Thập Thế Luân Hồi Chi Thương Hải Trường Ca

Chương 18




Vật tư ở trên thảo nguyên tuy rằng rất ít ỏi, nhưng ở Vương đình lại vô cùng phong phú. Nô Mã Vương lớn lên ở Trường Kinh, khẩu vị ăn uống lại gần với Thịnh nhân hơn, cho nên trong trù phòng của Vương đình lại có không ít nguyên liệu nấu ăn của Đại Thịnh.

Trương Xuân này xác thực có chút bản lĩnh. Hắn cuối cùng thật sự kiếm được những nguyên liệu theo lời Tiêu Thương Hải, dựa theo cách làm y nói làm ra món Trứng gà xào rau thơm dùng dầu thầu dầu.

Tiêu Thương Hải cười ăn hết cả một đĩa, còn lại đều thưởng có mấy người Trương Xuân. Mấy thái giám ăn xong còn khen vị quả thật rất ngon.

Buổi tối Tiêu Thương Hải đau bụng không ngừng, cố gắng nhẫn nhịn không hề hé răng.

Vì Tô Hợi sợ ban đêm Tiêu Thương Hải xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, liền lệnh cho trong trướng bồng mỗi ngày mười hai canh giờ đều phải có người trông chừng y.

Nha hoàn trông chừng đêm đó cũng lanh lợi, buổi tối không dám ngủ, ngửi thấy trong không khí có mùi máu tươi nhàn nhạt, cầm đèn dầu đến bên giường xem, thấy thân thể Tiêu Thương Hải cong lại quay vào trong, nhìn không rõ mặt, không hề nhúc nhích, dường như đang ngủ rất say. Nhưng vì nàng ta lo lắng, liền tìm huyệt vị cẩn thận kiểm tra một lần, mới khiếp sợ phát hiện ra trên giường chỗ thân dưới của Tiêu Thương Hải, toàn là máu.



Nửa đêm Nô Mã Vương chạy từ trướng bồng của Vương hậu tới, thấy đám người Hồ thái y đang bận rộn cứu chữa, vừa ghim kim vừa rót thuốc, nhưng Tiêu Thương Hải lại cắn chặt khớp hàm, chết cũng không phối hợp.

Mùi máu trong trướng bồng càng lúc càng đậm, trên đầu đám thái y tuôn đầy mồ hôi lạnh.

Nô Mã Vương giận dữ:

“Mang thuốc đến rót hết xuống cho ta! Nhất định phải giữ được hài tử!”

Tiêu Thương Hải đột nhiên mở mắt liếc nhìn gã một cái.

Ngực Nô Mã Vương trầm xuống.

Cái liếc mắt của Tiêu Thương Hải vô cùng sâu, vô cùng trầm, con ngươi đen kịt không có chút ánh sáng, lạnh lẽo như băng, đen tối âm trầm, giống như sự mỉa mai khi vụ trụ mất đi ngôi sáng cuối cùng.

Nô Mã Vương bị cái liếc mắt này của y làm cho tức giận, cảm thấy khí huyết dâng lên, đầu óc trống rỗng.

Gã không bận tâm đến thân thể suy yếu của Tiêu Thương Hải, đi qua thô bạo túm vạt áo của y lên, ghé vào lỗ tai y nghiến răng nghiến lợi nói:

“Ngươi đừng tưởng rằng ngươi có thể được như nguyện! Dù có mất một đứa này, còn có thể có đứa tiếp theo!”

Gã ném Tiêu Thương Hải về giường, lớn tiếng phân phó Tô Hợi đứng đằng sau:

“Đi mang Hồi hồn đan tuyết liên ngàn năm đến đây!”

Tô Hợi cả kinh, mấy thái y lại càng hoảng sợ.

“Đại Vương…”

“Nhanh đi!”

Nô Mã Vương bạo rống.

Tô Hợi sợ đến mức tè ra quần chạy đi lấy thuốc. Hắn biết, nếu như hài tử này của Tiêu Thương Hải mất đi, bản thân không tránh khỏi bị nghiêm phạt vì tội thất trách.

Hồi hồn đan tuyết liên ngàn năm, có tác dụng cải tử hoàn sinh, là do triều đình người Hồ tập hợp vô số tài lực và nhân lực, sau khi chiếm lĩnh Trường Kinh cướp đoạt thêm một chút dược liệu cùng dược sư, dùng thời gian vài chục năm mới nghiên cứu tạo ra được, trên đời chỉ có tổng cộng ba viên.

Năm đó lão Hồ Vương không đợi được Hồi hồn đan tuyết liên ngàn năm xuất lư đã buông tay về tây, liền có lợi cho nhi tử Nô Mã Vương. Nô Mã Vương lúc trước bại trận ở Trường Kinh, từng đem một viên ban cho Đại Tướng quân người Hồ Kỳ Lực Hàn trọng thương sắp chết, Kỳ Lực Hàn dùng xong quả nhiên khởi tử hồi sinh, lúc này mới ở một bước cuối cùng bảo hộ triều đình người Hồ lao ra khỏi Trường Kinh, chạy về thảo nguyên. Hiện tại Kỳ Lực Hàn vẫn bừng bừng sức sống, chiến dịch Cao Mật Sơn chính là do hắn cùng Nô Mã Vương cùng bày ra tiến hành.

Tô Hợi không dám chậm trễ, rất nhanh đã mang Hồi hồn đan quay về.

Nô Mã Vương để thái y hòa tan thuốc vào nước, rót vào trong miệng Tiêu Thương Hải.

Lúc này Tiêu Thương Hải đã đau đến mức hôn mê bất tỉnh, nhưng khi hôn mê cũng không hề mở miệng, khớp hàm cắn lại rất chặt.

Nô Mã Vương giận dữ, tự mình đi lên kéo mở khớp hàm y ra, nhấc lên khỏi giường, để thái y dùng cỏ lau trực tiếp nhét xuống tận thực quả của y, rót thuốc xuống dưới.

Bởi vì trước kia Tiêu Thương Hải bị Nô Mã Vương lăng nhục, một lòng muốn chết, cũng từng xuất hiện tình trạng không chịu uống thuốc, liền có một thái y nghĩ ra chủ ý này. Vì vậy thừa dịp y hôn mê có thể dùng cỏ lau để rót thuốc vào, mọi người sau đó rất có kinh nghiệm, làm việc vô cùng thành thạo nhanh chóng.

Hồi hồn đan tuyết liên ngàn năm này quả nhiên cực kỳ hữu hiệu.

Tiêu Thương Hải sau khi bị rót thuốc không để thời gian nửa nén hương, liền dừng ra máu. Hơn nữa nhóm thái y xuất ra bản lĩnh cứu được mệnh, cũng giữ lại được thai nhi.

Nhưng đây chỉ là tạm thời. Tiêu Thương Hải vốn thân thể bị thương quá nặng, thai nhi vẫn có thể bình an sinh tồn, nhưng trải qua một lần hành hạ này, nguyên khí tổn hao quá nhiều, thai nhi cũng bị thương tổn rất lớn.

Thái y nói, mấy tháng sau Tiêu Thương Hải phải nằm trên giường nghỉ ngơi, càng phải điều dưỡng cẩn thận hơn, nếu không vẫn sẽ có nguy hiểm.

Nô Mã Vương lần này động đến lửa giận, hung hăng quở trách cho Tô Hợi thông suốt, còn quất hắn hai mươi roi, lệnh hắn càng phải giám sát Tiêu Thương Hải chặt thêm.

Tiêu Thương Hải hôn mê ba ngày ba đêm mới tỉnh lại, sau khi tỉnh lại tất cả người bên cạnh đã đổi thành người Hồ, không có một ai nói được tiếng Thịnh.

Kết cục của Trương Xuân cùng sáu thái giám kia, y biết rõ trong lòng. Sờ sờ bụng vẫn còn hơi hở ra, trong lòng y tiếc nuối vì sao hao tổn tâm cơ như vậy, vẫn không thể khiến cho khối thịt trong bụng rớt ra.

Tô Hợi bị trách phạt, hận Tiêu Thương Hải thấu xương, vì vậy càng thêm cẩn thận ‘trông chừng’ y.

Trong trướng bồng ngày đêm đều đốt một loại nhu hương.

Loại nhu hương có thể khiến người cả ngày buồn ngủ, cả người không có khí lực, nhưng không có hại với thai nhi. Chỉ là đại nhân ngửi lâu, gân cốt không khỏi bủn rủn, vô lực hoạt động.

Từ đó về sau Tiêu Thương Hải bị giam cầm trong trướng bồng. Chỉ là mỗi ngày sẽ có một hai người đến canh giờ cố định, khiêng y lên nhuyễn tháp, do thị vệ người Hồ hùng dũng mạnh mẽ cẩn thận đưa ra ngoài phơi nắng một chút.

Vô số thuốc bổ giữ thai bổ thân trân quý được rót vào trong miệng của Tiêu Thương Hải. Nhưng cho dù có cẩn thận như vậy, Tiêu Thương Hải vẫn sinh non khi mang thai đến tháng thứ bảy.

So với Tiêu Thương Hải gày gò tái nhợt, cái bụng hở ra kia càng có vẻ rõ ràng cùng kiên cường.

Tiêu Thương Hải không rên một tiếng, đau đến chết lặng, liền vô lực nắm chặt đệm giường dưới thân, vùng xung quanh lông mày nhíu chặt lại, mồ hôi lạnh từ trên trán chảy xuống từng giọt từng giọt.

Trong đó có một thái y tuổi còn trẻ thấy Tiêu Thương Hải vẫn không chịu cố sức, thai nhi bởi vì sinh non, thai vị chưa xuống, nếu không sinh ra được sẽ khó bảo toàn phụ tử, không khỏi vô cùng khẩn trương hốt hoảng, gấp gáp hỏi thăm:

“Hồ đại nhân, sao rồi? Sao rồi?”

Hồ thái y còn lo hơn hắn.

Thịnh Huy Đế của Đại Thịnh phái mười vạn đại quân đến đánh người Hồ, Nô Mã Vương đã mang quân xuất chinh, không có ở Vương đình. Hết lần này đến lần khác Tiêu Thương Hải lại sinh non đúng lúc này, nếu đại nhân cùng hài tử xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chỉ sợ lúc quay về sẽ chém mấy người bọn họ.

Lão giậm chân, cắn răng nói:

“Thực sự không được, đại nhân hoặc hài tử chỉ giữ được một!”

Thái y trẻ tuổi kia sắc mặt tái nhợt, nói:

“Này, này, này… Hồ đại nhân, việc này không do chúng ta làm chủ a.”

Bọn họ nói vẫn chưa tận lực thấp giọng. Hồ thái y nhìn lướt qua Tiêu Thương Hải nhắm mắt nằm trên giường, không rên một tiếng, nháy mắt với thái y, nói:

“Ngươi trông chừng ở chỗ này, ta đi tìm Tô đại nhân thương lượng.”

Thái y trẻ tuổi kia chính là người từng lén hỏi qua Hồ thái y, nguyên nhân vì sao Tiêu Thương Hải hoài thai ba tháng còn nôn mửa không ngừng. Hắn là người Hồ chính gốc, họ Mạc Tá Thị, là thế gia vọng tộc của người Hồ.

Những người này mặc dù do Hồ thái y dẫn đầu, nhưng lão là Thịnh nhân. Nô Mã Vương từ sau khi chạy về thảo nguyên, có tâm đề phòng rất mạnh với những thần tử Thịnh nhân, càng thêm tín nhiệm người Hồ. Vì vậy lúc này lão đi ra ngoài trướng tìm Tô Hợi thương lượng, chỉ có thể để lại tên thái y người Hồ này, mới không bị người khác nghi kỵ.

Nhưng ẩn tình trong đó, chỉ có những Thịnh nhân mà toàn gia đều ở trong Vương đình của người Hồ mới có thể có được.