The Accidental Wedding

Chương 5




"Ý anh là anh không-" Cô sững lại. "Ý anh là anh không nhớ mình là ai ư?" Đây không phải là một mưu đồ để tránh nói cho cô biết tên anh ta đấy chứ?

"Không."

"Anh thực sự không có ý tưởng?"

"Không tất cả. Tất cả đều trống rỗng." Anh nhăn trán. "Có phải cô đang nói cô cũng không biết tôi?"

"Tôi chưa bao giờ nhìn thấy anh cho đến cách đây 2 ngày, khi anh ngã xuống ngựa ngoài nhà tôi."

Miệng anh xoắn lại. "Nhưng tôi nghĩ..."

"Nghĩ gì?"

Anh vỗ nhẹ vào giường. "Cô đã ngủ đây, với tôi."

Má cô nổi nhiệt và nhặt các thứ lên cái khay rồi nhảy xuống giường. "Chỉ bởi vì anh đã bất tỉnh-hoặc tôi nghĩ thế-và bởi đó là sự lựa chọn với cái sàn đang đóng băng. Và tôi đã đặt một bức tường Hadrian giữa chung ta để ngăn cách, nhưng ai đó" - cô thu hẹp ánh mắt mình với anh - "đã quăng nó đi. Cả hai lần."

"Bức tường Hadrian?"

"Đó là một bức tường mà hoàng đế La Mã Hadrian cho xây để tránh bọn Scot hoang dã-"

"Tôi biết Bức tường Hadrian là gì. Nhưng làm thế nào cô đặt được nó trên giường chúng ta?"

"Giường tôi," cô nói ngay lập tức. "Và đây là Bức tường Hadrian." Cô cuộn tròn tấm chăn lại, sau đó chớp mắt như thể cô mời anh xem cái mà anh vừa được tiết lộ. "Anh biết Bức tường Hadrian là gì? Vậy mà tuyên bố không thể nhớ tên của chính mình sao?"

"Tôi không tuyên bố - đó là sự thật!" Anh làm một cử chỉ thất vọng. "Và đừng hỏi tôi làm thế nào tôi có thể nhớ một hoàng đế La Mã mà lại không nhớ tôi là ai hay tôi định đi đâu, bởi vì tôi không thể giải thích được. Tôi chỉ biết đó là sự thật."

Anh nghe như vừa giận vừa hoang mang, và xa lạ như nó được phát ra, Maddy có chiều hướng tin anh. "Nhưng tôi chắc chắn là tôi biết cô," anh hoàn thành.

"Anh không. Chúng ta chưa bao giờ gặp nhau trước đây."

"Không. Tôi nhận ra mùi của cô trong đêm. Ngay cả trong bóng tối, tôi biết đó là cô."

Cô lắc đầu. "Tôi không xức nước hoa."

"Tôi biết. Tôi không nói về cái gì đó toát ra từ một cái chai. Đó là cô tôi nhận ra, cái mùi nữ tính của cô." Cái nhìn anh cho cô như đốt cô.

Cô mở miệng định nói cái gì đó, cái gì đó có tính chất coi thường để đặt người lạ quá thân mật này trở lại vị trí của anh, nhưng không từ nào thoát ra. Miệng cô mở ra mà không lời nào thoát ra, như thể một chú chim non kêu đến tắt tiếng.

Cô quay đi, mặt cô - toàn bộ người cô - đỏ dừ. Mùi nữ tính của cô. Thật mất thể diện! Cô cực kỳ kỹ lưỡng trong thói quen tắm rửa của mình, tắm cho cô và cho bọn trẻ mỗi sáng và tối. Nhưng nếu anh ấy có thể ngửi thấy mùi của cô, ừm! Cô rõ ràng là cần phải đi tắm - ngay lập tức! Với một loại xà phòng khác!

Điều đó giải thích sự thân mật quá đáng của anh ta. Anh ta đã có vợ hoặc một tình nhân người sử dụng cùng loại xà phòng. Maddy đã làm xà phòng cho riêng cô từ sáp ong và những nguyên liệu khác. Nó quá đắt để mua, nhưng sẽ không khi bạn có những con ong và có thể tự chế cho mình.

"Và giờ thì tôi đã làm cô nhớ ra," anh nói.

Cô bắn cho anh một cái nhìn hẹp. "Còn anh?"

Anh nhe răng. "Nhớ chắc chắn."

Cô bắt đầu rửa bát đĩa, hy vọng anh sẽ đi ngủ lại. Cô có thể cảm thấy cái nhìn của anh lên cô mọi lúc.

"Tôi có thể hỏi cô vài điều không? anh nói khi cô rửa xong và bắt đầu lau khô.

"Gì?" cô hỏi thận trọng.

"Tên cô là gì?"

"Là Woodford," cô nói. "Miss Madeleine Woodford."

""Cô Woodford." Anh cố gắng che giấu sự ngạc nhiên.

"Vâng, cô," cô nói cụt ngủn. "Sao?"

"Chỉ là...những đứa trẻ kia."

Cô bật cười, đột ngột nhận ra ý anh. "Anh nghĩ chúng là con tôi á? Tất cả 5 đứa? Jane, lớn nhất, 12. Anh nghĩ tôi bao nhiêu tuổi chứ?"

Đó là một câu hỏi tu từ, nhưng anh cho cô một cái nhìn trầm ngâm, cái nhìn xem xét, từ đầu đến chân, và cô cảm thấy mình đỏ bừng dưới cái nhìn của anh, ngay lập tức cảm thấy ngượng ngập. Một sự muốn, thật vô lý, rằng anh thích cái anh đã nhìn.

"Tôi không biết," anh nói. "Khoảng...25?"

"22," cô quả quyết. Vậy là trông cô già hơn tuổi. Thật tuyệt vời. Mơ ước của mỗi phụ nữ.

"Bọn trẻ là em trai em gái của tôi, anh em cùng cha khác mẹ, nói đúng hơn. Chúng là con của cha tôi với người vợ thứ 2. Chúng - Chúng tôi mồ côi."

"Tôi rất tiếc." Giọng anh nhẹ nhàng.

"Cám ơn anh." Cô cảm thấy một chút đau buồn cho Papa. Bọn trẻ đã có thể, mặc dù là ý kiến của cô, cảm thấy đau lòng hơn cho ý tưởng của Papa. Và nhiều hơn là việc mất nhà của họ. "Bây giờ,nếu đó là tất cả..."

"Có phải chúng là quần áo của tôi?" Anh chỉ những cái móc bên cạnh giường, tất cả được cô treo như là một cái tủ những ngày này.

"Vâng, nhưng anh đã không đủ khỏe -"

"Tôi muốn kiểm tra xem có bất kỳ sự nhận dạng nào trong đó. Tôi không nghĩ là cô đã nhìn."

"Mục sư đã kiểm. Không có gì."

"Cô đã không nhìn sao? Không tò mò à?"

Cô cắn môi. "Tôi đã nhìn, vâng, nhưng-"

"Nhưng sao?"

"Tôi chỉ kiểm tra xem anh có tiền không."

Anh lún xuống bên cái gối và chỉ nhìn cô. "Tôi hiểu."

Cô cảm thấy gò má đang ấm lên. "Không phải cái anh nghĩ đâu - ừm, đó là, là-" Cô lúng túng. "Tôi cần biết nếu anh..." Cô kéo dài, biết là nghe có vẻ tệ.

"Có tiền không?"

Vẻ khô khốc trong giọng anh như thúc nhẹ vào vết thương của cô. "Vâng, bởi vì anh đã bị thương nặng tôi không nghĩ nhiều về việc kiếm một bác sĩ. Rồi tôi đã tự hỏi làm thế nào tôi có thể trả tiền cho ông ấy - Tôi không có tiền - vì vậy khi vị mục sư gởi hòm đồ đến, tôi tự hỏi liệu...liệu anh có thể trả tiền."

"Tôi hiểu. Và tôi đã có tiền?" giọng anh điềm tĩnh, bình thản. Am hiểu.

Cô gật đầu. "Rất nhiều. Ơn Chúa." Một cuộn tròn dày của tiền giấy mới sắc nét.

"Và cô đã trả cho bác sĩ?"

"Không, ông ấy còn không đề cập tới tiền bạc. Ông ấy không chắc anh có sống được qua đêm đó hay không. Đó là một vết thương rất nghiêm trọng, anh biết đấy. Anh đã chảy máu nhiều khủng khiếp. Và sau đó còn bị sốt."

Anh đặt tay lên đầu, cảm thấy dải băng nhẹ. "Vì vậy nhờ cô mà tôi đã sống qua đêm đó. Vài đêm." Anh cho cô một cái nhìn, như thể anh không biết phải làm gì với cô.

Như thể anh vẫn nghĩ cô có thể là một tên trộm. Nhưng không có gì cô có thể nói để thuyết phục anh, và nếu cô tiếp tục nói về chuyện này, chắc sẽ chỉ là âm thanh tồi tệ hơn.

"Bác sĩ nói sẽ trở lại. Tôi mong ông ấy sẽ gởi một hóa đơn khi ông ấy hoàn thành việc điều trị."

"Tôi hiểu."

"Ông ấy cũng nói ông ấy không biết liệu cái mắt cá chân đó có bị vỡ hay không - chúng tôi đã làm cho nó giảm sưng xuống một chút, nhưng anh cần được ông ấy xem xét để biết chắc chắn. Xem liệu anh có thể ngọ nguậy những ngón chân của anh không. Những điều đại loại thế."

Anh cử động không thoải mái. "Tôi cũng tự hỏi về điều đó. Nó đau nhiều như qu - rất nhiều."

"Vâng, con ngựa của anh đã đứng trên đó. Nhưng trong khi chờ đợi, anh không thể di chuyển hay cố rời khỏi giường."

Cô nâng lên quần áo của anh từ chiếc móc, đặt chúng trên giường, sau đó kéo ra một túi da nhỏ từ dưới giường. "Mục sư đã gởi cái này cho mấy đứa nhóc; nó được buộc vào ngựa của anh. Trông như nó là của anh. Có thể có điều gì đó sẽ gợi lại ký ức của anh. Và anh có thể kiểm tra-" Cô dừng lại, nhận thấy rằng nếu anh đã không thể nhớ anh là ai, chắc anh cũng không nhớ đã có cái gì trong hành lý của anh. Hoặc bao nhiêu.

"Tất cả là ở đó," cô nói cứng nhắc. "Chúng tôi có thể nghèo, nhưng tôi đã không chạm vào một xu nào. Tôi sẽ không."

"Tôi biết," anh nói nhẹ nhàng. "Tôi là một thằng đần. Chỉ là-"

"Vì anh không biết tôi. Và tôi cũng không biết anh. Đúng vậy. Giờ thì, xin thứ lỗi, tôi phải làm việc." Cô kéo rèm che giường lại và lúc sau anh nghe tiếng cửa đóng lại sau cô.

Khỉ thật, anh không có ý làm cô buồn như thế. Anh không biết cô - và cũng không biết chính anh cho chuyện này - và người ta bị cướp suốt. Nhưng họ không thường kéo người đó ra khỏi cơn bão và đặt người đó lên giường của họ.

Lạ là anh có thể biết một số thứ khá rõ nhưng lại không thể nhớ ra tên tuổi của chính mình.

Nhưng anh biết cô đã không cố gắng trộm hay dụ dỗ tiền ra khỏi anh; không cố để dụ dỗ anh ở tất cả, thật đáng tiếc hơn. Anh sẽ rất vui mừng mà hợp tác. Cô ấy đáng yêu.

Không xinh đẹp theo nghĩa cổ điển, nhưng cô ngon lành, hầu như có thể ăn được, với làn da kem lụa mềm mại, thơm phức và mời mọc. Anh muốn sờ, nếm, khám phá cô từ đầu đến ngón chân thanh nhã nữ tính của cô.

Lạy Chúa, nghe như bài thơ tình xấu xa nào đó mà anh đã từng đọc. Đó không phải là cái anh có thể nhớ vào lúc này. Anh phát ra một tiếng cười mai mỉa - và ngay lập tức bị đau đớn vì nó. Anh chờ cho tiếng búa nện trong đầu mình giảm dần, sau đó với lấy những thứ của anh.

Các túi áo choàng của anh đổ ra một ít các đồng xu, một cuộn lớn tiếng giấy mới, và một mảnh nhỏ giấy đã từng được viết lên nó, có lẽ là một địa chỉ. Anh mở nó ra, nhưng nó hoàn toàn không đọc được, mực đã bị nhem.

Quần ống chẽn của anh cũng có thêm vài đồng xu nữa và một chiếc khăn tay được thêu với chữ R.

R: chữ gì có thể đứng kế nó? Tên đầu hay họ? Richard? Robert? Rupert? Rafe? Anh cau mày. Rafe...Có một tiếng vang...nhưng không. Anh không cảm thấy một Rafe có gì hơn một Rupert hay một Roger. Hay thậm chí một Rollo.

Vậy thì một cái họ? Roberts? Rogers? Reynolds? Richards? Anh chạy chúng qua, nạo vét ra những khả năng hơn và có thể hơn nữa. Robinson?

Rose? Russell? Nghe vô lý. Raleigh? Rowe?

Anh xem xét tỉ mí cái túi da nhỏ của anh. Như cô ấy đã nói, không có gì rõ ràng có nghĩa cho sự nhận dạng. Ngoài một khẩu súng lục nhỏ gọn, đã nạp đạn, chỉ có nhãn hiệu nhà sản xuất trên nó, và quần áo - sự tối thiểu trần trụi: một cái quần lót để thay đổi, một áo sơ mi dự phòng, một đôi tất, một khăn choàng cổ - không có gì khác ngoại trừ các đồ vệ sinh cá nhân và dao cạo.

Cái dao cạo được chào đón. Anh chạy một bàn tay lên bộ râu lởm chởm của mình. Anh không thích râu xù xì và anh chắc phụ nữ cũng không. Anh sẽ rửa mặt và cạo râu sau đó.

Anh đã sàng lọc đồ dùng của mình lần thứ hai. Không có gì gây ra một tiếng chuông trong bộ não bị bao vây của anh.

Anh đã xuất hiện như là một người đàn ông có ít của cải: đồ dùng của anh có chất lượng tốt nhất. Nhưng không có tiêu ngữ hay thậm chí những chữ cái được mạ vàng đóng dấu trên túi da của anh hay trên túi đựng đồ vệ sinh, vì vậy có khả năng anh không phải là đến từ một trong số những gia đình tốt hơn.

Và có điều kỳ lạ rằng anh, rõ ràng, đi du lịch có một mình, không người giữ ngựa hay người hầu, và trên một con ngựa, thỉnh thoảng vài quý ông đã làm trừ khi cho một chuyến đi ngắn ngày, không chính thức. Nhưng không ai quanh đây có vẻ biết anh hay thông báo sự vắng mặt của anh, vì vậy có vẻ như anh không được biết đến ở địa phương này.

Có khi nào anh đang chạy trốn?

Việc thiếu hoàn toàn của bất kỳ hình thức của sự xác định danh tánh, không giấy tờ, không thư, không gì trừ một lượng lớn tiền giấy-mới-có vẻ kỳ lạ. Thật kỳ lạ. Thậm chí có một chút nghi ngờ.

Liệu anh, có thể nào anh là, một nhân vật mờ ám? Anh không cảm thấy mờ ám, anh không thích cái ý tưởngđó, nhưng, anh rõ ràng đã không trong tâm trí bình thường của mình.

Tuy nhiên anh đã ở trên giường của cô ấy, và cô ấy đã chia sẻ nó với anh, dù xa lạ hay không. Điều này hẳn phải có nghĩa gì đó.

Gặp rắc rối bởi những câu hỏi không thể trả lời và cơn đau đã trở lại, anh đẩy đồ đạc của mình sang một bên, nhắm mắt lại, và cuối cùng, ngủ thiếp đi.

Bác sĩ Thompson kiểm tra vết thương đầu anh với tiếng mũi phê duyệt. "Bên ngoài có vẻ đang hồi phục tốt, nhưng họ cho tôi biết anh thậm chí không nhớ cả tên của mình, phải không?"

"Quả thực rất bực bội. Tôi có thể nhớ tất cả những thứ kỳ lạ - những sự kiện, những trích dẫn và đại loại - nhưng lại không thể nhớ bản thân tôi hay những sự việc dẫn đến tai nạn này."

"Hấp dẫn đây." Bác sĩ tập trung nhìn anh với cái nhìn sắc sảo và bắn một loạt các câu hỏi với anh: Ai là thủ tướng? Trận Waterloo khi nào? Nơi anh trưởng thành? Tổng của 241 và 398 là gì? Tên cha anh là gì? Cuộc chiến tranh Punic là gì? Ai đã viết cuốn người lái buôn thành Venice (The Merchant of Venice)?

Anh đã trả lời chúng tốt nhất anh có thể, một số câu anh thậm chí còn không cần phải nghĩ và thất bại ở những câu khác.

Cuối cuộc thẩm tra, vị bác sĩ gật đầu. "Não của anh dường như hoạt động đủ tốt, chỉ là bộ nhớ của anh có lỗi gì đó."

Anh cũng đã biết vậy. "Câu hỏi là, khi nào thì nó trở lại?"

"Không nói trước được," bác sĩ nói vui vẻ. "Người ta đã có thể đi vòng quanh thế giới bằng đường biển hàng trăm lần, nhưng chúng ta vẫn có những vấn đề nhỏ ở đây." Ông vỗ nhẹ vào thái dương mình. "Hay làm thế nào nó hoạt động. Trong vài trường hợp, bệnh nhân không bao giờ hồi phục được trí nhớ của họ. Hay thậm chí là não của họ." Rõ ràng không thấy biểu hiện hoảng sợ của bệnh nhân của ông, ông vui vẻ thêm vào, "Giờ thì cùng nhìn vào cái mắt cá chân này."

Ông mở vết thương mắt cá chân, thăm dò và nắn bóp nó, và cuối cùng cho biết nó bị bong gân. "Dù cũng có thể đó là một sự nứt xương. Tôi sẽ buộc nó thêm lần nữa xem sao. Đừng đặt bất kỳ trọng lượng nào trên nó trong ít nhất một tuần. Nếu nó đau, thì đừng dùng nó nữa." Ông đóng túi lại. "Trừ khi anh muốn là một người què trong suốt quãng đời còn lại của mình, haha."

Lão khốn vui tính, anh nghĩ khi vị bác sĩ đi khỏi. Sự thăm khám của ông bác sĩ khiến anh bị kiệt sức. Và thất vọng.

"Ông ấy là một bác sĩ rất giỏi," Maddy nói với vẻ bảo vệ. "Ông ấy không phải là một người lạc quan không có căn cứ-"

"Ồ, đúng vậy, tôi có thấy sự lạc quan của ông ấy. Tôi thấy mình may mắn vì dù sao cũng có một bộ não, không để tâm liệu tôi có bao giờ tìm ra tôi là ai hay không. Và nếu tôi di chuyển tôi sẽ là một kẻ què suốt đời. Và tất cả đều lôi cuốn làm sao!"

Cô cười to. "Quả là một lời khuyên tốt. Anh trông có vẻ xanh xao, vậy sao không ngủ một chút?"

Không có gì anh muốn nhiều hơn, nhưng anh ghét việc xuất hiện quá yếu và bất lực trước mặt cô. "Tôi hoàn toàn ổn-" anh bắt đầu, nhưng cô đã kéo màn lại và anh bị bỏ lại một mình.

"Tôi không quá yếu ớt hơn bình thường đâu," anh nói với bức màn. "Tôi khỏe, tràn đầy sinh lực của một người đàn ông, thật đấy."

Cô bật cười và nói vọng vào, "Làm thế nào anh biết được?" Một lát sau bên ngoài cánh cửa đóng và anh có thể nghe cô nói với đám trẻ hãy chơi ra xa ngôi nhà một chút để người đàn ông có thể ngủ.

Sao anh biết được, thực vậy?

"Người đàn ông," đó là tên anh. Hoặc "anh" hoặc "ngài", tùy thuộc vào việc ai đang nói. Không thể chấp nhận được. Anh cần phải nghĩ, cần phải nhớ...

"Em không được đến đó, anh ấy đang ngủ!" Một tiếng thì thầm khàn khàn đánh thức anh.

"Nhưng anh ấy đã ngủ suốt ngày rồi!" Một tiếng thì thầm to.

"Đó là bởi vì anh ấy bị thương ở đầu. Và chị Maddy đã nói chúng ta không được làm ph- John!"

Bức màn được kéo trở lại và cậu bé lớn tuổi nhất nhìn chăm chú vào anh. "Nhìn kìa, anh ấy thức!" John kêu lên đắc thắng. Cậu hạ thấp giọng xuống và thêm vào một giọng bình bình không tự nhiên. "Bên cạnh đó, em không làm phiền anh ấy; em chỉ nói chuyện với anh ấy. Rất yên lặng. Đúng không ạ, thưa ngài?"

"Em đã làm thức anh ấy! Và Maddy sẽ giận cho xem." Cô bé lớn tuổi nhất nhìn vào. "Em xin lỗi, thưa ngài. Em đã bảo John-"

"Tất cả đều ổn-Jane, phải không?" Cô bé gật đầu và đỏ mặt với niềm vui vì anh nhớ tên cô. Tên người khác thì dễ dàng.

"Anh tỉnh mà," anh nói dối. Giữ đầu anh vững như anh có thể, anh chống mình lên trên một khuỷu tay. "Bây giờ, John, anh có thể giúp em thế nào?"

"À, đó là ngựa của anh," cậu nhóc bắt đầu.

"Nó không bị thương, đúng không? Anh đã nghĩ-"

"Không, không ạ, nó hoàn toàn khỏe mạnh. Chỉ là-"

"Nó không có một cái tên," một giọng nhỏ cộc lốc tuyên bố. Có một tiếng "thình" và một tiếng "bịch" vang lên khi một cái ghế được đặt vào, và khuôn mặt Lucy xuất hiện.

"Anh thấy đấy, thưa ngài, chúng em-"

"Chúng em là em và John," Henry tham gia. "Và chúng em là người đang chăm sóc nó, vì thế-"

"Chúng em muốn gọi nó là Tia Chớp, bởi vì nó trông như một chú ngựa đáng yêu, và nó có vết bớt trắng trên trán," John tiếp tục. "Nhưng bọn con gái-"

"Nó trông không giống tia chớp! Vết bớt đó là một ngôi sao, và vì vậy em nghĩ nó nên được gọi là Ngôi Sao," Jane hoàn thành.

"Tinh Tú thì đẹp hơn là Ngôi Sao", Susan tuyên bố, ngọ nguậy giữa Jane và Henry. "Và Tinh Tú cũng có nghĩa là Ngôi Sao."

"Tinh Tú là tên con gái và nó là một con ngựa!" Henry nói trong ghê tởm.

"Và Ngôi Sao nghe cũng con gái, vì vậy tụi em nghĩ tụi em nên hỏi anh, thưa ngài," John hoàn thành. "Chị Maddy nói anh mất trí nhớ, vì thế tụi em biết nó sẽ không phải là tên thật của nó, nhưng dù vậy, tụi em phải gọi nó tên gì đó, vì vậy tụi em nghĩ là tụi em sẽ yêu cầu anh chọn ạ".

"Anh hiểu rồi." Anh nhìn năm gương mặt đứng dọc theo thành giường. "Và em có ý kiến chúng ta nên gọi con ngựa của anh là gì chưa, Miss Lucy? Ai cũng đã chia sẻ ý kiến của họ rồi."

"Peggy," cô bé nói chắc chắn.

Tất cả bọn trẻ đều cười phá lên. "Em không thể gọi nó là Peggy được, Lucy à; nó là con trai," Henry nói với cô bé.

"Em không quan tâm," cô bé nhấn mạnh. "Peggy, liền sau Pegasus (ngựa thần - người dịch (ND) )"

"Và nó không có cánh-" Henry bắt đầu nhưng đã bị thúc người bởi anh trai.

"Thưa ngài?" Bọn trẻ chờ đợi.

Anh xoa cầm suy nghĩ. "Chúng là 5 cái tên hay." Anh bị cám dỗ để nói với chúng rằng con ngựa của anh chắc sẽ phản ứng như nhau với bất kỳ cái tên nào, nhưng anh có thể thấy rằng, với chúng, đây không phải là vấn đề nhỏ. Một cái gì đó đang sôi sùng sục trên bếp, cái gì đó cay cay và ngon ngon. "Hạt Tiêu," anh nói khi một ý chợt nảy ra. "Tên nó là Hạt Tiêu (Pepper)."

"Anh đã nhớ rồi ạ, thưa ngài?" John nói, rõ ràng hài lòng.

"Anh nhớ rồi," anh nói dối. Anh không quan tâm con ngựa đã được gọi là gì trước đây; từ bây giờ trở đi nó sẽ là Pepper.

"Và anh cũng đã nhớ tên mình rồi ạ?" Jane hỏi anh.

"Không, anh rất tiếc."

Bọn trẻ nhìn bỡ ngỡ.

"Anh phải có một cái tên," Lucy nói với anh một cách lo lắng.

"Ai cũng có một cái tên."

"Các em có muốn chọn cho anh một cái tên để sử dụng trong khi chờ đợi?" anh đề nghị. "Anh không thể là "ngài" hay "anh kia" hay "người đàn ông" được, phải không?" Anh chỉ cho chúng thấy chiếc khăn tay. "Có lẽ tên gì đó bắt đầu với chữ R."

Bọn trẻ lập tức thảo luận những cái tên tương tự những tên thánh mà anh đã điên lên với mình, và thậm chí khi nghe chúng trong những giọng khác nhau, cũng không một tiếng chuông nào rung lên.

Chúng dừng lại ở Robert. "Nhưng đó là thiếu tôn trọng để gọi một người trưởng thành bằng tên riêng," Jane phản đối. "Anh ấy cần một cái họ."

"Anh ấy có thể có một tước vị," John đề nghị. "Và rồi chúng ta có thể gọi anh ấy bằng tước vị của anh ấy; Wellington, chẳng hạn."

"Rider," Lucy nói. "Mr. Rider. Vì anh ấy đã cưỡi trên con ngựa của anh ấy và sau đó ngã xuống."

(rider: tiếng Anh có nghĩa là người cưỡi ngựa - ND)

"Tuyệt vời," anh mới được đặt tên là Robert Rider, lờ đi phần "ngã xuống". "Vậy thì là Mr. Rider."

"Maddy đang đến," Susan rít lên. "Và chúng ta không được làm phiền người đàn ông."

"Không phải "người đàn ông", mà là Mr. Rider," Jane sửa lại cô bé khi bọn trẻ vội vàng chuồn ra cửa sau.

Mr. Rider nằm lại trên giường và cố hết sức để trông không bị xáo trộn.

Một lát sau Maddy bay vào ngôi nhà. Cô thò đầu cô vào giữa tấm màn giường và nói trong một giọng gấp rút, "Không quan trọng điều mà anh nghe, hay điều được nói, hay được làm, không được thức dậy! Anh có nghe tôi không? Điều quan trọng nhất là anh phải bất tỉnh suốt. Đừng nhúc nhích một cơ bắp!" Cô kéo màn lại, và trước khi anh có thể hỏi cái quái gì đang xảy ra, thì anh nghe một tiếng gõ cửa.

"Ồ, Mr. Matheson, thật là một ngạc nhiên thú vị," Maddy nói trong một giọng ngạc nhiên rõ ràng.

"Miss Woodford thân yêu của tôi." Người nói có giọng sâu trầm, ngọt ngào như trái cây thường nghe thấy từ các bục giảng đạo. "Tôi nghĩ mình có bổn phận ghé thăm trong lúc khó khăn của cô."

"Lúc khó khăn của tôi ạ?"

Giọng trái cây thấp xuống, duy trì sự tinh tế ấn tượng của nó. "Sự áp đặt không mong muốn của cô."

"Sự không mong m- ồ, ý ông là người lạ bị thương. Anh ấy không thực sự là một sự áp đặt đâu ạ."

Kẻ dối trá bé nhỏ, kẻ áp đặt nghĩ.

"Nhưng dĩ nhiên là anh ta đã," Ngài mục sư dĩa-trái-cây tuyên bố. "Một cô gái chưa chồng, bị buộc phải cho một Người Đàn Ông Không Quen Biết nương nhờ! Và một người đàn ông - tôi có thể nói thêm vào, mà không làm hoen ố Đôi Tai Mềm Mại của cô - của những Thói Quen Không Lành Mạnh!"

Những thói quen không lành mạnh? Kẻ áp đặt bị cám dỗ để yêu cầu một lời giải thích, nhưng nhớ lại những chỉ thị của bà chủ nhà của anh ta, đành phẫn nộ giả vờ bất tỉnh. Cái quái gì đã làm người ba hoa chán ngắt này biết, để buộc tội anh có những thói quen không lành mạnh vậy?

"Vậy ông biết anh ấy ạ?" cô ấy hỏi vẻ bình tĩnh.

"Biết anh ta? Tôi phải cám ơn Chúa là tôi đã không. Nhưng tôi biết Loại Người Của Anh Ta."

"Loại gì vậy ạ?"

"Nó sẽ không thích hợp cho tôi giải thích, nhưng nó đủ để nói-"

"Ý ông có phải là loại đi du lịch mà không có một chiếc áo ngủ không ạ?" Có một chút sự giận dữ trong giọng nói, nhưng cô bình tĩnh tiếp tục. "Bác sĩ có nói với tôi về những quan tâm của ông, Mr Matheson thân mến, nhưng sự thực là không có gì đáng ngại đâu ạ. Chúng tôi đã xoay sở để mặc áo ngủ cho anh ấy mà ông đã gởi-"

"Chúng tôi?" dĩa-trái cây bày tỏ sự đáng ngại.

"Bác sĩ và John, dĩ nhiên," cô nói trơn tru.

Ồ, cô thật tốt bụng. Bác sĩ và John hẳn đã ở đâu đó trong hư không khi cô đánh vật tròng cái thứ trời đánh vào anh. Không tự hỏi liệu cái áo ngủ đó có nổi trên người anh hay không. Ngài mục sư dĩa-trái cây rõ ràng trong những nguyên âm tròn trịa của ngài.

"Tôi cũng hy vọng là thế! Và Miss Woodford này, tôi xin cô, không cần thiết để cô phải xem xét một chiếc Áo Ngủ Đàn Ông Riêng Tư. Tôi hiểu nó sẽ đem lại Sự Đau Khổ cho một Quý cô."

Và ngài sẽ nghĩ gì, ngài mục sư ba hoa quý mến, nếu ngài biết cô ấy đã lột từng mảnh vải trên người tôi và sau đó đặt tôi trên giường cô ấy, trần như nhộng. Và rồi còn nằm cùng tôi ở đó nữa, dù trong sáng. Anh cố bóp nghẹt tiếng cười.

"Tiếng gì vậy?" ngài ba hoa hỏi.

"Không có gì," cô ấy nói vội vàng. "Và những chiếc áo ngủ đàn ông riêng tư dù sao cũng không làm tôi khó chịu đâu ạ. Tôi tắm rửa cho các cậu bé mỗi tuần mà. Giờ tôi mời ông một tách trà nhé? Chỉ có trà bạc hà với mật ong, tôi e là vậy, nhưng-"

"Không, không, cảm ơn cô. Bà nhà tử tế của tôi đang có sẵn trà chờ tôi trở về, nhưng tôi chắc chắn tôi đã nghe..."

"Chắc đó là tiếng mấy đứa trẻ đang chơi đùa đấy ạ. Chúng thường gây ra những âm thanh buồn cười nhất, và kỳ lạ nữa, nó nghe khá- Mục sư Matheson, tôi xin ông, đừng làm phiền-"

Tấm màn màu đỏ nhạt bị mở xoạt ra.

Có một sự im lặng lâu khi anh vờ bất tỉnh dưới cài nhìn gần của ngài mục sư. Anh có thể nghe người đàn ông này đang thở khi ông ta cúi xuống để nhìn chăm chú anh một cách kỹ lưỡng. Hơi thở ông ta có mùi của hạt giống carum.

"Giống một tên du côn," mục sư tuyên bố. "Một hải tặc."

"Đó là bởi vì các vết thâm tím và băng gạc, và cũng bởi vì anh ấy đã không cạo râu mấy ngày rồi."

Vậy ra cô ấy cũng nghĩ anh trông giống một tên hải tặc á?

"Anh ấy như thế này hầu hết thời gian," cô nói với mục sư. "Ngày cũng như đêm, anh ấy không hề cử động, giờ ông thấy rồi đó, tôi không gặp nguy hiểm." Cô ấy đang bảo vệ anh. Thú vị thật.

Mục sư gắt gỏng. "Bác sĩ Thompson nói anh ta đã có ý thức hồi sáng này."

"Anh ấy đã, đúng vậy, nhưng anh ấy đã quá kiệt sức bởi sự thăm khám của bác sĩ nên gần như bất tỉnh trở lại ngay lập tức và đã không nhúc nhích một cơ bắp kể từ đó."

Không một cảnh báo, một ngón tay đã chọc vào anh đột ngột bên trên một trong số những vết thương mềm của anh. Anh bùng lên giận dữ nhưng cố biến nó thành một tiếng rên. Anh hy vọng nó thuyết phục. Đau như quỷ ấy.

"Tôi không thích nó, không thích nó chút nào," mục sư nói.

Và tôi cũng không thích ông chọc vào tôi, anh nghĩ.

"Anh ấy vô hại, Mục sư Matheson, vì vậy vui lòng ra ngoài nhé. Bác sĩ bảo sự hồi phục của anh ấy sẽ nhanh hơn nếu anh ấy không bị làm phiền."

Cô kéo màn lại và anh có thể thư giãn.

"Tôi sẽ đề nghị đưa anh ta vào nhà xứ. Thật không đúng cho một quý cô trẻ, độc thân phải chịu gánh nặng với kẻ như anh ta."

"Bác sĩ bảo anh ấy không được di chuyển cho đến khi vết thương ở đầu anh ấy có dấu hiệu của sự hồi phục."

"Ông ta cũng nói thế với tôi," mục sư xác nhận. "Nhưng khi đó là khi nào?"

"Điều đó trong tay Chúa," cô nói, và anh phải kiềm chế một tiếng cười ở cái cách cô nhại lời ông mục sư.

"Vậy cho đến khi Sự Kiện Vui Vẻ này xảy ra, có lẽ bà nhà tử tế của tôi sẽ đến và ở với cô, như một người đi kèm vậy."

Cô bật cười, một âm thanh sinh động. "Đừng đề nghị một điều như thế, tôi xin ông đấy. Bà Metheson tội nghiệp. Bà ấy sẽ ghét phải ở trong một cái chòi ngột ngạt, nhỏ xíu, bị nhốt với 5 đứa trẻ ồn ào."

"Bà ấy rất thích trẻ con-"

"Tôi biết, và bà ấy còn tử tế hơn nhiều với chúng tôi. Nhưng sẽ không có chỗ cho bà ấy ngủ đâu ạ."

Có một sự tạm ngừng ngắn, căng thẳng.

"Vậy, tôi có thể hỏi, cô đã ngủ ở đâu không, cô Woodford? Tôi biết chỉ có 2 phòng ngủ trên gác, với 2 cái giường-"

"Tôi làm giường cho mình 2 đêm vừa qua trên sàn trước lò sưởi."

Cô ấy tốt bụng, anh nghĩ. Không chỉ vậy, sau tất cả, còn nói dối. Cô ấy đã làm giường ngủ trên sàn. Anh đã nhìn thấy cô cuốn nó lên trong buổi sáng. Cô chỉ đơn giản là bỏ quên phần nơi cô ngủ với anh. Và cái thứ mà cô gọi là Bức tường La Mã.

"Nhưng-"

"Và tối nay tôi cũng sẽ làm điều tương tự," cô nói với sự đảm bảo hòa nhã.

Không nếu tôi có thể giúp, anh nghĩ.

"Tôi không thích-"

"Thật tử tế vì ông đã lo lắng cho tôi, Mr. Matheson, nhưng không cần thiết đâu ạ. Tôi không cần được bảo vệ từ kẻ yếu ớt, bị thương này. Và tôi là một cô gái trẻ, dù sao đi nữa; tôi còn được giúp đỡ bởi các em của tôi nên không cần sự hỗ trợ lúc này đâu ạ."

"Vâng, nhưng-"

"Và với 5 đứa trẻ đi kèm, tôi không cần ai khác, vậy xin đừng lo lắng cho tôi hay người lạ. Hầu như anh ấy bất tỉnh suốt và, khi tỉnh lại, anh ấy có vẻ là một người rất lịch lãm. Bên cạnh đó, tôi chắc anh ấy sẽ hồi phục lại trí nhớ của mình sớm thôi và sẽ đi khỏi."

Anh nghe tiếng mở cửa trước.

"Nhưng tôi không thích," mục sư nói vẻ không vui. "Không chút nào."

Vài phút sau cô trở vào. "Ông ấy đã đi, anh có thể thư giãn bây giờ." Cô mở bức màn và nhìn vào.

"Lão ba hoa chán ngắt," anh nói.

"Ông ấy là người rất tốt," cô nói với anh. "Ông ấy và vợ đã còn hơn là tốt với bọn trẻ và tôi, và tôi sẽ không cho anh chế nhạo ông ấy. Ông ấy đã quan tâm tới danh tiếng và sự an toàn của tôi, đó là tất cả."

"Vậy thì cái quái gì khiến cô bảo tôi phải giả vờ bất tỉnh? Tôi có thể cam đoan với ông ta rằng tôi là một quý ông và-"

"Và đó sẽ là một thảm họa."

Anh cau mày. "Tại sao?"

Cô có vẻ sắp nói điều gì đó, nhưng dừng lại. "Với tôi, vậy thôi."

"Bằng cách nào?" anh khăng khăng.

"Được thôi, nếu anh phải biết, tôi nghĩ là nếu ông ấy biết anh là một quý ông và chưa kết hôn, ông ấy sẽ nỗ lực để buộc chúng ta phải cưới nhau."

Anh cười phá lên. "Cô không thể nghiêm trọng vậy chứ. Không ai, kể cả mục sư hay nói cách khác, có thể buộc tôi làm bất cứ điều gì mà tôi không muốn. Tại sao ông ấy lại nghĩ ra một điều như vậy chứ?"

Cô nheo mắt nhìn anh. "Bởi vì ông ấy nghĩ đó là một vụ bê bối rằng anh nằm trên giường tôi, đó là lý do tại sao."

"Đúng, nhưng không có gì xảy ra cả. Và ngay cả nếu đã có, tôi cũng đã trong một sự-" anh ngừng lại, nhận thấy biểu hiện của cô. "Ít nhất là tôi chắc tôi đã...Có lẽ thế."

"Ông ấy đã đúng khi nhắc nhở tôi rằng tôi không biết bất cứ điều gì về anh cả."

"Tôi cũng không biết bất cứ điều gì về cô," anh nhắc cô. "Nhưng thậm chí tôi cũng có thể nói rằng một cuộc hôn nhân giữa chúng ta sẽ là điều vô l-" Anh dừng lại.

"Vâng?" cô nói với với một sự ngọt ngào ít nhất cũng đã không làm thất vọng anh.

Anh cố gắng để lấy vị trí của mình. "Cô không muốn một cuộc hôn nhân kiểu vậy, nếu không cô đã không nói theo kiểu cô đã để trấn an ông ta rằng tôi - cô đã gọi như thế nào nhỉ? - ồ, vâng, "một kẻ yếu ớt bị thương." Đã đau đớn. Đã bị thương, đúng vậy, nhưng một kẻ yếu ớt? Như thể anh là một kẻ nợ đời. "Sao cô làm thế, hử? Vậy là ông ta sẽ không nghĩ tôi có bất kỳ nguy hiểm nào với danh tiếng của cô nữa phải không?

"Chính xác như vậy!" cô đùng đùng. "Tôi không ước là sẽ bị ách vào một cuộc hôn nhân với bất kỳ người đàn ông nào, cứ để anh ta lại một mình người mà tôi chẳng biết tí gì, người mà cái ngày đã qua ấy bị té ngựa ngay chân tôi."

"Tôi đã không té, tôi bị ném ra khi con ngựa của tôi bị trượt! Và nếu cô không muốn bị tổn hại, vậy sao không chấp nhận lời đề nghị của ông ta đưa tôi đến nhà ông ấy?"

"Bởi vì, đồ ngốc, bất chấp bằng chứng rõ ràng rằng anh có một bộ hộp sọ dày nhất, nhưng bác sĩ cũng nói rằng nó có thể gây ra một sự tổn hại nghiêm trọng cho anh nếu bị di chuyển!" Rồi cô chụp tấm rèm kéo phăng lại, ào ra khỏi nhà, đóng sầm cánh cửa cái rầm.