Thay Tim

Chương 9




Anh phải đi.” “Đi? Đi nơi nào?” Cô cho rằng hắn chỉ đến nhà hàng xóm xung quanh chơi, có đôi khi cô không ở nhà, hắn sẽ đến nói chuyện phiếm với bà bà nhà số 54 trong truyền thuyết kia, chị em sinh đôi cũng có chút quen biết với hắn. Nếu phạm vi vượt quá ngõ 44, hắn sẽ mang cô đi cùng, không có cách nào tách cô quá xa.

“Chỗ Y Nỉ.”

Thì ra là đi tìm Tôn Y Nỉ. “À, ừ, nhớ về sớm ăn cơm, em xào thịt bò cho anh ăn.” Thời gian này hắn rất thích đánh mạt chượt, thường chạy đến chỗ Tôn Y Nỉ chơi, hại cô luôn phải dùng thức ăn ngon dụ hoặc hắn. Cô nghĩ, chờ lúc tài chính dư dả sẽ giúp hắn mua một cái máy chơi game, hắn hẳn là sẽ rất vui vẻ.

Hắn từ chối.“Anh ăn xong rồi đi cũng được.” Về sau, hắn không thể ăn đồ do cô nấu nữa rồi……

Cô bật cười. “Ngày mai em làm thịt kho tàu, ngày kia làm cá sốt, ngày kìa còn nướng bánh ngọt, anh không thể vĩnh viễn không đi tìm em?”

Không được, hắn không thể không đi…… Hắn hiểu bản thân chỉ đang lấy cớ, muốn ở lại bên cạnh cô thêm một chút nữa mà thôi……

Bộ dáng lưu luyến không rời chọc cô nở nụ cười.“Anh mau đi đi, đừng để cô ấy đợi anh.”

Lâm Giang quay đầu lại liếc nhìn cô một cái.“Em mua cho anh…… Có thể mang đi không?”

“Có thể nha.” Cô cho rằng hắn chỉ thèm ăn vặt như ngày thường, hắn vô cùng chấp hành nguyên tắc có thứ tốt phải chia sẻ cùng bạn tố. Có thứ gì ngon đều sẽ không quên Tôn Y Nỉ, nhìn bọn họ tốt như vậy, có khi khó tránh khỏi cảm thấy chút chua.

Hắn lại tiến lên ôm lấy cô, đem mặt chôn vào hõm cổ trắng mềm cọ cọ. Mỗi lần trước ra ngoài hắn đều làm vậy, nhưng lúc này lại cọ lâu hơn, còn có chút cảm giác nóng nóng.

“Lâm Giang?” Hắn là lạ.

Từ sau khi biết tình trạng thân thể của cô, tâm tình hắn luôn rất sa sút, thường thường làm ra một số hành động kỳ lạ cô không rõ.

Hắn cúi đầu hôn cô.“Anh sẽ đi rất lâu, rất lâu, cho nên không cần chờ anh……”

“Bao lâu?”

Cả đời.

Hắn buông cô ra, vào phòng xếp đồ. Hắn sửa sang lại thật cẩn thận, mỗi một thứ cô mua cho hắn, đều không quên.

Lúc ra cửa đã không thấy cô đâu.

Chu Ninh Dạ đi siêu thị mua thêm đồ dùng hàng ngày, dường như đều mua những thứ hắn thích. Về nhà, cô nấu cơm rất trễ, nhìn đồng hồ đã trễ rồi, sao hắn còn chưa trở về.

Muốn nấu cơm xong chờ hắn về lại phát hiện cái chén hắn hay dùng để uống trà không thấy đâu.

Cô nhíu mày, cuối cùng hiểu được có điều gì đó không thích hợp.

Em mua cho anh…… Có thể mang đi không?

Cô dùng tốc độ nhanh nhất, xem xét tủ quần áo, tủ giày, phòng tắm — không có! Những thứ thuộc về hắn, đều không có!

Anh sẽ đi rất lâu, rất lâu, cho nên không cần chờ anh……

Vô liêm sỉ!

Cô hoả tốc lao ra khỏi cửa, trực tiếp chạy đến căn nhà gần cuối hẻm, điên cuồng ấn chuông cửa.

Ngược với sự vội vàng của cô, Tôn Y Nỉ tiến ra mở cửa quả thực rất thảnh thơi đáng giận.“Đến trả tiền thuê nhà sao? Hình như còn lâu mới đến cuối tháng.”

Không sai, Chu Ninh Dạ cô làm người thất bại như vậy, ngày thường rất ít lui tới với hàng xóm cùng ngõ 44, ngay cả cô chủ nhà cho tới bây giờ cũng không quá thân quen. Cho dù sói ngốc nhà cô đã sớm thân với người ta, nhưng cô vẫn như cũ dừng lại ở giai đoạn trả tiền thuê nhà mới có thể tới cửa.

“Tôi tìm Lâm Giang.” Sắc mặt cô vô cùng khó coi.

“À. Lâm Giang ‘nhà tôi’ hả.”

Chu Ninh Dạ trừng cô, cô hoàn toàn không quan tâm, phát huy sở trường làm như không thấy, quay đầu vào phòng trong kêu to:“Lâm Giang, ‘Chủ nhân trước’ của cậu tìm cậu, cậu muốn gặp cô ấy không?”

“Tôi không phải chủ nhân của anh ấy!” Mặc kệ người khác nhìn ra sao, là nuôi, bao dưỡng hay là cái gì khác, cô vẫn luôn nghĩ bọn họ hiểu nhau, là bạn đời của nhau, địa vị ngang nhau, cho tới bây giờ cô vẫn không xem hắn là vật sở hữu của mình, càng không chi phối suy nghĩ của hắn.

“Xác thực không phải.” Tôn Y Nỉ ngoài cười nhưng trong không cười.“Bây giờ đã không phải.”

Có ý gì? Không đợi cô đặt câu hỏi, thân ảnh Lâm Giang do dự đã xuất hiện phía sau cửa.

“Lâm Giang, về nhà ăn cơm.”

Lâm Giang lùi lại một bước, gục đầu hoàn toàn không dám nhìn cô.“Em…… tự mình ăn, anh đã nói rồi, không cần chờ anh.”

Cô nhẹ nhàng nói.“Vậy khi nào thì anh về, em để dành đồ ăn cho anh.”

“Không, không cần, Y Nỉ nấu cơm ngon lắm, anh đã, đã ngấy đồ ăn em nấu……” Không quá am hiểu lời nói chua ngoa, nói mấy câu đã lắp bắp.

“Phải không? Vậy ngày mai em đi mua sách dạy nấu ăn học món mới, anh muốn ăn gì?”

“Anh, anh……” Nghèo từ.

Hắn cảm thấy mình đã nói ra những lời thực đáng giận, vì sao cô còn dịu dàng như vậy? Còn như vậy…… Hắn sẽ nhịn không được muốn ôm cô, nói xin lỗi cô……

“Dù thế nào, chúng ta về nhà rồi hãy bàn lại, được không?”

“Anh không cần, Y Nỉ đối với anh tốt lắm, anh muốn ở cùng cô ấy, không cần em.” Cố lấy dũng khí nói ra, hắn nhắm mắt lại, hoàn toàn không dám nhìn biểu cảm của cô.

Bầu không khí yên tĩnh một hồi.

“Anh nghiêm túc sao?” Giọng nói của cô bình tĩnh một cách lạ lùng, không chớp mắt chăm chú nhìn hắn.“Anh có biết bây giờ ý anh là sao không, là đang đề nghị chia tay sao? Chia tay là gì ? Chính là từ nay về sau, nam cưới nữ gả không còn liên quan gì đến nhau, anh từng rất sợ em sẽ gả cho người khác, nhớ không? Anh không cần em, em thực sự sẽ gả cho người khác.”

“Không, không sao.”

Phải không? Bây giờ hắn cảm thấy không sao?

Chu Ninh Dạ cười cười.“Tuy rằng em từng rất ích kỷ nói, hy vọng anh sẽ ở với em đến khi em chết, sau đó rồi hãy đi tìm một người khác có thể làm bạn với anh, nhưng anh là một người rõ ràng, có suy nghĩ của chính mình, không phải vật sở hữu của em, anh muốn chạy, muốn có cuộc sống tốt hơn, em không có quyền ngăn cản, nhưng một khi anh đi rồi thì đừng trở về nữa, em sẽ không cho phép người đàn ông vứt bỏ em quay về.”

Cho nên, cho dù hắn hối hận, Chu Ninh Dạ cũng không cần hắn nữa.

Hai tay hắn nắm chặt thành quyền, sợ bị cô nhìn thấy, hắn không thể áp chế run run.

“Lâm Giang, nhìn vào mắt em, nói rõ cho em, anh thực sự muốn đi sao?”

Trong lòng hắn hiểu, đây là cơ hội cuối cùng, một khi gật đầu, hắn sẽ thực sự mất đi tư cách ở bên cạnh cô. Cô sẽ oán hận hắn, chán ghét hắn, cô vừa mới nói rồi.

Hắn nhìn cô, rất lâu, rất lâu, nhẹ nhàng gật đầu một cái.“Anh muốn đi.”

“Tốt lắm, từ hôm nay trở đi, tôi với anh không còn quan hệ gì, anh có thể quên tôi, không cần nhớ mong gì tôi nữa cả, tôi chúc anh sau này sẽ hài lòng như ý.”

Cô xoay người, không quay đầu lại rời đi. Lâm Giang ngồi xổm xuống, không dám nhìn bóng lưng cô rời đi, sợ chính mình sẽ đổi ý, xấu bụng không cho cô đi……

Tôn Y Nỉ ngồi ở cầu thang cắn hạt dưa hơn phân nửa bao, liếc mắt nhìn con sói ngốc nức nức nở nở ở cạnh cửa, giống như cha mẹ qua đời, lại liếc mắt nhìn thân ảnh đàng xa một cái, lần đầu tiên cảm thấy, đôi uyên ương này phải đánh một cây mới tỉnh đi? Mà đánh cũng mệt quá nha, sao không đứa ngốc nào chịu nắm giữ lấy hạnh phúc của mình vậy?

Thở dài, cô nhận mệnh đứng dậy khỏi chỗ xem diễn, đem nửa bao hạt dưa ném cho hắn.“Cất đi, về tôi còn muốn ăn.”

“À!”

Một tấm chi phiếu bay vào từ cửa sổ đang mở, gọi hồn Chu Ninh Dạ đang thất thần lại, làm cô giật bắn tim đập nhanh. Đối với người nào đó động bất động liền xuất hiện ở cửa sổ lầu hai, cô sớm thấy nhưng không thể trách.

Cúi đầu thấy rõ mệnh giá trên tờ chi phiếu, cô nhìn lại thân ảnh bên cửa sổ.“Đây là ý gì?”

“Tiền con ngốc sói kia bán thân.” Số tiền này là chính miệng cô nói ra, tuyệt không giảm bớt một đồng.

“Thì ra là thế.” Cô còn nghĩ mãi không thông, hắn khác thường như vậy rốt cuộc ăn nhầm thuốc gì, thì ra là ăn thứ này.

Hiểu rồi, cô ngược lại lại cười ra tiếng.“Hắn thật đúng là đáng giá.”

Như vậy cũng tốt, cô còn đang suy nghĩ xem phải nói với hắn thế nào. Cô không thể tiếp tục làm bạn của hắn nữa, muốn hắn quên cô, tìm người có thể làm hắn vui, đừng vì một người mà cô linh linh ngồi xổm ở ngõ nhỏ chờ đợi, bây giờ chính hắn quyết định rời đi, ngược lại càng đơn giản.

“Cô sẽ thật sự quý trọng hắn sao?” Cô nhìn thẳng Y Nỉ, vô cùng nghiêm túc hỏi.

“Đó là điều đương nhiên.”

Cô nhận lấy chi phiếu, bỏ lên bàn, lấy cây thước chặn lại. “Được, tôi bán.”

Cô khác hắn, nhân loại có trước sau gì cũng chết, không phải hôm nay thì là ngày mai, dù như thế nào cô nhất định sẽ phải rời bỏ hắn sớm hơn. Trước kia là ích kỷ hy vọng có một người bạn, bây giờ không còn ai khiến cô băn khoăn nữa, nếu để hắn lại thì làm sao bây giờ? Lại lưu lạc một lần nữa, mười năm, năm mươi năm, một trăm năm tìm người tốt đồng ý làm bạn với hắn tiếp sao?

Mấy ngày nay, hắn thực sự không vui, mà những điều không vui này là từ cô mà ra.

Tôn Y Nỉ không phải người thường, điều này đã sớm không còn là bí mật, cô có năng lực làm bạn thật dài thật lâu với Lâm Giang, sẽ không bỏ hắn một người cô đơn thương tâm, ngay cả cô cũng chính miệng hứa hẹn sẽ đối xử tốt với hắn, vậy không còn gì để lo lắng.

“A, đúng rồi, có chuyện tôi luôn luôn quên nói cho cô.” Như đột nhiên nhớ tới chuyện vui, Tôn Y Nỉ ngồi lên bệ cửa sổ.“Không phải cô từng hỏi tôi, hàng tháng Lâm Giang suy yếu một lần là di chứng của cái gì sao? Dù sao sau này cô cũng không còn quan hệ gì với hắn, nói cho cô biết cũng được – rót cho chứn nước đi.” Vừa cắn hạt dưa xong miệng rất khô.

Chu Ninh Dạ không hiểu vì sao mình lại nghe lời như vậy, ngoan ngoãn rót trà dâng lên.

“Trước kia hắn thích một cô gái, có vẻ là chuyện của một ngàn năm trước, đó là lúc hắn vừa hóa thành người, đần độn cái gì cũng không hiểu, giống như trẻ sơ sinh, ngay tại lúc đó hắn đã gặp cô ấy.

Cô gái kia đối xử với hắn tốt lắm, kiên nhẫn dạy hắn tất cả. Cô có biết, động vật đều có tình kết chim non, không biết là có xem cô ấy là mẹ hay không nhưng dù sao trên mặt tình cảm hắn lại rất ỷ vào cô ấy.

Có một ngày, cô gái ấy sinh bệnh, cần một trái tim khỏe mạnh. Cô đoán, tên sói ngốc kia sẽ làm gì?” Uống một ngụm nước, Tôn Y Nỉ tạm dừng lại chỗ mấu chốt, ung dung nhìn lại cô.

“Anh ấy — làm gì?”

“Hắn đưa tim của hắn cho cô ấy. Không uống thuốc tê, mở ngực ra, thấy rõ tim của mình bị lấy ra, rất ngốc đi? Hắn lấy mấy ngàn năm sinh mệnh của mình để đổi lấy hơn mười năm tuổi thọ của con người, nếu không phải tôi dùng hàn ngọc thạch trân quý, thi pháp thay thế trái tim kia, hắn đã sớm đến tẩm cung của Diêm Vương lão gia báo danh rồi.

Nhưng mà hàn ngọc thạch là chí âm hàn vật, ở trong thân thể lâu ngày khó tránh khỏi sẽ có một số tác dụng phụ, cho nên hàng tháng hắn sẽ biến thành dạng như cô thấy.”

Thì ra…… là thế

“Vậy….. cô gái kia đâu?”

Tôn Y Nỉ đùa cợt liếc cô.“Cô hy vọng tôi nói cái gì? Cô gái được cứu sống rồi, biết được sự hy sinh của hắn, giống như tình yêu ghi lại trong sách cổ Liêu Trai, cùng hắn sinh tử, hóa điệp song phi, viết nên đoạn tình cảm động đẹp đẽ mê luyến rồi ending sao? Cô và Lâm Giang đúng là thích xem tivi! Cô gái đó hồi phục hơn một tháng, lập tức gả người cùng địa phương, trượng phu tuấn mỹ yêu tiếc cô gái dịu dàng, vợ chồng sau hôn nhân tương kính như tân, vợ chồng tôn trọng nhau, còn trở thành một giai thoại ở địa phương kia!

Đáng thương cho con sói ngốc, dâng lên một tấm chân tình, khiến cho chính mình đại thương nguyên khí, phải che lấy nguyên linh, đằng đẵng một ngàn năm lâm vào trạng thái ngủ vùi an dưỡng, mới có thể giữ lại mạng nhỏ.”

“Trả giá đại giới lớn như vậy, còn chưa thông minh ra, thế mà lại cùng một chuyện ngốc lần hai. Lần đầu tiên, rõ ràng dâng tim của mình, lần thứ hai, hết tim để dâng, liền bán luôn thân. Chậc chậc chậc, yêu tình của người này thật đúng là toàn thân cao thấp, từ đầu đến chân đều dùng được, một chút cũng không giữ lại. Nếu không gọi là si tình thì chỉ có thể nói là hắn ngốc đủ, sau đó không phải đổi lấy người trong lòng xuất giá sao, tự mình thoải mái thu tấm chi phiếu bán thân hắn!”

Chu Ninh Dạ im lặng nghe, hoàn toàn không ảnh hưởng bởi những lời châm biếm của cô. “Cám ơn cô nói cho tôi điều này. Còn có việc gì sao? Tôi cảm thấy hơi lạnh, muốn đóng cửa sổ.”

Tôn Y Nỉ nhún nhún vai, cũng không bị thái độ lạnh lùng của cô ảnh hưởng. “Tốt, tôi cũng muốn về, bây giờ trong nhà có người đang chờ tôi ăn cơm, tôi phải đối tốt với hắn một chút, nói không chừng tương lai hắn cũng sẽ vì tôi mà đào tim đào phổi.” Quả thực là gây hấn nói khích người ta.

Chu Ninh Dạ mắt điếc tai ngơ, người phía sau rời đi khi nào, cô ngàn vạn không để ý, không nhúc nhích lẳng lặng ngồi ở chỗ cũ, rất lâu, rất lâu –

Một giọt, hai giọt…… Càng ngày càng nhiều giọt nước rơi lên tờ chi phiếu, màu mực bắt đầu nhòe đi……

Đồ ngốc, đồ ngốc, thực sự rất ngốc!

Cô cũng không biết hắn trải qua những điều này, khó trách lúc đầu nhìn thấy hắn, trong mắt hắn chính là nồng đậm bi thương, luôn từng phút từng giây tìm kiếm bóng hình cô, bởi vì hắn từng bị vất khỏi nhà, một mình thừa nhận thương đau, cô đơn lẻ loi lâu như vậy……

Mỗi khi nhớ lại câu nói của Tôn Y Nỉ, ngực đau đớn dường như làm cô không thở nổi, sớm biết thế, sớm biết thế cô sẽ đối tốt với hắn nhiều hơn……

Tôn Y Nỉ nói, cô gái kia đối với hắn vô cùng tốt.

Lâm Giang gặp ai cũng nói, Ninh Dạ rất thương tôi……

Nguyện vọng của hắn nhỏ như vậy, dễ dàng thỏa mãn như vậy, chỉ một cái cười mỉm, một cái ôm mà thôi, đã khiến cho hắn vui vẻ dường như muốn dâng lên toàn bộ…… So với giá hắn trả, bọn họ đã làm được cái gì tốt!

Cô hận cô gái vô tình kia, càng hận bản thân đã gây thêm cho hắn một vết thương đồng dạng…… Cô không muốn lại thấy khuôn mặt hoảng hốt đau khổ của hắn khi nghe tin cô phải đối mặt với cái chết, cô không phải người có thể làm bạn với hắn suốt đời, hắn không thể xem nhẹ những chuyện đso, sẽ bị thương lần nữa, cô không đành lòng nhìn hắn bị tra tấn như vậy nữa……

Có lẽ…… Nên dừng lại lúc này, để hắn cùng Tôn Y Nỉ, lâu rồi, tất cả sẽ phai nhạt, giống như cô gái ngàn năm trước kia, lại đến cô. Kế tiếp…… Cô hy vọng là Tôn Y Nỉ.

ăm giờ ba mươi lăm phút.

Mỗi ngày giờ này, hắn sẽ đi qua nơi này.

Chu Ninh Dạ dựa vào cửa sổ, không ngoài ý muốn thấy hình bóng quen thuộc đi tới, nhưng bây giờ, lại không lấy chìa khóa mở cửa, mà là lướt qua cửa nhà số 58 tiếp tục đi về phía trước.

Tôn Y Nỉ ở cuối hẻm, hắn tan làm nhất định sẽ đi qua nơi này.

Quả nhiên, vẫn là người đàn ông tốt, vừa tan làm đã về nhà.

Đi qua nhà số 58, bước chân của hắn rõ ràng tạm dừng một chút, ngẩng đầu lên trên nhìn, bắt gặp ánh mắt của cô lại nhanh chóng dời đi, làm như không thấy bước nhanh về phía trước.

Ở trên đường gặp phải nhau cũng như vậy, dù sao cũng ở cùng ngõ 44, nơi hắn làm việc là cửa hành gần đây, lúc mua sắm khó tránh khỏi việc đụng nhau vài lần, hắn luôn tránh đi rất nhanh, giống như người lạ.

Hắn vô cùng chấp hình nguyên tắc thấy cũng như không.

Theo cá tính của hắn, làm đến tuyệt tình như vậy hẳn là đã hạ quyết tâm muốn buông tay cô, nhìn hắn thích ứng rất tốt.

Mặc dù có chút xót xa, nhưng nhìn hắn có thể bắt đầu một lần nữa, nỗi nhớ mong hắn cũng có thể giảm bớt một chút, ít nhất, không cần quá lo lắng cho hắn……

Một ngày, cô mở hộp thư, một phong thư nặng trịch rớt ra.

Túi tiền lương.

Đúng rồi, ngày hôm qua là cuối tháng, là ngày lĩnh tiền lương.

Trước sau như một, người đàn ông này vẫn chưa đụng vào, mỗi một tờ tiền đều thành thành thật thật giao đủ số cho cô.

Trong chớp mắt, nước mắt tràn đê, rốt cuộc cô không thể khống chế được nữa, ngồi tựa vào cạnh cửa, cố nén nước mắt không để tuôn ra.

Không phải…… đã buông tay rồi sao? Tên ngốc này……

Ninh Dạ đang khóc.

Tuy rằng toàn bộ khuôn mặt đều chôn giữa hai tay không để cho người ta thấy, nhưng hắn biết, cô đang khóc.

Rất muốn ôm cô, ôm lấy bờ vay tinh tế đang run rẩy kia……

Kìm nén thật lâu, Lâm Giang vẫn không bước ra nửa bước chân, thẳng cho đến khi cô đã vào nhà, không nhìn thấy cô nữa, hắn mới từ từ đi ra khỏi bồn hoa, tâm tình suy sụp quay trở về.

Y Nỉ không cho hắn đi tìm cô, không được nói chuyện, không được đi cùng một chỗ, ngay cả liếc nhìn cô một cái cũng không cho, hắn kiềm nén thật vất vả……

Thất hồn lạc phách mở cửa, một tiếng sư tử rống điếc tai vang lại, làm thất lạc hồn phách của hắn tất cả đều lôi trở về –

“Tôn Lâm Giang! Cậu cái tên chân ngoài dài hơn chân trong này!Cậu không nghĩ xem cậu ăn cơm của ai, dùng đồ của ai, họ ai! Thế mà lại lấy tiền lương đi hiếu kính người ngoài?! Cậu bị gãy xương sao? Cánh tay lại hướng ra bên ngoài!”

Đầu choáng váng vì bị cô giáo huấn, hắn mơ mơ màng màng bắt được vài từ mấu chốt, ngoáy ngoáy lỗ tai hơi ù:“Ninh Dạ không phải người ngoài……”

“Không phải người ngoài? Vậy cô ta là cái gì?”

Tôn Y Nỉ ngoài cười nhưng trong không cười.“Đừng quên, là cậu tự bán mình đi.”

Đúng, hắn bán đi chính mình, cũng bán đi tình yêu của hắn, để cho Ninh Dạ được sống.

Lâm Giang trầm mặc cúi đầu, không nói chuyện.

“Một khi đã vậy, cậu còn kháng nghị cái gì.”

Không có. Không thể kháng nghị hay bất mãn, đây là lựa chọn của hắn.

“Vậy…… khi Ninh Dạ phẫu thuật, tôi có thể chăm sóc cô ấy hay không?” Hắn dè dặt cẩn trọng trưng cầu đồng ý. Để tránh cô đổi ý, không đem tiền cho Ninh Dạ phẫu thuật.

“Không được.” Không hề nghĩ ngợi, bác bỏ.

“Nhưng mà, Ninh Dạ không có người thân, cô ấy –”

“Đó là vấn đề của cô ta, không phải của tôi, lại càng không phải của cậu.”

“Cô thật vô tình.” Hắn nhịn không được cãi lại.

Hắn cảm thấy, gần đây YNỉ thật đáng ghét, giống như có ý muốn làm khó dễ hắn, một chút cũng không giống người dễ ở chung dễ thông cảm trước kia.

“Bởi vì tôi đâu có đòi mua, sao lại trách tôi?” Dường như nhìn thấu ý nghĩ của hắn, cũng có lẽ là ánh mắt của hắn nói rõ suy nghĩ trong lòng, Tôn Y Nỉ lơ đễnh lạnh nhạt nói: “Cậu bán, tôi mua, đây vốn là thứ cậu đã bỏ qua, dựa vào cái gì mà trách tội tôi không thông tình đạt lý? Lâm Giang, cậu căn bản không ý thức được chính mình rốt cuộc đã bán đi cái gì.”

“Tôi……” Hắn bán đi không phải là bản thân sao?

Tôn Y Nỉ lắc đầu, chậm rãi phun ra:“Cậu bán đi, là cô ấy.”

Cô dừng một chút, chăm chú nhìn ánh mắt ngẩn ngơ của hắn.“Tôi cho cậu ba ngày suy nghĩ rõ ràng, hối hận thì có thể nói cho tôi biết.”

Nói xong, cô lướt qua tường, đi lại nhè nhẹ trên lầu.

Hắn bán cô……

Vì sao Y Nỉ lại nói như vậy?

Hắn bán đi bản thân, cùng sự tự do, cho nên không bao giờ có thể tùy tâm sở dục thân cận cô nữa, rõ ràng biết cô rất thương tâm, nhưng ngay cả ôm cô, giúp cô lau nước mắt đều không được…… Không phải vậy sao?

Nhưng đồng thời, cũng làm cho cô không được dựa vào bờ hắn nữa, khi ngủ không có ai ôm để sưởi ấm, sinh bệnh không được ai quan tâm, không có nắm tay ai mỗi khi đi đâu đó…… Hắn dựa vào cái gì mà bán đi quyền lợi của cô?

Tình yêu, không phải chỉ của mình hắn, là của bọn họ!

Hắn bán đi tình yêu của cô, hơn nữa còn không được cô đồng ý, cái này gọi là phản bội!

Khó trách Y Nỉ nói, hắn bán đi không phải bản thân, là cô, hắn bán đứng cô!

Hắn hiểu ra, hơn nữa điều này làm cho hắn tay chân hoảng hốt.

Làm sao bây giờ? Hắn phạm vào một sai lầm thật lớn……

Trong chớp mắt, dường như hắn muốn chạy đi, nói cho Y Nỉ biết, hắn đổi ý, hắn không bán –

Nhưng sau đó, bước chân lại dừng lại ở cầu thang.

Nếu không làm vậy, Ninh Dạ sẽ không có cách nào phẫu thuật, sẽ chết.

Trong khoảng thời gian ngắn, hắn lâm vào hoàn cảnh lưỡng nan, buồn rầu không thể lựa chọn.

“Lựa chọn” này, Ngưng Nguyệt đã dạy hắn, ngay từ đầu, hắn chỉ có thể nhìn bàn đầy thức ăn ngon không thể nhúc nhích, bởi vì món nào cũng rất thơm, không biết ăn từ đâu, thực buồn rầu.

Sau đó, Ngưng Nguyệt nói: “Sau này, anh sẽ có rất nhiều rất nhiều lựa chọn, lúc anh không biết nên chọn như thế nào, nên để bọn nó ở trái phải hai bên, tự cân đo ở trong lòng xem cái nào nặng hơn, liền chọn cái đó.”

Cho nên lúc Ngưng Nguyệt bệnh sắp chết, hắn đem Ngưng Nguyệt và hắn đặt ở hai bên trái phải, hắn rất nhanh hiểu được Ngưng Nguyệt nặng hơn, muốn liền cô.

Hắn luôn luôn nhớ kỹ mỗi một câu Ngưng Nguyệt dạy hắn, mỗi một chuyện đều tin tưởng cô làm đúng, nhưng mà — bây giờ bên trái là Ninh Dạ, bên phải cũng là Ninh Dạ, hai bên đều nặng như nhau, nên làm gì bây giờ? Ngưng Nguyệt không dạy hắn điều này……

Trái phải không biết chọn cái nào, nhìn tên sói ngốc, Tôn Y Nỉ quyết định, cô thực sự phát hỏa!

Tốt lắm, cậu do dự đúng không? Tôi giúp cậu quyết định!

Ngày hôm sau, cô ở trong ngõ nhỏ đụng phải Chu Ninh Dạ đang muốn ra ngoài.

“Tôn tiểu thư, xin đợi một chút.” Chu Ninh Dạ nhanh chóng quay về phòng, đưa túi tiền lương kia ra. “Cái này phiền cô giúp tôi trả lại cho Lâm Giang, nói anh ta về sau không cần làm vậy nữa.”

Đã muốn cắt, phải cắt cho sạch sẽ, để hắn không còn một chút bận tâm nào.

Tôn Y Nỉ nhìn chăm chú, nhận lấy.

“Đúng rồi, kết cục cuối cùng của câu chuyện kia, tôi chưa nói với cô đúng không?”

Kết cục? Cô dừng bước.

“Không phải…… Đã nói xong rồi sao? Cô gái xuất giá, vợ chồng ân ái, không phải là kết cục cuối cùng sao?

Tôn Y Nỉ nhếch môi, mang chút ác ý cười yếu ớt. “Chậc, người già đi, trí nhớ thực sự không được như lúc trẻ, chẳng lẽ tôi chưa nói với cô, cô gái vô liêm sỉ nhẫn tâm bỏ rơi Lâm Giang gả cho người khác, là cô?”

Lời nói chấn động làm đầu óc nổ tung, Chu Ninh Dạ kinh ngạc trừng cô: “Cô nói cái gì?”

“Thật đúng là chưa nói a……”

“Không cần…… nói giỡn……” Cả người cô run run, nói không nên lời.

Làm sao có thể? Cô làm sao có thể làm ra chuyện đáng giận chuyện như vậy, làm Lâm Giang bị thương nặng như thế……

Tôn Y Nỉ nhanh chóng làm ra vài động tác trước mặt cô, cô còn chưa kịp thấy rõ và phản ứng, đối phương đã điểm ngón trỏ vào mi tâm cô. Cô chỉ cảm thấy nơi bị chạm vào nóng rực, đầu choáng váng hoa mắt.

“Cô….. Làm gì?”

“Không có gì, chỉ chứng minh lời nói của tôi mà thôi.” Uống canh Mạnh Bà cũng không thể xóa bỏ trí nhớ, nó sẽ theo mỗi một kiếp luân hồi chuyển thế, không ngừng tích lũy, chỉ là tiềm tàng trong tiềm thức, nếu không thì hồn phách kiếp này sẽ suy yếu – ví như thể xác và tinh thần sẽ bị thương nặng linh tinh — nói chung là sẽ không bị lôi ra, cô chỉ dùng một chút thuật, thừa dịp cô ấy hoảng hốt không phòng bị, thử xem trí nhớ còn lưu lại bao nhiêu.

Thật ngoài ý muốn, Chu Ninh Dạ trải qua nhiều kiếp, mỗi một kiếp trí nhớ lại chồng chất lên nhau, nhưng vẫn chưa xóa hết một chút trí nhớ của đời đó, chính xác mà nói, là trí nhớ về Lâm Giang, cô vẫn hoàn hoàn chỉnh chỉnh bảo vệ nó, dù một chi tiết rất nhỏ cũng không quên.

Lại nói…… Cô làm vậy, hơi lo lắng một chút.

Khi quay đầu chạy lấy người, miệng còn mơ hồ lẩm bẩm: “Mạnh Bà bà nhất định sẽ làm thịt tôi……”