Thập Lý Hồng Liên Diễm Tửu

Chương 14




Vừa có cảm giác tỉnh ngủ, phát hiện chính mình đã trở lại khách *** Phúc Thọ. Đêm trước tại khách *** Võ Xương xuôi tai nghe được đoạn mấu chốt, ta thế nhưng một chút cũng không nhớ được. Quá trình ta cùng nữ tử kia triền miên, bất quá ta cũng chỉ nhớ một chút.

Chí nhớ rõ khói sương vờn quanh, mây khói rải rác. Mông lung giống như cảnh trong mơ.

Bị người ôm, càng giống như Trọng Liên.

Mừa mới thức dậy không bao lâu, Hoa Di Kiếm cùng Tư Đồ Tuyết Thiên liền gọi ta xuất phát.

Ta đi tới chỗ bọn họ nói chuyện, nhanh chóng đuổi tới khách *** Võ Xương.

Cửa khách *** rộn ràng nhốn nháo, ta tách mãi mới lên được cầu thang. Trùng hợp gặp một hồng y cô nương đi tới, vành mắt hơi thâm, ôm một cái rương, đi như gió xuống cầu thang.

Ta một chưởng đánh vào lan cản, cản đường nàng

“Chu Sa!”

“A.” Chu Sa lập tức dừng bước, hai tay ôm chặt rương. “Lâm, Lâm công tử?”

Ta đứng bất động, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào nàng.

Nàng tựa hồ cũng phát hiện mình hành xử thất thường, ho khan hai tiếng:

“Lâm Vũ Hoàng, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”

Ta vẫn nhìn chằm chằm vào nàng.

“Ngươi không nói lời nào, ta liền đi!”

Ta cười hắc hắc hai tiếng, đem nàng kéo sang một bên: “Nha đầu Chu Sa, ta cái gì cũng chưa nói mà. Chính là tại sáng nay nghe trong thành có tặc tử náo loạn, muốn kêu ngươi đề phòng. Bất quá nhìn ngươi như vậy, chắc là đã muốn rời đi. Đêm qua ngủ ngon không?”

“Rất tốt.”

“Thật không?”

“Thật.”

“Ta tạm thời không thể quay về, ngươi về trước thì xem trọng khuê nữ bảo bối của ta, còn vợ ta nữa.”

“Được.”

Mội người luôn thiếu kiên nhẫn như thế đột nhiên trở nên tốt tính, thật đúng là tam cửu thiên lý đào hoa khai.

“Ngươi đó, cũng phải chú ý thân thể. Không cần vì muốn tiết kiệm tiền mà đói bụng, biết không?”

“Được.”

“Song bạc do Huyết Phượng Hoàng cấp nhất định chưa đủ chi, cho nên vẫn không cần quá lãng phí… Ah, đã kiểm tra rương bạc hay chưa?”

“Năm ngàn lượng hoàng kim, cũng đủ dùng.”

“Thì ra là thế, vậy nhóm của ngươi phải cẩn thận với Hoa Di Kiếm. Hắn cũng không phải là đèn cạn dầu.”

Chu Sa không nói.

“Nếu bị bắt cũng đừng lo, nhớ rõ cho ta biết. Ngàn vạn lần đừng cho hắn tới gần Liên, bảo vệ hắn thật tốt, biết chưa?”

“Ngươi…”

Ta cười tủm tỉm nhìn nàng.

“Ngươi, ngươi……”

“Ta, ta, ta làm sao? Chuyện ta không biết còn bao nhiêu?”

“Lâm Vũ Hoàng, ngươi không cần nóng vội. Chúng ta đây đều vì lợi ích của Trọng Hỏa cung, chúng ta còn cách nào khác?”

“Nếu có một ngày, bọn họ bảo ngươi đem cung chủ tàn phế của ngươi giết chết, đổi lại quay về địa vị lúc đầu của Trọng Hỏa cung, ngươi làm theo, cũng coi như lập công lớn.”

“Ta sao có thể lấy tính mạng của cung chủ ra đùa giỡn? Không có cung chủ, Trọng Hỏa cung khác nào không tồn tại?”

“Nói ta biết mọi chuyện.”

Môi Chu Sa có chút khô.

“Từ khi cung chủ *** thần thất thường, Trọng Hỏa cung không ngừng có người ly khai, đầu nhập các môn phái khác. Năm trước, hơn mười đệ tử tổ chức, thừa dịp cung chủ phát tác mang theo số tiền lớn bỏ trốn. Không ai nguyện ý phục tùng chỉ huy, trưởng lão cũng không quan tâm quản lý chuyện trong cung.”

“Rồi, sau đó?”

“Ôn Cô trưởng lão nói với chúng ta, chỉ cần là chuyện của Huyết Phượng Hoàng, chúng ta phải hết lòng giúp đỡ. Nàng sẽ cho chúng ta bạc…”

“Sau đó?”

“Huyết Phượng Hoàng hành tung bất định, chúng ta ngay cả tướng mạo nàng cũng chưa thấy qua. Mỗi lần cho chúng ta bạc liền rời đi.”

“Lúc rạng sáng, tựa hồ không chỉ một mình nàng ở.”

“Ngày hôm qua là ngoại lệ duy nhất, đến đây có rất nhiều người. Cũng không biết những người kia cho chúng ta thuốc gì, sau khi trở về ngay cả tướng mạo cũng quên.”

Ta thì tướng mạo cũng chả nhớ rõ, không thể tính là quên. Nhưng không biết nữ nhân kia trên người ta làm gì, xương sống thắt lưng đều đau không nói được, trong lòng biết rõ cuộc nói chuyện kia là trọng yếu, chỉ là, chỉ là không thể nhớ lại.

Bây giờ nhìn lại, Chu Sa chẳng khác người không biết gì. Ôn Cô Đông Thái là trí giả, hơn nữa đối với Trọng Chân và Trọng Liên lòng son không đổi. Quan trọng nhất là, nghe đâu ông ta lớn tuổi nhất trong số các trưởng lão. Tới tuổi này rồi, cho dù ném một khuê nữ không mặc gì trước mặt ông ta cũng chẳng phản ứng. Người mà niềm vui thú cơ bản nhất cũng không có, làm sao có sức lục đục với nhau?

Tổng quát mà nói, sự tình không hỏng bét như ta nghĩ.

Để cho Chu Sa đi, trở lại khách ***, cảm thấy nhất định phải đi hỏi thăm chút tin tức của danh y. Cứ để tin tức truyền ra như vậy, Trọng Hỏa cung nhất định sẽ bị đám gọi là chính nghĩa nhân sĩ kia san bằng.

Theo Tư Đồ Tuyết Thiên thì nơi đó nghe tới hai cái tên: Hành Xuyên tiên nhân, Bạch Quỳnh Ẩn.

Hành Xuyên tiên nhân cũng không phải thầy thuốc, nhưng chỉ cần thỏa mãn ba điều kiện, hắn liền nhất định cứu người. Một khi ra tay, liền nhất định có thể làm cho người ta khỏi hẳn. Thậm chí nói, hắn có thể đứng ở Tuyết Sơn nghe kể về Nam Hải có người sinh bệnh, chỉ cần biết rằng người ta phát bệnh, hắn đều có thể suy đoán ra loại bệnh, tìm ra đan dược, làm cho người kia khôi phục hoàn toàn khỏe mạnh.

Nghe qua phi thường không tưởng, nhưng không có lửa làm sao có khói.

Chính là hai thầy thuốc này, cũng như chỉ nghe thấy một. Bởi vì Hành Xuyên tiên nhân có ba điều kiện:

Một, không được mang người chết tìm hắn.

Hai, không để cho người bệnh bị thương.

Ba, tìm được hắn.

Tên thật cùng bộ dáng của hắn cũng không mấy người biết, lại càng không nói tới vị trí của hắn.

Trên giang hồ người thần bí có nhiều, đừng nói tới tìm được bọn họ, thậm chí bọn họ tồn tại hay do người ta nhàm chán bịa ra, cũng không thể khẳng định được.

Nếu không phải chính mắt gặp qua Bạch Quỳnh Ẩn, ta càng tin người như vậy là bịa đặt.

Một thần y có năng lực trị liệu phi phàm, nhưng lại là một thiếu niên.

Bạch Quỳnh Ẩn không dễ dàng chữa bệnh cho người khác, hoặc nói, căn bản không chữa. Hắn tự xưng là thầy thuốc, nhưng hắn phẩm mạo của thầy thuốc càng không có.

Người ta mời hắn chữa bệnh, hắn nhất định sẽ nói, ta chữa bệnh cho người ta, kết quả thường có hai, một là thuốc đến bệnh trừ, một là dược đến mệnh trừ. Ngươi còn muốn trị sao?

Sau đó, chỉ cần là người bình thường đều bị dọa chạy. Nếu lại kiên trì, đối phương nếu là nam nhân, nếu là mỹ nam tử, điều kiện của hắn nhất định là trên giường, hắn vẫn tiếp tục với cái kia.

Nếu là nữ nhân?

Hắn thân nam tử, nhưng chán ghét nữ nhân. Hết thảy nữ nhân. Nhất là nữ nhân xinh đẹp cao quý. Khác phái mà muốn hấp dẫn hắn là chuyện không thực hiện được.

Bạch Quỳnh Ẩn là quái nhân.

Hắn cùng với tình nhân của Mai Ảnh giáo chủ Hoàn Lộng Ngọc, Ôn Thải giao hảo. Mấy năm trước, Lộng Ngọc chết thảm trong liệt hỏa, năm sau Ôn Thải ở kinh sư qua đời. Yêu người cuối cùng không được gần nhau, vô số người nghe xong chuyện xưa đều rơi lệ, Bạch Quỳnh Ẩn cũng không thấy rơi một giọt lệ. (còn ta vừa đánh máy vừa thấy vạn tiễn xuyên tâm!)

Sau khi Ôn Thải qua đời, Hoàn Nhã Văn lâm trọng bệnh, Bạch Quỳnh Ẩn giúp hắn trị liệu, mỗi ngày châm chọc khiêu khích, cũng không một tia đồng tình.

Sau khi Hoàn Nhã Văn dần dần khôi phục, mỗi một ngày đứng trên cây cầu ở kinh sư, nhìn nước sống, trang phục khẽ bay, phỏng chừng tức cảnh sinh tình, Bạch Quỳnh Ẩn thấy bao sinh ly tử biệt kia tự nhiên khóc lớn, còn đem hết nước mắt nước mũi dính lên người Hoàn Nhã Văn, giống hệt tiểu hài tử ba tuổi.

Quái nhân như vậy, thực sự khó tìm.

Nhưng ta đã gặp được hắn. Hơn nữa phát hiện biểu hiện của hắn so với miêu ta của Tư Đồ Tuyết Thiên cũng không khác biệt lắm. Vì thế, ta lập tức đuổi tới khách *** tìm hắn, kết quả khi hỏi thăm chưởng quầy, Bạch Hoàn hai người sớm tới Phụng Thiên.

Vì thế, gia tăng tốc độ, đuổi tới Phụng Thiên, trong vòng nửa tháng ngắn ngủi.

Trong chốn võ lâm sự tình gì đều có thể tiêu điều xuống dốc, duy một anh hùng đại hội danh bất hư truyền.

Khách *** tại Phụng Thiên, người đến người đi, lần lượt lách vào.

Năm đó ta cùng Trọng Liên, tứ đại hộ pháp, cùng với tùy tùng của Trọng Hỏa cung đến, bắt gặp bao loại người, đủ loại binh khí, giống như nông dân vào thành. Trọng Liên suốt ngày ở Trọng Hỏa cung, ru rú trong nhà, gặp được tình hình này, nhưng lại không hề kinh ngạc. Lúc ấy hắn giải thích cho ta những người này từ đâu đến, môn phái nào, dùng vũ khí gì, luyện tâm pháp gì, sử dụng chiêu thức gì, hết sức kiên nhẫn cẩn thần. Ta nghe xong vỗ vỗ vai hắn, nói rằng người từng trải quả nhiên là khác, tầm nhìn rộng lớn. Hắn không đáp lại, chỉ cười.

Ta đến bây giờ còn nhớ rõ, hắn lúc ấy nói năng phong nhã, mặt mày thâm trầm, mặt mày thâm trầm, mỗi bước chân đều lộ ra khí khái kiêu hùng, là nhân vật kiệt xuất.

Giang hồ thay đổi đến người thường không thể tưởng tượng nổi. Hiện giờ trở lại nơi đây, trong đám người chỉ thấy toàn khuôn mặt xa lạ.

Có người nói, thất bại lớn nhất, chính là sau thành công mà mất đi khoái hoạt.

Trọng Liên mấy năm tiếu ngạo giang hồ, xưng bá thiên hạ. Nhưng năm xưa như nước, trôi qua liền trôi qua, sân khấu đã là sân khấu của người khác, thiên hạ đã là thiên hạ của người khác.

Cả đời phấn đấu, giang hồ vô tình.

Nhưng mỗi người đều hiểu, trong chỗn giang hồ vô tình này, hải khoát tòng ngư dược, trường không nhâm điểu phi, (biển rộng cho cá nhảy, trời rộng mặc chim bay), cũng khoái ý (sảng khoái, thoải mái) nhẹ nhàng vui vẻ.