Thầy Giáo Hắc Ám

Chương 30: Càng muốn quên sẽ càng nhớ




"Cuộc đời vô thường, có lúc bạn nghĩ bạn sẽ quên được một người, bạn nghĩ bạn sẽ không nhớ họ nữa chỉ cần như vậy chắc chắn mọi chuyện rồi sẽ qua. Nhưng bạn đã lầm, thật ra bạn chỉ là không tiếp tục nghĩ đến họ, cố gắng phớt lờ họ... bạn chỉ đang trốn tránh mà thôi. Họ vẫn luôn ở đó, ở trong sâu thẳm trong trái tim bạn. Bạn càng muốn quên... bạn sẽ càng nhớ."

Hơn một tiếng đồng hồ trôi qua, đã gần mười giờ đêm rồi. Sau khi biết được địa chỉ nhà của An Di thì Ngôn Hoa chần chừ mãi mới khởi động xe lao đi vun vút.

Vinh Hy sau khi biết tin An Di một mình đến Anh cùng tên tiểu tử Du Thăng thì cũng có phần lo lắng cho nên sau khi hoàn thành công việc anh liền lên máy bay đến thẳng Anh. Vừa đến nhà ruột gan anh cũng đều xáo lẫn cả lên khi biết tin tức của An Di. Anh vận động tất cả vệ sĩ, người làm như muốn lật tung cả thành London, một mình anh lái xe điên cuồng tìm kiếm từng ngóc ngách từ Frank"s. Quay trở về dinh thự thì đã là mười giờ hơn. Vừa xuống xe cũng đúng lúc Vinh Hy nhìn thấy một chiếc Lincoln trong bóng đêm trờ tới rồi dừng lại trước cửa. Ánh mắt tinh tường sau khi lướt qua anh liền biết được trong xe là ai. Không một chút suy nghĩ anh chạy đến giáng ngay cho người vừa bước xuống xe mấy cú đấm liên tiếp. Người ấy tuyệt nhiên không chống trả cứ để Vinh Hy mặc sức vung những đòn cay nghiệt vào mặt mình. Sau khi cảm thấy người trước mặt đã không còn trụ vững nữa Vinh Hy liền kéo hắn vào một góc tối, nghiến răng kèn kẹt cảnh báo. Bộ dạng hung tợn của anh lúc này dường như có thể giết người bất cứ lúc nào.

"Tao đã từng nói với mày tránh xa cô ấy ra mày quên à, mày có tư cách gì đụng vào cô ấy" - Vinh Hy giận dữ quát.

"Hừ... nếu hôm nay tôi không đụng vào cô ấy thì có lẽ bây giờ cô ấy đang nằm trên giường một thằng Tây thối tha nào đấy rồi. Không biết uống rượu lại chạy đến quán bar một mình?" - Ngôn Hoa nhếch môi.

"Mày... câm miệng. Tại sao mày lại theo cô ấy đến đây? Không phải tao đã dặn dò mày tự giữ cái mạng chó của mày sao? Muốn nhanh chóng đoàn tụ ông bà tao sẽ toại nguyện cho mày"

"Theo cô ấy đến đây? Nực cười, cậu nói xem lí do là gì?" - Ngôn Hoa nói giọng chế giễu.

"Thằng khốn, tốt nhất là từ bây giờ mày nên tránh xa cô ấy một chút. Nếu để tao thấy mày một lần nữa xuất hiện ở cạnh An Di thì tao không đảm bảo mày còn có cái gọi là "ngày mai" đâu" - Vinh Hy thẳng thừng đe doạ.

"Cứ tự nhiên... nếu cậu có thể, cậu quản được chuyện tôi đi đâu à?" - Ngôn Hoa thách thức.

"Thằng chó mày tưởng tao không dám à? Tao nói cho mày biết An Di đã có hôn ước đường hoàng, mày vốn không có tư cách mơ tưởng tới cô ấy, tao nghĩ là mày cũng có lòng tự trọng chứ?"

"Hừ... mày không cần phải lo"

Ngôn Hoa đứng dậy một mạch đi tới định mở cửa xe đã bị Vinh Hy hất tay ra lườm anh một phát rồi bế An Di vào thẳng trong nhà. Ngôn Hoa cười nhạt rồi lên xe nhấn ga đi mất.

"Tạm biệt em... hạnh phúc nhé"

_______________

An Di đang mơ màng chợt tỉnh giấc... đêm qua cô mơ, một giấc mơ rất ngọt ngào. Ngôn Hoa thầy ấy nói yêu cô, thầy còn hôn cô... rất lâu, rất ấm áp, rất chân thực, gương mặt ấy, đôi môi ấy, mùi hương ấy... Giấc mơ vụt tắt trong khoảnh khắc cô nhận ra mình đang nằm ở trong chính căn phòng quen thuộc của mình. Trên môi gượng cười, một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống. Cô lại một lần nữa mơ thấy thầy... Nhưng không, mùi hoắc hương ấy vẫn nhẹ nhàng mân mê tâm trí cô, quay sang góc giường An Di liền nhìn thấy chiếc áo vest, cô tham lam kéo đến vùi mặt mình vào đấy như muốn lưu luyến chút mùi hương quen thuộc, đây có phải là giấc mơ không? Có phải là ảo giác không?

"Em dậy rồi à? Đã tỉnh hẳn chưa? Anh lấy cháo cho em ăn" - Giọng nói của Vinh Hy khiến An Di bừng tỉnh.

"Anh Vinh Hy... em... hôm qua?" - An Di ngẩn người không thể nhớ được gì.

"Ừ hôm qua Gia Ân không biết em dễ say như vậy cho nên mới cho em uống cocktail" - Vinh Hy bước tới xoa xoa đầu cô.

"Nhưng mà... là anh đưa em về?" - An Di vẫn thấy khó hiểu, hình như có gì đó không đúng lắm nhưng cô lại không thể nhớ.

"Không anh thì còn ai? Tha cho em một lần sau này đừng có hậu đậu như vậy, anh không thể lúc nào cũng ở bên cạnh em được, biết chưa?" - Vinh Hy sốc cô ngồi dậy.

"Em... nhưng... áo vest này?" - An Di chỉ về chiếc áo.

"Là của anh" - Nói rồi Vinh Hy nhanh chóng chộp lấy chiếc áo ấy, mặt mày hơi nhăn nhó.

"Nhưng mà..." - An Di vẫn cố chấp.

"Không nhưng nhị gì hết, mau đi đánh răng rửa mặt rồi xuống ăn sáng đi, Gia Ân và Du Thăng đợi em bên dưới" - Vinh Hy cầm chiếc áo quay đi. An Di lủi thủi ngồi dậy, trong đầu cô là một mảng rối ren.

______________

"Gia Ân cậu nói cho tớ biết rốt cục thì hôm qua tớ làm sao? Đầu óc như tơ vò tớ chẳng nhớ gì" - An Di khẽ thì thầm vào tai Gia Ân.

"Ừ... hôm qua... ừ thì hôm qua cậu và tớ đi bar, tớ còn tưởng cậu uống cocktail được cho nên mới gọi Negroni cho cậu, là cái loại có pha rượu gin đó, mà tớ cũng thật là... Haizzz... tớ không nhận ra cậu say cho nên mới bỏ cậu lại định đi gặp bạn một lúc rồi quay lại... nào ngờ..." - Gia Ân cứ ngập ngừng, đêm hôm qua chứng kiến tên đàn ông nào đó bị Vinh Hy đập cho một trận rồi Vinh Hy còn dặn dò cô không được kể gì cho An Di khiến cô vô cùng khó xử, thật sự Gia Ân không muốn lừa dối An Di chút nào.

"Nào ngờ cái gì cậu đừng có như vậy tớ chết mất" - An Di gấp gáp.

"Được được, nào ngờ khi tớ quay lại anh Vinh Hy đã đón cậu về rồi"

"Chỉ có như vậy?" - An Di bán tín bán nghi.

"Ừm... chỉ có như vậy. Mà thôi cậu đừng thắc mắc chuyện hôm qua làm gì. Tớ nghe Du Thăng cậu ta bảo năm sau cậu lại về Anh học à?" - Gia Ân vội đổi chủ đề.

"Ừ, chắc là vậy" - An Di buồn rầu.

"Vậy thì tốt rồi, chúng ta lại có thể ở bên nhau" - Gia Ân mừng rỡ.

"Cả tớ nữa" - Du Thăng khoái chí chen vào.

"Ừ" - An Di gượng cười, ánh mắt nhìn đi xa xăm. Được rồi, bị luỵ như vậy cũng đủ rồi, đến lúc phải tập quên thôi. Một khởi đầu mới, sẽ không đau buồn nữa, không nhung nhớ nữa, không yêu thương nữa.

______________

Ngôn Hoa đêm trước vốn đã định nhất quyết buông bỏ tất cả để đến với cô, đến với người con gái anh hằng yêu thương. Thế nhưng hiện thực tàn nhẫn đã dập tắt niềm vui ngắn ngủi của anh. Cô đã có hôn ước, cô vốn từ đầu đến cuối không hề thuộc về anh, anh không xứng đáng, không có tư cách gì được ở bên cô, anh không thể tước đoạt hạnh phúc cả đời cô. Anh vốn không phải người sẽ mang hạnh phúc đến cho cô, mãi mãi không phải là anh. Cuối cùng anh cũng quyết định, rốt cục cũng không thể tiếp tục để cô yêu anh, không thể cứ vô tình gặp cô như vậy. Anh sẽ đi xa một chút, để cô quên anh, để cô đừng tiếp tục yêu anh. Không có nếu như cũng không có vô tình... họ sẽ không gặp lại nhau. Sẽ dần quên đi sự hiện diện của nhau... anh đã nghĩ như vậy. Không cần phải tiếp tục ở lại đây, anh không chút luyến tiếc trở lại Mỹ đến Harvard làm giảng viên, anh đi... đi rất xa cô.

_______________

Cuộc đời vô thường, có lúc bạn nghĩ bạn sẽ quên được một người, bạn nghĩ bạn sẽ không nhớ họ nữa chỉ cần như vậy chắc chắn mọi chuyện rồi sẽ qua. Nhưng bạn đã lầm, thật ra bạn chỉ là không tiếp tục nghĩ đến họ, cố gắng phớt lờ họ... bạn chỉ đang trốn tránh mà thôi. Họ vẫn luôn ở đó, ở trong sâu thẳm trong trái tim bạn. Bạn càng muốn quên... bạn sẽ càng nhớ.

Đúng vậy, đã bẵng đi một năm rồi nhưng mỗi tối trước khi ngủ An Di đều vô thức vân vê hạt châu hình giọt nước mắt trên cổ mình, không ngừng nhớ về hình bóng ai đó. Còn anh thì sao? Chuỗi hạt mắt mèo ấy luôn ở trên tay anh nhắc nhở anh về tình cảm của ai đó, bức vẽ tinh nghịch trẻ con ấy luôn đặt trong khung ảnh ở trên bàn làm việc của anh, gương mặt xinh đẹp ấy... vẫn luôn hiện diện trong mỗi giấc mơ của anh.

_______________

Còn một tháng nữa trước kì thi đại học. An Di bận tối mặt tối mày lo ôn tập lại còn đang rối trí việc chọn trường thi. Cô gái xinh đẹp ngày nào được mệnh danh là "tiểu mỹ nhân" giờ đã trổ mã trở thành một thiếu nữ thuần khiết, rạng rỡ như một nữ thần. Cô khiến cánh đàn ông không ngừng mơ ước và khát khao một sự chinh phục trong tình yêu. Du Thăng bây giờ cũng vô cùng hút mắt với diện mạo đẹp trai pha lẫn chút trẻ con nhưng lại quyến rũ của mình. Càng ngày cậu càng đẩy nhanh tiến độ theo đuổi An Di, người ngoài không biết còn tưởng cậu mặt dày đeo bám An Di. Ai nấy đều tác hợp cho cặp đôi này, người lớn thì nôn nóng xúc tiến còn bạn bè xung quanh cũng đều hết sức ngưỡng mộ. Chỉ có Du Thăng biết được rằng để An Di mở lòng với cậu hơn, tiếp nhận cậu hơn như lúc này cậu đã phải kiên nhẫn, cố gắng đến nhường nào, tuy rằng cậu biết mình không hoàn toàn nắm chắc được trái tim An Di nhưng cô ấy từ lâu đã trở nên thâm trầm dè dặt như vậy, cô không phủ nhận tình cảm của cậu nữa cũng không cự tuyệt sự theo đuổi của cậu nữa nhưng cô lại chưa một lần thẳng thắn chấp nhận tình cảm của cậu, cũng chưa một lần chính thức đón nhận sự theo đuổi của cậu. Nhưng Du Thăng hoàn toàn không thấy việc này có gì đáng phải lo, sớm muộn gì An Di cô ấy cũng là của cậu. Chắc chắn là như vậy.

An Di vì việc học cũng không có thời gian lo nghĩ nhiều, ngay cả những lần về thăm nhà cũng dần thưa thớt, mãi đến một ngày khi cô nói chuyện điện thoại với An Hạo mới hay tin ông đã nằm viện cả tháng trời rồi, mọi người ai nấy đều lo lắng cho việc thi cử của cô cho nên mới giấu không cho cô biết. An Di hối hận vô cùng vì sự vô tâm của mình, nếu như hôm nay không nhờ An Hạo lỡ miệng nói ra không biết đến khi nào cô mới có thể biết. Vừa giận mọi người vừa giận bản thân, lại thêm vô cùng lo lắng cho ông cho nên An Di tức tốc ngồi máy bay đêm trở về. Du Thăng cậu ta hôm sau đến tìm không thấy An Di cũng cuống cuồng dò hỏi mọi người, biết sự việc cậu cũng nhanh chóng thu xếp đến sau An Di.

____________

Thành phố D một ngày cuối đông rét lạnh, cơn mưa lạnh lẽo rả rít ngoài kia vừa qua đã hong mát cả đất trời nhưng không khí trong phòng bệnh của An lão gia vô cùng nặng nề u uất, bệnh tim của ông gần đây trở nặng, mọi người lại e sợ sức khoẻ của ông rất yếu không thể tiếp nhận phẫu thuật nên cứ chần chừ mãi chưa thể quyết định. An Di vừa xuống máy bay đã chạy ngay đến đây. Mọi người đều đã mệt mỏi ra về chỉ còn An lão phu nhân vẫn thẫn thờ ngồi bên giường bệnh tay nắm chặt tay người chồng ốm yếu đang nhắm nghiền mắt ở trên giường bệnh và Vinh Hy cũng ngồi thấp thỏm cạnh bên lo lắng cho cả hai người. Lão phu nhân từ lúc lão gia lâm bệnh thì không hề rời khỏi bệnh viện, ai nấy cũng đều lo lắng nhưng khuyên ngăn cỡ nào bà vẫn không về nhà nghỉ, chỉ đành để bà ở lại bên cạnh ông. An Di nhìn thấy bóng dáng mệt mỏi của bà thì không khỏi đau lòng, cô vụt chạy đến ôm lấy bà oà lên khóc, bao nhiêu nhớ nhung lo lắng lấp đầy bằng nước mắt. Bà là người mà đáng ra cần được an ủi lại đang ôm ấp vỗ về An Di, cô dụi dụi mắt một tay nắm lấy tay ông, tay còn lại vẫn không buông mà tiếp tục ôm bà rối rít xin lỗi. Nhìn An Di chìm trong nước mắt Vinh Hy không thể nào chịu đựng được đành phải đứng dậy bước ra ban công rít một hơi thuốc dài, người con gái mà anh yêu thương hết mực đang rất cần một bàn tay an ủi chở che thì anh lại vô dụng trốn chạy ra đây, anh hận chính bản thân mình không thể làm được gì cho cô, ngay cả một cái ôm, một câu yêu thương cũng khó lòng mà nói ra... Nhưng bây giờ cô đã quay về, việc anh cần làm nhất chính là ngăn cản cô gặp lại một người... bác sĩ điều trị của An lão gia - Ngôn Hoa. Đó mới là việc quan trọng nhất.

Một tháng trước Ngôn Hoa đang lúc ở trên giảng đường tại Harvard thì nhận được tin giáo sư An vừa phải nhập viện vì bệnh tim tái phát. Không cần suy nghĩ anh đã lập tức đến thành phố D ngay, còn nhất định mình sẽ là bác sĩ điều trị cho ông. Khỏi phải nói, giám đốc bệnh viện đã nhanh chóng đồng ý. Bác sĩ tài giỏi tiếng tăm lừng lẫy lại một lần nữa vì bệnh nhân mà đến đây, lần trước chỉ một ca phẫu thuật vang dội của anh đã nâng danh tiếng của bệnh viện lên không ít mà lần này bệnh nhân lại là giáo sư có tiếng khắp cả nước cho nên giám đốc không dại gì mà từ chối đề nghị của Ngôn Hoa. Trước đó An tổng cũng đã có ý định đưa An lão gia ra nước ngoài điều trị nhưng ngại vì tình trạng của ông không thể ngồi máy bay cho nên nhất quyết đưa bác sĩ chuyên khoa từ nước ngoài do chính mình mời đến, nào ngờ người bác sĩ đó lại là sư đệ của Ngôn Hoa, chuyên ngành và y thuật dầu sao cũng không thể qua được sư huynh của mình nên sau khi tiếp nhận thì biết rằng Ngôn Hoa cũng vì bệnh nhân này mà đến nên đã ra sức thoái thác, An tổng khi nghe vị bác sĩ đó giới thiệu lại cũng vô cùng hài lòng về sư huynh của anh, ông lúc này không còn tâm trạng truy xét việc anh ta là ai liền đồng ý để Ngôn Hoa tiếp nhận điều trị cho ba mình. Cũng vì tình hình An thị cũng đang vào dịp cuối năm, công việc chất cao như núi, chỉ việc phải đi đi lại lại giữa công ty và bệnh viện đã khiến ông đau cả đầu. Vốn rằng An tổng không còn nhớ việc trước đây đã từng cho điều tra về Ngôn Hoa một lần lúc anh dạy kèm cho An Di, thực chất do thông tin đáng tin cậy vả lại chỉ nhìn lướt qua hình của anh một lần nên ông cũng khó mà nhớ ra. Mấy lần trao đổi bệnh án nhìn Ngôn Hoa ông cũng nhớ man mán gì đó nhưng lại không có hơi sức đâu nghĩ nhiều đến chuyện này.

An lão gia thì khác, vừa biết việc Ngôn Hoa sẽ là bác sĩ điều trị cho mình tâm trạng ông rất vui, ông tin tưởng anh, tin tưởng con người anh, tin tưởng tài năng và phẩm hạnh của anh. Cũng vì tình cảm không tên lập lờ như tình bạn cách biệt tuổi tác ấy khiến ông thêm phần tín nhiệm anh, giao phó bệnh tình của mình cho anh.

Duy nhất chỉ có một người - Vinh Hy luôn đề phòng Ngôn Hoa. Anh đã hết lần này đến lần khác cảnh báo Ngôn Hoa nhưng hắn ta hết vây lấy An Di khiến cho cô yêu hắn rồi lại đến An lão gia và An tổng cũng tin tưởng hắn hết mực. Anh đã nghi ngờ ý đồ của hắn từ lần đầu tiên hắn lao đầu vào xe anh cho đến khi hắn âm thầm liên lạc với An Di lúc ở bệnh viện, hắn theo An Di đến thành phố D còn trở thành thầy giáo của cô, hắn thậm chí còn theo cô trở về Anh rồi một đêm nào đó đem cô biến mất hết mấy tiếng đồng hồ. Vinh Hy âm thầm điều tra thông tin về hắn nhưng lại vô cùng hiếm hoi và bí ẩn, chỉ có thể biết được thân thế và lai lịch của hắn chứ không tài nào biết được những gì diễn ra đằng sau hắn, bao gồm cả gia đình và thế lực có thể một tay nắm hết những phương tiện truyền thông và thông tin đại chúng. Tên này vô cùng khó lường và nguy hiểm, anh không biết được mục đích tiếp cận An gia của hắn là gì nhưng thật khâm phục tài năng và thủ đoạn tiếp cận của hắn, chỉ là anh vẫn luôn vô cùng cảnh giác, nhất là hiện giờ, An Di đã trở lại đây.

______________