Thập Niên 70 Xuyên Thành Vợ Trước Của Nam Chính Truyện Niên Đại

Chương 18: 18: Tiểu Phương Ngây Thơ 1





Cao Tố Lan tiến lên hai bước đập vào tay cô một cái: “Mẹ có dạy con ngoéo tay à? Việc gì cũng muốn ngoéo tay.

Chuyện như này có thể ngoéo tay được hả?”Trương Tiểu Phương mếu máo không dám cãi lại, bởi vì nguyên chủ khi gặp phải tình huống như thế này thì chỉ dám lẩm bẩm trong lòng mà thôi.Phương Kiếm Bình nhìn tay của cô lập tức trở nên đỏ ửng một chỗ thì nhịn không được nhíu mày lại, Tiểu Phương trở nên ngốc nghếch như vậy, thật sự không phải là do bà ấy đánh chứ?Cha Trương nhìn thấy vẻ mặt của anh thì liền nghĩ thầm, Phương Kiếm Bình đang đau lòng Tiểu Phương sao? Nếu là thật thì anh thật sự là một người đàn ông phúc hậu.Sau này khi hai người bọn họ kết hôn thì dù trong lòng Phương Kiếm Bình có ra sao thì cũng sẽ đối xử tốt với Tiểu Phương.Nếu Phương Kiếm Bình có thể cùng Tiểu Phương sinh được một trai hoặc một gái thì càng tốt nữa.Hai vợ chồng già bọn ông sẽ giúp con gái nhà mình nuôi lớn đứa nhỏ, sau này khi Phương Kiếm Bình trở về thành phố, hai vợ chồng ông chết rồi thì còn có đứa nhỏ che chở Tiểu Phương, đứa con gái ngốc nhà ông cũng sẽ không bị người khác lừa gạt đến không còn nhà mà về.Phương Kiếm Bình không muốn sinh con với Tiểu Phương thì cũng không sao.Sau này khi ly hôn, bọn ông liền giúp Tiểu Phương tìm một người ở rể.


Khi con rể phát hiện Tiểu Phương vẫn là một hoàng hoa khuê nữ thì sẽ đối xử tốt với con bé thôi.Nghĩ đến điều này thì cha Trương lo lắng nhất vẫn là con gái nhà ông.

Trước kia mỗi ngày đều ồn ào thích Phương Kiếm Bình, tối hôm qua được đến tay rồi thì hôm nay lại không thích nữa.

Nếu lúc sau lại quay lại thích anh, chết sống gì cũng không cho Phương Kiếm Bình quay lại thành phố thì cũng hơi khó xử.Chỉ mong sẽ không xuất hiện loại tình huống như vậy.Cha Trương nói: “Tiểu Phương, đừng làm bậy bạ nữa, cùng đi rửa mặt với Kiếm Bình đi, một lát nữa nhà ta sẽ ăn cơm.”Phương Kiếm Bình hỏi: “Vậy còn chuyện kết hôn?”Nếu con gái nhất quyết là Phương Kiếm Bình chứ không phải ai khác thì cha Trương khẳng định sẽ làm lớn chuyện, dù sao thì ông cũng chỉ có một đứa con gái này.Nhưng mà không biết ngày mai con gái nhà mình có ồn ào muốn ly hôn hay không, nên cha Trương hận không thể không để ai biết việc này, về sau cũng có thể lừa được một người đến ở rể.Cha Trương nói: “Dù sao cũng chỉ là kế sách tạm thời, trước tiên cứ đi đăng ký kết hôn đã.

Sau đó mời mấy nhà họ hàng ở gần đây cùng ăn một bữa cơm.


Còn về hôn lễ thì sau này khi hai đứa có con thì làm cùng với tiệc đầy tháng luôn, có được không? Trương Tiểu Phương?”Trương Tiểu Phương nghĩ lại những người thân của nhà cô, gia đình bà ngoại cũng rất nghèo, khiến cho mẹ cô đến tận năm hai mươi lăm tuổi mà vẫn chưa có ai muốn lấy.Nhà họ Trương cũng nghèo, cha của cô cũng vì nghèo nên phải đi tham gia quân đội để liều một phen.

Cũng may ông có thể thuận lợi giành chiến thắng, sau đó chuyển nghề về quê, còn có thể nhận được một khoản chi phí chuyển nghề.

Đối với người thành phố thì có thể số tiền đó không nhiều lắm, nhưng cũng đủ để cha cô tự xây cho bản thân một căn nhà để cưới vợ.Trong thời gian cha cô đi lính thì mặc dù cũng không có nhiều trợ cấp, nhưng tiền gửi về nhà cũng đủ để cho chú của cô đến độ tuổi kết hôn có thể lấy được vợ, cô của cô thì cũng có thể có được một nhà chồng tốt.Nhưng mà hai kẻ vong ân bội nghĩa này lại không hề biết ơn cha cô.


Nhìn thấy cha của cô xây được một nhà ở có khoảng sân lớn, mấy năm nay chỉ sinh được một cô con gái nuôi dưỡng cũng không tốn bao nhiêu tiền, hẳn là đã tiết kiệm được không ít, cho nên cứ ba ngày hai lượt muốn mang con trai út nhà mình sang để làm con thừa tự cho cha cô, nói là muốn cha cô có người dưỡng lão và đưa tiễn khi đã mất.Trương Tiểu Phương nhớ đến việc này liền cảm thấy thật sự kinh tởm.Ông nội của cô sức khỏe không tốt, bà nội thì vẫn khỏe mạnh, chú cô liền khuyến khích bà nội ở riêng, ông nội thì ở cùng với cha cô, còn bà nội thì sống cùng với chú ấy.Bà nội quá thương con trai út của mình nên liền ném ông già đầy liên lụy này cho con trai cả nhà mình.Trong những năm tháng khó khăn nhất của đất nước, gia đình chú cô hận không thể không có người anh trai này.

Khi đó Trương Tiểu Phương còn quá nhỏ, ông nội cô cũng không thể làm được việc gì, hai người lớn chăm sóc một già một nhỏ nên cũng không làm được bao nhiêu công điểm, chi phí ăn uống mỗi ngày cũng rất ít, khiến cho ông nội của cô đã buông tay nhân gian từ những năm 61.Sau khi ông qua đời thì chú và cô của cô lại ghen tỵ với việc gia đình cô không còn liên lụy gì nữa..