Thế Bất Khả Đáng

Chương 39: Cùng sửa máy tập




Sau trận náo loạn ấy, Viên Tung cho triệu tập tất cả phó tổng huấn luyện viên và huấn luyện viên các phân đội, nhằm vào sự việc lần này để triển khai một buổi thảo luận. Vấn đề thảo luận trung tâm của hội nghị chính là: làm thế nào để tránh cho loại sự việc này không xảy ra lần nữa.

“Chúng ta mở lớp cũng bốn năm năm rồi, chưa từng gặp phải loại người hỗn hào như vậy!”

“Tôi cho rằng phương pháp giải quyết tốt nhất chính là hoàn trả học phí, loại học viên này chúng ta thực sự không gánh nổi!”

“Viên tổng, anh cảm thấy thế nào?”

Viên Tung thầm nghĩ trong lòng: khó khăn lắm nhóc con mới chịu chui vào hang ổ, ông đây nỡ đuổi cậu ta đi sao? Kể cả cậu ta cho một mồi lửa thiêu rụi, ông đây cũng phải quây nhốt cậu ta trong đống phế tích này.

Trầm mặc hồi lâu, hầu kết trượt trượt, hắn trực tiếp quẳng xuống một câu.

“Học viên này nếu còn tái phạm, cứ giao cho tôi xử lý!”

Thi Thiên Bưu nhíu đôi mày rậm, thuận miệng thốt lên một câu, “Vậy chẳng phải cậu ta càng thảm sao? Đến khi ấy liệu có khả năng mâu thuẫn càng lớn hơn không?”

Một huấn luyện viên ở bên cạnh nhỏ giọng bảo gã: “Anh có ngốc không thế? Cậu ta là ai hả? Là em rể của Viên tổng đấy, Viên tổng có thể nhẫn tâm hạ thủ sao? Anh còn không hiểu ý của Viên tổng à? Ý của hắn chính là muốn nói: người này về sau không thể đánh.”

“Không có khả năng.” Thi Thiên Bưu ánh mắt kiên định ngay thẳng, “Từ trước tới nay Viên tổng vẫn luôn thiết diện vô tư, đối xử bình đẳng, hắn tuyệt đối sẽ không thiên vị cho bất kỳ kẻ nào.”

“Viên tổng khấu trừ của anh ba ngàn đồng quả có hơi ít.”

“…”

* * *

Liên tiếp bốn ngày sau, Hạ Diệu vì công việc bận rộn nên vẫn chưa rút ra được thời gian để đi tìm Viên Tung. Viên Tung cũng không chủ động liên lạc với cậu, cũng không ai nhắc cậu về việc bồi thường, điều này khiến Hạ Diệu rất phiền lòng.

Tới thứ sáu hôm nay, Hạ Diệu được tan ca sớm, vốn định trực tiếp gọi điện cho Viên Tung. Nhưng rồi suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn quyết định tự mình đi tới một chuyến, để tránh không hiểu rõ tình hình lại sinh ra chênh lệch số tiền phải bồi thường.

Lúc Hạ Diệu tới, học viên đều đã tan học, phòng huấn luyện rộng lớn chỉ còn một mình Viên Tung. Từ trong phòng dụng cụ truyền ra tiếng đinh đinh đang đang, hình như đang được tu sửa, Hạ Diệu cất bước tiến vào.

Viên Tung đang ngồi xổm trên mặt đất sửa chữa một máy huấn luyện tổng hợp, sang thu rồi mà hắn vẫn mặc độc chiếc áo ba lỗ, vạt áo cuốn tới ngực, lộ ra cơ bụng tám múi săn chắc. Mồ hôi thấm trên làn da màu đồng mang dã tính nguyên thủy như rừng mưa nhiệt đới, xuôi theo rãnh ngực rõ nét chảy xuống thành một đường cong khêu gợi hùng hồn.

Hạ Diệu nói thẳng, “Đồ đạc bị đập hư bao nhiêu? Tôi đền.”

Viên Tung như thể không nghe thấy, ngón tay thô lệ rút xuống một cây đinh đang ngậm bên khóe môi, vặn vào từng cây. Hoàn toàn không dùng bất kỳ dụng cụ nào, tay không là đã có thể vặn chặt đinh ốc, không để lại một khe dư thừa.

Hạ Diệu phát hiện khuôn mặt Viên Tung lại khôi phục vẻ lãnh khốc âm hàm như buổi đầu gặp gỡ, ánh mắt lúc chuyên chú có chút dọa người. Cho dù không phải nhìn thẳng vào Hạ Diệu, nhưng Hạ Diệu vẫn cảm thấy một cỗ hàn khí lủi từ cột sống lên não bộ.

Hạ Diệu thử lên tiếng lần nữa, “Này, đang hỏi anh đấy, rốt cuộc bao nhiêu tiền?”

Viên Tung đóng nốt cây đinh cuối cùng, bàn tay to lớn nhấc một bên giá đỡ lên, thuận miệng bảo: “Lại đây giúp một tay.”

Hạ Diệu nhất thời không kịp phản ứng.

Lúc này Viên Tung mới hướng mắt về phía cậu, ngữ khí bắt đầu trở về ôn hòa: “Bảo cậu tới giúp một tay không nghe thấy sao? Một chút nhãn lực đều không có.”

Hạ Diệu lúc này mới bước qua, nhấc lên đầu kia của chiếc máy tập, hai người cùng đi về phía bờ tường. Sau khi đặt xong, Viên Tung lại bảo Hạ Diệu cùng đi sửa một máy tập khác, hắn ở bên này gõ đinh đinh đang đang, tháo dỡ lắp ráp, Hạ Diệu liền ở bên kia hỗ trợ, đỡ giúp đồ hoặc chuyển dụng cụ.

Bận rộn hơn hai tiếng đồng hồ, sửa xong mấy chiếc máy tập cuối cùng, gian phòng cũng được thu dọn gọn gàng. Hạ Diệu toát đầy mồ hôi, vạt áo trước đều ướt đẫm.

Ngón cái thô ráp của Viên Tung mơn trớn khóe mắt Hạ Diệu, giúp cậu lau đi mồ hôi trên mặt.

“Làm chẳng bao nhiêu, mồ hôi lại chảy rõ nhiều.”

Hạ Diệu hất tay Viên Tung ra, bảo: “Toàn mùi gỉ sắt.”

Viên Tung không nói lời nào, châm một điếu thuốc ngậm lên khóe môi, lẳng lặng nhìn Hạ Diệu.