Thầy Trả Nổi Không

Chương 19: C19: 19. "anh Đúng Là Chẳng Thương Em."




Vương Nhất Bác bước vào thời kì bận rộn nhất học kì, cả ngày không ngủ được bốn tiếng đồng hồ, nhưng vẫn tranh thủ thời gian nhắn tin gọi điện cho Tiêu Chiến.

Chiều tối thứ bảy, Vương Nhất Bác lết thân xác mệt mỏi vì thức liên tục ba mươi ba tiếng đồng hồ về kí túc xá, bạn cùng phòng mới của cậu chẳng biết đã đi đâu rồi, Vương Nhất Bác vào phòng liền nằm luôn trên nền nhà lát gạch men trắng, đôi mắt đau nhức khó chịu nhưng cậu vẫn chưa muốn ngủ, cầm điện thoại nhắn tin cho Tiêu Chiến:

- Anh ơi.

Tiêu Chiến vừa kết thúc lớp dạy kèm của anh đi về đến phòng thì nhận được tin nhắn, cười tủm tỉm nhắn lại:

- Anh đây. Em làm xong bài được giao chưa? Quen thói nước đến chân mới nhảy, giờ mệt chết rồi phải không?

Vương Nhất Bác thấy anh trả lời liền gọi điện cho anh:

- Em không phải nước đến chân mới nhảy! Đây là đặc điểm chuyên ngành của em, tự nhiên không hiểu sao có một khoảng thời gian tất cả công việc cứ dồn vào một lúc. Kì trước, kỉ lục của em chính là bốn mươi bốn tiếng đồng hồ không ngủ đấy!!!

Tiêu Chiến nghe giọng nói của cậu phát ra từ màn hình tối đen, đột nhiên rất nhớ Vương Nhất Bác, cho dù đang gọi điện, vẫn là rất nhớ.

- Nhất Bác, em đang ở đâu!?

Vương Nhất Bác nằm trên đất, để điện thoại sát bên tai, nhắm mắt lắng nghe giọng nói êm êm trong trong của anh:

- Em kể rồi đó, em được thầy giáo xếp cho một chỗ trong kí túc để tiện cho nghiên cứu. Thầy cứ gọi là em phải có mặt trong phòng thí nghiệm luôn!

- Em ở phòng nào?

Vương Nhất Bác cười cười:

- Anh hỏi làm gì á?

Thầy Tiêu lại xù lông:

- Anh không làm gì thì không được hỏi hả? Đáng nhẽ em 24 giờ đi đâu ở đâu đều phải báo cho anh biết.

- Vậy anh cũng phải báo cho em biết, thế nào?

- Anh lúc nào chẳng báo cho em biết, buổi chiều đi dạy đã nhắn tin cho em rồi đấy!!!

Vương Nhất Bác mệt mỏi, nghe giọng người trong lòng thì thích lắm, bao nhiêu căng thẳng mệt mỏi đều tan biến hết, vừa thiu thiu ngủ vừa nói:

- Bảo bối ngoan. Em ở phòng 203 ký túc xá HR4, khu B, anh nghe rõ không?

- Rõ rồi, nhớ rồi!

- Chiến Chiến, anh ơi.

Tiêu Chiến nghe thấy giọng Vương Nhất Bác rất trầm, khàn khàn, lại có vẻ rất mệt mỏi, giọng nói của anh đến tai cậu cũng vì thế êm dịu hơn rất nhiều, như an ủi vỗ về:

- Anh đây. Nghe giọng em mệt thế, em ngủ đi nhé.

- Anh ơi, nhớ anh. Nhớ anh lắm.

Tiếng Vương Nhất Bác nhỏ dần, nghe tiếng thở đều đều phía bên kia, Tiêu Chiến biết là Vương Nhất Bác ngủ quên rồi. Vì cậu mệt tới mức ngủ quên, anh rất xót bạn trai tương lai, hôn vào điện thoại, nâng niu như báu vật, thì thầm:

- Anh cũng nhớ em.

Tiêu Chiến vừa về nhà lại quyết định thay quần áo đi tới đường Thanh Sâm một chuyến, trên đường đi còn nhờ tài xế taxi dừng lại một chút để anh chạy đi mua hai phần cơm mang đi.


Trường đại học Thanh Sâm, nằm trên đường Thanh Sâm, diện tích vô cùng lớn, Tiêu Chiến đi hỏi đường lòng vòng mãi mới đến được khu B, kí túc xá HR4. Lúc anh xách đồ lên đến phòng 203 gõ cửa người mở cửa lại không phải Vương Nhất Bác mà là một cậu trai cao cao gầy gầy, đôi mắt thực to. Cậu trai nhìn anh bằng đôi mắt hết sức trong sáng, Tiêu Chiến cười nói:

- Chào cậu, tớ tìm Vương Nhất Bác, cậu ấy có ở phòng không?

Cậu trai liền mở cửa to ra ý mời anh đi vào phòng, nghiêng đầu nhìn người nằm trên nền nhà:

- Cậu ấy đang ngủ, tớ gọi chẳng thèm nhúc nhích, là học bá mệt thật.

Tiêu Chiến nhìn thấy Vương Nhất Bác ngủ trên nền nhà, lông mày nhíu chặt, vội ngồi xuống cạnh cậu, sờ trán cậu, thấy không nóng sốt mới thở phào một hơi, gọi cậu, hạ giọng nói nhỏ nhưng không hề dễ chịu, còn hơi có vẻ nghiêm khắc:

- Vương Nhất Bác, dậy đi. Ngồi lên ngay!

Cậu trai ở cùng kí túc xá với Vương Nhất Bác tên là Đa Hảo, ngạc nhiên nhìn cái người vừa rồi mình lay gọi đứt hơi không động, thế mà nghe người mới đến này khẽ gọi một câu đã mở mắt ngồi dậy. Được rồi, hóa ra không phải vấn đề là quá mệt hay bị điếc, mà là vấn đề là người nào gọi mới được.

Vì có người khác ở trong phòng, Tiêu Chiến không tỏ ra thân mật lộ liễu với Vương Nhất Bác, nhìn lướt qua trong phòng liền xác nhận được chỗ của cậu ở đâu, đặt cơm lên bàn, quay lại lôi kéo Vương Nhất Bác còn đang ngồi trên đất đứng đậy, nhỏ giọng chỉ đủ cho cậu nghe thấy:

- Bị hâm hả, sao lại ngủ trên đất, làm anh nhìn thấy sợ chết khiếp.

Vương Nhất Bác đang ngủ say bị đánh thức, khuôn mặt bí xị ngồi trên ghế ở bàn học, nhìn anh dọn dẹp giường của cậu, mệt mỏi nói:

- Em về đến nơi liền lăn ra, em ngủ quên mất, nằm trên đất cũng mát nữa.

Vương Nhất Bác hay có thói quen ngủ trên nền nhà, cứ nằm ra như vậy, không cần chăn gối gì, chỉ cần nền có vẻ sạch một chút, trước kia không có cơ hội ở cùng nhau nhiều nên Tiêu Chiến không biết, sau này biết rồi rất không vui với cái thói quen này của cậu:

- Cấm, anh cấm đấy. Anh không đến em định nằm trên đấy đến bao giờ? Chẳng ra thể thống gì, người ta đi qua đi lại còn bị em làm vướng víu.

Vương Nhất Bác biết là anh lo lắng cho cậu, nhưng mà anh nói thế làm cậu Vương đang bị mệt cảm thấy tủi thân vô cùng:

- Lần sau em sẽ ngủ sát gần giường em, không ngủ ngay cửa ra vào, không vướng ai nữa là được chứ gì?

- Có giường không nằm, cứ thích nằm đất hả? Nền bẩn, xong người ta đi người ta dẫm vào em thì làm sao?

Vương Nhất Bác càng tủi thân: "Em cứ thích nằm thế đấy, anh đến đây để mắng em à?"

Tiêu Chiến im lặng vài giây, anh cũng giận: "Cứ thích nằm thế á? Em không coi lời anh ra gì hả? Anh mắng em đấy, thì sao?

Đa Hảo tắm xong chuẩn bị đi sang nhà bạn, thấy không khí giương cung bạt kiếm giữa hai người, vẫn phải nhắc:

- Vương Nhất Bác này, tôi sang phòng bạn chơi game đêm nay không về nhá, đi ngủ nhớ khóa cửa cẩn thận.

Vương Nhất Bác không thèm phản ứng nhưng Đa Hảo cũng không quan tâm cậu có phản ứng hay không, nhanh chóng ra ngoài đóng cửa lại, phòng 203 bị hắc ám xâm chiếm rồi, sợ quá đi mất. Vương Nhất Bác nghe anh nổi giận khó chịu lắm, vì trong người mệt sẵn rồi, anh còn không dịu dàng với cậu nữa, cậu nằm xuống giường, quay mặt vào trong tường không nhìn anh nữa. Cơn giận trong lồng ngực Tiêu Chiến liền bùng nổ:

- Cứ tưởng là lớn rồi, hóa ra em trẻ con đến mức này. Anh muốn tốt cho em, còn em tỏ thái độ với anh "Em cứ thích nằm thế đấy" ha, giỏi lắm, tốt. Vậy mặc xác em, muốn làm gì thì làm, muốn ra sao thì ra. Tôi không quan tâm nữa, tôi quản không nổi.

Vương Nhất Bác nằm im không nói gì, nghe tiếng anh lịch kịch sau lưng như là dọn đồ gì đấy thì cậu càng lì lợm, kéo chăn trùm qua đầu. Qua một lúc khá lâu, tiếng động trong phòng không còn nữa, cậu Vương lại thấy khó chịu, do dự mãi mới lật chăn ra muốn xem Tiêu Chiến làm gì, nhưng trong phòng trống không, không còn ai nữa, hoảng sợ cùng đau đớn bao trùm trong lòng cậu.

Anh ấy bỏ đi rồi, anh ấy không quản nữa, cậu chính là người không ai muốn quan tâm.

Vương Nhất Bác muốn đứng dậy đuổi theo anh, xin lỗi anh là được nhỉ? Nhưng có một sự mệt mỏi từ đâu ụp tới, cậu mất hết sức lực, thất thần ngồi trên giường, đến thở cũng thật khó khăn. Trong lúc những cảm xúc tiêu cực cùng một lúc lao về như thác lũ trong lòng Vương Nhất Bác, cửa phòng lại mở, tiếng bước chân chậm rãi vang lên bên cạnh, quen thuộc. Tiêu Chiến quay lại, đặt chai nước lên bàn, bình tĩnh hơn nhìn đỉnh đầu Vương Nhất Bác nói:

- Sao lại ngồi dậy, lại muốn xuống nền nhà nằm?

Giọng anh lạnh lùng lắm, Vương Nhất Bác không trả lời. Tiêu Chiến quay người mặc kệ, loay hoay với hai suất cơm trên bàn, giận ơi là giận, biết thế không mua đồ ăn ngon cho cái tên vô lương tâm này. Lúc anh định không thèm ăn cơm với cậu nữa, mắng thêm mấy câu rồi bỏ về thật thì lại nghe thấy Vương Nhất Bác ủy khuất vô cùng nói:


- Em xin lỗi được chưa! Sau này em không ngủ trên nền nhà nữa!

Tiêu Chiến không nguôi: "Xin lỗi kiểu gì đấy? Như là anh bắt em xin lỗi đấy nhỉ, anh đây mới phải xin lỗi, anh làm gì có quyền quản em làm cái gì đâu, chắc cậu Vương thấy anh phiền lắm ha, xin lỗi nhá."

Vương Nhất Bác ngẩng phắt lên: "Sao anh lại như thế!? Em xin lỗi rồi, cũng nghe lời anh rồi."

- Thôi thôi, đã bảo là muốn làm gì thì làm. Mua cơm cho cậu Vương đấy, không thích ăn thì đổ đi, về đây, ở đây thêm khó chịu.

Tiêu Chiến từ vừa nãy đã định về, xuống đến tầng một thì cơn giận đã nguôi đi mới mua chai nước rồi lại quay lên, quả thực là lo lắng Vương Nhất Bác ngủ luôn không dậy khóa cửa, cũng không muốn hai người vì chuyện nhỏ nhặt mà cãi nhau. Bây giờ anh lại muốn về, hoặc là xuống mua thêm chai nước nữa rồi mới lên, thế là anh quay đi, nào ngờ một cái xoay người của anh lại làm Vương Nhất Bác phản ứng thật lớn, cậu đứng dậy túm lấy cổ tay anh, đôi mắt tức giận nhìn anh, nói đầy trách móc:

- Anh...!!!

Tiêu Chiến giật mình quay đầu, nhìn Vương Nhất Bác lại chẳng giận nổi nữa, đôi mắt tức giận của cậu có nhiều phần buồn hơn là tức giận, vì không ngủ đủ giấc mà đỏ lên, cũng có thể là nhịn khóc mà đỏ lên, bọng mắt sưng to có quầng thâm, tiều tụy đến đau lòng. Cậu không nghe thấy anh nói gì, lại nói tiếp:

- Anh đúng là chẳng thương em.

Lồng ngực nghẹn lại, anh không muốn Vương Nhất Bác nghĩ là anh không thương cậu, đưa một tay lên xoa xoa khóe mắt nhợt nhạt đang ủy khuất:

- Em thấy anh không thương em à? Sao lại không thương?

- Chỉ vì em ngủ có một lúc thôi, anh đến liền mắng em, mắng em cũng được nhưng còn nói là không quan tâm em nữa. Anh có thương em đâu!!

- Thế ai bảo không cho em ngủ à, hử? Mắng em còn sai à? Cách giường có mấy bước chân thôi lại nằm lăn ra đất, anh còn tưởng em bệnh rồi, bị ngất rồi. Anh sợ lắm đấy. Hơi tý là ốm sốt, thời tiết cũng đã nóng lắm đâu, nằm ngủ linh tinh lại ốm thì sao hả?

- Nhưng mà em mệt nên chỉ muốn lăn luôn ra thôi, anh dỗ em không được à? Anh mắng em, lúc đó em không nghe nổi mắng đâu!!

Quả thật là bình thường Vương Nhất Bác nghe anh mắng vẫn biết là anh lo lắng cho cậu, có khi còn thấy vui ấy chứ. Nhưng mà những lúc ốm hay mệt thì sẽ trẻ con, cậu Vương lúc đấy chỉ ưa nói ngọt thôi, ưa dỗ dành cơ, mà phải là Tiêu Chiến dỗ nữa.

Tiêu Chiến vừa thương vừa buồn cười, tự dưng đáng yêu thế nhỉ: "Ừ, thế xin lỗi lại đi."

Vương Nhất Bác ngoan ngoãn gục đầu trên vai anh, siết lấy vòng eo nhỏ kéo anh vào lòng cậu: "Em xin lỗi."

- Sau này không được thế nữa.

- Vâng.

- Thế có phải ngoan không.

- Vậy sau này em mệt, thì anh cũng không nên mắng em.

Tiêu Chiến ôm lấy bạn trai tương lai nhỏ hơn sáu tuổi, vuốt lưng cậu, trong lòng bất lực hết sức, chả biết là 22 tuổi hay là 2 tuổi:

- Vâng. Anh xin lỗi em. Anh sẽ khônh mắng em, đồ cún con. Giờ mệt lắm hử? Tưởng là trâu bò lắm cơ mà, anh bảo nghỉ đi ngủ đi, còn ngoác miệng bảo em có cơ bụng, em rất khỏe.

- Em mệt lắm, Chiến Chiến thương em, không mắng em nữa.

Tiêu Chiến nghe cậu làm nũng, buồn cười ôm Vương Nhất Bác đẩy lên giường, hôn chóc một cái lên miệng của cậu:

- Anh cũng mệt lắm đây. Ăn cơm rồi đi ngủ.

Tiêu Chiến đưa cho Vương Nhất Bác một hộp cơm, cũng tự cầm một hộp, ngồi xuống bên cạnh cùng nhau ăn. Vương Nhất Bác nhìn cơm của anh, gắp thức ăn sang cho anh:


- Ủa, sao hộp cơm của anh lại ít hơn của em nhiều thế?

- Anh mới san thêm sang cho em đó, anh không ăn hết được.

Vương Nhất Bác nhìn anh, Tiêu Chiến bất lực, sao thù dai thế nhỉ: "Không chê em ăn nhiều mà, anh nuôi được, anh còn đang ước em ăn được thật nhiều, nhiều hơn nữa."

- Được. Nhưng anh cũng không được ăn ít.

Tiêu Chiến mua cơm chọn thức ăn rất đơn giản, toàn thịt, Vương Nhất Bác không kén ăn, còn ăn cái gì cũng cảm thấy rất ngon, mà đặc biệt thích súp lơ luộc hơn một tý, hay là thịt gà xào nấm hương thì chỉ thích ăn nấm hương, nhưng mà ở quán người ta không bán mấy món như vậy nên anh mua cơm thịt kho tàu, đùi gà, rau cải xanh, cậu Vương ăn cũng rất ngoan. Vương Nhất Bác còn đi rửa tay, quay lại xé nhỏ thịt gà cho anh, cười nịnh nọt cưng ơi là cưng:

- Anh, muốn ăn cơm anh nấu.

- Hôm nay đi vội nên mua cơm ngoài. Lần sau anh nấu cho em.

Hai người ăn cơm xong, Vương Nhất Bác ôm Tiêu Chiến chen trên giường đơn kí túc xá, anh bị cậu ôm chặt cứng:

- Mai chủ nhật nên anh đừng về được không? Mai mình đi hẹn hò.

Tiêu Chiến vuốt tóc Vương Nhất Bác, vỗ nhẹ muốn cậu thả lỏng cho anh thở:

- Cũng được, nhưng sáng mai anh vẫn có lớp dạy kèm, lại để chiều tối hẹn hò đi.

- Sáng mai mấy giờ anh đi cơ?

Tiêu Chiến muốn nói là anh đi sớm, nghe ra được cậu có ý bám người liền chiều chuộng, đổi ý bảo: "9h anh có lớp."

- Ò, vậy sáng mai dậy sớm em dắt anh xuống căng tin trường em ăn sáng, buổi sáng ở đó có bánh mì ngọt kiểu anh thích ấy. Ăn xong em đưa anh đi làm.

- Đi tắm đi rồi đi ngủ? Không mệt hả?

- Chiều mai em đi nghiệm thu mẫu thí nghiệm ở phòng thí nghiệm về sẽ sang nhà anh. Rồi hai mình đi xem phim, đi hẹn hò nhaaa.

- Nghe theo em tất, nhưng bây giờ anh bảo em đi tắm rồi đi ngủ, có nghe lời anh không?

Vương Nhất Bác buông Tiêu Chiến ra, đôi mắt lấp lánh lấp lánh, cậu lấy quần áo đi vào nhà tắm, miệng còn ngân nga:

- Mai ta đi hẹn hò, hê hê hê, hẹn hò a, hẹn hò a~~.

Tiêu Chiến buồn cười, đứng dậy dọn bớt đồ đạc trên giường, Vương Nhất Bác tắm xong đi ra ngoài thấy Tiêu Chiến đang ngồi trên bàn học của cậu đọc vở ghi của cậu. Vương Nhất Bác đi lại gần, gác cằm lên đầu anh, ôm lấy cổ anh, nói chuyện:

- Anh đọc có hiểu không?

Tiêu Chiến: "Xem hiểu chết liền. Hồi xưa anh học hóa cũng bình thường, mà cái này không giống chương trình trung học nhỉ."

- Đúng vậy, khác nhiều mà.

- Nhưng mà anh thấy chữ em giống em giống chữ anh lắm, anh nhìn còn giật mình tưởng là anh viết cái này mà sao anh lại không nhớ.

Vương Nhất Bác tủm tỉm cười: "Hồi xưa nhớ anh, không thấy được người thì nhìn mấy đồ anh để lại, thư, chữ viết ghi chú trong sách, lời phê chấm bài của anh. Em nhìn nhiều đến nỗi tự mô phỏng theo lúc nào chẳng hay. May là chữ anh đẹp, không thì tiêu đời rồi."

Tiêu Chiến ngửa cổ nhìn Vương Nhất Bác, cậu cũng cúi xuống nhìn anh, vui vẻ mà nhẹ nhõm, lại chẳng biết trong lòng Tiêu Chiến có bao nhiêu rung động. Ba năm, hơn ngàn ngày đêm dài đằng đằng, có lẽ có những thời khắc lúc anh đang nhớ em thì em cũng đang nhớ anh.

Anh đặt sách lên bàn, đưa tay lên đỡ lấy gáy cậu. Vương Nhất Bác nhìn vào đôi mắt anh, sâu trong lòng hiểu được những ánh sáng long lanh từ đôi mắt ấy, từ từ cúi đầu xuống thật thấp, mũi hai người chạm nhau. Vương Nhất Bác nhỏ giọng nói, hơi thở lướt qua khóe môi:

- Hiện tại tốt rồi, muốn thấy liền có thể thấy.

Môi hai người chạm nhau, chạm nhẹ rồi buông. Lông mi Tiêu Chiến như có như không quét qua má Vương Nhất Bác, tình cảnh như thế thật khó nhịn. Cậu Vương đứng thẳng người lên, xoay ghế anh đang ngồi lại, ghé sát tới:

- Sao lông mi của anh lại dài hơn rồi?

Tiêu Chiến cười ngốc nhìn ánh mắt Vương Nhất Bác đang nhìn chằm chằm vào môi anh, anh biết là cậu thèm cái gì: "Ủa có hả, dài như vậy có thích không?"

Hơi thở ấm áp mời gọi, Vương Nhất Bác giam anh giữa ghế và lồng ngực của cậu, ngậm lấy hai cánh môi còn đang cười dịu dàng, nhẹ nhàng mút lấy. Tiêu Chiến ngửa cổ đón lấy nụ hôn cuồng nhiệt, rụt rè hé miệng đón được lưỡi của Vương Nhất Bác liền nhanh chóng biến thành vô cùng thèm khát, cắn lấy môi dưới của cậu, dung túng cho người bên trên ra sức đòi hỏi, dung túng cho cậu trong khoang miệng của anh hút lấy mật ngọt.


Vương Nhất Bác khi hôn chính là ở thế chủ động tuyệt đối, chỉ cần Tiêu Chiến cử động một chút cậu ngay lập tức kiềm thật chặt. Tiêu Chiến ngậm lưỡi cậu, mút một cái sẽ có thể kích thích cậu Vương càng thêm cuồng bạo, càng quét càng mạnh mẽ. Nếu mà anh vô tình liếm môi cậu một cái, hay trượt lưỡi liếm lên nướu của cậu, ngay lập tức cậu Vương sẽ mút thật mạnh, làm anh sợ hãi mà lui về. Anh chỉ có thể nhận mệnh hé miệng ngoan ngoãn, để cậu muốn đòi bao nhiêu thì đòi, muốn liếm muốn cắn thế nào thì tùy ý.

Tiêu Chiến bị ép đến thở không ra hơi, hôn lâu tới mức cả người đều nóng hầm hập, đầu óc trống rỗng, người bên trên lại không có dấu hiệu muốn ngừng. Miệng anh vì chiều Vương Nhất Bác mà mỏi ơi là mỏi, nên anh khổ sở mà đẩy ngực cậu. Vương Nhất Bác mơ màng bị cướp mất đồ ăn yêu thích, mờ mịt nhìn anh. Tiêu Chiến tức giận:

- Em còn muốn hôn đến bao giờ!! Miệng anh đau.

Tiếc là đến cuối câu khí thế của anh lại giảm xuống như vậy, làm Vương Nhất Bác chẳng những không thấy có lỗi mà hóa thú luôn rồi. Muốn làm anh tiếp tục đau, đau kiểu này rất thích, không phải sao? Yết hầu trượt lên trượt xuống vài lần, mở miệng lại là chất giọng trầm khàn rung rung, làm rung đến cả trái tim của Tiêu Chiến:

- Bế anh này.

Tiêu Chiến vòng chân quanh eo Vương Nhất Bác, cảm nhận cánh tay cậu ôm đỡ mông anh, một tay ôm lấy eo bế anh lên đứng thẳng giữa phòng. Tiêu Chiến thấy tim mình hình như bị điên rồi, sao tự dưng nó lại đập mạnh đến ù tai thế này. Tuy là cả người râm ran, Tiêu Chiến vẫn rất mạnh miệng:

- Đồ ngang ngược nhà em, tại sao mỗi lần hôn em đều chen sang miệng anh mà không cho anh chen sang miệng em?

Lưng anh chạm xuống giường, Vương Nhất Bác đè hẳn nên người anh, vẻ mặt đầy nghiêm túc:

- Không phải là không cho! Là tự anh không chen sang được chứ.

- Em ngoan một chút, để anh chen sang không được à?

Vương Nhất Bác lúc hôn môi không nghĩ gì nhiều đến chuyện ai chen ai, theo bản năng chinh phục chiếm lấy người dưới thân này thôi:

- Nếu anh có năng lực, em không cản được, còn nếu anh không thể thì để em.

Tiêu Chiến giận, ôm cổ Vương Nhất Bác kéo xuống, chủ động hôn Vương Nhất Bác, chính là dùng sức tiến vào khoang miệng của cậu, dám thách thức năng lực của anh. Thực thế chứng minh là khí thế của cậu Vương rất lớn, hoặc là cậu Vương trời sinh đã tiến bộ rất nhanh, cho dù đều rất thiếu kinh nghiệm, Vương Nhất Bác vẫn giỏi hôn hơn. Tiêu Chiến lúc đầu còn cố gắng chiếm đất chiếm thành, chẳng được mấy giây lại mơ màng để Vương Nhất Bác đánh sang, trong khoang miệng của anh chỗ nào cũng quét qua. Cậu vẫn là lưu luyến lưỡi mềm của anh nhất, cuốn lấy, va chạm, liếm mút.

Vì hôn môi với người trong lòng rất thích, trong tư thế cũng rất thoải mái, cổ họng anh phát ra âm thanh ưm ưm đứt quãng nhẹ nhàng thỏa mãn như mèo con, Vương Nhất Bác lập tức thấy bụng dưới căng lên. Tiêu Chiến cũng cảm nhận được, nhóc con này lớn rồi, hồi xưa đã từng hôn nhau còn dài hơn cũng có thấy em có phản ứng đâu.

Vương Nhất Bác dời ra, Tiêu Chiến buồn cười nhìn cậu:

- Sao đấy, không hôn nữa à?

Vì nụ cười của anh rất là gian nên Vương Nhất Bác rất ngượng:

- Em phản ứng với anh là bình thường, anh cười cái gì mà cười!!

- Anh có ý kiến gì đâu? Em....

- Em vào nhà vệ sinh!!

Tiêu Chiến nhìn theo bóng lưng cậu, càng thích chọc: "Đừng lao lực quá nha cậu Vương."

Vương Nhất Bác đóng cửa lại, nghẹn đến đỏ mặt, lầu bầu:

- Anh cứ đợi đấy, sau này chắc chắn không tha cho anh!!

Tận đến lúc Tiêu Chiến mơ màng buồn ngủ rồi Vương Nhất Bác mới đi ra thả người nằm xuống cạnh anh, anh nhìn sang hỏi:

- Em không mệt à? Em ngủ đi.

Vương Nhất Bác nhích người ôm lấy Tiêu Chiến, vùi đầu vào ngực anh lầm bầm:

- Anh ở đây em cứ như bị uống thuốc kích thích vậy, chẳng buồn ngủ gì cả.

Tiêu Chiến không nói gì cả, nhẹ nhàng xoa đầu Vương Nhất Bác. Cậu nói rằng không buồn ngủ, nhưng vừa dứt câu đã ngủ rồi còn đâu. Tinh thần quả thật hưng phấn, nhưng cơ thể mệt chết rồi. Vì mới có 9 rưỡi tối, Tiêu Chiến chưa ngủ ngay, cứ nằm ôm lấy đầu Vương Nhất Bác, sờ tóc mềm mượt của cậu. Nhân lúc Vương Nhất Bác ngủ say, Tiêu Chiến anh muốn vò thế nào thì vò. Anh muốn nhìn mặt cậu, nên trượt xuống, đối diện với khuôn mặt đẹp trai ngủ say, hôn khắp mặt cậu. Xong rồi anh cười khúc khích một mình: "Bé cưng ơi, bé cưng à."



~~~~~~~~~~~~~~~~

Cãi nhau rồi, sóng gió đến rồi đấy, các cô có thấy ngược chưa? ^^

Vì là ra chương thật chậm nên tôi đền bù bằng một chút nước thịt, hihihihih^^