Thập Niên 70: Hạnh Phúc Nhỏ

Chương 11: 11: Kiếp Trước 2






Lăng Kiều thở phào nhẹ nhõm, cơ mà vừa rồi em gái chạy thật là nhanh, hai con ngỗng trắng béo không đuổi được cô bé, khỏe mạnh hoạt bát cực kì.

Tâm tình Lăng Điềm lúc này không bình tĩnh như vẻ bề ngoài, thật sự là tất cả phát sinh đều xảy ra rất chân thật, bao gồm cảm giác gia tăng tốc độ tim đập khi bị ngỗng dọa đuổi, cảm giác cấp tốc chạy trốn ngực căng trướng cả lên, còn có xúc cảm ấm áp khi tiếp xúc cơ thể với chị gái, với mẹ, hết thảy những cái này không giống như nằm mơ.

Dù cho đầu Lăng Điềm không được như người bình thường cô cũng nhận thấy được có gì đó sai sai.


Xuyên qua, sống lại, hiện cô đang rơi vào trong tình huống đó, nhớ lại tiếng nổ mạnh trong trí nhớ khi đó không phải cô nhớ nhầm, có lẽ là phần tử khủng bố hoặc là chung cư bị nổ bình ga, cô đã chết trong khoảnh khắc đó.

Nói ra thì không quá khó chấp nhận, dù sao thế giới kia không có gì đáng để cô bận lòng lưu luyến, tài sản cá nhân đã được công chứng từ lâu, cô vừa mất một cái là, trừ bỏ một phần dành ra cho cậu bác dưỡng lão, còn lại đã định quyên tặng cho mấy tổ chức phúc lợi, nghĩ đến đây, duy chỉ có một thứ làm cô tiếc nuối là khối sáp ong còn chưa kịp ăn.

Lăng Điềm sinh ra trong một gia đình hai vợ chồng công nhân, ấn tượng hồi còn nhỏ không quá sâu đậm, cha mẹ cô đều là mẫu người dám xông pha, dưới làn sóng sa thải, hai người cầm tiền trợ cấp ra biển làm ăn, làm mấy năm đúng là kiếm được kha khá tiền, là người mua được nhà tầng sớm nhất trong mấy anh chị em.

Chỉ là quá bận bịu làm ăn, khó tránh khỏi bỏ bê con cái, Lăng Điềm hồi nhỏ toàn là bà ngoại chăm, không có bao nhiêu ấn tượng với cha mẹ.

Thời điểm cô tám tuổi, cha mẹ đi vùng khác nhập hàng, bị tai nạn xe qua đời, phía bên kia chịu toàn bộ trách nhiệm, giai đoạn đó mà mua được ô tô là người có tiền, họ bồi thường cho nhà họ Lăng bốn mươi vạn, mỗi người hai mươi vạn, người nhà hung thủ yêu cầu bọn họ không được kháng án, khi đó Lăng Điềm không được quyết định, bà ngoại thương con gái, nhưng cũng thương đứa cháu một tay mình chăm nom, con gái và con rể đã chết, chỉ còn đứa nhỏ của hai đứa nó còn sống, dù sao cũng phải suy nghĩ cho đứa bé, bà nuốt nước mắt vào trong nhận lấy số tiền kia, hơn nữa còn giúp cháu gái bảo quản số tiền đó.

Nhà cha mẹ Lăng có không ít anh chị em, điều kiện cũng chỉ có thể nói là bình thường, cũng may tuy bọn họ không muốn nuôi dưỡng một đứa trẻ mồ côi như Lăng Điềm, nhưng cũng không có tâm can xấu xa tơ tưởng đến tài sản duy nhất anh em / chị em để lại cho đứa con nhỏ, sau khi bà ngoại chết luân phiên mỗi năm một nhà nuôi lớn đứa bé, đến khi cô trưởng thành, bác cả và cậu đồng thời giao ra phần của cải và bất động sản thuộc về cô cho cô.

Nhà xưởng nhỏ lúc trước sau khi cha mẹ Lăng xảy ra chuyện đã bán đi, tiền được quy ra gửi vào ngân hàng tiết kiệm, toàn bộ tiền và sinh hoạt phí cho cô đi học đều được ghi chép lại, mỗi khoản chi tiêu hai bên gia đình cũng phải cùng nhau làm chứng, chế độ phổ cập giáo dục chín năm đã đi vào thực thi, nhà các bác các cậu đều tà tà như thế, không có chuyện cho đứa nhỏ đăng ký các lớp học phụ đạo, ăn cũng dựa theo những nhà bình thường mà ăn, mười tám năm qua đi không tốn bao nhiêu tiền.


Đến cuối cùng khi vào tay Lăng Điềm, tổng cộng còn năm mươi bảy vạn tiền, hai ba cửa hàng nằm ở khu nội thành của Hải Thành, một căn nhà cũ trong trung tâm thành phố, cùng với một căn nhà Lăng Điềm ở khi còn nhỏ.

Tiền không đáng nhắc tới, cửa hàng với nhà ở mới là cái chính, giai đoạn đó nhà ở Hải Thành toàn là giá trên trời, căn tồi tàn nhất trong thành phố thì cũng không có ngàn vạn đừng có mơ đụng vào, mọi người đều chờ đền bù rồi rời đi nơi khác, muốn mua cũng không có chỗ mà mua, họ hàng cô nắm giữ khối tài sản lớn như thế mà không nổi tâm tư lệch lạc thật đúng là hiếm có.

Bởi vậy tuy họ hàng thờ ơ với cô, không có tình cảm gắn bó, nuôi cô lớn cho hết trách nhiệm cô vẫn rất biết ơn, mỗi năm ngày tết ngày lễ cô sẽ đến thăm hỏi tặng quà và biếu họ ít tiền, thường xuyên đến thăm họ.

Song, muốn nói tình cảm sâu đậm thế nào thì cũng chẳng có bao nhiêu, dù sao khi còn bé cô được các gia đình luân phiên nuôi dưỡng, hiện giờ bản thân đã chết đi, trong số tiền để lại khi xưa có một phần cho bác và cậu dưỡng lão, coi như là còn ân tình.


Lăng Điềm khôi phục lại tinh thần từ trong hồi ức, trước mặt chợt phóng đại một khuôn mặt bánh bao, ánh mắt tròn xoe miệng hồng chúm chím, y như búp bê bước ra từ trong tranh vậy.

“Ôm nào —— ”Búp bê trong tranh xòe hai bàn tay nhỏ ngắn ngủn như ngó sen ra với cô.

.