Thẻ Của Anh Em Quẹt Cả Đời Cũng Không Hết

Chương 40: Lại tới một nhân vật hao tâm tổn trí nữa




Edit: melbournje

🤤

Cô nhìn Ngụy Cẩn Hằng ngồi xuống đối diện mình.

Đồng Kiều cười nói: "Hôm nay anh không đi làm sao?"

Ngụy Cẩn Hằng gọi phục vụ, gọi vài phần điểm tâm ngọt, gọi thêm một cốc nước ấm.

Sau đó quay đầu cùng với cô giải thích: "Anh đến gần đây lấy đồ."

Đồng Kiều lộ ra biểu tình thì ra là vậy, cũng không hề hỏi kĩ.

Giữa hai người trầm mặc hai giây.

Ngụy Cẩn Hằng giọng điệu thản nhiên mở miệng: "Em quay xong phim rồi sao?"

Đồng Kiều gật đầu: "Vâng, em đang đọc một chút tư liệu."

Ngụy Cẩn Hằng có chút nhíu mày, lộ ra một biểu tình muốn nói lại thôi.

Đồng Kiều vừa hay nhìn thấy: "Thế nào?"

"Em quá liều mạng."

Đồng Kiều không thể tưởng tượng nổi, cười nói: "Là sao?"

Ngụy Cẩn Hằng gật đầu: "Ừm."

Đồng Kiều ngượng ngùng gãi đầu một cái: "Vẫn tốt đó chứ, em cảm thấy quay phim rất thú vị, chủ yếu là em rất đần, muốn kĩ thuật tăng lên chỉ có không ngừng học tập."

Lúc này, phục vụ đem đồ ngọt bưng lên, Đồng Kiều nhìn Ngụy Cẩn Hằng tùy ý đem ba phần đồ ngọt đẩy tới bên cô.

"Nếm thử đi, mấy món này vị cũng không tệ lắm."

Đồng Kiều nhìn thìa trong tay anh, có chút ngượng ngùng khoát tay từ chối: "Không cần, em đang giảm béo."

Thật ra giảm béo chỉ là cái cớ, nguyên nhân chân chính là đồ của tiệm này quá đắt.

Đồng Kiều sở dĩ đến đây gọi trà sữa, là bởi vì nơi này có view không tệ.

So với cô, Ngụy Cẩn Hằng chỉ gọi một cốc nước ấm miễn phí, nhưng lại gọi mấy món điểm tâm, quả thực..... Là sinh hoạt xa xỉ của kẻ có tiền, Đồng Kiều không thể nào hiểu được.

Lúc này phục vụ bên cạnh còn chưa đi mở miệng cười giải thích: "Mỹ nữ, đây đều là đồ ít đường, ít béo, ăn ngon không béo nha."

Đồng Kiều: "....."

Đã nói đến vậy rồi, xem ra cô không thể không nếm.

Cô do dự một chút, đưa tay lấy thìa từ tay Ngụy Cẩn Hằng, nói: "Được ạ, cảm ơn."

Ngụy Cẩn Hằng thu tay lại, bưng ly nước ấm lên nhấp một ngụm.

Đồ ngọt mềm nhũn thơm ngọt, nhưng ăn ở trong miệng không cảm thấy dính, xác thực rất ngon.

Đồng Kiều ăn quá nghiêm túc, thậm chí còn duỗi đầu lưỡi ra liếm môi dính một chút bơ, sau đó cô không chú ý tới người ngồi ở đối diện thấy cảnh này, con ngươi anh đang đen nhánh bình tĩnh đột nhiên trở nên tĩnh mịch.

Phụ nữ quả thật là thần kỳ, cô ấy có thể một bên hô hào giảm béo, một bên lại đem đồ ăn quét sạch.

Ăn xong cô rất thỏa mãn dựa trên ghế, bởi vì ánh mặt trời chiếu vào, cô có chút híp mắt lại.

Bộ dáng này nhìn thế nào cũng giống như một con mèo ăn no, nằm trên ban công lười biếng tắm nắng.

"Em cũng từng ăn đồ ngọt với những người đàn ông khác sao?" Ngụy Cẩn Hằng hỏi đột nhiên, cũng rất không hiểu thấu.

Đồng Kiều quay đầu nhìn anh, lắc đầu.

Từ khi cô vào nghề này, liền tương đối chú ý khoảng cách nam nữ, để miễn trở thành một lịch sử đen với nghệ sĩ.

Kết quả khả năng là duy trì quá mức rồi, thế là mấy năm này bên người không có quan hệ gì đặc biệt tốt với đàn ông.

Cho nên cùng đàn ông ăn đồ ngọt, thật sự không có.

Dưới ánh mặt trời ôn hòa, hai người mỗi người một câu trò chuyện.

Nói đến đây, Đồng Kiều cảm thấy rất kỳ quái, rõ ràng Ngụy Cẩn Hằng vẫn giống như trước đây, không thích nói chuyện.

Nhưng cô lại không cảm thấy xấu hổ như trước đây nữa, thậm chí còn cảm thấy ở chung rất dễ chịu.

Thời gian chậm rãi trôi qua 1 tiếng.

Điện thoại Ngụy Cẩn Hằng vang lên, công ty có việc cần anh về xử lý, Đồng Kiều liền để anh đi trước.

Buổi tối Đồng Kiều nằm ở trên giường, đột nhiên nhận được call video từ Ngụy Cẩn Hằng.

Cô có chút kinh ngạc, tức thời tiếp lên.

Bên kia lộ ra gương mặt tinh xảo của Ngụy Tiếu Vũ đang tươi cười: "Hello, tiểu sư phụ~"

Vừa nghe thấy xưng hô thế này, Đồng Kiều liền biết chị ấy là có ý gì, ngay sau đó liền nghe đối phương nói: "Nhanh lên nào, chờ em đấy."

Đồng Kiều bảo được, liền cúp máy.

Ai biết đối phương lại gọi tới, Đồng Kiều chỉ có thể nhận tiếp.

Trong điện thoại truyền đến âm thanh bất mãn của Ngụy Tiếu Vũ: "Làm gì mà cúp máy thế, lâu lắm không gặp nên thật nhớ em."

Đồng Kiều im lặng: "Sao chị lại cầm điện thoại của anh ấy vậy?"

Ngụy Tiếu Vũ cầm điện thoại di động xoay vòng: "Hôm nay chị ở nhà anh, điện thoại của chị đang sạc."

Xong rồi chị ấy làm một động tác mập mờ nhíu mày, nhỏ giọng nói: "Cho em xem một chút ông anh già nua của chị."

Nói, Ngụy Tiếu Vũ đem ống kính xoay về phía khác, Đồng Kiều nhìn thấy sau lưng Ngụy Tiếu Vũ, Ngụy Cẩn Hằng ngồi ở salon nghiêm túc xem tivi.

Cùng buổi trưa hôm nay, Ngụy Cẩn Hằng có chút khác biệt, lúc này anh đeo kính mắt màu vàng, hai chân vắt chéo, tay trái khoác lên thành ghế sôpha, có chút nghiêng người, khí chất nho nhã.

Tựa hồ anh nhìn được Ngụy Tiếu Vũ đang sợ hãi, xoay đầu lại.

"Em đang làm gì?" Ngụy Cẩn Hằng nghi ngờ hỏi.

Ngụy Tiếu Vũ lập tức dời máy, ngồi ở cạnh Ngụy Cẩn Hằng, đem màn hình điện thoại di động đưa cho anh nhìn.

"Em đang call video với Đồng Đồng."

Trong video, Đồng Kiều mặc áo ngủ đáng yêu. Mái tóc rối tung ở đầu vai, ngũ quan xinh xắn.

"Alo?" Trong điện thoại truyền đến âm thanh ôn nhu của Đồng Kiều.

Ngụy Tiếu Vũ đưa điện thoại di động chuyển vể phía Ngụy Cẩn Hằng.

Đồng Kiều có chút ngượng ngùng cùng ang khoát tay chào hỏi: "Anh Ngụy."

Khuôn mặt Ngụy Cẩn Hằng nhu hòa ừ một tiếng, sau đó đem ánh mắt quay lại trên màn hình TV.

"Chị cúp trước, chúng ta bật mic trên game nhé."

Không đến hai phút sau, hai người vào trò chơi.

Giọng nói ấm áp của Đồng Kiều lần nữa truyền tới: "Chúng ta chơi mấy người?"

Ngụy Tiếu Vũ không chút do dự: "Bốn người, chị muốn tiểu sư phụ mang chị đi ăn gà."

Trong điện thoại truyền đến tiếng cười trong suốt: "Không có vấn đề."

Tính cách Đồng Kiều có chút không nóng vội, ở cùng Ngụy Cẩn Hằng nói không hề ít, nhưng so với Ngụy Tiếu Vũ liền kém xa.

Thật ra Đồng Kiều còn đang xoắn xuýt vấn đề này, Ngụy Cẩn Hằng, Ngụy Tiếu Vũ hai người rõ ràng là anh em, sao tính cách lại khác nhau như vậy.

Bên tai một mực truyền đến giọng nói Ngụy Tiếu Vũ, thi thoảng còn có âm thanh của TV.

Ngụy Cẩn Hằng không thể đem điện thoại cất đi, cầm lấy một quyển sách dưới bàn trà, giữ im lặng nhìn.

Anh tự động bỏ qua âm thanh kích động của Ngụy Tiếu Vũ, chỉ còn lại tiếng Đồng Kiều thỉnh thoảng mở miệng chỉ huy.

Trong phòng khách yên tĩnh dĩ nhiên bởi vì hai người này, không cảm thấy vắng vẻ nữa.

Ngụy Tiếu Vũ gần đây đang quay một bộ phim, cách nhà Ngụy Cẩn Hằng không xa, nên cô liền một mực ở trong nhà Ngụy Cẩn Hằng.

Liên tiếp ba ngày, Ngụy Tiếu Vũ đều kéo Đồng Kiều chơi game.

Đến ngày thứ tư, Đồng Kiều kí hợp đồng thành công với một bộ phim, cô đóng nữ hai.

Đêm đó Đồng Kiều từ chối lời mời chơi game của Ngụy Tiếu Vũ, bắt đầu đọc kịch bản.

Không có Đồng Kiều cùng nhau chơi đùa, Ngụy Tiếu Vũ cũng không ngồi trong phòng khách ngây ngô, khoanh tay trở về phòng ngủ.

Trong phòng khách, trên TV phát một chương trình, nhưng Ngụy Cẩn Hằng có chút xem không nổi.

Bình thường ồn ồn đã quen, cũng không cảm thấy quạnh quẽ.

Vì cái gì mà hôm nay cảm thấy trong nhà trở nên an tĩnh vậy.

Phòng làm việc của Lưu Vi Tuyết.

"Ba" Lưu Vi Tuyết tức giận đập bàn một cái.

Cặp mắt đào hoa câu người lúc này trợn lên rất tròn.

"Không phải nói nhân vật nữ hai này chắc chắn thuộc về tôi sao? Hiện tại nói không ký được?"

Sắc mặt người đại diện cũng là rất khó nhìn: "Tôi cũng không nghĩ tới có thể như vậy, trước đó tôi cùng đạo diễn nói chuyện tốt, ai biết ông ta lại chọn người tên Đồng Kiều......"

Lưu Vi Tuyết híp mắt lại, lầm bầm một câu: "Đồng Kiều? Tên này tôi nghe ở đâu rồi."

Sau đó suy nghĩ ba giây, lần nữa vỗ xuống bàn: "Tôi nhớ ra rồi."

"Lúc tuôn ra chuyện tôi cùng Lưu Quan Hoa, chúng tôi muốn diễn viên tuyến 18 tên Đồng Kiều này cõng nồi, không nghĩ tới cuối cùng còn lộ ra là tôi, làm hại tôi đến bây giờ còn bị mắng."

Người đại diện Tân Hạc cũng phản ứng lại: "Đúng, chính là cô ấy."

Lưu Vi Tuyết cau mày nghi hoặc: "Một chút danh tiếng cũng không có, làm sao mới có nửa năm, lại đi lên?"

Tân Hạc lộ ra thần sắc khó khăn: "Tôi giống như cô, ở Mỹ chờ nửa năm, tôi nào biết được cô này chứ."

Lưu Vi Tuyết cắn môi đỏ, trợn nhìn Tân Hạc một chút: "Hiện tại tôi phải làm sao, nói thế nào tôi ở giới giải trí này cũng là nhân vật có mặt mũi, lần này bị đủ ủy khuất, kết quả anh lại vô dụng....."

Nhìn thấy Lưu Vi Tuyết đỏ cả vành mắt, Tân Hạc nhanh chóng đem cô ta ôm vào trong ngực dụ dỗ nói: "Ai ui tổ tông của tôi ơi, cô có thể đừng khóc không, tôi sai rồi, bộ phim này là đạo diễn trứ danh Cát Dương làm đạo diễn, bất kể như thế nào nhất định sẽ hot."

"Hot thì như thế nào, anh lấy không được vai cho tôi, đến lúc đó chả liên quan gì tới tôi cả."

Tân Hạc do dự một chút, nhìn sắc mặt Lưu Vi Tuyết, nói lầm bầm: "Nếu như cô không chê, tôi có thể giúp cô lấy nữ ba."

Lưu Vi Tuyết nghe, hai tay đấm ngực của hắn, cả giận nói: "Nói cái gì đó, tôi dù sao cũng là minh tinh từng nhiều lần đi qua thảm đỏ quốc tế, anh để cho tôi đi diễn một nhân vật nữ ba sao."

"Ai nha, tôi biết cô không nguyện ý, nhưng bây giờ cũng không có cách nào khác, phải biết cô bây giờ vừa về nước, ai biết chuyện nửa năm trước trên mạng còn nhớ hay không, cô bây giờ cần tác phẩm tốt để biểu hiện mình, như thế mới có thể ở trong nước."

"Nhưng cũng không thể để cho tôi đi diễn nữ ba thấp kém chứ."

"Cô hơi kiên trì một chút, qua thời kỳ này liền tốt." Tân Hạc kiên nhẫn an ủi.

Cuối cùng Lưu Vi Tuyết vẫn bất đắc dĩ đáp ứng.

Đồng Kiều mới vào đoàn làm phim, ban ngày làm nghi thức khai máy, buổi tối cùng đạo diễn và nhà sản xuất ăn cơm.

Trên bàn cơm, có mấy người đặc biệt hay nói, trò chuyện quên cả trời đất.

Đồng Kiều vừa nghe vừa cúi đầu ăn cơm, cô luôn cảm thấy có ánh mắt sắc bén đang nhìn mình chằm chằm.

Cô nhìn quanh một vòng, cuối cùng đem ánh mắt ổn định ở một người phụ nữ ăn mặc trần trụi, cô ta đang lộ ra "hung ác".

Nếu như Đồng Kiều không đoán sai, người này hẳn tên là Lưu Vi Tuyết.

Trước đó trên mạng tuồn ra tin cô ấy cùng nhà sản xuất phim cùng một chỗ, cô ấy ở đã biến mất một thời gian, không nghĩ tới nhanh như vậy liền trở lại.

Đang nghĩ ngợi, ánh mắt Lưu Vi Tuyết lần nữa nhìn về phía Đồng Kiều, lại cùng ánh mắt bình thản không gợn sóng của cô mà nhìn nhau.