[Thập Nhị Yêu Tinh Hệ Liệt] Thử Thê

Chương 12: Phiên Ngoại




Làn gió thu dễ chịu khẽ thổi qua, trên một ngọn núi nhỏ hậu viên Phùng phủ, trong một khu rừng không tính là nhỏ tràn đầy những quả tươi chín, quả lê và óng ánh như lông vịt, những quả táo to màu đỏ au, quả hồng thì ánh vàng rực rỡ, từ xa xa nhìn lại sẽ thấy một cảnh tượng của mùa thu hoạch.

Giống như mọi lần trước đây, trừ bỏ lấy trái cây tốt nhất để trong kho, lưu trữ ở trong nhà mình để mùa đông có ăn, những quả còn lại Phùng Dạ Bạch sẽ gọi bọn hạ nhân hô bằng xưng hữu đến, tự mình hái lấy ăn.

Điều đó lại đụng đến sự tiếc rẻ của tiểu Bạch Thự, vốn tưởng mình hiện giờ đã là chủ mẫu đương gia, những chuyện trong nhà và vân vân đều cho y định đoạt, những trái cây trên mảnh núi này liền có thể hoàn toàn thuộc về mình. Ai ngời chưa kịp cùng Phùng Dạ Bạch nói, sáng sớm ngày hôm sau thì đã thấy ở trên núi nơi nơi đều là người.

Vì thế y đã chạy đến trước mặt Phùng Dạ Bạch giậm chân nữa canh giờ, lại chịu không được dụ hống của đối phương, nói cái gì nhà mình đã sớm để lại để ăn, số còn lại này cũng nên phân cho người khác, một vì tích đức, còn nữa khi Bạch Thự gặp nạn, bọn hạ nhân đều cùng y có chung mối thù, rất là đáng kính, làm một ít chuyện vân vân là đương nhiên, nói một phen làm Bạch Thự không thể nào mở miệng đành cúi đầu rầu rĩ quay về phòng.

Do Phùng Thanh thấy y thương tâm như thế, liền lệnh cho đầu bếp làm tiên ngũ vị mễ mà hắn thích ăn nhất đưa tới, kết quả khi vào phòng lại tìm không được người, hắn cảm thấy kỳ lạ, sẳn gặp vú em của tiểu thiếu gia cũng đang tìm người, nói sáng sớm hôm nay đã không thấy tiểu thiếu gia Phùng Tiểu Thự. Vốn tưởng rằng hắn ở thư phòng học bài, ai ngờ đến lúc này còn chưa trở về, liền đi vào thư phòng tìm một lần, mới nghe tiên sinh nói cũng không thấy bóng dáng, mới tìm đến nơi này.

Phùng Thanh vừa nghe xong, nhất thời luống cuống, nếu Bạch Thự với tiểu thiếu gia cùng mất tích, thiếu gia còn không ăn hết bọn hạ nhân trong phủ này sao?

Một đám người gấp tới xoay loạn vòng vòng, bỗng nhiên Lưu Song đi vào, thấy bộ dáng bọn họ như đang ngồi trên chảo dầu, không khoi bật cười.

Đợi đến lúc biết nguyên nhân kết quả của truyện này, nha hoàn vô cùng thông minh này mới ”khụ” một tiếng nói:” hai người các ngươi thực dốt nát, hiện giờ bề trên đang vui vẻ phía sau núi ni, nghĩ đến cái tính thật tham ăn của con chuột kia, tính tình Bạch Thự sao cam tâm đem thứ tốt tặng cho người ta. Nhất định là đi cướp trái cây lại, tiểu thiếu gia tám phần là theo nương hắn.” Nói xong, Phùng Thanh mới vỗ đầu, bừng tỉnh đại ngộ. Một hàng ba người vội vàng hướng phía sau núi đi đến, tìm nữa ngày, quả nhiên phút chốc nhìn thấy Bạch Thự và tiểu thiếu gia Phùng Tiểu Thự ngay dưới tán cây táo.

Chỉ thấy Bạch Thự đứng trên một nhánh cây trên cây táo to, cầm một cây gậy thật dài ở cành lá quơ lộn xộn, mấy quả táo liền rơi xuống như mưa, y còn ở một bên hô:” cục cưng ngoan, ngươi ở xung quanh hứng lấy, một trái cũng không bỏ xót hiểu không? Này điều là lương thực, lương thực biết không?.”

Mà tiểu thiếu gia Phùng Tiểu Thư lại đứng vẫn vàng dưới tàn cây, lẩm bẩm:” vì cái gì lòng tham của nương lại như vậy chứ, ai, chỉ có điều một chút đó thật không đáng tham lam, mấy thứ này như thế nào lại là lương thực chứ? Rõ ràng gạo mới là lương thực. Hơn nữa cha cũng nói qua rồi, thứ mà nhà chúng ta không thiếu nhất chính là lương thực không phải sao?” Tự nói xong rồi, hắn lại phi thường tiểu đại nhân thở dài, đứng lên bắt đắc dĩ xoay người đi lến các nơi mà mấy quả táo rớt khá xa.

Đám người Phùng Thanh nhịn cười không được, liền vẫy tay kêu Phùng Tiểu Thự, Lưu Song vuốt đầu hắn nói:” đứa nhỏ này đều có ưu điểm của Bạch Thự và gia, khiến người ta nhịn không được mà yêu mến, không biết Bạch Thự sao lại nhẫn tâm để tiểu thiếu gia dễ thương như thế làm những việc này.” Nàng vừa cưới vừa hỏi Phùng Tiểu Thự:” tiểu thiếu gia, ngươi nói cho Lưu Song nghe, ngươi cũng nói nương ngươi thật tham lam, vì cái gì còn muốn giúp y chứ?”

Nhóc con này tuy rằng chỉ mới có ba tuổi, nhưng lại toát ra sự thông minh tuyệt đỉnh khiến người ta không thể xem thường, thái độ làm người xử sự thường ngày, chủ ý của người bình thường so ra đều kém y, cho nên Lưu Song cảm thấy kỳ lạ, vì sao hắn lại bỏ qua lý do mà minh cho rằng đúng để giúp Bạch Thự thu hoạch táo.

Phùng Tiểu Thự nhún vai:” Lưu Song a di, không còn cách nào a, cha nói lúc nương sinh ra ta xém xíu nữa mất luôn tánh mạng, khiến ta muốn hiếu thuận với nương, chỉ cần chuyện làm y cao hứng, trừ bỏ đốt nhà phóng hỏa ra, những thứ khác đều phải theo y, ta thấy y hôm nay cao hứng đến thế, đương nhiên không đanh lòng phá y.” Nói xong, Bạch Thự cũng nhảy xuống, ha hả cười:” Lưu Song các ngươi cũng tới rồi, mau giúp ta nhặt quả.”

” Bạch Thự ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần, trái cây nhà chúng ta để lại rất nhiều mà.” phía sau vang lên tiếng bất đắc dĩ của Phùng Dạ Bạch, Phùng Thanh Lưu Song đều biết đều mà lui xuống, vú em cũng ôm lấy Phùng Tiểu Thự nhanh chóng rời đi.

Trong chốc lát, chỉ còn Bạch Thự và Phùng Dạ Bạch đứng dưới tàn cây, khiến Bạch Thự oán giận, liên tục oán trách nói:” Phùng Dạ Bạch, người chừng nào đến thì không tốt, khăng khăng lúc này lại đến, nhìn xem nhìn xem, ta thật vất vả mới vơ vài cái cu li, giờ thì chạy đi hết rồi đi?”

Sắc mặc Phùng Dạ Bạch có chút đen, hắn thật phục lão bà bảo bối của hắn, lại có thể đem đứa con trở thành cu li. Nhưng thấy vẻ mặt mất hứng của y, hắn lại có chút không đành lòng, vén tay áo lên nói:” ngươi có thể trông cậy vào cái nàng sao? Ngươi cũng không nhìn xem toàn bộ đều là già yếu, thêm một đống so ra còn kém với một mình ta.” nói xong dứt khoát ngồi xổm xuống, cam tâm vì vợ mà làm việc chính mình cũng chưa từ nghĩ qua – nhặt táo. (TBD: =]] A Phùng có tướng rung khuyển công lém a.)

Bạch Thự thấy Phùng Dạ Bạch vì mình làm như vậy, kh6ong khỏi cao hứng vạn phần, ở trên mặt hắn hôn mạnh một cái, xoay người trèo lên cây lại. Phùng Dạ Bạch thấy sợ tới mức hỏi:” Bạch…..Bạch Thự, ngươi không phải lại muốn hái táo chứ, nhiêu đây không đủ sao?”

” đương nhiên không đủ, có nhiều người hái trái cây như vậy, thời gian không đợi con người biết không?” Bạch Thự nói xong, lại quơ loạn binh binh bàng bàng một trận, dưới tàn cây lại thêm một trận mưa táo.

Có lẽ, sang năm nên kêu người chăm sóc vườn nghĩ biện pháp để mấy cây ăn quả này có thêm chút sâu, mùa thua hoạch trái cây rất phiền toái a. Đây là ý tưởng khi Phùng Dạ Bạch nhặt lấy trái cuối cùng mệt tê liệt ngã xuống đất nghĩ ra.

” Bạch Thự, gả cho ta, không thể cùng các bạn thân mến cùng nhau phi tiên, dừng chân tại nhân gian giới, ngươi không hối hận sao?”

Tịch dương* rơi xuống chân trời, dưới tàn cây táo to, Phùng Dạ Bạch mệt muốn chết cùng với Bạch Thự dựa sát vào nhau, có thể nghe rõ ràng tiếng đập tim thình thịch, không khi vừa ngọt ngào như thế, cho nên Phùng Dạ Bạch hỏi ra vấn đề không dám hỏi, nhưng chiếm không được đáp án lại không thể an tâm vấn đề ở trong lòng.

_tịch dương: nắng chiều để tịch dương nghe hay hơn

” vì cái gì lại hối hận?” Bạch Thự quay đầu ở trên môi chồng hôn lên một cái:” nếu như không có ngươi cùng với Tiểu Thự, cho dù phi tiên thì có nghĩa gì chứ? Không có sự chăm sóc ôn nhu của ngươi, không có nụ cười đáng yêu của Tiểu Thự, không có bọn hạ nhân đùa giỡn thoải mái, quan trọng nhất không có gạo trắng thật ngon để ăn, cho dù ta ở tiên giới, cũng sẽ tịch mịch chết. A, Phùng Dạ Bạch, từ lúc có ngươi, ta mới hiểu, có những chuyện ở lại nhân gian so với phi tiên còn quan trọng hơn, cho nên ta tuyệt đối không hối hận a.”

Phùng Dạ Bạch không nói gì, thật lâu sâu mới vừa ôm chặt lấy Bạch Thự, kích động nói:”cảm ơn ngươi Bạch Thự, cảm ơn ngươi, ta rốt cuộc có thể yên tâm, đương nhiên, đương nhiên nếu ngươi đem cái câu có lý do quan trọng nhất bỏ đi, ta sẽ càng cảm kích ngươi.” đem trán áp lên trán Bạch Thự, Phùng Dạ Bạch hiểu rõ, cả đời này, bọn họ chính là sẽ như thế này mà trôi qua. (TBD: A Phùng ngươi công nhận đi, mị lực của ngươi còn thua cả gạo, hắc hắc..)

Ai biết Bạch Thự lại nói:” dù sao ngươi và Tiểu Thự cùng ta có quan hệ, chúng ta đều có thể trường sinh bất lão, thế là được rồi a. Đến lúc đó chúng ta cùng đi vụ ẩn sơn định cư, tiên sơn năm tháng ngân nga, là nơi tiên cảnh, đến lúc đó đỡ phải bị mọi người ở nhân gian kêu là quái vật. Ân, Phùng Dạ Bạch, ta thật thích Lưu Song tỷ tỷ, còn có Phùng Thanh cũng không sai, Loan đại phu cùng vú em các nàng đều hảo hảo, ân, người trong phủ này ta đều thích nha, ngươi xem chừng nào ta ăn thật nhiều điểm tâm cùng cơm, chờ ta bồi bổ thân thể, liền đưa nhóm các nàng một chút máu, vậy tất cả mọi người đều trường sinh bất lão, cùng nhau đi vụ ẩn sơn sống được không?”

“Cái…? Cái gì? Trường sinh bất lão?”

Phùng Dạ Bạch trừng lớn hai mắt: không phải đâu, chưa từng có nghe Bạch Thự nói qua da.

”Đúng vậy a, trường sinh bất lão a, phàm là người cùng với yêu tinh có quan hệ máu huyết, cũng có thể trường sinh bất lão a, ta không phải đã nói cho ngươi nghe sao? Yêu tinh tu luyện một ngàn năm giống như ta, dù không còn nội đan, nhưng máu của ta vẫn không có đổi, chỉ cần ngươi uống một chút sẽ trường sinh bất lão a. Bạch Thự nghi hoặc nhìn Phùng Dạ Bạch, vuốt đầu óc của mình: “kỳ quái, ta thật sự chưa nói với ngươi sao?”

“ngươi đương nhiên không có a.” Phùng Dạ Bạch cơ hồ phải rống lên, thật sự phục cái tính mơ hồ của lão bà minh, chuyện trọng đại như thế mà cũng không nói cho hắn biết, hại hắn luôn lo lắng, lo lắng họ bi buộc uống canh Mạnh Bà xong sẽ quên nhau, tiếp theo không thể yêu nhau như bây giờ. Hại hắn mỗi lần đến ngày nười lăm trăng tròn, luôn phải đốt nhiều tiền giấy để hối lộ Mạnh Bà không biết có tồn tại hay không.

Bất quá, đều này không quan trọng, đúng vậy, không quan trọng, quan trọng là hắn có thể cùng tiểu Bạch Thự, còn có đứa con đáng yêu của mình kể cả đám người hầu có thể gọi là thân nhân cùng sống cuộc sống tháng năm ngân nga vô hạn.

Tuy rằng hắn tiếc Bạch Thự đổ máu, nhưng hắn biết rõ tính tình Bạch Thự, hắn sẽ không xem những thân nhân này như hạ nhân. Cũng tốt, mỗi lần nhỏ một giọt cho nhóm các nàng uống, sau đó lại bồi bỏ thân thể Bạch Thự.(Lê Hoa: ==, một giọt huyết? Phùng Dạ Bạch, ngươi không phải keo kiệt bình thường nha. Phùng Dạ Bạch: cười lạnh, như thế nào? Lê Hoa đại thần mụ mụ không hài lòng sao? Số còn lại ngươi bổ sung đi, dù sao ngươi là đại thần, huyết hẳn là không thể kém so Bạch Thự đi? Lê Hoa: ==, trầm mặc một lát,vội mà chạy.)

Gió nhẹ từng trận, Phùng Dạ Bạch ôm lấy Bạch Thự, phát ra tiếng thở dài thỏa mãn, nghĩ nghĩ lại ở bên tai của hắn nói nhỏ nói: “nếu như vậy, nhiều người không phải càng náo nhiệt sao? Tiểu Bạch Thự, không bằng chúng ta làm thêm một cục cưng đi, cái loại cục cưng đáng yêu thịt thịt này, thêm một đứa nữa cũng không sao, ngươi có chịu không?”

Hắn nói xong liền ôm Bạch Thự đang há hốc mồm, khoái trá nói:” đi thôi, về nhà sinh cục cưng đi, ha hả a.”

《 hoàn 

……………………………

TBD: vụ ẩn sơn lại tăng dân cư, aiii, A Phùng a, nghĩa mụ mụ nói ngươi, một tiểu ”khoai” đã khiến Bạch Thự mất hơn nữa cái mạng. Mụ Mụ có đều khen ngươi nha, trong 12 tiểu công, chỉ ngươi là tỏ tình dài thò lòng, xem lại cái chương khác đi, thiệt dài a… còn nữa còn nữa, tiếng tăm ngươi vang xa, đi đâu cũng gặp nhưng tại sao nếu không là gian thương thì lại kẻ ra vào chốn lầu xanh, ”tiếng tăm” thật hảo a! *liếc xéo*

Phùng Dạ Bạch: ha hả! Chỉ là trước kia …giờ ta có một mình tiểu Bạch Thự thôi nha.

TDB: hừ! Nghĩ mụ mụ tạm tha ngươi đi … 12 tiểu thụ còn có Chu Chu thôi, ta thích Chu Chu lém nha, ta chúc trư ni, hẹn các hủ tại phiên ngoại ”chi ái” … Pp tiểu Bạch Thự.