Thất Ngược Khí Phi

Chương 14: Roi đánh tàn nhẫn




Trong nháy mắt, vài thị vệ võ công cao cường tay cầm kiếm đặt trên cổ Tâm nhi, nàng ta chậm rãi kèm Khinh Vân Nhiễm, con ngươi đen như băng kinh ngạc nhìn nàng, khóe miệng mỉm cười lãnh đạm: -Nô tỳ làm việc không tốt việc Vương phi nhờ vả, nô tỳ xin đi trước…

Ánh mắt Tiêu Thần Hiên âm trầm sắc bén, sắc mặt đột biến, lập tức lạnh giọng kêu lên:

-Kiềm trụ ả, không cho ả cắn lưỡi tự vẫn.

Tiếng nói vừa dứt, cuối cùng cũng chậm một bước, Tâm nhi đã…

Khinh Vân Nhiễm trừng lớn hai mắt, nhìn khóe miệng Tâm nhi tràn ra máu tươi, tâm lý có cảm giác bị đánh mạnh, đến tột cùng là hận chuyện gì mà tới mức Tâm nhi thà chết cũng muốn hãm hại nàng.

Tiêu Thần Hiên mặt không chút thay đổi tiêu sái xuống bậc, nhìn Khinh Vân Nhiễm hai tròng mắt trợn to, khóe miệng cười châm chọc, nâng mặt nàng lên, lạnh lùng nói:

-Thật đúng là một nha đầu trung thành.

Đôi mắt Khinh Vân Nhiễm xanh trong như nước suối, miệng mấp máy nhưng không phát ra bất cứ âm thanh nào, mắt nhìn hắn đầy chán ghét.

Con ngươi Tiêu Thần Hiên có chút mị, tâm cơ của phụ nữ khó lòng phòng bị, hắn giải huyệt đạo của nàng, trong mắt hiện lên một tia tàn nhẫn:

-Ngươi không cần phải gấp gáp giải thích, Bổn vương không có ý định giết ngươi.

Khinh Vân Nhiễm cảm giác được yết hầu khô khốc, trong mắt hiện lên sự khinh thường, trái tim băng giá lạnh lùng nói:

-Ta không muốn giải thích, Vương gia nếu tin tưởng lời tâm nhi nói thì có giải thích nhiều lần cũng sẽ bị Vương gia cho rằng đó là nói dối.

-Người đâu?!

Tiêu Thần Hiên lạnh băng kêu lên, dựa vào cái gì mà dùng ánh mắt đó nhìn hắn, phụ nữ không được giáo huấn tốt này sớm muộn cũng trèo lên đầu hắn ngồi.

-Vương gia có gì phân phó?

Một thị vệ bước đên trước người Tiêu Thần Hiên, quỳ xuống nói.

-Cầm roi lại đây!

Ánh mắt Tiêu Thần Hiên dần dần tụ lại một luồng âm trầm, từ khóe miệng tỏa ra một khí tức lạnh lẽo.

-Ngươi không thể…

Khinh Vân Nhiễm giật mình, hắn muốn cầm roi đánh nàng.

-Vương gia!

Thị vệ cung kính mang theo roi đến, thương xót liếc mắt nhìn Khinh Vân Nhiễm nhiễm một cái, trong đại lao đã chuẩn bị đủ các loại, các dạng hình cụ.

-Không!

Khinh Vân Nhiễm sợ hãi lùi về phía sau vài bước, trong mắt nổi lên hận ý.

-Ngươi đây là dùng tư hình bừa bãi, ngươi chỉ nhất thời muốn hành hạ ta, ta không phục!

-Đè nàng xuống!

Tiêu Thần Hiên quát lạnh, vài thị vệ tiến lên, mạnh mẽ đem nàng ấn trên mặt đất.

-Không phải ta hạ độc, không phải ta, không phải ta…

Khinh Vân Nhiễm thét chói tai, nàng rất hận, hận hắn không phân biệt được, ác ma lấy việc hành hạ nàng làm trò vui.

Tiêu Thần Hiên biến sắc, cánh tay dài vung lên, một roi hung hãn rơi trên lưng nàng, sắc bén cắt quần áo đơn bạc trên người nàng, vẽ ra một vết roi xuyên qua sống lưng.

-Áaa…

Khinh Vân Nhiễm thét ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, trên lưng nóng truyền đến cảm giác đau đớn toàn thân, đau nhức suốt từ tứ chi đến xương tủy làm nàng gần như bất tỉnh, nàng gắt gao cắn môi, rưng rưng nuốt vào tất cả đau đớn, nàng sẽ không cầu xin hắn tha thứ, sẽ không! Nhị ca, cứu, cứu muội…

Tiêu Thần Hiên nhìn vẻ mặt quật cường của nàng, trong mắt tràn đầy hận ý, roi thứ hai tiếp xuống, roi thứ ba, roi thứ tư, roi thứ năm, những tiếng roi sắc bén vang lên trong địa lao yên tĩnh.

Đột nhiên có thị vệ hét lớn:

-Vương gia, Vương phi bất tỉnh rồi.

Nghe vậy, Tiêu Thần Hiên tối tăm nghiêm mặt, thu hồi roi trong tay, trừng mắt nhìn thân ảnh trên mặt đất, da thịt tuyết trắng, vết máu ở lằn roi có thể nhìn thấy được.

Mới vừa rồi trong nháy mắt, hắn cư nhiên động lòng.

Hắn điên rồi, không được, loại phụ nữ dối trá này căn bản không đáng để hắn đồng tình, kiềm chế tâm tình đang hỗn loạn, hắn lạnh lùng ra lệnh:

-Ném vào đi!

******************

Trong thư phòng, Tiêu Thần Hiên mặc bộ quần áo màu lam đúng ở trước của sổ chắp tay sau lưng.

Lúc này ám vệ Trảm Đình mặc một bộ quàn áo đen, quỳ gối trước mặt Tiêu Thần Hiên, cung kính nói:

-Vương gia, mới rồi thám tử đưa tới một phong mật hàm.

Tiêu Thần Hiên bỗng quay đầu, liếc mắt nhìn hắn một cái, chưa lên tiếng, đi đến trước bàn ngồi xuống, thản nhiên nói:

-Trình lên đây.

Trảm Đình đứng dậy, cầm lấy phong thư giấu ở trong lòng đưa cho Tiêu Thần Hiên.

Tiêu Thần Hiên nhìn bút tích trên phong thư, trái tim khẽ run lên vội vàng mở ra lấy bức thư, đọc nhanh như gió, mày nhíu bế tắc, năm ngón tay rất nhanh trở nên trắng bệch, sắc mặt tối tăm lạnh lẽo, đem bức thư để vào trong phong rồi đốt lửa, mật hàm rất nhanh cháy thành tro bụi.

Câu nói cuối cùng của mật tín làm cho tâm của Tiêu Thần Hiên hết sức rối loạn.

Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng nha hoàn tổng quản là Lâm ma ma:

-Vương gia, lão nô có việc bẩm báo.

Tiêu Thần hiên suy tư trong chốc lát, đứng lên phất tay cho Trảm Đình lui ra, thấp giọng nói:

-Ngươi lui ra trước đi.

Trảm Đình lĩnh mệnh, cúi đầu cung kính rời khỏi phòng.

-Vào đi1

Tiêu Thần Hiên hiện lên một tia tức giận, lạnh giọng nói.

-Lão nô tham kiến Vương gia.

Lâm ma ma cung kính quỳ trên mặt đất, trên mặt hiện lên vẻ bất an.

-Chuyện gì?

Tiêu Thần Hiên nâng mắt, con mát lạnh đạm lạnh như băng làm cho Ngô thúc không khỏi rùng mình. (chẳng hiểu ông này từ đâu nhảy ra)

-Vương gia, cô nương Tử Tuyết ở Hoa Phương viện…có thai rồi! Lão phu đã đi tìm đại phu chứng thật, cực kỳ chính xác.

Lâm ma ma cúi đầu nơm nớp lo sợ nói không dám nhìn Tiêu Thần Hiên hai tròng mắt trừng lớn vì thịnh nộ.

Theo lý thuyết, chuyện này không có khả năng phát sinh, Vương gia mỗi lần chiêu thị thiếp thị tẩm sau đó đầu phân phó nha hoàn bưng một chén thuốc tránh thai và nhìn các nàng uống xong, đều không có ngoại lệ, nếu như ngoài ý muốn chỉ có thể nói là vị Tử Tuyết cô nương kia gian díu cùng nam nhân khác.

-Lâm ma ma ngươi bao nhiêu tuổi rồi, ngay cả đầu óc cũng hồ đồ rồi, chuyện này cần phải bẩm báo Bổn vương sao?

Tiêu Thần Hiên con ngươi đen híp lại, trong mắt một tia lạnh lùng chợt lóe qua.

-Vương gia thứ tội! Vốn là do Tử Tuyết cô nương, nàng….

Lâm ma ma nói còn chưa hết thì ngoài cửa truyền đến một trận những tiếng ồn ào, phút chốc cửa bị đẩy ra, một nữ tử tuyệt mỹ thân bộ y phục màu tím xuất hiện tại cửa.

Thị vệ canh ngoài cửa vẻ mặt sợ hãi nhìn Tiêu Thần Hiên, vội vàng quỳ xuống nói:

-Thuộc hạ đáng chết, không thể ngăn cản được Tử Tuyết cô nương.

Tiêu Thần Hiên phất tay ý bảo hắn lui ra, đợi thị vệ đứng dậy ra ngoài liền đóng cửa lại.

Tử Tuyết trên mặt lộ ý cười,chậm rãi quỳ xuống nói:

-Thiếp tham kiến Vương gia, Vương gia kim an.

Lâu nay nàng không gặp Vương gia, hôm nay nhìn thấy thật không giấu được vui mừng ở trong lòng.

Lúc trước, thân thể nàng mệt mỏi, dạo này thường hay nôn mửa nhiều, sau khi nha hoàn thân cận nhắc nhở nàng mới nhớ tới, hơn một tháng nay nguyệt sự không tới, hoài nghi mời đại phu xem chẩn mới biết được chính mình đang có bầu, hưng phấn đến nỗi mấy đêm không ngủ được, vốn định chờ tin tức sau khi truyền ra ngoài, mẫu bằng tử quý ( mẹ sang vì con), Vương gia nhất định hồi tâm chuyển ý lấy lại được ân sủng nhưng lại chưa từng nghĩ tới Lâm ma ma lại mang đến một chén thốc phá thai.

Vương gia đối với nàng vẫn còn sủng ái, nàng chỉ bất quá bị người hãm hại không cẩn thận xông vào Minh Nguyệt lâu, bị đuổi vào lãnh cung, nàng không phục! Nhất định nàng phải mượn hài từ để được Vương gia sủng ái.

Tiêu Thần Hiên có chút nhíu mày, miệng cười lạnh, thản nhiên nói:

-Lại đây.

Tử Tuyết vẻ mặt thẹn thùng đi đến, trong mắt nhu tình như nước, đột nhiên nghĩ Vương gia có phải hoài nghi hài tử không phải của hắn, vội vàng giải thích:

-Vương gia, Tử Tuyết xin lấy tính mạng ra cam đoan, đứa con trong bụng thiếp tuyệt đối là cốt nhục của Vương gia.

Tiêu Thần Hiên đối với lời nàng nói ra không quan tâm, khóe miệng cười đầy ý vị, bàn tay to ôn nhu xoa bụng nàng:

-Tử Tuyết, ngươi theo Bổn vương bao lâu rồi?

-Hồi bẩm vương gia, đã nửa năm rồi ạ!

Trên khuôn mặt xinh đẹp của Tử Tuyết hiienj lên một chút hy vọng xa vời nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của hắn, tâm nhất thời lạnh lẽo.

-Vậy tính tình bổn vương hẳn ngươi rất rõ ràng?!

Trong mắt Tiêu Thần Hiên lóe ra tia sáng lạnh như băng, kiềm trụ cằm nàng chặt chẽ.

-Vương gia, van cầu ngài cho thiếp sinh hạ hài tử.

Tử Tuyết sắc mặt cứng đờ hoảng sợ quỳ xuống, không ngừng dập đầu, trên trán một mảng xanh tím cũng không dừng.

-Tử Tuyết, Bổn vương sủng ngươi không phải dung túng để ngươi ngỗ nghịch Bổn vương, ngươi không xứng sinh ra con của Bổn vương.

Trong mắt Tiêu Thần Hiên hiện lên vẻ bạo tàn, dùng lời nói tàn nhẫn như băng đả thương người:

-Ngô quản gia, ngươi lấy thuốc phá thai lại đây, nhìn nàng uống xong, nếu nàng không uống dùng biện pháp mạnh bắt nàng uống.

Nghe vậy Tử Tuyết phủ phục đứng lên, ôm lấy chân Tiêu Thần Hiên, đau khổ cầu khẩn:

-Vương gia khai ân! Vương gia, van cầu ngài, thiếp theo ngài lâu như vậy, không được bỏ hài tử!

-Lần trước ngươi xông vào Minh Nguyệt Lâu, Bổn vương đã niệm tình ngày xưa, tha cho ngươi một mạng, ngươi cũng không biết hối cải, giấu diếm tâm cơ cố ý có hài tử, ngươi cho rằng Bổn vương có thể giữ lại ngươi?

Thanh âm của Tiêu Thần Hiên lạnh như băng không có chút độ ấm.

-Vương gia, không được! Đó là cốt nhục của người, vốn là con của người!

Hai tròng mắt Tử Tuyết trừng lớn, nghe ra ý tứ của hắn, nước mắt không kìm được mà rơi xuống, Vương gia đối với phụ nữ, hủy dung phá tương lai thì không nói, còn độc ác đưa đi làm quân kỹ ( kỹ nữ trong quân đội), trọn đời không được sống yên.

-Kéo ra ngoài!

Tiêu Thần Hiên chán ghét đá văng Tử Tuyết ra ngoài, trong mắt hiện lên sự tàn nhẫn sắc bén.