The Cutting Edge

Chương 1




“Điều đó,” Brett Ruttland bằng giọng tán thưởng lặng lẽ, “là bất hợp pháp.”

Evan Brady đang nhìn theo người phụ nữ trẻ vừa đi ngang họ, cũng thấy thế, và anh ta chỉ có thể đồng ý. Anh ta đã ở văn phòng tại Los Angeles một tuần nay, và anh ta đã nhìn thấy cô ta vài lần. “Cậu sẽ phải ngoan ngoãn xếp hàng, và đứng vị trí cuối cùng ,” anh ta khô khan khuyên Brett. “Quan hệ xã hội của cô ta sẽ làm những cô nàng ngây thơ Philadelphia phải tái dại đi vì ghen tị đấy.”

Một nụ cười lạnh lùng, cứng rắn nở trên môi Brett. “Xin lỗi, tôi nghĩ tôi sẽ phải chen hàng và giữ vị trí đầu tiên thôi.”

Evan hơi giật mình một chút, vì anh ta chưa hề thấy Brett bị thu hút bởi bất cứ ai trong cùng công ty trước đây, và thật sự anh ta cũng chỉ đang đùa. Mặc dù vậy, khi một người đàn ông nào đã nhìn thấy Teresa Conway, thì những mối quan hệ khác chẳng còn giữ được vị trí trong tâm trí anh chàng nữa. Rồi anh ta nhún vai. “Cô ta nhìn không giống khái niệm thường tình của một nhân viên kế toán nhỉ?”

Đôi mắt xanh sẫm của Brett liếc nhìn anh ta sắc lẻm. “Nhân viên kế toán hả?”

“Cũng rất giỏi trong công việc của cô ta. Cô ta phải bị đặt trong diện nghi vấn mới phải.”

Brett gật đầu, một lần nữa đưa mắt nhìn tấm lưng thanh mảnh của người phụ nữ và dõi theo cho đến khi cô ta bước vào thang máy và anh không còn khả năng nhìn thấy cô ta nữa. Anh và Evan ở Los Angeles để kín đáo điều tra sự sai lệch bí hiểm đã dẫn đến phải có một vụ kiểm toán nội bộ trong văn phòng ở Los Angeles của Carter Engineering, công ty trụ cột của tập đoàn Carter-Marshall Group. Khi Joshua Carter đánh hơi thấy có thể có một vụ biển thủ trong công ty chính của ông ta, ông đã giận tím gan, và Joshua Carter trong cơn thịnh nộ là một cái gì đó cần đặc biệt đề phòng, ngay cả lúc này khi ông đã gần bảy mươi tuổi. Ông đã gọi những chuyên gia suất sắc nhất của ông đến để điều tra và kiểm soát vụ việc, và ông đã chỉ thị cho Brett theo đuổi vụ việc trong giới hạn luật pháp cho phép. Không ai lấy cắp của Joshua Carter mà chỉ bị thải hồi và một cái phẩy tay bỏ qua! Bằng mọi cách, ông sẽ làm tiếng tăm tồi tệ sẽ theo đuổi kẻ tham ô suốt đời.

Brett có chung với Joshua Carter sự nghi ngờ lạnh lùng cho một kẻ trộm; anh làm việc rất chăm chỉ để đạt được thành công của anh để cảm thấy bất cứ gì ngoài sự khinh miệt đối với những ai cố gắng đạt được nó theo con đường dễ dàng, bằng cách ăn cắp thành quả lao động của người khác. Nó có thể mất thời gian, nhưng anh và Evan sẽ tìm ra kẻ ăn cắp, và việc giải quyết sự việc của họ sẽ làm cho tất cả những người đang làm cho Carter Engineering nghĩ thêm lần nữa trước khi mang về nhà một cái gì lớn hơn một cái bút chì.

Vụ trộm trên máy tính, bởi một người nào đó thực sự am hiểu về máy tính, có thể khôn ngoan như một con chồn cái bị lần theo dấu vết, nhưng Brett hoàn toàn tin tưởng vào kỹ năng của Evan. Có rất ít người trong nước Mỹ có thể bằng được sự thành thạo của Evan với một cái máy tính. Với Evan làm việc trong lĩnh vực kỹ thuật, và Brett điều tra nhân sự, họ sẽ dồn tên trộm vào bẫy trước khi hắn biết họ đang tới. Dưới danh nghĩa chính thức để thông báo cho mọi người, họ tới Los Angeles để điều tra tính khả thi của một hệ thống máy tính mới đang được xem xét. Evan có thể làm cho điều đó hợp lý trong một thời gian không giới hạn.

Brett xoa cằm trầm ngâm . “Cậu có biết tên cô ta không?” anh hỏi Evan vẻ không quan tâm.

“Mọi tên đàn ông trong toà nhà này đều biết tên cô ta,” Evan đáp lại, cười toe . “Teresa Conway, nhưng mọi người đều gọi cô ta là Tessa. Cô ta chưa lấy chồng; tôi…ừ thì, xem trong hồ sơ của cô ta rồi.”

“Có đọc thấy gì hay ho không?”

“Còn tuỳ vào việc cậu cần biết điều gì. Không có gì xấu xa phải giấu giếm, mặc dù vậy.”

“Tôi nghĩ tôi sẽ thêm vào công việc một chút giải trí, và đưa Cô Conway ra ngoài ăn tối,” Brett dài giọng. “Tôi sẽ moi thông tin từ cô ta về những người khác trong cùng bộ phận; cô ta có thể biết ai đó đang gặp khó khăn về tài chính, hay để ý thấy những người đột nhiên có nhiều tiền.”

“Tôi ghét thấy cậu phải làm việc vất vả như vậy lắm.” Evan nhướng mày nhạo báng. “Để tôi làm nhiệm vụ ban đêm hộ cậu và tháp tùng người phụ nữ đó, cậu có thể nghỉ ngơi cho khoẻ, đêm hôm vất vả làm gì.”

Bằng ngôn ngữ ngắn gọn đáng ngưỡng mộ, Brett bảo anh ta anh có thể làm gì với đề nghị giúp đỡ đó, và Evan cười toe toét. Anh ta cao, ngăm ngăm và to lớn, và anh ta chưa bao giờ phải chịu đựng việc thiếu tình cảm của phụ nữ. Có thể anh ta sẽ mời Tessa Conway đi chơi với anh ta trước khi kết thúc nhiệm vụ, nhưng anh ta quá bận và bây giờ Brett đã vào cuộc, điều đó có nghĩa không ai khác sẽ có cơ hội với cô nàng cho đến khi Brett quyết định bỏ cuộc. Phụ nữ không có thói quen từ chối Brett Rutland; mẹ tự nhiên đã cho anh một vẻ gợi tình cháy bỏng, một vẻ nam tính thô bạo đến khắt khe thu hút phụ nữ như thiêu thân bị ánh đèn thu hút, nhưng những ham muốn tình dục của anh bị kiềm chế nhiều bởi trí óc lạnh như băng của anh. Evan chưa bao giờ gặp một người đàn ông tự kiềm chế bản thân nhiều như Brett Rutland.

Joshua Carter không thể có sự lựa chọn nào tốt hơn Brett trong việc này; anh trầm tĩnh, lanh lợi và anh không để tình cảm liên luỵ đến công việc. Evan đã được nghe về việc Brett Rutland chẳng thèm để ý đến bất cứ ai, và thỉnh thoảng anh ta đã nghĩ rằng tiếng đồn chắc phải đúng. Sự rõ ràng trong cách suy nghĩ của Brett chưa bao giờ bị che mờ bởi quan điểm riêng hay cảm xúc. Anh có tính thận trọng; che giấu ý nghĩ cực tốt, mặc dù hầu hết mọi người không nhận thấy điều đó, vì anh quá lão luyện trong việc điều khiển họ và khuất phục họ bàng ý chí của mình.

“Khi chúng ta ăn trưa về, tôi muốn đọc hồ sơ của cô ta,” Brett nói ngay. Đôi mắt màu xanh nước biển của anh nhìn chăm chú, và Evan trong một giây lát cảm thấy thương hại cho Tessa Conway; cô ta chẳng có một cơ hội nào.

Khi Tessa quay trở lại toà nhà sau khi ăn trưa, cô mỉm cười với người gác ở cửa trước, nhận được một nụ cười rộng đến tận mang tai của anh ta và một tiếng khịt mũi bực bội của Martha “Billie” Billingsley, người làm việc trong phòng tiền lương của Carter Engineering và cũng là người bạn thân nhất của Tessa.

“Cậu tán tỉnh cả với người chết đấy nhé,” Billie gầm gừ.

“Có đâu,’ Tessa bảo vệ bản tính tốt bụng của mình. “Thêm nữa, có sự khác nhau giữa tán tỉnh và thân thiện đấy chứ.”

“Không có ở nơi nào có mặt cậu. Cậu làm mọi đàn ông trong toà nhà này ngã lộn nhào bất cứ lúc nào ở bất cứ đâu có cậu ở gần.”

Tessa cười phá lên, không coi lời buộc tội của Billie là nghiêm túc. Cô hay tán vui, hay cười và hay chòng ghẹo, nhưng vô tư lự nên làm mọi người hầu như không thể không cười với cô. Hầu hết mọi người đều thích Tessa-ngay cả phụ nữ-vì cô không phải là một kẻ thích chơi trò cướp giật, mặc dù vẻ tươi cười duyên dáng của cô thu hút đàn ông như nam châm. Cô luôn là người đầu tiên đựơc mời tới một buổi tiệc tùng vì cô quá sôi nổi. Cô có một miệng lưỡi sắc bén nhưng lại tốt bụng, dí dỏm, tính cách đó của cô làm mọi người đều há mồm nghe giọng nói uể oải của cô với sự chờ đợi tuyệt vọng để cô kể đến điểm gút của câu chuyện, rồi nổ tung lên vì cười khi cuối cùng cô cũng kể hết. Giọng nói lè nhè của Tessa đã làm mọi người say mê nhiều tháng trước đây nếu không bị quá sao lãng vì âm điệu uể oải của nó. Cô sinh trưởng ở vùng Mobile, trên bờ vịnh Alabama, và Billie từ rất lâu đã kết luận rằng chỉ có một trận động đất mới làm cho Tessa vội vàng. Nó thật kỳ cục vì không biết làm thế nào cô xoay xở hoàn thành được quá nhiều công việc, vì cô giải quyết chúng với một sự bình tĩnh biếng nhác, không bao giờ cô mất bình tĩnh dù cho không khí làm việc trong văn phòng có nóng tới cỡ nào. Tessa chỉ lượn lờ xung quanh một chút, và mọi việc theo cách nào đó cũng xong. Đó hoàn toàn là một điều bí ẩn.

Họ cùng vao thang máy, nơi họ gặp thiên tài máy tính của công ty, Sammy Wallace. Sammy gầy và cao và tóc vàng, với cặp mắt xanh ngọt ngào, mơ màng ẩn sau cặp kính gọng sừng làm anh chàng trông lại càng giống thiên tài hơn. Đặt anh chàng trước bàn phím máy tính và chàng ta có thể thành thục làm nó hát nhạc kịch, nhưng lúc nào chàng ta cũng có vẻ ngượng ngùng bối rối. Tessa cảm nhận được sự bao dung của anh chàng, mặc dù chàng ta chỉ lớn hơn cô vài tuổi, và cô đón nhận nó một cách ấm áp. Anh chàng vẫn đỏ mặt mỗi lần cô nói chuyện với anh, nhưng chàng ta biết được rằng sự ân cần trong mắt cô là thật, và anh chàng cười lại với cô. Anh chàng có thể để hết tâm trí vào những cái máy tính, nhưng anh chàng cũng để ý thấy những người đàn ông khác nhìn Tessa như thế nào, và cảm thấy hơi tự hào vì cô luôn nói chuyện với chàng ta.

“Anh có thời giờ rỗi cho một buổi học chơi cờ nữa không?” cô hỏi, và chàng ta đỏ mặt hơn nữa vì cách cô đề cập đến cuộc sống thường nhật của anh chàng như là một anh chàng quá bận rộn vì hẹn hò nên những tối rỗi rãi là rất hiếm và xa hơn nữa. Chàng ta thích thế, và tặng cô một nụ cười ngọt ngào.

“Tối mai được không?”

“Tuyệt!” Cô thưởng cho anh chàng một nụ cười chói loá, đôi mắt xanh lục của cô lấp lánh. “Khoảng bảy giờ nhé?”

“Được. Em có muốn chơi poker tiếp không?”

“Trời, anh biết là em không bao giờ khước từ một ván poker mà.” Cô nháy mắt với anh chàng, và chàng ta nháy lại, làm chính mình cũng ngạc nhiên. Anh chàng đang dạy Tessa chơi cờ, và đổi lại cô dạy anh ta chơi poker. Anh chàng rất giỏi với các con số nên nắm bắt được luật chơi cơ bản của trò poker nhanh hơn rất nhiều so với cô trong môn cờ vua. Tessa chơi cờ vua với đầy sự nhiệt tình hăng hái, hầu như theo bản năng chứ không có chiến thuật, và bàn cờ thường xuyên lộn tùng phèo hết lên cho đến khi khi địch thủ của cô hiểu được cái gì đang diễn ra và bắt đầu chiếu tướng cô một cách bài bản. Nói một cách khác. Cô chơi poker rất tốt, cô thích trò vui cần cả kỹ năng và một chút may mắn.

Thang máy dừng lại ở tầng tiếp theo, và vài người đàn ông bước vào: Tessa nhích về phía sau, nắm lấy thanh vịn khi cửa đóng lại và thang máy tiếp tục đi lên. Thật may mắn vì cô đã bám vào thanh vịn; khi thang máy tới tầng kế tiếp, nó rung lắc dữ dội và đột nhiên dừng hẳn lại. Ted Barker, người đàn ông đứng phía trước cô mất thăng bằng và vung tay cố giữ cho khỏi ngã. Ông ta làm được, nhưng khuỷu tay ông ta đập mạnh vào gò má cô, và cô loạng choạng vì tác động của cú đập. Ngay lúc đó, người đàn ông bên cạnh cô vòng tay quanh eo cô, giữ cô đứng vững, và anh ta rủa khẽ.

Người đàn ông đã đập phải cô quay lại, xin lỗi rối rít. “Đó có phải lỗi của ông đâu,” Tessa phải nhắc đi nhắc lại mãi.

“Baker, gọi thợ sửa chữa đến kiểm tra lại thang máy nhé,” người đàn ông đang giúp cô ra lệnh, và Baker thì thầm một lời tỏ ý chấp hành.

Tessa đã đứng vững lại sau một chút loạng choạng sau cú va đập,và cô cố tách ra khỏi người đàn ông, nhưng anh ta kiên quyết giữ cô trong cánh tay cứng như đai thép của anh ta, Billie chen lại chỗ họ, mắt cô nàng lo lắng. “Tessa, Cậu có sao không?”

“Mình không sao.” Nhưng cô ta vẫn đưa ngón tay kiểm tra gò má cô cẩn thận, không chắc cô đang nói thật hay cố tỏ ra dũng cảm. Mặt cô cảm thấy tê bại.

“Tôi sẽ đưa cô ấy lên và chườm đá vào chỗ đau,” giọng đầy quyền lực phía trên đầu cô nói, và cô dám cá chẳng có ai dám không tuân theo mệnh lệnh đó. Tất nhiên không ai trong thang máy đưa ra đề xuất khác. Billie bước ra khi tới tầng của họ, nhìn lui Tessa vẻ lo lắng, nhưng cô không cố đi dùng họ. Thang máy trống dần khi nó đi lên các tầng cao hơn của toà nhà, và Tessa mím môi vẻ suy nghĩ với ý nghĩa của việc đó. Cô muốn ngửa đầu ra sau và nhìn rõ người đã giúp cô, nhưng anh ta đứng hơi xa cô ở phía sau, và cô thật sự không cảm thấy an toàn nếu quá ngửa đầu ra sau như thế. Mặt cô bắt đầu có cảm giác, và gò má cô giật giật đau đớn.

Họ bước ra ở tầng của bộ phận quản trị, nơi Tessa mới chỉ đến có vài lần trong quá khứ, vì chẳng mấy khi một nhân viên kế toán thấy cần phải liều thân xuất hiện ở chiến trường này. Anh ta mở một cánh cửa không ghi tên hay chức danh gì bên ngoài, một cô thư ký vội đứng bật dậy sau bàn.

“Helen, trong văn phòng tôi có đá không? Có một tai nạn nhỏ.”

“Vâng , thưa ông, tôi chắc là có.” Helen bước nhanh ra mở cửa cho anh ta, rồi bước thẳng tới quầy bar nhỏ giấu khéo trong góc phòng làm việc rộng lớn để kiểm tra ngăn đá. “Vâng, đá đây. Ông có cần gì thêm không?”

“Tôi sẽ lấy một cái khăn trong phòng rửa mặt,” anh ta nói dễ dãi. “Thế là đủ, cảm ơn cô."

Cô thư ký bỏ ra ngoài, đóng cửa lại sau lưng, và Tessa còn lại một mình trong căn phòng to rộng với một người đàn ông cô chưa gặp bao giờ. “Ngồi đây đi,” anh ta chỉ, dìu cô ngồi lọt trong cái ghế da khổng lồ phía sau một cái bàn rộng như một cái sân bóng đá. Anh ta quay đi để lấy cái khăn bông trong phòng rửa mặt riêng của anh ta, và Tessa nhanh chóng đứng dậy, bị thúc đẩy bởi tò mò và sự thận trọng bản năng với người đàn ông có vẻ quá quen thuộc với việc đưa ra mệnh lệnh và luôn chắc chắn chúng sẽ được tuân thủ. Cô bước lại bên cửa sổ rộng và nhìn xuống khung cảnh trải rộng đến chân trời của Los Angeles. Cô nghe thấy anh ta trở vào văn phòng , nhưng cô không quay nhìn lại.

“Tôi bảo cô ngồi xuống mà,” anh ta khó chịu nói sau lưng cô.

“Vâng, đúng ạ,” Tessa đồng ý với giọng nhẹ nhàng.

Sau giây lát, anh ta bước về phía quầy bar, và cô nghe tiếng lanh canh của những viên đá khi anh ta lấy chúng. “Tôi cảm thấy dễ chịu hơn nếu cô ngồi xuống; cô bị đập một cú kha khá đấy.”

“Tôi hứa sẽ không ngất xỉu đâu.” Cô có thể nghe thấy tiếng anh ta lại gần… không, tấm thảm dày đã nuốt tiếng bước chân của ông ta. Cô cảm nhận được cử động của anh ta, như kiểu da cô đang trở nên quá nhạy cảm với anh ta vậy; cô thậm chí cảm nhận được hơi ấm của thân mình anh ta khi anh ta đến gần hơn. Quay lại, cô đối diện với anh lần đầu tiên.

Trong lúc anh ta nắm chặt cô quá sát vào cạnh sườn anh, cô đã để ý thấy vài điều về anh, Điều đầu tiên trong đó là anh rất cao, phải tới một mét chín ba, và rất tráng kiện. Cô cao vừa phải, nhưng khung xương cô mảnh khảnh và thanh tú, và cô có cảm giác anh ta có thể nhấc cô lên chỉ bằng một tay. Hơi nóng và sức mạnh trong cơ thể cơ bắp rắn chắc của anh ta gần như không cưỡng lại được, cô cũng để ý thấy mùi hương đàn ông sạch sẽ của anh ta, cảm nhận được sức mạnh trong những ngón tay dài của anh.

Lúc này anh ta đứng trước cô, nhìn xuống cô với đôi mắt nheo nheo đầy chủ ý, Tessa cũng nhìn lại.

Một cảm giác tò mò nông nổi bắt đầu râm ran khắp người cô, và trong giây lát cô tự hỏi hay có thể cô vẫn còn hơi bị chấn động; rồi cô nhận ra cô đang bị nghẹn thở. Cô nhè nhẹ thở ra, vẫn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cứng rắn, rõ ràng là không đẹp trai, nhưng gợi cảm và quyến rũ khác thường. Anh ta có một cặp mắt đẹp cô chưa từng thấy trên khuôn mặt ai khác: cặp mắt xanh nước biển (navy blue), với hàng mi dày rậm, một màu xanh hoàn hảo và sâu thẳm mà cô chưa bao giờ tưởng là có. Mái tóc anh ta hơi bờm xờm, màu hung hung nâu, chen lẫn những vệt vàng . Anh ta nhìn cứng rắn và gợi cảm và có lẽ một chút tàn nhẫn, và Tessa không thể rời mắt khỏi anh.

Cằm anh ta hơi quá chìa, hàm anh hơi quá dài, gò má anh hơi quá cao và thô cứng; mũi anh gần như có thể được gọi là khoằm. Nét mặt của anh ta được gọt đẽo quá thô ráp đến nỗi anh có thể phải được gọi là thô kệch nếu không có đôi mắt xanh sẫm đẹp đến nổi bật và nét hoàn hảo đầy dục cảm của miệng anh ta. Cái miệng rõ ràng rất nguy hiểm, và hơi thở của cô tắc nghẹn khi cô nhìn vào nó. Miệng của anh thật vừa đúng, không quá rộng cũng không quá nhỏ, môi anh sắc nét và linh động , và anh ta chỉ cần hơi nhếch lên là chúng đã có thể trở thành nhạo báng hay thích thú. Đấy là cái miệng của một ngưòi đàn ông cởi mở và có nhiều kinh nghiệm. Một người đàn ông biết cách hôn, biết cách thưởng thức hương vị làn da của một ngưòi đàn bà. Tessa bắt quả tang mình đột nhiên run rẩy vì áp lực muốn nhón chân lên và tự mình tìm hiểu xem anh ta có thể hôn giỏi thế nào.

Rất nhẹ nhàng, anh đặt một ngón tay dưới cằm cô và nghiêng mặt cô về phía ánh sáng để anh có thể kiểm tra má cô. “Cô sẽ có một vết bầm đấy,” anh nói với cô, “nhưng tôi không nghĩ mắt cô sẽ trở thành đen đâu.”

“Tôi hy vọng là không!”

Cẩn trọng anh áp túi đá vừa làm tạm vào má cô, và Tessa đưa tay lên giữ cho nó ở đúng chỗ. Anh không thả tay ra, mà giữ nó nằm dưới bàn tay cô, và anh nhìn xuống cô với nhận thức đầy bình tĩnh, tự tin trong ánh mắt , điều đó làm Tessa tự nhiên muốn giữ một khoảng cách an toàn giữa họ. Cô vẫn thường quyến rũ đàn ông một cách dễ dàng không mất một chút nỗ lực nào, nhưng đó là sự quyến rũ vô tư, và cô luôn nhẹ nhàng rút lui trước khi tình cảm có thể có cơ hội trở nên mãnh liệt hơn. Cô không thể nói tại sao cô lại biết, nhưng mọi mẩu xương trong cơ thể cô , từng thớ của da thịt cô, mọi bản năng nữ tính của cô, nhận thức được anh là mạnh mẽ hơn cô để cô có thể điều khiển được anh như những người đàn ông khác. Anh không phải là một người đàn ông thuộc loại dễ bị quyến rũ; anh áp đảo phụ nữ bằng sự mãnh liệt đầy nam tính của anh. Anh sẽ không để cánh bướm dễ dàng bay đi sau khi đã nhảy múa trêu ngươi trước mắt anh. Tessa biết là cô phải đi, ngay lúc này, để bảo vệ quyền lợi của chính cô. Nhưng cô không muốn đi, cô khao khát nghĩ. Cô muốn được ở gần anh …

Ẩn giấu dưới ánh mắt vui vẻ và tiếng cười, Tessa cũng có những cảm xúc thường tình, và bây giờ nó đang nổi lên mạnh mẽ. “Cảm ơn anh đã giúp tôi chườm đá,” cô thì thầm khi bước ra xa anh. “Tôi nên quay về làm việc bây giờ trước khi tôi bị đuổi việc vì bị muộn giờ làm. Cám ơn lần nữa-”

“Ở lại đây,” anh nhẹ giọng ra lệnh, và chắc chắn đó là một mệnh lệnh, mặc dù giọng anh vẫn bình thản. “Tôi sẽ gọi cho trưởng bộ phận của cô và sẽ thu xếp được.”

“Không cần thiết đâu. Tôi thật sự không sao, tôi có thể về làm việc được.”

“Nếu cô vẫn khăng khăng thì thôi." Mí mắt anh hơi hạ xuống vẻ lười nhác che đôi mắt mầu biển sâu. “Anh thích nói chuyện với em, mặc dù vậy, nên anh sẽ đưa em ra ngoài ăn tối nay. Bảy rưỡi em đã xong chưa?”

“Dừng lại đi!” cô nói, ngạc nhiên. “Tôi thậm chí vẫn chưa biết tên anh đấy!”

“Việc đó thì dễ cứu chữa thôi.” Anh chìa bàn tay cứng cáp, rám nắng của mình. “Anh là Brett Rutland, ở Carter-Marshall.”

Mắt Tessa trố ra. Cô đã nghe thấy tên anh quá nhiều lần trong tuần vừa qua, và quá nhiều người có thái độ thận trọng với anh đến nỗi cô đã bắt đầu thật sự tin tưởng vào tất cả những gì cô nghe được về anh. Chỉ riêng tiếng đồn về việc anh có thể bất ngờ đến kiểm tra Carter Engineering đã làm cho nhiều người kích động. Chắc anh đến vào sáng nay. Nhưng anh vẫn đang chìa tay, và chậm chạp Tessa đưa bàn tay cô ra siết tay anh. Những ngón tay của anh nhẹ nhàng bao bọc quanh tay những ngón tay cô, như là anh nhận thức đwợc rõ ràng sự khác biệt giữa sức mạnh của anh và của cô.

“Tessa Conway,” cô tự giới thiệu. “Tôi làm việc ở bộ phận kế toán.”

Anh không thả tay cô. “Tốt lắm. Tessa Conway, bây giờ em đã biết anh là ai và anh cũng biết em rồi. Đi ăn tối chứ?”

Cô quan sát anh cẩn thận trong một lúc; rồi bản chất hài hước của cô bắt đầu lộ ra. Đây có phải tên yêu tinh ăn thịt người là nhân vật chính trong những mẩu chuyện kinh hoàng mà mọi người vẫn kể không? Anh ta nhìn không có vẻ là con mèo ngoan của ai đó, đấy là điều chắc chắn, nhưng anh ta nhìn cũng không có vẻ là kẻ dùng thịt sống trong bữa sáng. Ánh đùa cợt bắt đầu nhảy múa trong đôi mắt màu lục của cô. “Tôi chỉ không chắc chắn sẽ đựoc an toàn với người được mệnh danh là Sát thủ chơi rìu ,” cô ngông nghênh chỉ ra.

Anh ngửa đầu ra sau cười phá lên bằng một âm điệu sâu trầm, và một niềm ấm áp bắt đầu lớn dần trong cô. “Sát thủ chơi rìu? Vẫn còn khá hơn anh nghĩ! Nhưng em không có gì phải lo đâu, Tessa Conway. Anh sẽ không băm thịt em đâu.”

Không, nhưng anh là một người đàn ông có thể đặt tình cảm của một người phụ nữ vào máy xay thịt. Chỉ đứng đây trong phòng làm việc với anh, Tessa có thể cảm nhận được tim cô đập nhanh hẳn lên, và máu cô chảy mạnh trong huyết quản làm cô cảm thấy nóng rực toàn thân. Sự cám dỗ làm cô yếu ớt vì cô thực sự muốn đi với anh, nhưng cô biết điều thông minh nhất phải làm bây giờ là chạy cho nhanh, không phải đi, mà là chạy tới nơi ẩn náu gần nhất.

“Nếu chúng ta đi với nhau, tin vịt sẽ nhanh chóng lan truyền bởi những kẻ ngồi lê đôi mách đấy. Tôi thật sự không-”

“Anh không thèm quan tâm đến những chuyện ngồi lê đôi mách, và em cũng không cần.” Những ngón tay anh xiết chặt tay cô. “Bảy rưỡi nhé?”

Cô nhìn lên anh lần nữa, và đó là một sai lầm chiến thuật. Với một tiếng cười khẽ, du dương, cô quăng sự cẩn trọng bay theo gió. “Sáu rưỡi tốt hơn. Tôi là người đặc biệt hay buồn ngủ; nếu tôi không ngủ đủ tám tiếng, tôi sẽ không có khả năng hoàn tất công việc. Suốt tuần, tôi không thậm chí đi chơi muộn được như Cô bé lọ lem, mà chúng ta đều biết giờ vui chơi của cô ấy có giới hạn như thế nào rồi.”

Brett giấu ánh mắt sau cặp mi dài, không để cô nhìn thấy tia dục vọng trong mắt anh. Anh rất khoái trá tìm hiểu để chắc chắn cô ở nhà và lên giường vào một giờ sớm như thế; và anh có để cho cô ngủ hay không lại là một chuyện hoàn toàn khác. “Anh sẽ đến đón em. Ghi địa chỉ của em cho anh đi.” Anh đã lên kế hoạch đọc hồ sơ của cô, và anh có thể lấy địa chỉ của cô ở đó, nhưng cô không cần phải biết điều này.

Tessa áp tấm khăn lạnh vào chỗ đau bằng tay trái trong khi nguệch ngoạc địa chỉ của cô trên một mẩu giấy cùng số diện thoại của mình. Rồi cô nhìn lại anh lần nữa, và hơi lắc đầu. “Chắc mình bị mất trí rồi,” cô thì thầm một mình, và vội vã bước ra khỏi phòng trước khi anh có thể làm cách nào đó lôi kéo cô ở lại lâu hơn.

Brett ngồi xuống bàn mình, vẩn vơ nghịch nghịch mẩu giấy trong có ghi địa chỉ của cô. Đấy chính là cách anh muốn cô trở thành: mất trí, hoàn toàn điên cuồng với niềm vui thích anh có ý định trao cô. Anh đã có một số cuộc tình, đủ đến nỗi triển vọng cho một phụ nữ khác trên giường anh sẽ được hưởng thụ một cảm giác êm ả dịu dàng, nhưng cách cảm nhận của anh có thể không bao giờ được miêu tả là êm ả, dịu dàng. Bất cứ Tessa có làm điều gì, anh đều muốn cô. Anh không thể thật sự nhớ ra một người đàn bà nào anh muốn mà lại không chiếm được, và thường anh chẳng mất mấy thời gian. Vậy chẳng có lý do gì mọi chuyện sẽ khác với Tessa. Anh tưởng tượng cách cô bước đi, vòng hông thon mảnh của cô chuyển động theo cách làm mồ hôi túa ra trên trán anh. Có lẽ sẽ mất một thời gian anh mới hết hứng thú với cô.

“Mình là một con ngu,” Tessa tự mắng mình suốt dọc đường về văn phòng cô, vẫn giữ cái khăn tắm bọc đá chườm vết bầm trên má. Cô thực sự đã đồng ý đi chơi với một gã đàn ông giữ một vị trí khá cao trong nhóm những người đứng đầu công ty cô, và điều đó tự nó đã có thể dẫn đến một vụ mùa bội thu cho những kẻ ngồi lê đôi mách. Không chỉ có thế, gã đàn ông đó còn có một danh tiếng kinh khủng: bất cứ nơi nào anh ta xuất hiện thì sẽ có người mất việc. “Sát thủ chơi rìu” là một biệt hiệu kỳ quặc khác thường. Nhưng bỏ qua tất cả những cái đó, anh ta cũng là một tên đàn ông gợi tình nhất mà cô từng thấy, hay mơ đến. Không phải nhìn anh ta có gì đặc biệt, mặc dù đôi mắt anh ta gần như gây choáng vì vẻ đẹp của chúng. Đó là cách anh ta nhìn một người đàn bà, như là cô nàng là của anh ta để chiếm lấy, và như là anh ta biết hết các cách ngon lành để chiếm cô nàng, và sẽ nấn ná từng giây phút để có nó. Đôi mắt của một kẻ chơi bời phóng đãng…ngoại trừ có một cái gì đó lạnh lùng và kiềm chế trong ánh mắt của anh ta, như là anh ta giữ một phần của anh ta ở nơi khác, hoàn toàn tách biệt với sự đam mê nóng bỏng của chính anh ta.

Một người đàn bà bị cho là phải làm gì với một người đàn ông muốn ở cô nhiều hơn những gì mà cô cảm thấy an toàn để dâng hiến? Cô chưa bao giờ bị thất tình, nhưng trái tim cô đã mòn mỏi đủ để cô không muốn liều tình cảm của cô lần nữa, đặc biẹt với một người đàn ông như Brett Rutland. Anh ta gạt bỏ rào cản của những tiếng cười và những trò nô giỡn vô tư, phá vỡ và gạt chúng sang bên cạnh để tìm ra người đàn bà đằng sau chúng. Tessa yêu thích tán tỉnh và tiệc tùng; nó có rất nhiều trò vui, và thường xuyên làm mọi người cảm thấy bản thân họ tốt hơn. Nhưng ý nghĩ quan hệ nghiêm chỉnh với một người nào đó có vẻ hơi khủng khiếp, và cô vô cùng sợ rằng giữ mọi việc nhạt nhẽo với Brett Rutland chỉ là một khả năng xa vời.

Sau hai vụ đính hôn không thành , Tessa đsã không còn nhìn đời qua con mắt màu hồng nữa. Cô là người lạc quan và điềm đạm đủ để không chỉ trích hay chê trách tất cả đàn ông chỉ bởi vì hai mối quan hệ thất bại, nhưng bây giờ cô cũng đã cẩn trọng hơn khi xử lý những vướng mắc lãng mạn.

“Vì mình là một con ngu,” cô tiếp tục thì thầm một mình khi ngồi vào bàn cô.

Perry Smitherman, trưởng phòng kế toán, ra khỏi văn phòng của anh tới cabin nhỏ của cô. Cái trán hói của anh ta cau lại, hai hàng lông mày nhíu sát vào nhau vẻ lo lắng. “Billie Billingsley gọi điện nói em bị một tai nạn nhỏ. Mọi chuyện đã ổn chưa?”

“Vâng, em khoẻ rồi.” Tessa bỏ tấm khăn lạnh ra và kiểm tra gò má sưng phồng của cô bằng những cái đụng chạm nhẹ nhàng, cẩn thận. “Anh nhìn nó thế nào?”

Hai hàng lông mày của anh lại càng nhíu hơn nữa khi anh cúi xuống xem xét vết sưng tỉ mẩn như anh đang kiểm tra sổ sách. “Đau đấy,” cuối cùng anh thông báo. “Em có cần về nhà không?”

Tessa giấu giếm tiếng cười hoảng hốt. “Không, em có thể làm việc được mà,” cô từ tốn đảm bảo với anh. Perry là người hay quan trọng hoá vấn đề, nhưng anh cũng khá tốt bụng, và cô thích anh, kể cả cách hay làm ra vẻ quan trọng của anh.

“Em có tới bệnh xá không?”

“Không. Mr Rutland đưa em lên phòng anh ta và chườm khăn lặnh vào đó-”

“Brett Rutland á?”

“Vâng, anh ta ở trong thang máy_”

Cái trán hói trắng trẻo của anh ta bắt đầu lấp lánh vì mồ hôi. “Thế anh ta có hỏi gì em về phòng mình không? Anh ta có nói gì về việc kiểm tra sổ sách không?”

Sự băn khoăn hiện rõ trên mặt và giọng nói the thé của anh. Dịu dàng, Tessa nói, “không một lời nào. Anh ấy chỉ đơn giản lấy đá trong tủ lạnh ở quầy bar và gói nó trong khăn thôi.”

“Em chắc chứ? Anh ta không bao giờ làm gì mà không có lý do. Anh ta có thể rất khôn khéo, khi nó có lợi cho anh ta. Anh chắc chắn anh ta sẽ xem xét tỉ mỉ tất cả mọi thứ; nhưng anh ta sẽ hỏi loanh quanh trước, và cố tìm ra nếu chúng ta xao lãng hoặc bất cẩn hoặc gì gì đó.”

“Anh chẳng có gì để phải lo lắng cả; phòng kế toán luôn hoạt động tốt, và anh là một quản lý giỏi.”

“Em không bao giờ biết được,” anh nói, hai tay vặn lại với nhau. “Em không bao giờ biết được đâu.’

Anh đã quyết định nghĩ tới điều xấu nhất, và với một tiếng thở dài, Tessa từ bỏ nỗ lực động viên anh; anh ta có thể hạnh phúc hơn khi tìm thấy cái rủi trong vận may. Có một số người đơn giản là luôn nhìn mọi việc một cách u ám, và Perry là một trong số đó.

Billie bất thình lình xuất hiện vào giờ giải lao giữa chiều để kiểm tra Tessa. Cô bạn gái tràn đầy sự tò mò về Brett Rutland, đôi mắt nâu to của cô nàng thậm chí còn tròn hơn thường lệ khi cô nàng nhìn chằm chằm vào Tessa và bắn ra một tràng câu hỏi nhanh đến mức cô không thể trả lời kịp. “Anh ta nói gì? Anh ta giữ cậu có lâu không? Cậu có sợ không? Thật quái dị, ai mà ngờ được anh ta ở trong thang máy cùng tất cả mọi người như thế! Anh ta có nói tại sao anh ta ở đây không?”

Tessa chọn một câu hỏi và bỏ qua những câu còn lại. “Tại sao mình lại phải sợ? Mình còn chẳng biết anh ta là ai.”

Billie há hốc. “Cậu không biết Brett Rutland à?”

“Thì mình vẫn biết cái tên, nhung mình đã gặp anh ta bao giờ đâu, vậy làm sao mình biết anh ta được?”

Có vẻ mất hết kiên nhẫn vì cái mớ lý lẽ đó, Billie vẫn cố moi thêm tin tức từ Tessa, người có thể giả vờ ngu ngốc đến phát điên lên được khi cô muốn. “Thế cậu nói gì? Anh ta nói gì?”

“Ngoài những điều khác, anh ta bảo mình ngồi xuống trong khi anh ta đi lấy khăn,” Tessa rì rầm. Cô không muốn kể cho Billie anh đã mời cô đi ăn tối, chỉ vì ý nghĩ đi chơi với anh đã tác động đến thần kinh cô, làm choáng váng tâm trạng lười biếng thường ngày của cô và làm cô cảm thấy bồn chồn lo lắng, và cùng lúc vừa thấy sợ hãi, vừa thấy thích thú. Cô vẫn còn thấy nhoi nhói vì nam tính của anh làm cô như bị điện giật.

Dì Silver sẽ quý mến anh.

Chỉ vừa nghĩ đến dì đã làm cô mỉm cười, vì Silver là người phụ nữ ấm áp nhất, sôi nổi nhất, đáng yêu nhất đang tồn tại, và nếu có gì làm dì cô cảm kích, thì đó là một người đàn ông lý thú. “Cháu yêu,” Silver đã nói với cô nhiều hơn một lần, “Nếu dì ngừng theo đuổi đàn ông, thì cháu sẽ biết là đã đến lúc chôn dì, vì đó là đấu hiệu chắc chắn ràng dì đã chết.” Từ khi Silver thành công với cửa hàng búp bê duy nhất ở Gatlinburg, Tessa đã chắc chắn dì cô vẫn là một người theo đuổi đàn ông hạnh phúc.

“Cậu đang cười đấy,” Billie buộc tội. “Teresa Conway! Cậu dám cố tán tỉnh thằng cha ấy nhé! Mình biết cái nhìn đó trong mắt cậu; cậu đã chớp chớp mắt với anh ta chưa hả?”

“Với bộ mặt nhìn như vừa chơi xong mười hiệp với một tay võ sĩ quyền Anh hạng nặng ấy à?” Tessa hỏi với giọng nhẹ nhàng.

“Chẳng lẽ cậu để một điều nhỏ nhặt như vậy ngăn cản cậu à?”

“Mình đảm bảo,mình chưa từng tán tỉnh Mr Rutland.” Mắt cô long lanh; hiển nhiên Mr Rutland đã không chờ đợi một người đàn bà tán tỉnh anh ta trước khi anh ta hành động.

“Mình hy vọng là không! Anh ta đã được biết đến là người có thể lột hết mọi thứ trên da thịt người nào nhìn sai về anh ta đấy.”

Rất nhiều thứ về Brett Rutland đều làm cho Tessa lo lắng, nhưng không phải vì sợ anh lột hết mọi thứ trên da thịt cô. Không, điều mà anh làm với da thịt của cô sẽ không làm cô đau đớn chút nào, cô cảm thấy chính sự quả quyết bên trong anh có thể mới điều đáng lo nhất. Bất cứ khi nào một người đàn bà nhìn một người đàn ông và biêt, một cách bản năng và không có gì phải nghi ngờ, rằng anh ta sẽ có khả năng cho cô niềm khoái lạc tinh tế, và sự phòng thủ của cô sẽ bị phá vỡ bởi người đàn ông đó thì cô sẽ trở nên yếu đuối một cách nguy hiểm. Tessa không muốn sự phòng thủ của cô bị yếu đi; cô đã từng bị tổn thương nặng nề, không chỉ một mà hai lần. Sau này, khi mà thời gian đã hoàn toàn hàn gắn tất cả vết thương lòng của cô, cô sẽ muốn cố yêu lần nữa. Nhưng không phải bây giờ, cô chán chường nghĩ. Bây giờ mình chưa sẵn sàng.

Cô xoay xở để đảm bảo với Billie rằng cô không làm gì sai trái mà có thể phải trả giá bằng công việc của cô. Billie là một hỗn hợp phiền toái của tính thoải mái, cẩu thả của người California, và điệu bộ đoan trang con nhà rất đáng ngạc nhiên mà thường xuyên bị gây sốc bởi sự yêu đưong lăng nhăng của Tessa. Vì cô cũng là một người bạn trung thành, Tessa tìm thấy được ở Billie nhiều tính cách khôn ngoan mà không ai nhận ra, mặc dù nhiều người nghĩ rằng Billie đã dẫn dắt Tessa qua những mê cung và cạm bẫy cuộc sống ở Nam California, nơi luồng giao thông bình thường thực tế cũng là một bản án chết người cho một người phụ nữ trẻ hầu như chỉ sử dụng phương tiện giao thông là nhàn nhã thong dong trên vỉa hè. Từ khi Tessa trở thành bạn của Billie, quần áo của Billie đã trở nên đơn giản hơn, có pha thêm nhiều phong cách cổ điển, và phù hợp hơn với thân hình thấp, hơi tròn trịa của cô nàng. Kiểu tóc của Billie bây giờ tôn mặt cô hơn, cách trang điểm của cô nhấn mạnh hơn đôi mắt nâu tròn và che giấu được làn da tái của cô nàng. Trước đây, trang sức của Billie có khuynh hướng nặng nề, kêu leng keng, sáng lấp lánh làm cô nàng trông như người lùn trong rạp xiếc. Bây giờ cô nàng đeo những đồ nhỏ hơn, phù hợp với quần áo. Quan hệ xã hội của Billie đã được hồi phục một cách đáng kể trong năm qua, nhưng cô nàng không bao giờ tự hỏi tại sao. Tessa biết tại sao, và sự nhận biết mang lại cho cô cảm giác hài lòng lặng lẽ. Cô đã may mắn; cô có dì Silver để hướng dẫn cô trong những ngày tuổi học trò đầy khó khăn, để dạy cô cách ăn mặc và trang điểm; không có nhiều cô gái đựoc may mắn như thế. Truyền bá những hiểu biết của dì Silver là điều ít nhất cô có thể làm.

Cô sẽ phải nhớ để viết cho dì Silver về Brett Rutland; dì cô sẽ nhất định thích thú nghe về một người đàn ông có đôi mắt màu xanh nước biển và một cái miệng làm một người phụ nữ phát điên lên.

Brett dựa lưng vào ghế, mắt anh nheo lại khi anh lướt nhanh qau nhữn dòng thông tin ít ỏi trong hồ sơ nhân sự của Tessa. Cũng chảng có gì nhiều trong đó: Cô chưa từng bị bắt. chưa từng kết hôn và không có sẹo hay bớt là dấu vết nhận dạng. Cấp trên của cô, Perry Smitherman đã ghi cho cô những lời nhận xét tốt, nhưng Brett cay nghiệt nghĩ rằng bất cứ một người đàn ông bình thường nào cũng thấy khó nói một điều gì không hay cho Tessa, đừng nói đến loại gà mái già như Perry Smitherman. Anh quăng tập hồ sơ lên bàn; nó chứa toàn những điều vô dụng. Anh sẽ tìm hiểu được nhiều hơn về cô tối nay.