Thập Toàn Thực Mỹ

Chương 47: Tất cả đều như trước:




Hiển nhiên Dung Cẩn vẫn còn chút chưa thỏa mãn, không muốn để cho Ninh Tịch đi, liếc Ninh Hữu Phương một cái, cũng không lên tiếng.

Lục Tử Ngôn lại cười nói:’’Cũng tốt, Ninh đầu bếp đã vất vả rồi, lui xuống nghỉ ngơi một lát đi’’.

Ninh Tịch thở phào nhẹ nhõm, cười tủm tỉm đi đến bên cạnh Ninh Hữu Phương, định cùng nhau ra ngoài. Mỗi ngày đều phải tự lên tinh thần cho mình để đối phó với Dung thiếu gia này thật là mệt.

Dung Cẩn liếc mắt nhìn Ninh Tịch đang cười khanh khách, sắc mặt hơi trầm xuống.

Ninh Tịch không lưu ý đến nhất cử nhất dộng của hắn, tâm tình khoái trá đi ra ngoài. Khoảnh khắc nàng bước qua cánh cửa của hoa sen sảnh lại nghe được một câu long trời lở đất:’’Biểu đệ, nghe nói Tứ hoàng tử sắp đến Lạc Dương…’’

Sắc mặt Ninh Tịch trắng nhợt, đột nhiên dừng bước, hai tay nắm lại thành quyền, thân thể khẽ run rẩy.

Vị quý nhân kia…Rốt cục đã tới sao?

Thanh âm lười biếng của Dung Cẩn vang lên sau lưng:’’Đến thì sao? Đệ không muốn ôm bắp đùi của hắn’’.

Lục Tử Ngôn cười nói:’’Cũng không thể nói như vậy, dầu gì thì đệ cũng có chút giao tình với Tứ hoàng tử cơ mà’’.

Ninh Hữu Phương đi vài bước, thấy Ninh Tịch không có theo kịp, có chút kỳ quái quay đầu nhìn nàng:’’Tịch nhi con làm sao vậy?’’ Sắc mặt khó coi như vậy.

Ninh Tịch bình tĩnh lại, cố nặn ra nụ cười:’’Không có gì, chỉ là con cảm thấy có chút mệt mỏi thôi’’.

Ninh Hữu Phương thương tiếc dụ dỗ:’’Những ngày qua con đi theo cha làm việc trong phòng bếp quả thực là quá cực khổ. Hay là trưa nay ăn cơm xong con về nhà ngủ một giấc thật tốt đi’’.

Nếu là bình thường, Ninh Tịch nhất định sẽ cự tuyệt đề nghị như vậy, nhưng hôm nay sau khi nghe được tin tức kia trong lòng nàng liền một mảng hỗn độn, cần yên lặng suy nghĩ một chút, vì vậy nàng không nghĩ ngợi liền gật đầu.

Ăn vài món qua loa cho xong, Ninh Tịch liền bước ra khỏi Thái Bạch lâu. Ninh Hữu Phương không yên tâm để nàng đi một mình nên đưa nàng về đến cổng lại vội vàng quay trở lại.

Trong nhà yên ắng dị thường, Nguyên thị cùng Ninh Huy đều không ở đây.

Ninh Tịch về phòng mình đợi, yên lặng ngồi bên cửa sổ. Trí nhớ về vị Tứ hoàng tử lại trào dâng lên mãnh liệt.

Con nối dõi của đương kim thánh thượng cũng không thịnh vượng, tổng cộng chỉ có bốn hoàng tử và một công chúa. Nhị hoàng tử đã chết non từ lúc nhỏ, Minh Nguyệt công chúa nhỏ tuổi nhất cũng chết bất đắc kì tử hai năm sau đó.

Đại hoàng tử Tiêu Minh Xa là do hoàng hậu quá cố sinh, là thái tử của đất nước. Tam hoàng tử Tiêu Minh Sơn có mẹ đẻ là Huệ quý phi, người liên tục đực Thánh thượng sủng ái lúc này.

Mà Tứ hoàng tử Tiêu Minh Tranh là hoàng tử nhỏ tuổi nhất trong ba hoàng tử, xuất thân cũng thấp nhất. Nghe nói năm đó mẹ đẻ của hắn chỉ là một tài tử nho nhỏ, thỉnh thoảng được hoàng thượng sủng ái, sau đó may mắn sinh ra Tứ hoàng tử.

Bởi vì cái gọi là con vinh mẹ được nhờ nên sau khi có Tứ hoàng tử vị tài tử này tự nhiên cũng một bước lên mây, được nâng thành phi tử. Chỉ là vị Mai phi này cũng không có nhà mẹ đẻ làm núi dựa, phải dựa vào sự xinh đẹp ôn nhu khéo léo hiểu lòng người mà chiếm một chỗ ngồi bên cạnh hoàng thượng. 

Đại hoàng tử là trưởng tử, trong triều được phần đông mọi người ủng hộ. Còn tam hoàng tử có mẫu phi được sủng ái và người cậu là quan lớn làm chỗ dựa cũng mạnh mẽ cạnh tranh cùng thái tử.

Còn Tứ hoàng tử hiển nhiên là không có phân lượng gì đáng nói, từ trước đến nay đều không được coi trọng.

Chỉ là không ai biết được rằng, mười năm sau người dành được ngôi vị hoàng đế lại là Tứ hoàng tử suốt ngày sống phóng túng kia…

Khóe miệng Ninh Tịch lộ ra nụ cười khổ, trong lòng lại càng xót xa.

Năm đó nàng chỉ là một nữ nhân sa vào tình yêu, không quan tâm gì đến vấn đề tranh đoạt ngai vàng này, nàng lưu ý một chút cũng chỉ vì Thiệu Yến là thân tín tâm phúc nhất bên cạnh Tứ hoàng tử.

Thật sự là đến bây giờ nàng vẫn không biết Tứ hoàng tử làm cách nào mà có thể vượt qua đại hoàng tử và tam hoàng tử để trở thành thái tử, càng không hiểu một ít tin tức đột biến trong cung là thế nào.

HIển nhiên, Ninh Hữu Phương chỉ là một quân cờ hy sinh mà thôi.

Cuộc tranh đấu gay gắt của các hoàng tử, giữa tinh phong huyết vũ để tranh đoạt ngai vàng, tất cả đều không liên quan đến những tiểu nhân vật như nàng. Bọn họ chỉ cần núp xa xa, an toàn sống sót là tốt rồi.

Bất kể nhưu thế nào, nàng cũng phải ngăn cản Ninh Hữu Phương đi lên con đường không lối về như kiếp trước.

Ninh Tịch mím chặt môi, trong đầu không ngừng suy tư.

Giống như kiếp trước, nửa tháng sau Tứ hoàng tử sẽ đến Lạc Dương. Như vậy, tri phủ Lạc Dương nhất định sẽ bày tiệc tiếp đón ở Thái Bạch lâu.

Việc nàng cần phải làm ngày đó là khiến Ninh Hữu Phương xảy ra vấn đề gì đó ngoài ý muốn, cách Tứ hoàng tử càng xa càng tốt.

Thế nhưng nàng phải làm như thế nào mới có thể không để lại dấu vết lạ không làm bất cứ kẻ nào hoài nghi đây?

Ninh TỊch nhíu mày, không tự chủ lại cắn móng tay.

Lúc này, Nguyễn thị tiến vào, nhìn thấy cảnh này, vừa tức giận lại buồn cười lườm nàng một cái:’’Đã lớn như vậy còn móng tay’’.

Từ nhỏ Ninh Tịch đã có thói quen này, mỗi lần gặp chuyện phiền não hoặc không vui đều sẽ làm như vậy.

Ninh Tịch hồi phục tinh thần, lập tức buông tay xuốn, tùy ý hỏi:’’Nương, vừa rồi người đi đâu vậy?’’

Vừa nhắc đến đây, sắc mặt Nguyễn thị liền ảm đạm, thở dài:’’Hôm nay là ngày yết bảng cuộc thi học trò nhỏ, vừa rồi nương cùng ca ca đi xem bảng. Ca ca con không đậu, dọc đường đi đều không chịu nói chuyện, vừa về đến nhà liền tự giam mình trong phòng không chịu ra’’.

Trong lòng Ninh Tịch trầm xuống.

Quả nhiên vẫn giống kiếp trước, năm nay Ninh Huy không đậu học trò nhỏ, không cần nghĩ cũng biết giờ phút này Ninh Huy nhất định rất uể oải khổ sở…

Ninh Tịch suy nghĩ một chút nói:’’Nương để con đi xem ca ca’’. Chuyện tình của Tứ hoàng tử tạm thời để sang một bên. Hiện nay chuyện trọng yếu nhất là phải trấn an Ninh Huy, khích lệ hắn cố gắng thêm một lần nữa.

Nguyễn thị thở dài:’’Cũng tốt, con khuyên anh con một chút đi’’.

Ninh Tịch gật đầu, vội vã đi gõ cửa phòng Ninh Huy:’’Ca ca, mở cửa cho muội đi’’.

Một hồi lâu sau mới truyền đến giọng nói buồn buồn của Ninh Huy:’’Huynh muốn ở một mình, muội đi tìm ngũ muội các nàng chơi đi’’.

Ninh Tịch ôn nhu nói:’’Ca ca, muội biết hiện giờ tâm tình huynh không tốt, nhưng hãy đễ muội nói vài lời đi’’. 

Ninh Huy thở dài, rốt cục vẫn mở cửa.

Ninh Tịch giả bộ không thấy mắt Ninh Huy đang hồng hồng, lôi kéo Ninh Huy ngồi xuống, cố làm ra vẻ khoan khoái:’’Ca ca, lần này không khảo trúng cũng không có gì đáng ngại, huynh còn trẻ như vậy, hảo hảo chuẩn bị một năm, sang năm thi lại là tốt rồi’’.

Ninh Huy cười khổ một tiếng, tư giễu nói:’’Chỉ bằng ta như vậy, có thi lại cũng không thể đậu, lãng phí thời gian cùng tiền bạc trong nhà. Trước kia cha đã nói, nếu lần này huynh thi không đậu, sẽ phải thôi học theo cha làm học đồ, ta vẫn là theo cha thôi’’.

Ninh Tịch nghe Ninh Huy cam chịu như vậy sắc mặt lập tức thay đổi, nhìn chằm chằm hắn, gằn từng chữ:’’Ninh Huy, huynh ngẩng đầu lên nhìn muội này’’.