Thế Bất Khả Đáng

Chương 42: Đào củ sen




Các huấn luyện viên đem ra mười mấy bộ áo liền quần, đặc biệt lội xuống bùn đào củ sen. Viên Tung từ trong đó chọn ra một bộ chưa từng bị mặc, kiểm tra kỹ lưỡng mọi bộ vị một lượt, xác định không có chỗ nào rách, mới vẫy tay gọi Hạ Diệu tới.

“Đây, cậu mặc bộ này đi.”

Xung quanh thầm rộ lên tiếng cảm thán.

Ánh mắt trầm bén của Viên Tung lướt qua, đám học viên liền thành thành thật thật cúi xuống trang bị cho mình, không ai liếc sang bên này nữa.

“Mặc thêm cái quần đi.” Viên Tung bảo Hạ Diệu, “Dưới nước nhiệt độ thấp, đông lạnh chân.”

Hạ Diệu ngại phiền toái, “Người ta con gái còn mặc một quần xuất trận, tôi đường đường một thằng con trai, sợ gì chứ?”

Nói xong liền đeo bao tay vào, khiêng xẻng chuyên dụng bừng bừng hứng khởi đi ra ngoài. Viên Tung nhìn dáng vẻ nôn nóng của cậu, khóe miệng hiện lên một tia cười.

Vừa giẫm được một chân vào nước bùn, lập tức lún sâu nửa thước, bắp đùi bị bùn lầy bao bọc, hàn khí từ gang bàn chân lủi ra khắp toàn thân, thân thể tức thì run lên cầm cập. Lúc này Hạ Diệu mới hối hận, biết thế mặc thêm cái quần nữa. Nhưng giá lạnh dưới chân cũng không ngăn lại được lửa nóng trong lòng, Hạ Diệu cắn răng lò dò đi tới chỗ có lá sen rậm rạp.

Loại chuyện vác xẻng đi làm việc nhà nông này không giống những việc khác, thân thủ tốt mấy mà không có kinh nghiệm thì cũng như không. Hạ Diệu vụng về tay chân, ở trong hồ sen loạng choạng lò dò đi về phía trước. Tìm được một vị trí, lóng ngóng nhấc xẻng lên, đào ra một đống bùn nhão, nhưng không phát hiện bóng dáng củ sen đâu.

Viên Tung nhìn bộ dạng vụng về của cậu, khóe miệng cong lên một nụ cười.

Hạ Diệu lại đào một tầng bùn nữa, vẫn không thấy củ sen đâu, đưa mắt ngó đông ngó tây một hồi, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Viên Tung.

“Anh gạt người phải không? Ở đây làm gì có củ sen?”

Viên Tung hếch cằm lên, “Cậu đào thêm một tầng nữa đi.”

Hạ Diệu nhẫn nại đào tiếp, bỗng nhiên, mấy chóp nhọn đen đen hiện ra.

“Viên Tung, anh mau lại đây, thử nhìn giúp tôi xem đây có phải củ sen không!”

Bên cạnh có ba bốn người đang đứng, đều gần Hạ Diệu hơn so với Viên Tung, nhưng Hạ Diệu lại chỉ gọi Viên Tung. Ngay cả chính cậu cũng chưa phát hiện, trong khoảnh khắc cậu hưng phấn nhất, người mà cậu cất tiếng gọi lại là Viên Tung.

Lần đầu tiên nếm được cảm giác được Hạ Diệu cần, đường nét khuôn mặt lãnh khốc cương nghị của Viên Tung không khỏi trở nên nhu hòa, hắn bước nhanh tới bên cạnh Hạ Diệu.

“Đừng động vào, để tôi đào cho.” Viên Tung nói.

Hạ Diệu nắm chặt xẻng không chịu buông.

Ngữ khí Viên Tung như đang dỗ dành trẻ con, “Cậu đào lần đầu chưa có kinh nghiệm, dễ làm đứt củ sen. Để tôi đào trước một cái làm mẫu cho, lát nữa rồi cậu lại tự đào.”

Hạ Diệu đành phải buông tay, cúi gập thắt lưng híp mắt đứng một bên quan sát.

Thủ pháp của Viên Tung đặc biệt thuần thục, vừa đào vừa rửa sạch bùn đất, dần dần củ sen liền hiện hình. Đào xong vùng đất xung quanh, lại dùng xẻng nhỏ khoét sạch bùn đất dưới khúc củ sen. Dùng tay nắm lấy khúc củ rồi lắc nhẹ một cái, củ sen liền lỏng ra, cẩn thận kéo lên được một khúc, lại tiếp tục đào theo hướng mà nó sinh trưởng…

Viên Tung vừa đào vừa dùng khóe mắt liếc Hạ Diệu, tên kia hai tay chống đầu gối, cặp mông vểnh vểnh, chăm chú quan sát không rời mắt, hệt như đang nhìn chằm chằm kẻ thù của mình.

Củ sen trắng, củ sen mập, mau mau hiện hình cho gia!

Viên Tung cảm thấy tim mình hệt như củ sen trong tay, bị dáng vẻ mời gọi của Hạ Diệu đâm đến thủng lỗ chỗ.

Viên Tung kéo ra một đoạn củ sen hoàn chỉnh từ trong bùn lầy, dài hơn một thước, còn có hai ba nhánh phụ, năm sáu chóp nhọn hếch lên, trông rất có sức sống.

“Ra rồi, ra rồi.”

Hạ Diệu kinh hô một tiếng, ngờ nghệch hệt như đứa trẻ nông thôn lần đầu tiên được lên thành phố.

Dưới sự làm mẫu cùng dốc lòng chỉ dạy của Viên Tung, cuối cùng Hạ Diệu cũng tìm ra được bí quyết, đào liên tiếp được mấy củ. Trời bất tri bất giác đã tối, các học viên lục tục lên bờ, lúc Hạ Diệu xách theo một túi củ sen to trở về phòng huấn luyện, trên mặt còn vương sắc đỏ bừng chưa tan, hùng hồn khoe khoang với học viên bên cạnh.

“Viên tổng bảo mọi người đừng về vội, uống bát canh gừng đã, đề phòng cảm mạo.”

Đầu bếp trong nhà ăn đang hầm canh gừng, liếc thấy Viên Tung đẩy cửa tiến vào đi thẳng tới bếp gas.

“Ôi chao, không cần đâu, tôi tự nấu là được rồi.” Đầu bếp nói.

Viên Tung đáp một câu, “Anh cứ nấu của anh đi, tôi lo việc của tôi.”

Nói xong liền mượn lửa bếp châm một điếu thuốc ngậm lên khóe môi, lấy ra túi củ sen to, đi tới bồn nước rửa sạch sẽ, lại múc ra nửa lon gạo nếp, tới bên bếp bắt đầu thoăn thoắt làm việc.