Thầy Thái Có Chút Ngọt

Chương 10




Thái Hữu Dương vốn cho là Nghiêm Thực thấy trai đẹp phát bệnh mê trai, không ngờ mới qua vài ngày Nghiêm Thực lại nói cho y biết, bọn họ đang hẹn hò.

Thái Hữu Dương vội vàng nhắc nhở: “Có hiểu rõ người ta không? Đồ ngốc, đừng để bị lừa!”

Nghiệm Thực tràn đầy tự tin nói: “Anh ấy không phải người như thế đâu.”

“Cậu hiểu rõ là tốt rồi.” Thái Hữu Dương nói, nhưng trong lòng lại cảm thấy cậu có thể hiểu rõ mới là lạ.

Trước khi khai trường một ngày, Lục Phong trở về nhà. Thái Hữu Dương đem chuyện của Nghiêm Thực nói với anh, Lục Phong thấy y không an tâm, bèn nói: “Không phải cậu ta cũng ở Tân Thành à? Hỏi xem lúc nào thì cậu ta rảnh, mang vị kia nhà mình tới, chúng ta bốn người ăn một bữa cơm.”

Thái Hữu Dương nói: “Em thực muốn lo chuyện của người ta, có phải là quản quá nhiều không anh?”

Lục Phong cười lắc đầu: “Là cảnh sát nhân dân, quản chuyện của nhân dân.”

Thái Hữu Dương ngẩn ngơ, sau đó vội vàng cổ vũ, giơ ngón tay cái lên nói: “Cảnh sát Lục giác ngộ thật cao.”

Trong lòng Thái Hữu Dương có cảm giác mình đang bắt chó đi cày, nhưng mà Nghiêm Thực nghe y nói muốn gặp mình, phản ứng đầu tiên chính là tốt quá, rốt cuộc cũng có thể gặp offline rồi.

Thái Hữu Dương cảm thấy tính cảnh giác của tên nhóc này thật sự quá kém, càng ngày càng lo lắng: “Mang bạn trai cậu tới nữa nhé.” Y giống như một ông cha già dặn dò con.

Nghiêm Thực xấu hổ nói: “Còn chưa phải đâu.”

Thái Hữu Dương bật thốt lên: “Có thật không?!”

Nghiêm Thực nghi ngờ nói: “Anh không hy vọng bọn em ở cùng một chỗ sao?”

Thái Hữu Dương trái lương tâm nói: “Đâu có đâu có, anh đặc biệt hy vọng các cậu ở cùng nhau.”

Nghiêm Thực ngọt ngào nở nụ cười: “Cảm ơn anh, qua mấy ngày nữa anh sẽ biết, anh ấy đúng là một ngươi cực kỳ tốt.”

Bạn trai Nghiêm Thực có tốt hay không, tạm thời Thái Hữu Dương không biết, nhưng mà Phó Hiệu trưởng mới tới có được hay không, y đã có cơ hội tự mình lĩnh ngộ.

Có câu, Quan mới nhậm chức đốt ba mồi lửa, ngày khai giảng đầu tiên, vị quan mới này vừa lộ diện đã tuyên bố: Để nâng cao tố chất thân thể của cán bộ công chức trong trường, bắt đầu học kỳ mới, hết thảy các cán bộ công chức trong trường phải cùng tham gia vận động chạy bộ hai nghìn mét mỗi sáng với học sinh.

Lúc biết được tin này, một giáo viên già mềm nhũn chân tại chỗ, mà một cô giáo đi giày cao gót soạt một cái mặt trắng bệch.

Lúc đó trong lòng Thái Hữu Dương còn cho rằng chuyện nhỏ, cảm thấy chỉ có hai nghìn mét thôi, y chạy một tí là xong, chẳng có gì phải sợ. Kết quả ngày hôm sau thật sự bắt đầu chạy, y mới biết lợi hại.

Sáng thứ Ba, ngày chạy bộ đầu tiền, y hự hự hạ hạ miệt mài chạy. Lúc tổ giáo viên Thể dục chạy đến vòng thứ tư, toàn thể tổ Ngữ văn lấy y làm đại biểu vẫn đang chạy vòng ba. Chờ tổ Thể dục chạy xong năm vòng, cuối cùng bọn họ cũng kết thúc vòng thứ ba.

Trong khi chạy rất nhiều lần Thái Hữu Dương muốn bỏ cuộc, cổ họng như bốc lửa phun khói, chân mềm nhũn như cọng bún. Mệt, thực sự rất mệt.

Thật muốn đặt mông ngồi xuống, hoặc là trực tiếp chuồn đi, nhưng bên cạnh còn học sinh đang nhìn mày đấy. Làm một thầy giáo, không thấy thẹn sao?

Do đó Thái Hữu Dương chỉ có thể cắn răng kiên trì, cứ cố gắng chống đỡ như thế mà chạy bốn ngày. Rốt cuộc cũng qua tuần đầu tiên, thật vất vả mới tới thứ bảy để nghỉ ngơi. Hai đùi của y đã đau nhức đến không chịu được, xuống cầu thang phải dựa cả vào sự giúp đỡ của Lục Phong.

Y với Lục Phong đã không làm một tuần rồi, buổi tối thứ bảy, Lục Phong cũng rất muốn nọ kia, nhưng vừa đặt tay lên đùi y, Thái Hữu Dương đã gào khóc: “Đau đau đau! Nhẹ chút nhẹ chút!”

Lục Phong muốn tách hai chân y ra còn khó.

Nên Lục Phong chỉ đành vừa xoa đùi y, vừa cùng y nghiến răng nghiên lợi mắng lãnh đạo mới nhậm chức.

Cuối cùng Thái Hữu Dương cũng đành an ủi ngược lại: “Không sao không sao, nếu anh muốn cũng được thôi, có thể tự ngồi lên nhún.”