Thật Sự Không Thể Ăn Đuôi Sao?

Chương 28




Chu Kì Nghiêu như thế nào cũng không nghĩ tới hắn chỉ mới rời đi trong chốc lát, ngốc tử này liền cứ như vậy chạy mất? chạy trốn còn chưa tính, thế mà còn chạy tới hang ổ của kẻ trộm, như vậy còn chưa tính, người khác cởi quần áo của hắn, hắn không biết trốn sao? Lúc trước còn nhớ rõ bọn họ là phu phu mới có thể, chỉ chớp mắt ai cũng có thể động tay động chân sao?

Chu Kì Nghiêu cảm thấy có cỗ lửa giận dâng lên, thế mà giờ phút này tay của tên khốn này còn sờ loạn trên người ngốc tử kia.

Thế mà ngốc tử kia còn không biết từ chối, lúc trước Vân Lam Quỳnh thì hắn từ chối, không phải nam nhân  này có gì đặc biệt chứ?

Chỉ một lát như vậy, Chu Kì Nghiêu đã tưởng tượng không ít, càng tưởng tượng hắn cảm thấy ngực càng bị đè ép, một cảm giác phẫn nộ tràn ngập cả lồng ngực khiến hắn muốn nổ tung, hắn cảm thấy mình không thích hợp, nhưng giờ phút này không có cách nào tự hỏi cái gì, chỉ có nhìn chằm chằm một màn trước mặt, ngón tay nắm vào nghe cạch cạch rung động.

Hắn tức ngốc tử này, càng tức tên khốn kia dám can đảm ức hiếp ngốc tử này.

Nhất là khi nhìn thấy ánh sáng phía trên chiếu vào người nam tử này, mặt đối phương vừa vặn bị ánh sáng che nên nhìn không rõ, nhưng cơ thể xích lõa cũng thật rõ ràng, không chỉ có như thế, quần áo trên người ngốc tử cũng đã bị cởi xuống một nửa.

Mới có thời gian ngắn như vậy…..

Động tác của Chu Kì Nghiêu thực hiện trước ý tưởng, trực tiếp nhảy lên đánh về phía nam tử.

Ban đầu nam tử đang bình phục khí huyết đang quay cuồng trong lồng ngực, hắn vận dụng sức mạnh một lần nữa phong ấn lại Long Bạch Bạch, nên tiêu hao quá nhiều, thân thể vốn đã không chống đỡ được, thế nhưng trong nháy mắt, muốn mang Long Bạch Bạch trốn đi, liền cảm nhận được một sức mạnh to lớn đánh về phía hắn, ban đầu hắn cũng không để ý, một người phàm mà thôi.

Nhưng khi một chưởng đánh tới, nháy mắt đánh vào đầu vai hắn, sức mạnh của chưởng phong mang theo hơi thở quen thuộc, đáy mắt nam tử hiện lên kinh ngạc, cũng chính lúc kinh hoảng này, ban đầu Long Bạch Bạch còn ở bên cạnh, nháy mắt đã nằm trong ngực Chu Kì Nghiêu rồi.

Nam tử cũng không quen biết Chu Kì Nghiêu, nhưng lực đạo của chưởng phong vừa rồi làm cho hắn kinh ngạc không thôi, ban đầu còn tưởng rằng người khác đi lầm vào lãnh địa của hắn, nhưng giờ phút này nhớ tới cái gì, liền mạnh mẽ nhìn về phía Long Bạch Bạch.

Người sau còn chưa rõ ràng, nhìn thấy hắn đột nhiên xuất hiện, đáy mắt cũng không có xa lạ, thậm chí cũng không từ chối đối phương ôm lấy thắt lưng, thậm chí còn rất thân thiết.

“Trách không được…..” nam tử thì thào một tiếng, trách không được vừa rồi hắn không tìm thấy hạt châu kia ở trên người Long Bạch Bạch, thì ra lại ở trên người người phàm này.

Tầm mắt nam tử phức tạp  nhìn về phía Long Bạch Bạch, đối phương còn đang ngơ ngác nhìn người đang ôm hắn, như là không rõ đối phương vì sao lại xuất hiện ở đây, đáy mắt cực kỳ sáng.

Ánh sáng này làm cho nam tử nhíu chặt mày, khuôn mặt lạnh lùng cũng trầm xuống dưới, hắn rốt cục hiểu được vì sao năm đó gặp chuyện nhóc con này lại không có long châu hộ thể, không phải là đánh mất long châu, mà là lúc trước hắn đem long châu cho người này?

Trách không được lúc trước lại phản ứng như vậy…..

Nam tử tưởng tượng đúng là người này làm hại Long Bạch Bạch thành như bây giờ, đáy mắt toàn là lãnh ý, thay đổi sự dịu dàng đối với Long Bạch Bạch, cả người đều chìm trong sự lạnh lùng đáng sợ: “Buông hắn ra.”

Chu Kì Nghiêu làm sao sẽ nghe hắn, tuy rằng hắn mất lý trí, cũng may còn nhớ rõ đem người cướp về, giờ phút này nhìn nam tử còn đang nhìn chằm chằm Long Bạch Bạch, hắn liền nhìn qua, liền nhìn thấy quần áo trên người Long Bạch Bạch đã bị cởi một nửa, đang ngửa đầu nhìn hắn, ngửa đầu nhìn hắn, lại nhìn nhìn nam tử, nửa người trên xích lõa liền cứ mở ra như vậy……

Hắn nhanh chóng cởi ngoại bào, đem Long Bạch Bạch bao lại, mang ngốc tử này lui ra phía sau mấy bước, lúc này mới lạnh lùng nhìn vào khuôn mặt tức giận của nam tử kia.

Lúc này Chu Kì Nghiêu mới nhìn rõ mặt của nam tử này, dung mạo cực kỳ nổi bật, giờ phút này nghiêm mặt còn ẩn ẩn tàn ra hơi thở nguy hiểm, hơn nữa nửa người dưới ngâm trong ao không nhìn thấy, một chưởng kia của hắn hình như không có tác dụng gì với đối phương, đó là chiêu thức vài năm nay hắn dựa vào sức mạnh của long châu mà suy nghĩ ra, nếu là người bình thường đã sớm bị đẩy lui mấy bước, nhưng người này không hề có việc gì.

Cánh tay Chu Kì nghiêu nhanh chóng ôm lấy Long Bạch Bạch.

Hắn rốt cục cảm thấy không thích hợp, cũng ý thức được một vấn đề, ngay từ đầu hắn bởi vì miếng vảy rồng kia mà đi Lệ Sơn vì cứ nghĩ đó là người kia, mà nếu không phải, hoặc là Lệ Sơn này có một thứ khác, hắn lại mang theo ngốc tử này tới nơi này không phải là đưa ngốc tử này vào chỗ chết sao?

Lúc này tỉnh táo lại mới nhớ tới ngốc tử này tuy rằng ngốc nhưng cũng không phải tùy tiện đi theo người khác, nhất là hình ảnh lúc trước đối phương cắt quần áo của Long Bạch Bạch hiện lên trong đầu, lửa giận của Chu Kì Nghiêu càng cháy to lên, hay người này căn bản không phải người? nên mới có thể dùng mê thuật mê hoặc ngốc tử này?

So với lúc trước lửa giận của Chu Kì Nghiêu càng thêm tăng lên, bàn đầu còn tưởng rằng đối phương chỉ là người phàm nhìn thấy bộ dạng của ngốc tử này tốt nên muốn chiếm tiện nghi, hắn còn ra tay lưu tình, nhưng nếu không phải hắn cũng không cần phải khách khí.

Chu Kì Nghiêu sắp xếp cho Long Bạch Bạch đứng im một chỗ, liền trực tiếp đánh tới chỗ nam tử.

Nam tử cũng nổi giận, trực tiếp nâng cánh tay lên, không biết đối phương làm cái gì, ánh sáng từ bầu trời dần dần giảm xuống, cả hang động nháy mắt liền tối xuống, một mảnh mở tối căn bản không thấy rõ.

Nơi nơi đều là cát bay đầy trời, bên ngoài tiếng sấm nổ vang, mưa to lại rầm rầm rơi xuống, mà ở trong màn mưa này, xung quanh nam tử giống như một cái lồng, ngăn cản mưa gió, nâng tay lên, lập tức có một dòng khí xoay tròn ở trong tay hắn, mắt nhìn thấy sẽ đánh qua, đột nhiên một cỗ khí huyết lại dâng lên, nam tử nghiêng đầu phun ra một ngụm máu.

Chắc là lúc trước giúp Long Bạch Bạch phong ấn tiêu hao quá nhiều sức mạnh, vừa mới tức giận đã quên thu liễm, lại động khí huyết, lúc này mới nhịn không được phun ra một ngụm máu.

Vừa lúc Long Bạch Bạch đang hiếu kì người tốt sao lại tới đây, một khắc trước hắn còn tò mò vết thương dưới chân không còn, ngay sau đó không đợi nhìn thấy Chu Kì Nghiêu chạy tới đã bị đối phương mang đi.

Hắn vừa muốn nói người tốt lại dùng quần áo bao hắn lại, lúc này hắn thật vất vả từ trong quần áo lộ đầu ra, liền nhìn thấy nam tử cách đó không xa hộc máu liền hoảng sợ: Có phải đại ca ca trị vết thương ở lòng bàn chân cho hắn nên hộc máu? Vừa rồi đại ca ca cũng ói ra…..

Long Bạch Bạch còn tưởng là do mình, liền nhanh chóng chạy qua.

Ban đầu Chu Kì Nghiêu là muốn bắt nghiệp chướng này, kết quả liền nhìn thấy trước mặt xuất hiện một thân ảnh, Long Bạch Bạch trực tiếp vươn cánh tay chắn trước người nam tử kia.

Chu Kì Nghiêu: “…..”

Hắn chỉ cảm thấy lửa giận sau còn cao hơn lửa giận trước, ngực giống như có đá lớn đè lên, làm cho hắn bị đè nén không thoải mái: “Ngươi tránh ra cho trẫm.”

Long Bạch Bạch lắc đầu: “Người tốt ngươi không thể tùy tiện đánh người.”

“Trẫm tùy tiện đánh người?” hắn là đang giúp ngốc tử này trút giận, ngốc tử này thật đúng là ngốc, bị người khác chiếm tiện nghi cũng không biết sao?

Giờ phút này khí huyết của nam tử đã bình phục, ánh mắt nhìn Chu Kì Nghiêu càng trầm hơn, “A Liệt ngươi tránh ra, ta thật sự muốn nhìn xem, hắn có bản lĩnh đánh thắng được ta hay không?”

Chu Kì Nghiêu nghe được xưng hô vô cùng thân thiết kia, ánh mắt càng nguy hiểm: “A Liệt?”

Long Bạch Bạch mờ mịt quay đầu lại: là kêu hắn sao? Hắn gọi là Bạch Bạch.

Dưới một khắc, không đợi Long Bạch Bạch hoàn hồn, lần này Chu Kì Nghiêu trực tiếp mang theo người, bàn tay mang theo gió đánh về phía nam tử, kết quả chưởng này còn chưa đánh ra, một thân ảnh từ trên trời trực tiếp nhảy xuống, một thân áo đen, vai rộng eo hẹp, cánh tay quét ngang ngăn cản, trực tiếp hình thành một kết giới, đỡ một chưởng này của Chu Kì Nghiêu.

Chu Kì Nghiêu nhìn nam tử áo đen đột nhiên xuất hiện, sắc mặt càng thêm đông lại.

Nam tử nhìn thấy nam tử áo đen cũng nhíu mày lại: “Sao lại là ngươi? Ngươi tìm tới như thế nào?”

Lần này nam tử áo đen giương mắt, lãnh đạm liếc mặt nhìn Chu Kì Nghiêu, lộ ra thân thể cường tráng, đôi mắt đen như mực, cũng không có cảm tình gì, hắn xoay người, quỳ gối với nam tử kia, lưng thẳng tắp, tiếng nói lãnh đạm: “Chủ tử.”

Nam tử nhíu mày nhìn hắn, hắn lại nhìn Long Bạch Bạch trong ngực Chu Kì Nghiêu, hắn không tiện lên bờ, rốt cuộc bị hạn chế  hành động, trực tiếp mệnh lệnh: “Mau, cướp A Liệt về trước cho ta.”

Nam tử áo đen cúi đầu: “Vâng.”

Cũng không nói nhiều, trực tiếp đánh tới chỗ Chu Kì Nghiêu.

Khi chưởng phong đánh tới Chu Kì Nghiêu liền đẩy Long Bạch Bạch ra, ngay lập tức hai thân ảnh liền dây dưa một chỗ, đánh đến khó phân thắng bại, bởi vì trong sơn động cực tối, trong lúc nhất thời chỉ nhìn thấy hai đạo ánh sáng cực mờ di chuyển theo hai người.

Long Bạch Bạch không nghĩ một lời không nói liền đã đánh nhau, hắn trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn này, mở to mắt, người bên ngoài thấy không rõ, nhưng hắn thấy rất rõ ràng, nhìn thấy người tốt và nam nhân mặc áo đen kia đánh nhau, Long Bạch Bạch xem xét bên này lại xem xét bên kia, sợ người tốt sẽ chịu  thiệt.

Kết quả liền nhìn thấy nam tử mặc áo đen kia đánh một chưởng lên người người tốt, Long Bạch Bạch ngồi không yên, trực tiếp liền tiến lên, nhảy lên sau lưng nam nhân mặc áo đen kia, cắn lên lỗ tai hắn: “Không được đánh người tốt.”

Kết quả thấy một màn như vậy Chu Kì Nghiêu liền đau đầu, “ngươi xuống dưới cho trẫm!”

Ai cho hắn chạy vào? Hắn có cần mạng nhỏ hay không?

Mà nam tử bên kia thấy một màn như vậy cũng bị dọa rồi, thân mình Long Bạch Bạch hiện giờ làm sao có thể chịu được một chưởng của đối phương: “Chu Viêm, trở về!”

Nam tử áo đen tên Chu Viêm kia lập tức thu tay lại, lắc mình một cái liền trở về bên nam tử, động tác dứt khoát sạch sẽ, rất nghe lời, chính là đứng xong cũng nhịn không được nhìn Long Bạch Bạch một cái, đáy mắt có nghi hoặc.

Chu Kì Nghiêu cũng trực tiếp kéo Long Bạch Bạch về, nhìn hai cái nghiệp chướng không biết là gì, cau mày, trực tiếp mang Long Bạch Bạch rời đi.

Nếu không có Long Bạch Bạch hắn có thể buông tay liều mạng, nhưng có ngốc tử này ở đây, chỉ có thể đè ý niệm kia xuống đem ngốc tử này ra ngoài trước đã.

Chu Viêm muốn đuổi theo, bị nam tử giơ tay ngăn lại, híp mắt nhìn bóng dáng Chu Kì Nghiêu dời đi, trong đầu hiện lên hình ảnh đối phương tiến vào  nhìn thấy bộ dáng của hắn và Long Bạch Bạch, rốt cục hiểu được lúc ấy đối phương hiểu lầm cái gì, nhịn không được càng nhíu chặt mày, có thể tưởng tượng được bộ dạng bao che của Long Bạch Bạch, ý thức được cái gì, nhịn xuống đau đầu xoa xoa lông mày, lại nhìn phương hướng Chu Kì Nghiêu rời đi, nghiến răng nghiến lợi: “Dám ra tay với ta? Người chờ, sau này ngươi sẽ hối hận.”

Dứt lời, cũng không nhìn nam tử áo đen đứng ở một bên hắn, trực tiếp xoay người tiến vào trong nước, chính là đầu vừa vào trong nước cái đuôi màu bạc liền vung nước bắn ra bốn phía, nhanh chóng biến mất không thấy.

Nam tử áo đen cũng thả người nhảy vào trong nước, chỉ là sau khi nhảy xuống nước cũng nhịn không được nhìn phương hướng hai người Chu Kì Nghiêu rời đi, đáy lòng càng thêm nghi hoặc: sao hắn lại cảm thấy tam điện hạ không giống như trước kia?