người bạn thân của Hàn Việt là Cao Lương Khánh, cho nên người bạn thân ấy cũng mua được mặt mũi của hai vợ chồng tư lệnh; ngoài ra thì phu nhân Bùi thúc thúc cùng tư lệnh phu nhân quan hệ không tồi, bà có thể xem như tận mắt nhìn Hàn Cường lớn lên.

Suốt dọc đường lái xe đến đây, trong lòng Hàn Việt vẫn cảm thấy không tin lắm. Phát hiện một bàn tay liền cho ra kết quả là Hàn Cường? Tay người chứ có phải chân heo đâu, có thể kiểm tra bậy bạ sao? Đợi khi đến chỗ pháp y đứng, hắn mới thấy cả đám người đang vây quanh ngoài cửa, mấy người bạn bè thân thích đang đỡ lấy tư lệnh phu nhân gào khóc kêu trời. Từ đằng xa, hắn đã nghe được tiếng khóc than thảm thiết của mẹ hắn, trong lòng không khỏi trầm xuống, nhanh chóng chạy tới kêu to một tiếng: “Mẹ!”

“Đứa con trai số khổ của tôi! Đứa con trai số khổ của tôi ơi!” Giọng nói của tư lệnh phu nhân đã gần như khản đặc, tóc tai bù xù toàn thân run rẩy: “Là kẻ nào táng tận lương tâm giết hại con tôi, tôi phải bắt cả nhà nó chôn cùng! Tôi phải bắt cả nhà nó chôn cùng!…”

Mấy người bằng hữu thân thích đang khóc lóc kia vừa nhìn thấy Hàn Việt đến, đều biết hắn mới là nhân vật cầm quyền trong Hàn gia, vội vàng cung kính tránh đi, chừa cho hắn một đường. Hàn Việt chạy nhanh tới, nắm chặt tay tư lệnh phu nhân, hỏi: “Rốt cuộc sao lại thế này?”

Tư lệnh phu nhân khóc đến nghẹn ngào khôn kể, giơ tay lên đánh mạnh Hàn Việt mấy cái, mắng: “Con còn biết quay về hay sao?” Ngay kế tiếp lại giữ chặt Hàn Việt, òa một tiếng gào lên: “Anh trai con bị người ta hại, bị người ta hại!”

Trong phút chốc, đầu óc Hàn Việt trống rỗng, tay chân mơ hồ không có cảm giác, chỉ nghe thấy giọng nói chính mình vô hồn nhưng lại vô cùng bình tĩnh: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Dựa vào đâu mà nói đó là Hàn Cường?”

Hàn lão tư lệnh từ trong đám người bước ra, vị lão nhân luôn luôn uy nghiêm cẩn trọng, nói một không hai, giờ phút này thế nhưng ngay cả lưng cũng còng xuống, tựa như đã già đi mười tuổi. Ông cầm trong tay cái hộp thủy tinh, bên trong đựng một chiếc nhẫn, Hàn Việt vừa nhìn thấy liền biến sắc.

Đó là chiếc nhẫn kết hôn của Hàn Cường.

“Pháp y nói, có khả năng Hàn Cường đã bị sát hại từ hơn hai mươi ngày trước.” Nói xong câu này, thanh âm Hàn lão tư lệnh đột nhiên trở nên nghẹn ngào, “Đứa con đáng thương của cha, hơn hai mươi ngày trước đã… Tiểu Cao và Bùi thúc thúc đang ở bên trong xem báo cáo… Con cũng vào xem đi…” Thương cảm cho một lão nhân như vậy, vừa nói xong lời cuối cùng liền bật khóc không thành tiếng.

Loại trường hợp này, người ngoài đương nhiên không thích hợp xen vào, Cao Lương Khánh cùng Bùi thúc thúc đều ngồi bên trong phân tích tình hình. Lúc Hàn Việt đi vào, bọn họ đều đứng lên, sắc mặt nghiêm trọng vỗ lên vai hắn. Bùi thúc thúc còn thấp giọng khuyên nhủ một câu: “Hàn nhị à, bây giờ Hàn gia chỉ có thể dựa vào cháu. Cháu ngàn vạn lần phải trở thành điểm tựa cho cha mẹ mình…”

Hàn Việt không biết trong lòng là cảm giác gì, suy nghĩ hỗn độn, thứ đồ vật đọng lại nơi đáy mắt dường như cào hắn tới phát đau, sau một lúc lâu mới gật đầu nói “Vâng”, rồi còn theo phản xạ có điều kiện, lễ phép mỉm cười một chút.

Cao Lương Khánh dùng sức vỗ vai Hàn Việt: “Hàn nhị, cậu là kiểu người mạnh mẽ, vực dậy tinh thần đi! Chút nữa tôi sẽ gọi bọn họ lái xe chở cậu đến kho hàng hiện trường ở ngoại ô thành phố. Bàn tay Hàn Cường được phát hiện ở đây, gần như hóa thành xương trắng, rải rác xung quanh cũng tìm được những bộ phận cơ thể rất nhỏ, nhưng mà phân tán lắm, hơn nữa đã thối rửa quá nhiều. Có khả năng, sau khi hung thủ giết người đã phân chia cơ thể thành từng phần vụn vặt, hơn nữa còn dùng một phương pháp chúng ta chưa biết hủy diệt đại bộ phận thi thể.” Hắn nói đến đây, ngay chính bản thân cũng thấy có chút không đành lòng, “Hàn nhị, cậu nhớ lại xem lão đại nhà cậu có kẻ thù nào không? Cậu xem, loại chuyên phân thây diệt tích thế này, người bình thường không có thâm cừu đại hận có thể làm được sao? Hơn nữa, chiếc nhẫn trên tay lão đại nhà cậu giá trị chắc cũng khoảng vài vạn, hung thủ lại chẳng thèm đụng tới, rõ ràng là chỉ cần mạng không cần tiền. Tôi biết, trong lòng cậu thấy khó chịu, nhưng cậu vẫn nên bình tĩnh suy nghĩ một chút, tranh thủ giúp chúng tôi tìm ra vài manh mối…”

Hàn Việt sắc mặt ngơ ngẩn lắng nghe, trước mắt từng trận choáng váng. Cao Lương Khánh thấy sắc mặt hắn không ổn, mau chóng dìu hắn ngồi xuống, lại rót ly nước ấm kiên quyết nhét vào tay hắn. Hàn Việt máy móc uống vài ngụm nước, mới cảm thấy thanh âm ong ong trong lỗ tai dần dần lắng dịu, trước mắt có thể nhìn rõ sự vật, tay chân cũng có chút cảm giác.

Hắn mở miệng, lại phát hiện giọng nói đã trở nên khàn đục, gần như không thể nghe rõ: “…Hơn hai mươi ngày trước, tôi còn nhận được tin nhắn của hắn, nói là hắn dẫn theo người tình kia đến Cửu Trại Câu du lịch.”

“Hiện trường tìm được bộ quần áo đẫm máu của hắn, nhưng không có di động. Có khả năng trước khi hung thủ giết người, vì muốn che giấu thời gian gây án nên mới đặc biệt gởi tin nhắn cho cậu. Nói không chừng, tên hung thủ kia là một kẻ rất quen thuộc với anh em nhà cậu. Cậu mau xem lại tin nhắn kia gởi đến lúc mấy giờ.”

Hàn Việt hai tay run rẩy móc điện thoại ra, kiểm tra thời gian tin nhắn gởi đến. Cao Lương Khánh vừa nhìn thấy đã nói: “Rất khớp, hẳn là cùng thời gian với kết luận của pháp y về thời điểm Hàn Cường bị sát hại. Cậu biết không Hàn nhị, người tình A Linh đang mang thai của lão đại nhà cậu đã mất tích rồi.”

Hàn Việt cảm thấy kì lạ, khi hắn nghe tin tức này trong lòng hắn thế nhưng không cảm thấy khiếp sợ, có lẽ bởi vì chuyện của Hàn Cường quá mức kích thích, thân thể tựa như chết lặng, cho dù dùng kim châm hay lửa đốt đều không có cảm giác đau.

“Trước mắt chúng ta cứ tập trung điều tra cô ta, không loại trừ khả năng cô ta cũng đã bị sát hại. A Linh với di động của Hàn Cường là hai manh mối quan trọng nhất trong vụ án này, hiện tại chúng ta cứ điều tra xem trước khi Hàn Cường gặp chuyện không may có liên lạc gì không, nếu có tin tức sẽ lập tức thông báo cho cậu biết.”

Lúc Cao Lương Khánh nói chuyện, mấy người cảnh sát bên kia cũng bước tới báo cáo vài câu cùng Bùi thúc thúc. Ông đi lại gần Hàn Việt, vỗ vai hắn, nói: “Đến xem hiện trường đi. Cha con kiên quyết muốn đi, nhưng chú sợ ông ấy bị kích thích…”

Hàn Việt đứng lên, nắm chặt tay Cao Lương Khánh: “Tôi xin nhờ cậu.” lại quay sang cúi thấp người với Bùi thúc thúc: “Lão gia tử bên kia cứ để cháu lo, cám ơn ngài.”

Bùi thúc thúc thở dài, lại hỏi: “Cháu không đến nhìn bàn tay của lão đại nhà cháu sao?”

Hàn Việt trầm mặc rất lâu, cuối cùng xoay người bước về phía cửa, thấp giọng nói: “Không nhìn.”

Xung quanh kho hàng ở ngoại ô thành phố đã bị phong tỏa, từ xa liền có thể nhìn thấy cả đám cảnh sát vũ trang vây kín. Bàn tay Hàn Cường được phát hiện ở mảnh đất trống bên ngoài kho hàng chừng mấy trăm thước, trên mặt đất gần đấy có dấu vết rối loạn, nhìn qua rất giống như có thứ gì bị đào lên. Kế bên kho hàng kiểm tra được vết máu rất lớn, Cao Lương Khánh bảo đó chính là hiện trường vụ án của Hàn Cường.

“Hàn Cường bị người ta sát hại trong kho hàng, có khả năng quá trình xảy ra rất lâu, ước chừng mấy tiếng, mà quá trình phân thây cũng được hoàn tất ngay đây, bởi vì ở đây phát hiện ra những bộ phận cơ thể siêu nhỏ. Theo như phỏng đoán, có lẽ Hàn Cường bị phân thây thành rất nhiều phần cực nhỏ. Kế tiếp, hung thủ mới đem hắn bỏ vào túi lớn, kéo ra mảnh đất trống cách đây vài trăm thước, đào cái hố sâu hơn một thước, đặt cái túi xuống, ở phía trên làm tốt công việc che giấu. Cậu xem, đám lá cây xung quanh có phải hay không rất mất tự nhiên? Đây là dấu vết vật thể sau khi dọn dẹp hiện trường mới xuất hiện. Hung thủ sau đó mới quay lại kho hàng xử lý vết máu và hung khí, thật sự là xử lý vô cùng sạch sẽ, có khả năng không phải kẻ mới học nghề đâu.” Cao Lương Khánh dừng một chút, nhìn nhìn sắc mặt Hàn Việt, hỏi: “Cậu có thể tiếp tục không?”

Hàn Việt ngồi xổm trên mảnh đất trống, bàn tay run rẩy châm điếu thuốc, dùng sức hít sâu vào một ngụm, nói: “Cậu tiếp tục đi, tôi đang nghe đây.”

Cao Lương Khánh biết Hàn Việt là kẻ trên chiến trường lúc xuống tay mắt không chớp tim không loạn, cũng may tố chất tâm lý của Hàn Việt rất mạnh mẽ, bằng không gặp người khác thì đã sớm sụp đổ rồi. Hắn vạn phần cảm thán vỗ vai Hàn Việt, thở dài lần nữa: “Kỳ thật, trong chuyện này có một điểm đáng ngờ rất lớn. Cậu thấy mấy mảnh túi bị rách kia chứ, không phải do chúng tôi đào ra được đâu, mà nó vốn dĩ đã lộ ra trên mặt đất. Khối thịt bên trong không cánh mà bay, quần áo phát hiện thấy cũng rách nát tung tóe, bên trên có dấu vết bị hàm răng nhọn cắn xé.”

Hàn Việt sửng sốt một chút: “Chẳng lẽ có dã thú nào đó đào cái túi này từ dưới đất lên, kế tiếp…”

“Không có khả năng, không có loại dã thú nào có thể đào lên thứ đã bị chôn rất kỹ dưới đất cả thước. Hơn nữa, ở xung quanh đây cũng không phát hiện dấu vết dã thú lui tới. Cậu xem mấy dấu vết bên cạnh cái hố đi, cái mới hơn là do cảnh sát đào, còn cái cũ hơn theo như chúng ta giả thiết là do hung thủ đào, chia thành hai phần cao thấp. Nói cách khác, sau khi hung thủ chôn cái túi xuống đất thì không bao lâu sau lại đào cái túi lên… Nhưng tại sao hắn phải làm như vậy? Nếu như cái túi kia vẫn còn chôn cất kỹ lưỡng, chuyện này sẽ không dễ gì bị phát hiện. Hơn nữa nếu hắn đào cái túi lên, vậy phần thịt bên trong xử lý thế nào đây? Chẳng lẽ hắn dùng cái túi này cho mình, phần thịt thì để dã thú ăn nên quần áo mới bị cắn nát? Nói không thông a.”

Hàn Việt miễn cưỡng ‘Ừ’ một tiếng, lại cúi đầu hút thuốc.

“Còn một chuyện quan trọng hơn.” Cao Lương Khánh nói, “Tuy rằng đã gần như phân hủy hoàn toàn, nhưng theo pháp y nói thì cánh tay kia đã bị một vật cắt qua… nói sao nhỉ, rất hoàn chỉnh. Cậu đã từng nghe qua cố sự ‘đầu bếp mổ trâu’ chưa?”

*đầu bếp mổ trâu (bào đinh giải ngưu) là 1 điển cố xuất phát từ thiên Dưỡng Sanh Chủ của Trang Tử. Văn Huệ Quân thấy người đầu bếp lúc xẻ thịt trâu đã dùng mũi nhọn của đao mà lách vào khoảng giữa thịt và xương, khi đó trong mắt hắn con trâu đã không phải là trâu nữa, mà chỉ là khung xương gắn lên trên những bộ phận cơ nhục nội tạng mà thôi. Hắn có thể rất dễ dàng đem một con trâu xẻ thịt, không cần lo lắng đến đao khí dụng lực lớn nhỏ, bắt đầu từ chỗ nào… bởi vì hết thảy đều thuận theo tự nhiên, cứ như nước chảy thành sông. Văn Huệ Quân bèn nói: “Ôi! Giỏi thay! Tuyệt đến mức ấy!” Người đầu bếp thưa: “Thần khéo léo được như vậy là do tập quen, khéo léo dần.” Thành ngữ “bào đinh giải ngưu” dùng để ví sự khéo léo, nhanh nhẹn tột đỉnh do tập luyện.

Hàn Việt gật đầu.

“Chúng tôi phỏng đoán, hung thủ có một thanh đao vô cùng sắc bén, hơn nữa còn rất thuận tay. Thời điểm cắt thịt, hắn có thể tránh được những bộ phận xương cốt khó có thể tách rời, ở cánh tay cùng các đốt ngón tay đều để lại dấu vết hình vòng cung hoàn hảo. Lưỡi đao không chạm tới xương sụn, không chạm tới xương ống khó cắt, toàn bộ động tác ắt hẳn là mười phần trôi chảy lưu loát, cho nên hết thảy quá trình phân thây Hàn Cường sẽ không hao tốn quá nhiều thời gian. Chúng tôi có thể phỏng đoán, hung thủ là một kẻ phi thường tài giỏi về việc dùng đao.”

Đồng tử Hàn Việt đột nhiên co rút, khi nói chuyện yết hầu trở nên căng cứng: “Hầu Hoành Xương và Triệu Đình…”

Cao Lương Khánh gật đầu: “Tôi cũng nghi ngờ như vậy. Nếu như ba vụ án này có liên quan với nhau, hẳn là sẽ cung cấp cho chúng ta thêm nhiều manh mối.”

Một cảnh sát ở phía sau vội vàng chạy tới: “Cao phó viện trưởng! Đã điều tra được nhật ký điện thoại rồi!”

Hàn Việt đứng phắt dậy, nhào tới tiếp nhận, Cao Lương Khánh cũng nhanh chóng đuổi kịp.

Nếu cơ quan nhà nước đã ra tay, mười tám đời tổ tông của một người đều có thể điều tra rành mạch. Hàn Cường bị sát hại đã đụng chạm tới một số nhân sĩ nắm quyền thần kinh mẫn cảm, mọi bộ phận liên quan gần như đều được bật đèn xanh để phục vụ cho công tác điều tra, thậm chí không cần Cao Lương Khánh mở miệng, vẫn có người đặc biệt đem manh mối tới tận cửa.

Nhật ký điện thoại của Hàn Cường được điều tra kỹ lưỡng, tin nhắn cuối cùng là gởi cho Hàn Việt, sau đó thì không thấy liên lạc với ai nữa. Trong số những cuộc gọi đi lẫn gọi đến vào mấy ngày trước khi bị hại, có một dãy số thường xuyên xuất hiện, thậm chí vào buổi sáng hôm Hàn Cường chết, dãy số đó còn gọi cho hắn, thời gian trò chuyện là năm mươi ba giây.

Cao Lương Khánh gạch dưới mấy dãy số khả nghi, hạ lệnh: “Điều tra!”

……

Kết quả rất nhanh đã có, vào mấy bữa trước khi Hàn Cường bị giết, hắn chỉ gọi điện cho người tình A Linh, gia đình hắn, vài tên hồ bằng cẩu hữu, ngoài ra còn có mấy vị thủ trưởng trong đơn vị. Tất cả dãy số đều được điều tra rõ ràng, duy nhất chỉ có dãy số vào sáng hôm xảy ra vụ án là không thể điều tra, bởi vì đó là dãy số không có đăng ký tên người sử dụng.

Phương hướng điều tra rất nhanh đã nhắm vào dãy số nặc danh này, nhưng rồi bọn họ cũng nhanh chóng phát hiện thẻ sim đã bị tiêu hủy, tất cả nghi vấn đều mất hết manh mối.

Cao Lương Khánh nổi giận: “Điều tra điện thoại di động! Nói với Bùi thúc cứ thẳng tay điều tra, có xảy ra chuyện gì tôi chịu trách nhiệm hết! Dò theo tháp tín hiệu, chỉ cần cái thẻ sim ấy từng được di động sử dụng, cho dù chỉ là một chiếc điện thoại, tôi cũng có thể mò ra!”

Hàn Việt nghẹn giọng nói: “Cám ơn cậu, chuyện lão đại nhà tôi phải làm phiền đến cậu rồi. Năm đó cậu nhờ cậy người ta, ít nhiều cũng vì nể mặt lão nhân gia cùng lão thái thái nhà tôi…”

“Nói gì thế, chúng ta là anh em, sao phải khách sáo như vậy?” Cao Lương Khánh hít vào một hơi thuốc, sắc mặt nghiêm túc, lắc đầu: “Nếu Hầu Hoành Xương, Triệu Đình cùng Hàn Cường đều bị tên hung thủ này giết, như vậy chuyện này rất nghiêm trọng, mấy gia tộc bị liên lụy cũng sẽ không bỏ qua đâu. Tên hung thủ này nếu không tìm thấy thì thôi đi, nhưng nếu như tìm thấy, phỏng chừng cả nhà hắn đều bị giết cho hả giận…”

Hàn Việt giật giật khóe môi, chỉ cảm thấy cơ mặt vô cùng cứng ngắc, “Đúng vậy. Lão thái thái nhà tôi không phải nói muốn đem cả nhà tên hung thủ chôn cùng sao? Tôi thì không cần cả nhà hắn, bất quá tôi khẳng định tôi muốn đem tên hung thủ kia ra từng đao một lăng trì, con mẹ nó vậy mới xứng đáng.”

Quá trình điều tra điện thoại di động mất thời gian hơn điều tra dãy số, nhưng không bao lâu sau cũng đã có kết quả. Vô cùng không ổn, hoàn toàn không thể tìm ra tín hiệu, hung thủ đã hủy diệt luôn cả chiếc di động, manh mối này lại bị chặt đứt.

Huyệt thái dương của Cao Lương Khánh không ngừng nảy lên: “Chết tiệt, con mẹ nó đây là do ai làm hả, rất chuyên nghiệp! Nếu không phải sát thủ chuyên nghiệp, vậy nhất định là tội phạm thiên tài, hoặc nếu không đã xem quá nhiều phim về những tên tội phạm nước Mỹ rồi mô phỏng theo!”

Hàn Việt hỏi: “Còn biện pháp nào khác không? Điều tra mấy đại lý bán lẻ sim điện thoại, nếu may mắn nói không chừng còn có thể tìm được người đã mua cái sim kia, sở hữu dãy số kia…”

Cao Lương Khánh vỗ tay một cái, nói: “Đúng rồi!” Sau đó vội vội vàng vàng đi phân phó cấp dưới điều tra mấy đại lý bán lẻ sim điện thoại.

Việc điều tra này tương đối tốn thời gian, sắc trời lại đã sụp tối. Hôm nay, tinh thần Hàn Việt phải chịu đả kích quá lớn, cũng cần trở về an ủi cha mẹ, Cao Lương Khánh liền kiên quyết đuổi hắn: “Về đi, về đi! Có manh mối tôi sẽ lập tức thông báo cho cậu. Hàn thúc thúc cùng Hàn a di lúc này rất cần đứa con như cậu ở cạnh bên an ủi, cậu ngàn vạn lần không thể gục ngã.”

Hàn Việt đi cùng mấy người cảnh sát rời khỏi hiện trường, chờ khi đã đi xa mảnh đất trống kia, hắn mới cảm thấy trong lòng khó chịu đến phát hoảng, xoang mũi giống như ngập đầy mùi bùn đất, khiến hắn từng đợt choáng váng.

Hàn lão tư lệnh, tư lệnh phu nhân đã được hộ tống về nhà, chị dâu Hàn Việt vừa nghe tin lập tức ngất xỉu, hiện tại đang được cả đám bác sĩ và y tá túc trực trong phòng ngủ. Căn nhà một mảnh ảm đạm thê lương, tư lệnh phu nhân ngồi trong căn phòng trước đây không lâu vẫn còn hình bóng Hàn Cường, khóc không thành tiếng. Hàn lão tư lệnh ngồi bên cạnh bà, thỉnh thoảng cũng đưa tay lên gạt mạnh những giọt lệ già nua đục ngầu.

Hàn Việt bước vào phòng, yên lặng đứng cạnh bọn họ. Tư lệnh phu nhân nhìn thấy hắn, hai mắt đẫm lệ mông lung hỏi: “Tìm được hung thủ chưa?”

Hàn Việt lắc đầu.

“Tại sao còn chưa tìm được? Tại sao còn chưa tìm ra hung thủ?” Tư lệnh phu nhân vừa khóc vừa gào, đập mạnh lên giường, “Mau trả con lại cho tôi! Đem con tôi trả lại cho tôi!”

Hàn lão tư lệnh mau chóng giữ chặt bà, thấp giọng nghẹn ngào khuyên giải mấy câu.

Hàn Việt đứng đó một lát, cảm thấy trong lòng như bị siết chặt không cách nào thở nổi, chậm rãi bỏ ra ngoài. Hắn không biết nên đi đâu, chỉ là không muốn ở nhà, bụng đói đến mức cồn cào, rồi lại chẳng muốn cho chút gì vào bụng. Hắn ngây ngốc lái xe đi, đợi khi phản ứng được, mới phát hiện chính mình đã chạy đến cổng bệnh viện nơi Sở Từ đang nằm.

Hắn chần chừ trong thoáng chốc, rốt cuộc vẫn đi vào.

Mỗi buổi tối, trước khi đọc sách, Sở Từ sẽ từng ngụm từng ngụm ăn hết chén cháo gà do căng-tin thượng hạng của bệnh viện nấu. Hàn Việt đứng ngoài nhìn y, nhất thời trong đôi mắt chỉ còn đọng lại gương mặt thon gầy nghiêng nghiêng, đầu óc hoàn toàn trống rỗng, ngay cả bi thương nồng đậm cũng hoàn toàn tê liệt, cảm giác đau không thể tả.

Sở Từ lật sang trang khác, khi ngẩng đầu lên đột nhiên bắt gặp Hàn Việt đứng ngoài cửa. Khẽ sửng sốt, y đưa tay vẫy hắn.

Hàn Việt nhất thời còn chưa kịp phản ứng, ngây người mấy giây mới chậm rãi đẩy cửa bước vào.

Sở Từ dùng ánh mắt thản nhiên nhìn hắn một lượt từ trên xuống dưới, sau một lúc lâu mới hỏi: “Sắc mặt anh không tốt lắm… xảy ra chuyện gì?”

Hàn Việt cũng không biết vì sao, hắn rõ ràng nghẹn cả ngày đều không khóc, thời điểm tư lệnh phu nhân gào thét, hắn không khóc; Hàn lão tư lệnh thoáng chốc già đi mười tuổi, hắn không khóc; lúc ở hiện trường, hắn mười phần bình tĩnh hỗ trợ điều tra; lúc về đến nhà, ở trong căn phòng của Hàn Cường khi còn sống cùng cha mẹ, hắn cũng vô cùng trấn định. Hắn rõ ràng là kiềm chế rất tốt, thế nhưng chỉ cần Sở Từ nhàn nhạt hỏi hắn một câu xảy ra chuyện gì, nước mắt hắn đột nhiên mạnh mẽ rơi.

Sở Từ chưa từng thấy Hàn Việt khóc, lập tức ngây ngẩn cả người.

“…Hàn Cường bị giết.” Hắn liều mạng lau đi nước mắt trên mặt, nhưng càng lau thì lại càng khóc nhiều hơn, thậm chí hai tay cũng ướt đẫm, “Anh hai của tôi, hắn mất rồi…”

Sở Từ hơi trầm mặc một lát, gương mặt khuất trong bóng tối nhìn không thấy rõ, qua rất lâu mới nghe y nhẹ nhàng lên tiếng: “Đừng khóc…”

Hàn Việt bước tới gần, đột nhiên cảm thấy mệt chết đi được, cả thể xác lẫn tinh thần đều giống như đã đạt tới điểm tận cùng, ngay cả đứng còn đứng không vững.

Hắn suy sụp ngồi xuống bên giường, nhìn gương mặt có chút bi thương của Sở Từ.

“Tôi có một người thân trong gia đình rất thân thiết, thời điểm bà qua đời, tôi cũng rất thương tâm, cảm giác như đất trời đều sụp đổ.” Sở Từ đưa tay lên, nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt trên gương mặt Hàn Việt, động tác hết sức dịu dàng thậm chí còn ôn nhu, “Cảm giác rất đau đúng không? Tôi cũng từng trải qua loại cảm giác này. Thực xin lỗi, Hàn Việt… Thực xin lỗi.”

Hàn Việt mờ mịt nhìn Sở Từ, trong phút chốc không còn nghe thấy thứ gì, cả thế giới đều hóa thành một nơi câm lặng. Toàn thân hắn mất đi cảm giác, duy độc chỉ có thể cảm nhận được cái vuốt ve ôn nhu của Sở Từ, từng chút từng chút một, đem tất cả đau xót cùng bi ai lắng đọng xuống tận đáy lòng.

Hắn cũng không biết từ khi nào thì hắn gào khóc nức nở nghẹn ngào. Sở Từ ôm lấy hắn, nhẹ nhàng vỗ lên lưng hắn, động tác vô cùng ôn hòa dung túng.

“Thực xin lỗi, Hàn Việt.” Y thấp giọng nói, “Thực xin lỗi.”

Trong căn phòng bệnh tĩnh lặng chỉ còn nghe thấy tiếng nấc nghẹn của Hàn Việt, chôn vùi trong tiếng thở dài như xin lỗi của Sở Từ.

Hắn gắt gao liều mạng khóc lên như vậy, tựa như đời này kiếp này chưa bao giờ được khóc. Sở Từ có cảm giác bả vai áo ngủ của y đã ướt đẫm, dòng lệ nóng bỏng khiến y tâm thần hoảng hốt, trong phút chốc sinh ra một loại ảo giác, giống như người y đang ôm trong lòng, chính là bản thân y năm ấy vừa xuyên qua thời không.