Thập Niên 70 Cuộc Sống Hàng Ngày Của Quân Tẩu Trên Hải Đảo

Chương 50: 50: Định Hôn 2





Editor: HannahVừa lúc mọi người vất vả vì tiết Mang chủng, lại hoàn thành chỉ tiêu trước tiên, đại đội trưởng vì khao mọi người nên đã giết một đầu heo, mỗi nhà mỗi hộ có thể dùng công điểm đi đổi thịt heo.

Lâm Đào dậy thật sớm, xếp hàng dùng công điểm đổi nửa cân thịt heo, cảm thấy không đủ, lại tiêu tiền mua nửa cái móng heo.

Mọi người xung quanh nhìn đến đỏ mắt, đi theo hỏi bà nội Lâm đang cùng đứng xếp hàng: “Lâm thẩm, nhà con út của bà hôm nay là có chuyện vui gì sao, còn mua chân heo.

”Về chuyện của Lâm Đào bà nội Lâm cũng chưa bao giờ cho sắc mặt tốt, rống lên: “Tôi đâu thèm để ý đến bọn họ, nhà cũng phân rồi, tôi coi như không có đứa con trai này.

”Trước kia bà nội Lâm là không thích Lâm Đào, bây giờ là gom luôn với Lâm Thường Hải cùng nhau không thích.

Lâm Đào biết là vì cái gì, lần trước chuyện kết hôn của Lâm Tuệ nháo thành như vậy, nhà bác cả Lâm bị người trong thôn chê cười, sau trận kia bà nội Lâm đều ngại ra cửa.

Trong lòng tức nhưng không có chỗ rải thì bắt đầu nói hết thảy đều là do Lâm Đào làm hại, nếu không phải Lâm Đào không chịu gả cho Thẩm Quốc Bân, Lâm Tuệ sao có thể gả qua? Lại như thế nào sẽ nháo ra chuyện mất mặt như vậy?Những lời này Lâm Đào nghe được đầu đầy dấu chấm hỏi, Lâm Tuệ sở dĩ phải gả cho Thẩm Quốc Bân, không phải do chính cô ta nói là không thể sinh con, gả cho Thẩm Quốc Bân là lựa chọn tốt nhất của cô ta sao?Như thế nào lại đẩy đến trên người mình?Không quá quan tâm đến hành vi la lối khóc lóc của bà nội Lâm, Lâm Đào đã quen trực tiếp làm lơ là được, bị chọc tức cũng chỉ cần nói lại vài câu.


Ba cô càng thêm trực tiếp, ở nhà dưỡng thương mấy ngày cũng không nhàn rỗi, trực tiếp dùng gạch cùng xi măng, ở giữa sân bác cả và nhà cô xây một bức tường, hoàn toàn phân nhà.

Lâm Đào về đến nhà thì bắt đầu nổi lửa hầm chân heo.

Bà ngoại tuổi lớn, răng khả năng không tốt lắm, chân heo nhất định phải hầm lâu một chút, cho đến khi đem da cùng thịt heo hầm mềm nhừ, dùng đũa chọc một cái có lỗ là tốt nhất.

Lâm Đào còn vào trong vườn hái một ít đậu nành, đậu nành hầm cùng chân heo lâu một ít, hầm cho đến khi chỉ cần bỏ vào miệng là tan, một lát sau hương thịt nồng đậm bay ra.

Lại đến cái cà chua xào trứng, canh mướp hương, đậu que lần trước ủ đã có thể ăn, bị Lâm Đào dùng để làm thịt vụn trộn đậu que, bên trong hơi chút thả một ít ớt khô, hơi cay, dùng để khai vị.

Lý Thành Hề có thể ăn cay là bởi vì anh ở Xuyên Thành mấy năm, bà ngoại lại là người Thượng Hải chính cống.

Từ nhỏ Lâm Đào đã không ra khỏi Tương Thành, càng miễn bàn ăn đồ ăn Thượng Hải, cô chỉ có thể dựa theo ý nghĩ của mình làm vài món không cay, hy vọng bà ngoại có thể thích.

Dì Phương biết hôm nay Lý Thành Hề cùng bà ngoại muốn tới, buổi sáng đặc biệt giết một con gà mái già hầm, còn thả vào bên trong một chút nấm rừng mình hái, làm món gà mái hầm nấm.

Buổi sáng 5 giờ rời giường giết gà, hầm đến tám giờ bao kín mít đưa qua.

Lâm Đào vội chối từ: “Dì Phương, người giữ lại ăn cùng Mạn Mạn đi, con nơi này có đồ ăn.

”“Mau cầm đi, còn cùng dì Phương khách sáo.

” Dì Phương dùng miệng lưỡi người lớn nói.

“Biết hôm nay con khẳng định rất bận, dì vốn dĩ muốn giúp con làm trợ thủ, lại sợ ảnh hưởng không tốt, lời nói người khác truyền ra không dễ nghe, cho nên đem gà hầm ở nhà xong mới mang qua đây cho con.


Chuyện tốt của con sắp đến, dì Phương là thật sự là vui vẻ thay con.

”“Dì Phương…”“Được rồi không nói nữa, dì Phương đi đây, con làm việc tiếp đi.

Hôm nay con mặc bộ đồ này rất đẹp, thoạt nhìn tự nhiên hào phóng, bà ngoại Thành Hề thấy khẳng định thích.

”Lâm Đào nhìn dì Phương xoay người rời đi, trong lòng có chút ê ẩm.

Cô hiểu rõ dì Phương thật sự đối xử với cô như con gái.

Không bao lâu, Lý Thành Hề đã lái xe mang theo bà ngoại tới.

Vẫn là chiếc xe lần trước hỏi mượn Giang Hoành, chẳng qua lần trước lúc tới là buổi tối, lần này chính là ban ngày ban mặt.

Đa phần người dân trong thôn Đào Hoa đều ở nhà, nhìn thấy cửa thôn có chiếc xe hơi nhỏ, không ít người đều ra xem náo nhiệt.

Rốt cuộc trong thôn bọn họ nhà ai có thể mua nổi một chiếc 28 Đại Giang, cũng đã coi như thật giàu, ngày thường chỗ nào có thể thấy được xe hơi nhỏ.


Chờ khi nhìn thấy Lý Thành Hề từ trong xe đi xuống, càng vô cùng giật mình.

Bởi vì lúc trước có vài người nhìn thấy đối tượng của Lâm Đào, thấy có chuyện tốt thì đi hỏi thăm bà nội Lâm đây là con trai nhà ai.

Mà lúc trước bà nội Lâm đã từ trong miệng Lâm Tuệ nghe nói qua đối tượng của Lâm Đào, chẳng qua đối phương chỉ là tiểu bạch kiểm đến phiếu xem phim điện ảnh cũng mua không nổi.

Cho nên mỗi khi có người hỏi bà ta, bà ta đều sẽ dùng một loại giọng điệu thật khinh bỉ nói đối phương chính là cái tiểu bạch kiểm nghèo kiết hủ lậu, Lâm Đào thật là mắt bị mù, chính mình chọn cho nó mối hôn sự tốt như vậy thì nó không cần, một hai phải cho không cái loại bùn nhão không thể trét lên tường, quả thật chính là không biết xấu hổ.

Nhưng hiện tại ai có thể nói cho bọn họ, tiểu bạch kiểm nghèo kiết hủ lậu sao có thể lái xe hơi nhỏ đến?Hơn nữa, tiểu bạch kiểm nghèo kiết hủ lậu cầm trong tay những quà tặng đó, có vài thứ bọn họ thấy cũng chưa thấy qua, chính là hộp đóng gói tinh xảo không tiện nhìn.

Muốn nói lúc trước Thẩm Quốc Bân lần đầu tiên tới nhà vợ mang rất nhiều đồ còn được nói hào phóng, vậy cái tiểu bạch kiểm nghèo kiết hủ lậu này lại tính là cái gì?Một đám người đứng xem náo nhiệt bắt đầu bị vả mặt, đặc biệt là mấy người vốn dĩ chờ xem Lâm Đào bị chê cười, trong lòng lẩm nhẩm lầm nhầm, này chỉ sợ Lý Thành Hề không phải người nghèo kiết hủ lậu, là bọn họ nghèo kiết hủ lậu đi…Còn có người chê chưa đủ náo nhiệt, lôi kéo tay mẹ Lâm Xương nói: “Lúc trước bà còn không cho Lâm Xương nhà bà kết hôn với Lâm Đào, nhìn đối tượng bây giờ của Lâm Đào xem…”Đổi lấy một cái xem thường của mẹ Lâm Xương cùng một ngụm nước bọt.

Dù như vậy bà ta cũng sẽ không để con trai mình cùng quan tài tử Lâm Đào ở bên nhau! Người khác đầu óc không tỉnh táo đó là chuyện của người khác, dù sao đầu óc bà ta thật sự tỉnh táo, dù Lâm Đào càng thêm xinh đẹp cùng hiền huệ, bà ta cũng chướng mắt!Quan tài tử, chính là đen đủi!Nhưng đừng mang xui xẻo cho nhà bọn họ!.