Thầy Bói Thiên Tài: Trùng Sinh Tiểu Phú Bà Hàng Tỷ

Chương 17: Không tin gặp nạn




Editor+Beta: Khoai Tây Nhỏ's

Ngô Song nghĩ tới nghĩ lui đều không thể giải thích được, cô cũng không thể nói cho bọn họ biết mình có thể nhìn thấy tương lai.

Cô chỉ sợ, cô nói ra bọn họ cũng không tin ngược lại còn nói cô bị điên!

Nhưng nếu không cứu bọn họ Ngô Song lại không đành lòng.

Ngô Song nghĩ chỉ còn cách công kích vào suy nghĩ của lão thái thái, cô tuổi nhỏ sức yếu cũng không thể ngăn cản hai người họ.

“Trần nãi nãi, đối Trần gia gia cháu rất kính trọng nên xin bà tin cháu, cháu tuyệt đối không nói bậy nguyền rủa các người!”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngô Song nghiêm túc liên tục khuyên nhủ: “ Hôm nay bà đừng đi, nếu không nhất định bà sẽ hối hận!”

“Ngươi còn dám nói lung tung, ngươi cho rằng ta không đánh trẻ con sao?” Trần thái thái cơ bản không tin lời nói của Ngô Song.

Trần Hồng Vũ cũng vì vậy mà mất hứng, hắn giận dữ nhìn phía Ngô Song nói: “Nha đầu thối, ngươi thật quá đáng! Coi như ta không dây vào người cũng không nên nói chúng ta như vậy chứ! Nhà chúng ta hôm nào chả ngồi xe đi lại? Hừ.”

“Tiểu Vũ, chúng ta đi, đừng để ý nha đầu này nữa!” Trần thái thái tức giận đến mày liễu dựng ngược, kéo cháu trai bước đi.

Ngô Song nóng nảy đuổi theo sau họ hô vài câu, nhưng cô càng kêu họ càng đi nhanh.

Trên đường có nhiều người, chân lại cô ngắn nên sau một lúc đã không nhìn thấy bọn họ.

Không thấy hai người họ nữa, Ngô Song bất đắc dĩ thở dài : Xem ra kiếp này bọn họ chạy cũng không thoát, cô chỉ hi vọng mấy câu “nguyền rủa” khi nãy có thể làm họ cảnh giác hơn một chút!

Thấy hai bà cháu Trần gia đi tới lập tức có một người trẻ tuổi chào: “Lão phu nhân, thiếu gia, hai người đã trở lại, hai người còn muốn đến chỗ nào nữa không?”

Người trẻ tuổi này chính là tài xế Giang Uy của Trần gia, hắn cung kính ân cần hỏi thăm hai người nhưng lại cảm thấy không khí khác lạ nên vội vàng hỏi: “Lão phu nhân có chuyện gì vậy? Ở trong chợ gặp người không có mắt sao? Người có muốn cháu đi giải quyết không?”

“Không cần, không có chuyện gì nghiêm trọng cả, chỉ là gặp được một người hồ ngôn loạn ngữ. Được rồi, hôm nay không đi dạo nữa chúng ta về nhà!”

Trần thái thái trong lòng cảm thấy không vui, không có tâm trạng đi dạo phố nữa.

Giang Uy không dám hỏi nhiều mà lập tức đi lái xe tới.

Trần thái thái tuy rằng rất tức giận chuyện Ngô Song “nguyền rủa” họ nhưng khi nghe xong bà cảm thấy có chút lo lắng, cho nên khi thấy cháu trai ngồi ở phía trước bà liền cảm thấy không yên lòng cho lắm!

“Tiểu Giang, ngồi trên đó không an toàn phải không?” Lão thái thái nhíu mi hỏi một câu.

Tài xế hoảng sợ nghe vậy tưởng lão thái thái đang chất vấn kỹ thuật lái xe của hắn, vội vàng tỏ thái độ nói: “Lão phu nhân, trên lý thuyết mà nói là như vậy. Nhưng ngài yên tâm, cháu lái ngồi chỗ nào cũng an toàn!”

Trần lão thái thái trong lòng vẫn là có chút lo, bà vẫn nói với cháu trai: “Tiểu Vũ, xuống đây ngồi với bà.”

Trần Hồng Vũ biết bà nội đang lo lắng gì liền liếc một cái nói: “Bà nội, bà còn tin nha đầu thối kia! Nha đầu đó mới mấy tuổi? Nó biết cái gì? Con thích ngồi ở phía trước! Nếu bà lo lắng con cài dây an toàn là được rồi!”

Trần thái thái không lên tiếng, quả thật bà không tin Ngô Song nhưng bị “nguyền rủa” như vậy ai cũng không thấy thoải mái.

Nhưng thấy cháu trai đã thắt dây an toàn nên bà không nói nhiều lời nữa, đỡ phải suy nghĩ nhiều.

Xe vững vàng đi ra ngoài, qua hai con đường cũng không gặp chuyện gì ngoài ý muốn nên Trần thái thái dần an tâm.

Nhưng khi bà vừa mới yên lòng thì đột nhiên phía đối diện có một chiếc xe Bus đi tới!

Cái xe kia đi rất nhanh, xe lay động liên tục như không thể khống chế!

“Tiểu Giang, chú ý!”

Trần thái thái chỉ kịp hô lên một tiếng liền nghe phịch một tiếng, xe Bus phi thẳng về hướng xe của họ.

Tài xế Giang Uy vừa rồi bắt đầu lái xe vẫn rất nghiêm túc nhưng bị lão phu nhân nghi ngờ kỹ thuật lái xe nên hắn sợ bị cho nghỉ việc nên lái xe hết sức chăm chút.

Tình huống khẩn cấp như vậy hắn so lão thái thái phản ứng còn nhanh hơn! Khi nhìn thấy xe bus hắn đã cố tăng tốc để tránh nhưng xe bus đi nhanh quá, hắn đã tận lực né tránh nhưng vẫn bị đụng phải.

Cũng may không bị nghiêm trọng lắm, xe bus chỉ đụng vào đuôi xe của họ, không đụng vào đầu xe.

Dù vậy nhưng bị va chạm mãnh liệt như vậy cũng khiến ba người bị thương.

Trong ba người thì Trần Hồng Vũ bị thương nặng nhất, tuy hắn đã thắt dây an toàn nhưng đầu hắn lại bị gương xe rơi trúng đầu. Mảnh gương vỡ có mấy mảnh đâm vào đầu hắn khiến hắn ngất ngay tại chỗ.

Mà tài xế và lão thái thái lại chỉ bị thương nhẹ, không đáng kể.

Tài xế khi tránh đã gục trên tay lái, tuy hắn bị chấn thương rất khó chịu, hắn chỉ bị chảy máu mũi còn lại đều không bị làm sao.

Trần thái thái bị chấn thương nhưng đều va chạm vào lưng ghế, đệm êm nên may mắn bà không bị làm sao.

Lúc ngã sấp xuống, Trần thái thái bị dọa sợ trong lòng âm thầm hối hận: Nha đầu kia nói không sai. Chẳng lẽ con bé thật sự biết xem tướng? Sớm biết đã tin lời nó nói.

Tài xế cũng không biết chuyện Ngô Song nhắc nhở, xe dừng lại, hắn ngẩng đầu lau máu trên mặt, liền vội vàng xoay người đi xem lão thái thái và thiếu gia.

Nhìn xong, hắn sợ tới mức hồn phi phách tán, tiểu thiếu gia mặt mũi đầy máu đã ngất!

Nếu tiểu thiếu gia ngồi xe của hắn xảy ra chuyện như vậy hắn coi như xong rồi!

Hắn sợ tới mức vội đi xem lão thái thái, thấy lão thái thái không bị làm sao, trong lòng hắn cũng thoáng thở phào nhẹ nhõm một hơi, khẩn chương hỏi: “Lão phu nhân, ngài thế nào? Thiếu gia bị thương hôn mê rồi! Chúng ta nhanh chóng đến bệnh viện thôi. Còn chiếc xe bus kia ngài xử lí như thế nào?”

“Cái gì? Tiểu Vũ bị thương?” Trần thái thái che trán, bà còn chưa bình tĩnh lại được, nghe thấy cháu trai bị hôn mê, bà lập tức đứng lên.

Nhổm dậy thấy mặt cháu trai toàn máu, lão thái thái sợ đến mức nước mắt rơi đầy mặt: “Xe còn lái được không? Nếu lái được nhanh chóng đi đến bệnh viện đi. Đừng quan tâm xe bus kia nữa, nhanh đi bệnh viện. Tai họa này chạy không kịp!”

“Vâng, ngài ngồi chắc.” Tài xế lau máu trên mặt liền chạy xe nhanh tới bệnh viện.

Chuyện nguy hiểm này, Ngô Song sớm đoán được nhưng lời của cô họ không nghe a~

Lúc này Ngô Song đã không còn ở đó nữa mà về công viên đợi mẹ. Cô nghĩ rất nhanh sẽ trở lại nên chờ ở bên đó.

Quả nhiên không tới mấy phút, Lưu Hướng Tuyết liền lái xe đến.

Thấy mẹ thoải mái, Ngô Song nghênh đón: “Mẹ làm xong rồi ạ?”

“Ừ, mọi chuyện rất thuận lợi.”Lưu Hướng Tuyết cười híp mắt ôm con gái ngồi lên xe: “Đi thôi, chúng ta đi tìm nhà!”

Lúc này ở thị trấn nhỏ chưa có nhà chung cư cho nên bình thường nông dân chuyển vào đây đều là mua nhà của người ở đây.

Mua nhà như vậy tấc nhiên có tốt có xấu nhưng người bán tương đối chất phác, bán phòng không chào giá vì chủ cũng từng buôn bán như thế.

Ngô Song ở nhà nói cho mẹ biết tương lai của trấn nên muốn mua nhà gần công viên.

Đừng nhìn nơi này cách thành phố có chút xa nhưng về sau nơi này chính là nơi phồn hoa nhất huyện Phượng Vĩ.

Hai mẹ con đi xem nhà dọc công viên, lúc này chưa có bất động sản nên đa số người mua nhà, thuê phòng đều do bản thân tự lực cánh sinh hoặc do người quen giới thiệu.

Hai người không có người quen giới thiệu, chỉ có thể tự mình tìm.

Hai mẹ con lái xe mới vừa đi mấy chục mét thì thấy một tờ giấy đỏ thông báo bán nhà. Trên giấy có ghi địa chỉ và cả điện thoại còn giới thiệu sơ qua về nhà nữa.

Ngô Song nhìn số điện thoại kia đột nhiên nhớ tới cái gì đó vội giữ chặt tay mẹ nói: “Mẹ, lần trước Trần gia gia đưa chúng ta tấm danh thiếp kia, mẹ có cầm ở đây không?”

“Con tìm danh thiếp làm gì? Chẳng lẽ hôm nay con thấy bảo bối muốn bán cho lão bá kia sao? Vừa này ở công viên con không nghe lời mẹ nói sao?”

Lưu Hướng Tuyết nghi ngờ nhìn con gái nhỏ, lắc đầu nói: “Danh thiếp mẹ để trong nhà, mẹ sợ làm hư thiếp nên không mang theo?”

“Không mang a…Thôi, không có việc gì, con chỉ hỏi một chút thôi.”

Ngô Song có chút tiếc nuối, cô định gọi cho Trần gia gia nhắc nhở một câu nhưng không có số điện thoại, đành thôi vậy.

“Dự báo” kia quá nguy hiểm, cô cũng không muốn nói cho mẹ nghe, đỡ để mẹ phải lo lắng.

Đã như vậy Ngô Song cũng không nghĩ nhiều nữa, tiếp tục theo mẹ đi xem nhà.

Cô chỉ thấy hơi tiếc nhưng ở một nơi khác trong bệnh viện, Trần thái thái đã hối hận khóc lóc nức nở.

Vừa rồi khi đưa Trần Hồng Vũ vào phòng cấp cứu bác sĩ cũng lắc đầu, có một một mảnh thủy tinh đâm vào động mạch chủ, hiện tại lại mất quá nhiều máu chỉ sợ khó cứu.

Trần thái thái nghe xong lời bác sĩ nói thì ngất luôn tại chỗ.

Khi người Trần gia chạy tới không chỉ thấy Hồng Vũ trong phòng cấp cứu mà còn cả Trần thái thái đang nằm trên giường bệnh.

Vừa thấy người nhà đi vào Trần thái thái lại khóc: “Đều tại hại Tiểu Vũ. Nếu Tiểu Vũ có chuyện gì ta cũng không muốn sống nữa.”

“Mẹ, làm sao mẹ là người hại Tiểu Vũ được? Mẹ đừng nghĩ quá nhiều, Tiểu Vũ nhất định sẽ không bị làm sao đâu!” Trần Cao Phong thấy mẹ thương tâm như vậy, sốt ruột trong lòng cũng từ từ bị đè xuống mà đi an ủi mẹ mình.

Trần lão thái thái khóc rống hướng nhi tử lắc đầu hối hận: “Phong Tử a, không thể trách Tiểu Giang, đều trách ta không nên để Tiểu Vũ ngồi xe! Ta hối hận, ta không nghe nha đầu kia nói!”

Trần Cao Phong nghe không hiểu, Trần Viễn Kiều nghe vậy cũng có chút mơ hồ: chẳng lẽ lão bà vì quá thương tâm nên nói loạn?

Hắn bảo con trai lui ra phía sau tự mình ngồi bên giường an ủi: “Lão bà, ngươi nói nha đầu gì? Chuyện này là ngoài ý muốn, ngươi không nên suy nghĩ quá nhiều, Tiểu Vũ nhất định không sao nên ngươi cũng sẽ không sao đâu.”

“Không, không phải ngoài ý muốn, đều là ta không tốt!” Trần thái thái hoàn toàn tự trách mình, khóc lóc với lão chồng: “Lão già, gặp chuyện không may này đã có một tiểu nha đầu nói cho ta biết hôm nay không nên ngồi xe hơi bằng không nhất định có huyết tai ương. Ta không tin liền xảy ra chuyện. Cho nên ta hại Tiểu Vũ rồi!”

Lần này người Trần gia đều hiểu đã có chuyện gì, Trần Cao Phong không tự chủ được thầm oán một câu: “ Mẹ nếu đã có chuyện như vậy, sao mẹ không kiêng kỵ một chút? Không phải bình thường mẹ hay đi thắp hương bái Phật sao? Sao hôm nay lại không tin người khác nói?”

Nghe con trai thầm oán, Trần thái thái càng ân hận nhất thời lại khóc rống lên.

Trần Viễn Kiều hung hăng trừng mắt con trai, hắn sẽ không trách mắng vợ nhưng nếu hôm nay nhà bọn họ có kiếp nạn này, vậy thì phải nhanh tìm người giải hạn nếu không cháu trai ông phải làm như thế nào?

Bởi vậy Trận Viễn Kiền trấn định lại hỏi: “Lão bà, ngươi nói xem tiểu nha đầu kia trông như thế nào? Gặp ở đâu? Tên là gì? Tiểu Vũ bây giờ nguy kịch sớm tối, nếu quả thật chúng ta có tai phải tìm người phá kiếp thôi!”

Xin cảm ơn các nàng đã ủng hộ + comment nhiệt tình.