Thập Nhị Thánh Thú Cung

Chương 12: Thỏa mãn




“đại thúc, thả lỏng, ngươi như vậy ta không có biện pháp đi vào…”

Tuy rằng huyệt nội được liếm qua đã có chút ướt át, nhưng ngón tay ở bên trong vẫn trừu sáp cật lực.

“Ô…” Cố Thính Ngữ im lặng lắc đầu.

“Đáng ghét như vậy sao? Đại thúc…” Bạch Chi Ngao dừng động tác lại, vẻ mặt cẩn thận quan sát Cố Thính Ngữ.

Bên trong huyệt nội, nội bích không ngừng co rút mà bao chặt lấy ngón tay, Cố Thính Ngữ không thể  thích ứng với dị vật mới trong cơ thể này, nhưng trông thấy nhãn thần thụ thương của Bạch Chi Ngao, hắn lại nhất thời không biết phải làm thế nào cho phải.

“Ta không biết…” Cố Thính Ngữ mờ mịt nhắm hai mắt lại.

Ngón tay lần thứ hai luật động trở lại.

đột nhiên, ngón tay đụng phải một điểm mẫn cảm, bị một điểm nhỏ bé này kích thích, dẫn tới cả cơ thể Cố Thính Ngữ đều chấn động

“Ở đây, rất thoải mái sao?” Bạch Chi Ngao đã nhận thấy phản ứng của Cố Thính Ngữ, vì vậy ngón tay ở giữa liên tục qua lại trên điểm này

“Ah…” Cuối cùng thanh âm cũng phát ra, Cố Thính Ngữ chưa từng nghe thấy bản thân mình có thể phát sinh tiếng rên rỉ mê hoặc như vậy

Rút ngón tay ra, Bạch Chi Ngao móc dục vọng đã sưng trướng tới mức tím hồng, Bạch Chi Ngao cúi xuống sát người Cố Thính Ngữ, nói:

“Ta tiến vào đây… Đại thúc.”

“A…đau!”

Thân thể bị bài khai, mượn nội huyệt còn đang ẩm ướt, dục vọng chậm rãi đựoc đẩy mạnh vào, hai thân thể ma sát với nhau phát sinh âm hưởng tình sắc.

Nội huyệt Cố Thính Ngữ ẩm ướt nóng bỏng phảng phất như muốn đem dục vọng của Bạch Chi Ngao tan chảy ra, Bạch Chi Ngao hít sâu 1 hơi, chậm rãi lui ra tới tận bên ngoài huyệt khẩu, rồi lại hung hăng tiến nhập vào tận sâu bên trong Cố Thính Ngữ.

“Ân!!” Cường liệt vận động khiến bàn chân Cố Thính Ngữ giơ lên cao, miệng hắn mở lớn như loài cá mắc cạn đang cố gắng thở dốc.

Dục vọng cực lớn của Bạch Chi Ngao đang tàn sát bừa bãi trong cơ thể hắn, nương theo những tiếng thở dốc càng lúc càng dày đặc, tiết tấu luật động cũng càng lúc càng nhanh.

Cố Thính Ngữ Vô lực mở rộng ra hai chân, thân thể theo luật động của Bạch Chi Ngao mà dao động, mọi thứ xung quanh dần trở lên không rõ ràng, đau đớn ban đầu đã dần dần thối lui, duy độc chỉ còn lại dục vọng của y đang đâm sâu vào trong cơ thể hắn, tạo ra từng trận từng trận cảm giác tê dại. KHông có chỗ để phát tiết sự vui vẻ này khiến Cố Thính Ngữ phát điên, hắn bắt đầu hỗn loạn rên rỉ.

Nhưng những âm thanh này tiến vào tai Bạch Chi Ngao, lại là một lời mời đầy mê hoặc

“A….Ân a…”

Thống khổ cùng vui thích song song kích thích, khiến cho Cố Thính Ngữ từ trong trùng kích mãnh liệt phát sinh tiếng khóc nức nở

Không được, đừng dừng lại!

Thấy người dưới thân phát sinh phản ứng như vậy, Bạch Chi Ngao ngậm vành tai Cố Thính Ngữ, khẽ ngâm yêu ngữ:

“Yêu ngươi…Đại thúc, ta yêu ngươi…”

“A a a!!” Hai chân Cố Thính Ngữ kẹp chặt thắt lưng Bạch Chi Ngao, trong bão tố trừu sáp này, chỉ có nắm chặt lấy y, đem tất cả mọi thứ phó mặc cho y, mới có thể giảm bớt đựoc cái tâm lý vô thố này.

Hắn thức sự đã điên rồi….

Cư nhiên lại có một ngày bản thân hắn lại cam tâm tình nguyện nằm dưới thân một nam nhân suốt một ngày đêm…

———————-

Sáng sớm hôm sau, Bạch Chi Ngao từ trong hạnh phúc và thoả mãn dần tỉnh lại, liếm liếm khoé miệng, hai mắt vẫn nhắm chặt y đưa tay mò xung quanh tính ôm Cố Thính Ngữ vào lòng. Nhưng mà

Trống không

Vị trí bên mình mà người kia vốn nên nằm lại, rỗng tuếch

“đại thúc?!”

Rừng cây vẫn vắng vẻ như thường, nhưng mà xung quanh lại không nhìn thấy thân ảnh Cố Thính Ngữ

Bạch Chi Ngao không khống chế đựơc run rẩy

Chẳng lẽ…Hắn hối hận rồi? Hắn vẫn không thể tiếp nhận bản thân ta sao? Cuối cùng… Ta vẫn là bị bỏ rơi…

Vô lực gục đầu xuống, Bạch Chi Ngao ngồi chổm hổm trên mặt đất, mặt cúi sâu vào giữa hai chân.

Càng lúc y càng thấy uỷ khuất, nước mắt cuồn cuộn không ngừng chảy xuống, ánh lửa trong đáy lòng y từ từ lụi tàn.

Đúng lúc này

“Bạch Chi Ngao, người đang làm cái gì đó?”

Sáng sớm sau khi Cố Thính Ngữ tỉnh lại, vì không chịu nổi thứ dấp dính trong người, nên hắn một mình tới bên Phong Nguyệt Hồ tẩy trừ, thuận tiện bắt lấy vài con cá chuẩn bị về để nướng ăn, nhưng còn chưa tới gần Bạch Chi Ngao, từ xa xa đã nghe thấy tiếng khóc đinh tai nhức óc.

Cố Thính Ngữ lại càng thêm hoảng sợ, hắn bước nhanh về phía trước, vừa lúc nhìn thấy Bạch Chi Ngao đang ngồi chổm hổm trên mặt đất, bả vai không ngừng run rẩy.

Hắn nhìn Bạch Chi ngao khóc đến mức lệ vương đầy trên mặt, tận đáy lòng rất không có đạo nghĩa mà cười trộm

Người này… hảo khả ái.

Bạch Chi Ngao ngẩng đầu, có điểm không thể tin nhìn người đứng trước mắt, lập tức oa một tiếng nhào vào trong lòng Cố Thính Ngữ.

“Ta nghĩ rằng… Nghĩ rằng người đã không còn cần ta nữa… Ô ô…”

Cố Thính Ngữ vỗ đầu y trấn an, hắn lại có loại ảo giác mình đang ngựơc đãi con nít rồi (vâng chính vì vậy lên thúc mới bị nó chén dài dài)

Bất hạnh chính là, tiếu ý ở khoé miệng tán đi…. Hắn lại bị chính loại người giống như con nít này thượng.

————————–

“Cá…Cá…”

Bạch Chi Ngao ngồi chổm hổm trên mặt đất, mắt không hề chớp nhìn chằm chằm Cố Thính Ngữ, Cố Thính Ngữ phảng phất như đang thấy phía sau y có một cái đuôi thật to đang lắc qua lắc lại (đọng tác cẩu vẫy đuôi, xin hãy ngắm chó nhà bạn để biết thêm chi tiết)

“Khái khái…”

Cố Tính Ngữ vứt một xâu cá nhỏ đã nướng xong cho Bạch Chi Ngao

Y phù phù một tiếng nhảy lên, hé miệng tiếp được xâu cá, sau đó cứ đứng vậy mà thưởng thức.

Cố Thính Ngữ buồn cười bất đắcdĩ tiến lại, lấy tay xoa xoa cái miệng nhỏ nhắn bóng loáng cho y.

“Nếu như… A ô… nếu như cứ mãi thế này thì tốt rồi…” Bạch Chi Ngao nhét cá vào mồm, vừa ăn vừa ngẩng đầu nhìn Cố Thính Ngữ

“Thế nào a…” Cố Thính Ngữ xoay người ngồi lại xuống đất

“Nếu ngày nào đêm nào, đại thúc cũng có thể vĩnh viễn ở cùng một chỗ với ta, nướng cá cho ta ăn, cho dù ta có liều mạng như trong quá khứ cũng thấy đáng giá.”

“đừng nói ẩu.”

“Là thật đó,” Bạch Chi Ngao bỗng nhiên kéo lấy tay hắn đặt lên ngực mình “…Ta cho tới bây giờ chưa từng có cảm giác ở đây có thể nóng như vậy… Ấm áp như vậy, chỉ có khi ở cùng một chỗ với đại thúc, ta mới có cảm giác này.”

…Cái loại cảm giác đó, giống như ***g ngực vẫn luôn trống rỗng, nay đã đựoc cái gì đó lấp kín lại.