[Thập Niên 60] Vô Tình Sinh Ra Vào Năm 60

Chương 20




Nếu không phải Lý Mộc Lâm về nhà một mình sợ hàng xóm chê cười, anh đã sớm trở về nhà ăn tết. Năm nay vất vả lắm Lý Minh Tín cũng lớn, Trương Xuân Hoa lại không mang thai, cũng thành công được về ăn tết với ông bà.

Trương Xuân Hoa tuy người theo trở về, nhưng lòng mười phần không tình nguyện, lên xe lửa sắc mặt liền trầm xuống, lén lút cùng hai đứa nhỏ nói bậy về quê của Lý Mộc Lâm, nghĩ rằng con cái không thân với Lý gia, sau này Lý Mộc Lâm khẳng định cũng không về với quê với ông bà.

Ai ngờ, Trương Xuân Hoa lén lút dạy mười ngày qua, đến khi bà nội Lý đem bát canh gà ra ăn làm cho con cô quên hết những gì cô nói với hai đứa nhỏ ra sau đầu.

Mắt thấy Lý Mộc Lâm bị bà nội Lý mắng té tát, bên người còn một cây gậy, Trương Xuân Hoa cảm thấy có chột dạ, trong tiềm thức muốn đi tìm con trai làm chỗ dựa, lúc này phản ứng lại, đã không nhìn thấy con trai sau bữa ăn.

"Ha ha ha...” Tiếng cười vui vẻ của Lý Minh Thư cùng Lý Minh Tín từ cách vách truyền tới, Trương Xuân Hoa cảm thấy uất ức: Đứa nhỏ vô lương tâm, con quên mẹ dạy gì rồi sao??!

Bà Lý mắng đến khoái chí, từ thắt lưng lấy ra một cái tẩu, nhét vào đó một ít thuốc lá, hít sâu hai hơi rồi nhả ra một tràng khói. Bà Lý là một bà lão rất kiệm lời, dù biết con trai nhiều năm không trở về khẳng định phía sau có "công lao" của con dâu, nhưng ở trong lòng bà, con dâu là con nhà người khác, bà không thể tự mình dạy dỗ, chỉ chăm sóc con trai bà.

Bà Lý hút vài điếu thuốc, trong lòng cũng nhẹ nhàng hơn phân nữa, nghe thấy tiếng cười nháo của mấy đứa nhỏ ở phòng bên cạnh, bà Lý nói với Lý Mộc Lâm: "Ngày mồng tám tháng chạp, anh hai con sinh thêm một bé gái, tên là Trăn Trăn.”

Lý Mộc Lâm lập tức nở nụ cười: "Anh hai thật có phúc, mẹ, mẹ có nói với những người thân trong gia đình chúng ta không?"

"Đều đã nói.” Nói đến Trăn Trăn, bà Lý trên mặt đều là nụ cười: "Thím con cùng mọi người đều đố kỵ, thím ba con nói chờ đến đầu xuân sẽ đem con dâu qua bế lấy hơi xem về có sinh được một bé gái hay không.”

Những tưởng sinh hai đứa con trai là được rồi Trương Xuân Hoa lúc này thật khó chịu, không nhịn được than thở: "Con gái có cái gì tốt, sau này cũng phải gả cho nhà người ta.”

Bà Lý nhìn qua, ôi chao, tôi không nói cô lại tự cho cô lên trời rồi, lập tức miệng mồm lanh lợi trở lại: "Con gái dễ thương lại thân mật, con trai thì mạnh mẽ hơn.”

Thuận tay cầm cây gậy hướng Lý Mộc Lâm đánh hai cái: "Sinh con trai có gì tốt, lớn lên cũng không về nhà, mười năm cũng không biết trở về một lần, không bằng sinh con gái.”

Lý Mộc Lâm đứng bên cạnh dỗ bà cụ vui vẻ, bị đánh một hồi không thể giải thích được, còn suýt khóc. Trương Xuân Hoa nhìn Lý Mộc Lâm bị đánh đến không thể ngồi được, nhất thời muốn khóc cũng không được: Làm sao lại có cô mẹ chồng đáng sợ đến như vậy.

Nhìn thấy con trai bị chính mình đánh tới tấp, vẻ mặt bà Lý lập tức dễ chịu, bà đặt gậy sang một bên, vắt một bông sen vàng dài ba tấc nhét vào tẩu hút, bà liếc mắt nhìn Lý Mộc Lâm: "Con nói mẹ làm sao lại nuôi lớn con? Lúc còn trẻ bà già này phải nhọc lòng, chờ con lớn lên hiếu thuận với mẹ thì con lại chạy mất không thấy bóng người. Anh cả con năm đó không trở về là vì phải đánh giặc, sau này bị điều đến Phúc Kiến, cách Bắc Xóa dài tới cả nước, thật sự là không cách nào trở về. Anh con về tình cảm có thể tha thứ, mẹ không trách nó, con nói con vì lý do gì?"

Lý Mộc Lâm bị hỏi đến rơi nước mắt, mấy năm nay Trương Xuân Hoa lấy lý do công việc, mang thai, đứa nhỏ làm cớ để không trở về cùng anh, trong lòng anh không lo lắng bất an sao. Lại nói, dù Trương Xuân Hoa không tốt, trách nhiệm cũng ở anh.