Thất Dạ Sủng Cơ

Chương 8: Không thể không cần ta




Ba ngày trước, trong vương phủ rất bận rộn.

Nhược Khả Phi thường ngồi ở Lý đình nhìn hạ nhân tất tả. Đầu hơi nghiêng, phía sau người hầu lập tức bóc hạt lựu bỏ vào miệng Nhược Khả Phi

"Phốc" một tiếng đem hạt lưu toàn bộ phun ra, miễn cưỡng hỏi người phía sau: "Mặt của ngươi thật sự không hối hận?"

"Không hối hận, nô tỳ trước kia đã chết, hiện tại nô tỳ kêu Tiểu Vũ." Phía sau, nữ tử che sa mặt, âm thanh khàn khàn kiên định nói. Cái khăn che mặt hạ xuống nhìn đầy nhữg vết thương ghê người, tất cả đều là chính nàng lấy chùy thủ họa. Mà âm thanh khàn khàn cũng là chính nàng uống thủy ngân pha loãng.

"Nga, vậy là tốt rồi." Nhược Khả Phi tiếp tục hơi giương miệng, Tiểu Vũ nhanh tay cầm hột lựu đưa lên.

"A, đệ muội thật đúng là nhàn nhã." Lại là cái âm thanh kia châu tròn ngọc sáng, lần này xưng hô thay đổi. Tuy là tôn xưng: đệ muội, nhưng trong giọng nói không có nửa phần ý tứ tôn trọng, chỉ có ngả ngớn.

"Nga, Thất Vương Gia, ngươi đã đến rồi." Nhược Khả Phi không có đứng dậy hành lễ, thật có lỗi nói, "Thân thể ta không thoải mái, không tiện đứng dậy hành lễ, Vương gia thứ tội."

Tiểu Vũ nghe được âm thanh quen thuộc, thân mình cứng đờ, chậm rãi thi lễ, âm thanh khàn khàn nói: "Thỉnh an Vương gia." Tay run nhè nhẹ đã bán đứng nàng giờ phút này trong nội tâm có dao động.

"Chậc, thật sự là nô tài ngu dốt." Tiểu Vũ cầm trong tay hột lựu đưa đến bên miệng Nhược Khả Phi, Nhược Khả Phi lại cố ý trật miệng, hột lựu đánh rơi trên quần áo Nhược Khả Phi. Nhược Khả Phi giận dữ, một cước đá lên người Tiểu Vũ: "Còn không đi vào lấy khăn cho ta lau."

Tiểu Vũ bối rối lui ra, đi lên lại vụng trộm nhìn Thất Vương Gia. Thất Vương Gia lại mỉm cười chỉ nhìn Nhược Khả Phi, từ đầu đến cuối không có nhìn qua nàng dù chỉ là 1 cái liếc mắt. Trong lòng có sự phức tạp, nhưng cũng hiểu được Nhược Khả Phi đây là muốn nàng ko phải đối mặt với Thất Vương Gia, nàng nên cảm kích

Nhược Khả Phi dựa vào cây cột, thản nhiên nói: "Thất Vương Gia tới là có chuyện gì?"

Thất Vương Gia không đáp lời, bình tĩnh nhìn xuống chân Nhược Khả Phi: Trắng như tuyết, nhỏ nhắn như được bó chặt. Nhược Khả Phi theo ánh mắt Thất Vương Gia nhìn xuống, mới phát hiện chính mình đã sớm đem tháo giầy để một bên. Giờ phút này nhẹ nhàng lắc lư chân. Nhìn ánh mắt dị thường của Thất Vương Gia kia, Nhược Khả Phi nhướng mày lên. Đối với nam nhân quái dị, nàng đều ghê tởm chán ghét

"Đệ muội, ta đem Vũ Cơ tốt nhất của mình tới vậy mà..., có phải ko nên cho ta công đạo đây? chẳng lẽ, ko muốn bồi thường ta chút nào sao?" Thất Vương Gia nhìn đôi chân trắng xinh đẹp khéo léo kia của Nhược Khả Phi, trong mắt phát ra ánh nhìn như sói hoang.

"Nga? Thất Vương Gia là nghe nói ta đem nàng đánh chết hay là độc chết?" Nhược Khả Phi áp chế chán ghét trong lòng, thản nhiên nói.

"Kia, thật không có, nhưng mà, nghe nói thi thể của nàng tràn đầy vết roi." Thất Vương Gia chậm rãi nhích lại gần, cả người tản ra hơi thở nguy hiểm.

"Vương gia, người đều nói là nghe nói, chẳng lẽ Vương gia không biết mắt thấy là thực, tai nghe là hư sao?" Nhược Khả Phi chậm rãi nhìn Thất Vương Gia tới gần, trong lòng linh cảm mãnh liệt.

"Chân đệ muội, thật đẹp." Thất Vương Gia trong mắt phát ra tia sói, lấy sét đánh không kịp bưng tai tư thế ngồi xổm xuống cầm chân Nhược Khả Phi.

Cút đi! Nhược Khả Phi trong lòng thầm mắng, mạnh mẽ rút chân về, kinh ngạc phát hiện không thể động đậy. Trong lòng thầm mắng chính nàng, hiện tại thân thể này quá yếu, cũng hiểu được, Thất Vương Gia trước mắt có võ công. Hơn nữa, ko phải loại vừa.

Thất Vương Gia si ngốc nhìn chân nàng. Những đôi chân mà hắn đã gặp qua đều rất đẹp. Trong mật thất của vương phủ, hắn có những đôi chân được chặt bỏ ngâm trong thủy ngân và băng, nhưg hiện ko có đôi chân nào đẹp như thế này. Hắn rất muốn, rất rất muốn, phi thuờng muốn

"Thất Vương Gia, ngài tựa hồ hơi quá." Nhược Khả Phi nhẫn lại chán ghét trong lòng, sâu kín nói.

"Ha ha..." Thất Vương Gia cười rộ lên, đứng dậy, mạnh mẽ tiến lên, đem môi dán vào môi Nhược Khả Phi.

Con mẹ nó! Nhược Khả Phi trong lòng nhịn không được rủa thầm. Rất ghê tởm! Há mồm dùng hết toàn lực cắn xuống. máu từ môi Thất Vương Gia chảy ra. Mùi máu tươi tràn ngập môi hai người. Thất Vương Gia vẫn ko đem môi dời ra.

Thật lâu sau, Thất Vương Gia mới đưa môi dời đi, vừa lòng liếm liếm máu từ môi của mình, mỉm cười nhìn Nhược Khả Phi, nói: "Như thế nào, kĩ thuật của ta so với đứa nhỏ kia được chứ?"

"Không thấy." Nhược Khả Phi mặt không đổi sắc, lạnh lùng nói.

"Chúng ta lần sau còn có thể luyện nhiều." Thất Vương Gia cười ôn nhu, xoay người rời đi, "Vũ Cơ kia, là ta đưa đến cho đệ muội làm lễ vật gặp mặt."

Nhược Khả Phi mâu sắc trầm xuống, hiểu được hắn sớm nhìn ra Tiểu Vũ vừa rồi là lễ vật hắn đưa tới. Hừ, có ý tứ. Nam nhân này nói vậy là có ý tứ. Nhược Khả Phi nhìn bóng dáng Thất Vương Gia đi xa, trong lòng hừ lạnh. muốn đùa sao? Vậy chúng ta tiếp tục đùa.

Xa xa, Hiên Viên Cô Vân cùng Thất Vương Gia chạm mặt. Nhược Khả Phi bĩu môi, khó trách "Tên biến thái này" muốn rời đi thì ra là biết "hắn" lập tức sẽ trở lại.

Đứng xa xa nhìn hai người chào hỏi qua, mà Hiên Viên Cô Vân sắc mặt không quá thân mật. Đợi Thất Vương Gia đi xa, Hiên Viên Cô Vân sốt ruột chạy tới trước mặt Nhược Khả Phi. Nhìn môi khả phi có máu, sửng sốt, nhớ tới " người nọ" môi cũng có vết thương. Đột nhiên nổi điên bắt lấy bả vai Nhược Khả Phi hung hăng lay động, đứng lên, trong miệng gào thét: "Hắn hôn ngươi có phải hay không? Có phải hay không? Tên hỗn đản!" "Ngươi muốn chết ta chết à, sao lắc mạnh vậy." Nhược Khả Phi choáng váng đầu, hoa mắt quát. 

Hiên Viên Cô Vân dừng lay động, hai mắt nổi đỏ, trừng mắt Nhược Khả Phi: "Hắn hôn ngươi có phải hay không?"

"n." Nhược Khả Phi thản nhiên trả lời, không có giải thích gì.

Hiên Viên Cô Vân cứng đờ, gắt gao trừng mắt Nhược Khả Phi, muốn nghe nàng giải thích. Nhưng là, môi Nhược Khả Phi nhắm chặt, không nói thêm gì nữa.

Lệ, chậm rãi theo khuôn mặt tuấn mỹ của Hiên Viên Cô Vân kia chảy xuống.

"Không cần, không thể không cần ta." Hiên Viên Cô Vân nghẹn ngào, cầu xin nhìn Nhược Khả Phi.

"Ta có nói không cần ngươi sao? Đồ ngốc." Nhược Khả Phi cúi đầu cười ra tiếng.

Hiên Viên Cô Vân đem môi đi lên, vươn đầu lưỡi, liếm sạch sẽ máu trên môi nàng, lại quay đầu phun toàn bộ ra.

Nhược Khả Phi thấy thế, cười ha hả, đưa tay ôm lấy cổ Hiên Viên Cô Vân: "Ngươi, thật đáng yêu."

"Nàng là của ta! Nàng là của ta a." Hiên Viên Cô Vân nói là vô nghĩa, nói xong, hung hăng ôm lấy Khả Phi

Dùng hết khí lực toàn thân, tựa hồ muốn Nhược Khả Phi hòa tan vào chính hắn

Đau. Nhược Khả Phi nhíu mày, lại, không kêu ra tiếng.

Chỉ lẳng lặng để cho Hiên Viên Cô Vân ôm nàng.

Hoa rơi, hai người cứ như vậy lẳng lặng ôm lấy nhau.

Trong nháy mắt, cảnh vật chung quanh, trở thành nền cho hai người...