Thầy Giáo Yêu Nghiệt

Chương 34: Anh, đã thay đổi




Bốn năm sau

Anh đứng ngoài bang công hút thuốc, anh rít điếu thuốc một hơi dài rồi nhẹ nhàng nhả ra từng vòng khói trắng. Làn khói bay lượn lờ trước mặt anh rồi tan biến vào hư vô. Bốn năm,khoảng thời gian không dài nhưng đủ làm cho anh nguôi ngoai phần nào về cô. Anh khẽ cười giễu cợt, suốt mấy năm qua, anh chưa bao giờ mà không nhớ về cô.

Đôi mắt sâu thẳm của cô giờ chỉ còn là kí ức. Hôm nay trời mưa, không khí ảm đạm như ngày hôm đó, ngày cô qua đời. Nếu cô còn sống thì giờ đây cô đã là một cô gái hai mươi hai. Cô sẽ như một con chim nhỏ tung tăng vui đùa.

“Ba ba” giọng trẻ con vang lên, một đứa bé gái đáng yêu đang chập chững đi đến bên anh. Anh tiến lại, cúi người bế nó lên. Cô bé mặt chiếc váy xòe công chúa trông cực kì đáng yêu. Đứa bé đã gần ba tuổi.

“Mẹ đâu? Sao con lại lên đây?” Đứa bé không nói gì, chỉ gục đầu vào vai anh mà đùa giỡn với sợi dây chuyền anh đeo trên cô. Anh nhìn ra cửa, một cô gái dáng người thanh tao bước vào, người vận chiếc đầm dài màu trắng, tóc xõa ngang vai.

Mai Mai lại gần Hạo Khang, cô bế đứa bé từ tay anh. Đứa trẻ này thật sự tìm một điểm giống Hạo Khang cũng thật khó, nó giống cô y đúc.

“Em định dẫn con về phòng, vừa lơ ra thì nó chạy đến tìm anh.” Mai Mai nói, Hạo Khang chỉ “Ừ” nhẹ một tiếng cho qua. Đối với cô, anh không có tình yêu. Đó chỉ là trách nhiệm.

Anh cũng chẳng nhớ gì vào đêm đó, anh từ Italy trở về nước, ăn mừng cũng vài người bạn. Sau đó anh về nhà, anh thấy có một người dìu anh lên phòng, rất giống Dạ Nguyệt nhưng anh nhận ra cô gái đó giống Hà Nhã nhiều hơn. Anh xua đi ý nghĩ đó, rồi anh nghe tiếng Dạ Nguyệt và sau đó...hết chuyện. Sáng hôm sau, anh thấy Mai Mai nằm kế mình, lại như đêm hôm đó. Nhưng lần này anh không hoảng loạn nữa, anh chỉ xem cô như gái gọi, anh móc vài tờ tiền cho cô.

Thế nhưng mọi chuyện không kết thúc, tháng sau cô nói với anh là cô có thai. Anh lúc đầu không tin nhưng cô đưa ra giấy xét nghiệm. Và rồi là đàn ông, anh phải chịu trách nhiệm về việc mình làm. Anh không hiểu sao đứa trẻ này anh không hề trông chờ như lúc Dạ Nguyệt mang thai. Lúc nghe tin Dạ Nguyệt mang thai, anh đã nhảy cẩn lên vì vui sướng nhưng khi Mai Mai nói cùng một điều với Dạ Nguyệt thì anh chỉ lãnh đạm “Ừ“.

***

“Anh à, em có chuyện muốn nói!” Hạo Khang đang ngồi trên giường, Mai Mai sấy tóc bỗng lên tiếng. Anh vẫn không dừng công việc lại.

“Nói đi!”

“Em cũng không biết nói sao nữa.” Mai Mai đi lại ngồi trước mặt anh.

“Vậy thì cô đừng có nói nữa!” Anh bỗng dưng lớn tiếng với cô. Mai Mai không giấu được vẻ sợ hãi. Anh thay đổi hẳn, từ ngày Dạ Nguyệt mất anh liền trở nên cáu gắt, khó chịu. Anh mất đi sự dịu dàng lúc trước. Anh lấy một tay che mắt, thở hắt một hơi. “Được rồi, bình tĩnh, cô nói đi, tôi nghe!”

“Con cũng đã lớn, nó cũng sắp đi mẫu giáo rồi nên...”

“Nếu là chuyện sinh con thì cô đừng nói nữa. Kể từ ngày hôm đó đến nay, đối với cô tôi không hứng thú.” Anh buông lời cay đắng, Mai Mai lắc đầu mỉm cười.

“Không, không phải là chuyện đó. Chuyện em muốn nhắc đến là kết hôn. Em muốn có danh phận đàng hoàng.” Cô nói, tay nắm lấy tay Hạo Khang. Anh rút tay lại.

“Vậy à? Cô muốn gì tôi cũng cho được, trừ hai thứ. Một là đứa con, hai là danh phận. Xin lỗi, hai thứ đó nó chỉ dành cho Dạ Nguyệt!” Anh đứng lên bỏ đi, Mai Mai bị lời nói anh tổn thương đến chảy cả nước mắt.

“Dạ Nguyệt? Lúc nào anh cũng chỉ có Dạ Nguyệt. Cô ta chẳng phải chết rồi sao?” Hạo Khang dừng lại, anh buông tay khỏi tay nắm cửa. Xoay người anh nhìn cô.

“Cô thì biết gì? Cô nên cảm thấy mình may mắn khi tôi giữ cô bên cạnh. Nếu tôi một cước đá văng cô ra khỏi nhà thì cô cũng chẳng làm được gì tôi. Hiểu chưa?” Anh nhếch mép cười, cô gái này thật quá ngây thơ.

“Vậy tại sao anh không làm thế?” Cô ngước đôi mắt đầy nước nhìn anh.

“Vì tôi không muốn mang tiếng có con rơi!” Anh nói xong thì bỏ đi, để lại mình cô trong phòng. Cô hận Dạ Nguyệt, cô cứ nghĩ mình đã thắng nhưng không, cô luôn bại, cô luôn bại dưới tay Dạ Nguyệt.

“Sao cô chết rồi mà anh ta luôn nghĩ về cô vậy Dạ Nguyệt?” Mai Mai cầm bức ảnh của Dạ Nguyệt lên mà đâm nát.

***

“Soraffina, em xong chưa đấy? Em làm chúng ta muộn đó, em phải đến sớm nhất mới phải, bọn họ mời em đến để đánh giá bộ sưu tập này mà.” Hàn Luân chóng tay trên chiếc bàn đầy những mẫu thiết kế của Soraffina.

“Hàn Luân, được rồi, anh đeo dùm em xem nào!” Soraffina đưa hai chiếc bông tai cho anh, Hàn Luân cười, đeo dùm cô.

Chiếc váy dạ hội màu bê làm tôn lên nước da trắng ngần của cô, đôi môi đỏ ma mị cùng cặp mắt quyến rũ thu hút mọi ánh nhìn. Mái tóc nâu uốn xoăn xõa dài, một phong cách mà không có nhà thiết kế nào có được.

“Em đẹp lắm!” Hàn Luân khẽ thù thì vào tai Soraffina. Cô không lấy câu này làm bất ngờ, ngày anh khen cô không biết bao nhiêu lần.

“Em biết!” Cô nói, mặt Hàn Luân xụ xuống trông rất buồn cười. “Đi thôi, không phải anh nói trễ rồi sao?” Soraffina kéo tay anh. Hàn Luân lại mỉm cười đi theo, anh cứ như một đứa trẻ. Buồn đó lại vui đó.

***

Buổi thời trang bảy giờ mới bắt đầu, thành phố Pari thật xinh đẹp, nó cứ như là truyện cổ tích, đầy những sắc màu. Hàn Luân dẫn cô vào đại sảnh, các phóng viên liền vây đến phỏng vấn, chụp ảnh cô. Làm sao bọn họ có thể bỏ qua một cơ hội tốt như vậy, Soraffina là một nhà thiết kế nổi tiếng với nhiều ý tưởng táo bạo. Tuy chỉ hai mươi hai tuổi nhưng tên tuổi của cô vươn xa quốc tế. Sự nghiệp cô thành công như vậy một phần nhờ Hàn Luân. Anh đã giúp cô rất nhiều.

Hàn Luân lúc nào cũng chăm sóc cô rất chu đáo, anh lo cho cô từng chút một. Cô không thấy phiền mà ngược lại cảm thấy thật hạnh phúc.

***

Sau buổi thời trang, hai người cùng nhau đi ăn tối. Cả hai nhìn như những người yêu nhau nhưng thật chất lại khó hiểu hơn nhiều.

Anh và cô ngồi trong xe, không yên tĩnh đến kì lạ, từng hơi thở của nhau cả hai đều nghe thấy. Bỗng nhiên anh nắm lấy tay cô, Soraffina nhìn anh, anh chòm đến hôn lên môi cô. Cô không khước từ. Khi Hàn Luân dùng lưỡi tách môi cô ra thì Soraffina từ chối đẩy anh ra. N lần như một, chưa bao giờ anh có thể hôn cô trọn vẹn.

“Em...em xin lỗi! Em chưa sẵn sàng!” Cô nói, lúc nào cũng là câu này.

“Bao giờ em mới chấp nhận lời cầu hôn của anh đây?” Hàn Luân thở dài, Soraffina cười hì hì. Anh không giờ giận cô được. Đơn giản vì anh yêu cô.