The Flesh And The Devil

Chương 8




Juana toan phản đối, nhưng rốt cuộc lại yên lặng. Tâm trí nàng sôi sục nửa muốn phủ nhận, nửa khiếp đảm muốn cự tuyệt cái giả thuyết trâng tráo của Tristán, nhưng không hiểu vì lẽ nào những lời lẽ căm phẫn không thoát ra khỏi môi nàng. Thậm chí cả đầu óc nàng cũng không hiện lên được ý tưởng nào rõ ràng, nàng đã từng mong Bartolomé chết. Nhưng nếu không nhờ người đàn ông máu lạnh, tàn bạo đã liều lĩnh nhẫn tâm biến ý tưởng nàng thành hiện thực thì... Nàng ngước lên nhìn đăm đăm vào đôi mắt bí ẩn đó lòng quay cuồng với bao cảm xúc vừa giận, vừa sợ, lại vừa thẹn.

“Tôi chưa bao giờ ra lệnh anh làm chuyện này.”

“Đúng, nhưng có lẽ cô sẽ không ra lệnh cho tôi nhanh chóng cứu hắn.” Tia nhìn chăm chú của chàng vẫn không suy suyển. “Vậy cô thà rằng tôi giao việc ngăn đám cưới lại cho chàng hiệp sỹ tuấn tú của cô – anh chàng lúc nào cũng đặt để danh dự của cô lên hàng đầu, phải không?”

Thì ra chàng đã nghe hết tất cả. Nỗi thống khổ của nàng, thái độ kinh hoảng né tránh của Jaime có lẽ đã gây nên một chút khuấy động thú vị - chỉ là một chút – trong con người điềm tĩnh băng giá ấy. Lòng nàng nhói lên khi nghĩ đến đó. Nhưng nếu nàng chấp thuận lời đòi hỏi của chàng, thưởng công chàng đã thực hiện việc đó vì nàng – chỉ vì lợi ích của chàng thì đúng hơn, nàng chắc chắn như thế - có lẽ chàng sẽ chịu bỏ đi, đi đến bất cứ nơi đâu cũng được, để nàng khỏi phải thấy chàng nữa và nhớ lại... Tiền thưởng phải thật hậu, nàng phải lo liệu cách nào đấy để đưa cho chàng thật nhiều tiền. Gom hết bình tĩnh, cuối cùng nàng trả lời chàng, lời nàng dường như vang vọng khác thường trong không gian yên tịnh nhuốm đầy chết chóc.

“Tôi công nhận... yêu cầu... của anh là chính đáng, senor. Anh đã giúp tôi một chuyện hợp lý.” Nàng quay đi tránh không nhìn đến cái tử thi nằm trên sàn. “Để đổi lại tự do thoát khỏi hôn nhân này, tôi sẽ đưa cho anh phân nửa của hồi môn mà ba tôi đã giao cho tôi gửi đến công tước. Tôi đoan chắc thân nhân của hắn sẽ không trả lại số của cải đó lại cho ba tôi đâu. Nhưng tôi có điều kiện,” nàng vội nói thêm, “là anh phải rời chỗ này ngay lập tức và đừng quay trở lại. Tôi hứa danh dự sẽ gửi số tiền đó cho anh.”

Có tiếng thở dài bực bội phát ra từ phía chàng, nhưng câu trả lời của chàng vẫn đều đặn, chừng mực. “Điều đó càng khiến họ nghi ngờ tôi mau hơn bất cứ chuyện gì khác – cô có từng nghĩ đến điều đó không?” Khi nàng vẫn yên lặng, điếng hồn không nói lên được lời nào, chàng tiếp tục, “Nếu tôi ở lại và giúp mọi người tìm kiếm, tôi sẽ ít bị nghi ngờ hơn.” Lời chàng nghe như một thầy giáo đang ra sức giảng giải cho đứa học trò tối dạ. “Ngoài ra, cô không thể trả một món nợ máu như thế. Tiền đó không phải là của ba cô.”

“Tôi làm sao có thứ gì khác để trả cho anh? Tất cả những gì tôi có là do ba tôi, hay là – công tước tặng cho tôi.”

“Trí nhớ của cô kém quá, Juana.”

Bầu không khí yên lặng giữa hai người họ chợt rung lên, nàng từ từ giơ tay lên như muốn gạt chàng ra, nhưng Tristán vẫn đứng yên.

“Anh chưa bao giờ muốn có tôi!” Âm điệu đau đớn trong giọng nói nàng khiến nàng thảng thốt. “Anh chiếm đoạt tôi chỉ với mục đích là giữ tôi cho hắn, vì họ đã trả công cho anh làm việc đó. Anh từng nói như thế, trong buổi tối hôm đó! Tại sao bây giờ lại để lỡ đi cơ hội làm giàu, chỉ vì muốn trả thù?”

“Cứ gọi như thế nếu cô muốn – ” bờ vai vạm vỡ của chàng khẽ di động - “nhưng tôi không có ý định lấy tiền. Người sát thủ có quyền ra giá của mình, ngay cả người giết vì tai nạn. Tôi đâu có hứng thú hành động sát nhân đó.”

“Anh không thể ép tôi trả cho anh bất cứ thứ gì.” Tâm trí kinh hãi của nàng giờ đây đang thoái lui, tìm đường thoát ra khỏi cái bẫy mà nàng đã quá tự tin bước vào. “Nếu tôi sẽ nói ra anh làm thế nào – ”

“Toàn thể castillo đều biết cô ghét anh chàng Bartolomé tội nghiệp kia,” chàng cắt ngang lời nàng, “dù tôi đã khuyên cô nên giấu giếm cảm giác của mình. Còn tôi đã từng là một gia nhân trung tín những sáu năm. Nếu tôi bị buộc tội ám sát hắn, tôi sẽ khai rằng cô đã tác động tôi làm trái với lương tri của tôi và còn dâng tặng cho tôi rất nhiều tiền của đến nỗi một nô bộc khốn khổ như tôi không cách nào cưỡng lại được.”

Nàng quay ngoắt đi, nhưng cánh tay chàng như sợi dây xích bằng thép chắn ngang eo nàng, rồi kéo nàng ngược trở lại. Juana như bị thôi miên, bất lực, nàng nhìn theo bàn tay chàng ve vuốt nàng, lướt thật êm ái lên trên khum lấy ngực nàng.

“Vậy đến lúc đó cô sẽ nói gì - nếu tôi khai ra cô sẽ trao tặng cho tôi bất cứ điều gì trên đời nếu tôi giết hắn.”

“Tôi sẽ nói ra sự thật - rằng tôi không hề biết chuyện gì.” Lời nói nàng nghe như tiếng nức nở.

“Họ sẽ không tin đâu. Nếu họ xét nghiệm trinh tiết của cô để bác bỏ lời khai của tôi thì sao?”

Nàng hét lên đau đớn cùng cực, cố gắng một cách bất lực quẫy người né tránh những ngón tay đang mơn man trên người nàng, nhưng chàng ép nàng đứng yên. Trong giây lát cằm chàng tựa trên đầu nàng, đoạn chàng nói với nàng như từng nói trước đây, “Nhìn vào tôi.”

Giọng chàng quả quyết, không chút xúc cảm khiến nàng tuân lời chàng không hề nghĩ ngợi. Nàng ngả đầu ra, mái tóc đen dựa vào phù hiệu điểu sư trên vai áo chàng. Rồi thật từ tốn, như thể đang thưởng thức nhấm nháp từng hành động của mình, chàng cúi đầu áp đôi môi sẹo lên làn môi của nàng. Trong thoáng chốc, nàng không thể xê dịch: thâm tâm nàng lên tiếng nói, không thể được, nàng không thể ở đây trong vòng tay Tristán khi vị hôn phu vừa mới qua đời vẫn còn nằm kế bên. Trong chốc lát nàng sẽ tỉnh giấc, nàng phải...

Nụ hôn sâu lắng hơn, dọ dẫm hai cánh môi hé mở của nàng và khuấy động làn ký ức mà nàng muốn quên đi tiến đến một nụ hôn khác, mãnh liệt hơn. Thoạt tiên nàng không lưu ý đến những ve vuốt ma quái đang mơn man làn da ngực mịn màng của nàng, rồi, khi máu trong người nàng chảy càng lúc càng nhanh, nàng lặng người cởi giáp quy hàng, run rẩy trong vòng tay chàng. Nàng hãy còn thở gấp gáp khi chàng ngẩng đầu lên, rồi chàng buông nàng ra đột ngột đến nỗi nàng chao người đi.

“Đó là lời bảo đảm cô mắc nợ tôi – danh dự của cô đổi lấy danh dự của tôi,” chàng khô khan nói, còn nàng thì nhìn đăm đăm gần như ngờ vực vào mắt chàng.

-o0o-

Trên cái mặt nạ vừa khắc nghiệt vừa tĩnh lặng đang giáp mặt với nàng không hề mang dấu vết thèm khát nào. Không một dấu hiệu nào trong vẻ kiên định, hầu như là soi mói châm biếm, liên quan gì đến nỗi ham muốn bạo tàn nàng cảm giác được trong từng cái mơn trớn của chàng. Trong giây phút hoang tưởng Juana phân vân tự hỏi có phải tâm trí chao đảo của nàng đã hư cấu nên tất cả những điều nàng nghĩ chàng đã nói với nàng, nhưng lúc nàng nhìn lướt qua hình dáng sóng soải trên sàn gần những thùng rượu nàng biết tất cả đó là thực tế phũ phàng. Bartolomé thực sự đã chết, và cái chết của hắn đã đẩy nàng vào vòng nợ nần với người đàn ông nàng căm hận nhất trên đời.

“Nếu họ tìm ra cái thi thể này thì sao?” Nàng gặn hỏi, nhưng chàng chỉ nhún vai.

“Họ sẽ không phát hiện được cho đến lúc nào tôi cho họ cơ hội đó. Tôi không đến nỗi khờ khạo bỏ nó ở đây cho bọn hầu rượu khám phá đâu - hắn mất tích càng lâu thì càng tốt. Tôi sẽ giấu hắn cho đến lúc tôi nghĩ được cái kế nào cho cái chết của hắn có vẻ tự nhiên khi tôi và cô đã tới chỗ khác. Cho đến khi đó, vị hôn phu quý phái của cô –” tia nhìn hướng về cái xác không lộ ra cảm xúc nào, “sẽ vắng mặt một cách lạ thường – cô chỉ cần biết bấy nhiêu thôi.”

“Anh sẽ giấu hắn ở đâu?” Juana thấy mái đầu đỏ khẽ xoay qua hướng thùng rượu. “Ồ, không chứ...”

“Vậy thì chỗ nào tốt hơn? Họ không thể uống cạn rượu trong hầm trong vòng một tháng đâu, trước lúc đó tôi sẽ nghĩ ra cách nào ít bị tình nghi.”

“Hóa ra anh đã sắp đặt sẵn mọi kế hoạch rồi phải không?” Nàng không ngăn được câu hỏi. “Anh đã có ý định cản trở đám cưới này từ trước?”

“Nếu làm như vậy có lợi cho tôi – tôi là người lính đánh thuê, tôi phải tự lực cánh sinh. Giá mà nó thích hợp với mục đích của tôi nhiều hơn, thì cô đã có được danh tước rồi.” Giọng chàng thoáng chút chua cay, đoạn chàng quay đi. “Đợi một chút trong lúc tôi tìm chỗ ở cho công tước.”

Chàng cúi xuống và chỉ bằng một động tác là nhấc bổng cái xác ghê rợn, tứ chi rũ liệt lên, bước lại một thùng rượu mở nắp gần đó và nghiêng đầu nó xuống thả vào thùng. Thả xong chàng vội lui lại tránh rượu sánh ra ngoài, và đóng nắp lại.

“Đây, Bartolomé –” chàng vỗ nhẹ vào thùng – “thế là yên ấm.”

Juana ngó trừng trừng gần như bị thôi miên vào những dòng rượu nhỏ chảy xuống các rãnh đục vào nền đá lấy chỗ cho rượu tràn ra khỏi thùng có lối thoát. Những vũng rượu trên sàn cứ dần dần thu lại... thu nhỏ lại... Những vết màu tím cũng rút đi hết, như những tơ vương ác mộng cuối cùng. Chỉ một hoặc hai đốm sẫm màu, nhớp nháp bắn lên làm hoen ố làn lụa taffeta màu lục trên váy nàng, nhưng phải nhìn kỹ lắm mới thấy được.

“Mình phải trở lại trước khi họ tìm mình.” Tiếng nói Tristán làm nàng giật bắn mình, lúc chàng đến gần nàng co người né tránh làn hơi ấm toát ra từ thân thể chàng.

“Anh muốn trói buộc tôi vào cái nợ này sao?”

Dù nàng có tỏ ra cương quyết, giọng nàng như vỡ ra khàn khàn, nhưng chàng chỉ nói một cách ngắn gọn, “xong việc là phải trả công,” trước khi chàng bước lên phía trước không màng đợi xem nàng có đi theo hay không.

Juana đột ngột lao theo chàng, lòng hoang mang sợ hãi. Giờ đây nàng không dám để vuột mất dấu Tristán vì không biết đường quay về.

Khi vách tường được kéo lại, nàng phải đưa tay che mắt vì bị chóa bởi ánh sáng đèn phát ra từ ngọn đèn lồng chàng vẫn để cho cháy khi họ xuống bí đạo. Chợt cổ tay nàng bị Tristán giữ chặt ép nàng phải đối mặt với chàng, làm nàng phải hạ tay xuống. Trong ánh dáng đèn, vết sẹo trông như một đường nứt mờ ảo vắt ngang gò má, mái tóc và làn da chàng ánh lên sắc đồng và vàng.

“Ráng kiên nhẫn,” chàng căn dặn khi thấy nàng do dự. “Rồi cô sẽ thích cái kỳ tích này, hoặc biết đâu thích sát thủ hơn.”

-o0o-

“Senorita.” Tiếng thì thào dè dặt khiến Juana ngước đầu lên. “Senorita de Arrelanos.”

Nghe tiếng gọi, nàng run run ngồi dậy. Khi nãy nàng đang dựa người trên trường kỷ bọc lụa lúc Tristán đã đóng cửa ngầm để nàng lại trong căn phòng khóa kín. Tiếng gọi đó là của condesa, giọng bà nhẹ nhàng nhưng kiên quyết và Juana biết mình phải lên tiếng trả lời. Tâm trạng lúc này nàng đang lưng chừng đâu đó giữa lòng biết ơn và sợ hãi - tiếng gọi của condesa như đánh thức nàng thoát khỏi cơn mộng dữ - nàng loạng choạng lần ra cửa và mở khóa.

“Vâng tôi đây, condesa, có chuyện gì thế?” Nàng nghe được giọng nói mình yếu ớt mơ hồ làm sao.

“Cô tỉnh táo chưa, senortia? Cách đây vài phút tôi có gọi, nhưng cô không trả lời.”

“Chắc lúc đó tôi lại ngủ thiếp đi – tôi không nghe thấy phu nhân gọi. Có tin tức gì sao? Họ... đã tìm thấy công tước chưa?”

Juana tựa má vào mặt gỗ mát lạnh như thể nền gỗ dày giúp nàng bình tĩnh hơn, đôi mắt đen nhìn ra phía trước một cách vô hồn. Condesa chắc hẳn đã gọi nàng trong lúc nàng đang băng qua đường ngầm về lại đây, nàng nghĩ lại một cách đờ đẫn. Nàng chắc không ngồi ở đó lâu hơn một phút lúc bà ấy đến gọi lần nữa. Nếu bà ấy nghe ngóng được bất cứ điều gì, nghi ngờ bất cứ điều gì –

Cố tỉnh táo gom hết sức lực lại, nàng mở tung cửa gặp người phụ nữ đứng sau cửa. Vừa mở cửa, thâm tâm nàng vừa thầm tạ ơn thánh thần rằng giờ đây quả là một đêm toàn hảo, không ai nhận ra mặt nàng. Bộ y phục của nàng, gấu lấm bụi, vương đầy tơ nhện. Tim nàng đập thình thịch, lòng nàng nhói lên cảm giác lỗi lầm. Nàng nhận ra mình phải thay áo để tránh bị nghi ngờ, nhưng condesa không lưu tâm đến diện mạo của nàng. Thay vì thế, bà dường như đang đắm mình trong nỗi ưu tư nào đó và nhìn vào Juana như chưa bao giờ thấy nàng trước đó.

“Chưa, vẫn chưa có tung tích gì của cậu ấy, nhưng có người nói họ đang bắt đầu lục soát trong các nhà bếp - mấy nơi ấy cậu ấy thích lai vãng lắm, chắc là trốn trong đấy thôi. À công tước de las Torres có lời nhắn cho cô nữa.”

Juana cảm thấy thần kinh mình sững lại, nhưng người phụ nữ kia dường như không lưu ý. “Ngài ấy nhắn gì?” nàng gặng hỏi, cố tỏ ra dửng dưng.

“Ngài không nói lý do, senorita, nhưng yêu cầu khi nào cô khoẻ lại thì đến gặp ngài. Chuyện đó tối hệ trọng, ngài bảo thế, nếu không ngài cũng không làm phiền cô vào lúc như thế này, và nó có liên quan đến hôn sự giữa cô và công tước.”

Juana siết chặt lấy thành cửa đến độ tay nàng trắng nhợt, nhưng nàng không quan tâm gì tới đau đớn. “Còn chuyện gì nữa không?” nàng hỏi bà, cố nở nụ cười nghe như tiếng nấc, rồi cố lấy lại bình tĩnh. “Vậy tôi sẽ đến gặp ngài, nhưng tôi đâu thể nào diện kiến ngài trong bộ áo nhàu nát hồi nãy tôi mặc ngủ – tôi phải thay áo khác để trông tề chỉnh trước khi tới đó. Phu nhân đi chung với tôi nhé, condesa?”

Miệng nàng khô rang lúc nàng hỏi han, nhưng nàng biết giữ condesa gần bên nàng, nàng sẽ an toàn hơn trước cặp mắt săm soi sắc bén của người phụ nữ. Khi vào căn phòng ngủ đèn đuốc sáng hơn, nàng sẽ tìm cách ứng biến.

Câu nói kế tiếp của condesa, không hiểu tại sao, nghe y như một đáp ứng cho lời cầu nguyện của nàng.

“Cô hãy còn chưa khỏe, tôi sợ - hãy uống chút gì cho tỉnh lại trước khi cô đi. Có rượu ở đó, họ đem đến cho cô khi cô vừa ngất – cô vẫn chưa chạm môi đấy.”

“Phu nhân thật là ân cần, condesa.” Juana ngồi đợi, mạch trong người đập dồn dập, trong lúc người phụ nữ già ra hiệu cho người hầu mang rượu lại. Ngay trong lúc này, nàng lưu ý rằng condesa vẫn không hạ mình làm những công việc hạ đẳng bằng chính tay bà.

Rượu trông lấp lánh trong cốc khi được mang đến cho nàng, đỏ như máu, thẫm như những vết ố trên trên áo nàng...

Tay nàng run lên làm rượu sóng sánh, đổ ra như một dòng sáng chói sẫm màu rớt xuống nền lụa taffeta màu lục, nuốt chửng lấy những cái dấu cũ trước đó. Juana khẽ gằn giọng bật thốt – “Thật ngu quá đi -! Giờ thì tôi phải thay áo thôi dù muốn hay không cũng không được.”

“Cô không nên để những việc như thế này khống chế cô, senorita.” Âm điệu của condesa vang lên đầy vẻ áp chế. “Phô bày xúc cảm của cô trước mặt người khác là biểu hiện của yếu đuối. Chỉ có bọn quê mùa mới làm thế. Cô đang chiều đãi bản thân khi tỏ ra mình không kiên định.”

Giá mà phu nhân biết được có biết bao điều tôi đang giấu giếm phu nhân, thâm tâm Juana lên tiếng phản kháng, bà sẽ kinh ngạc vì sao tôi không bứt tóc và nổi xung thiên lên như một mụ điên. Nhưng nàng chỉ nhỏ nhẹ trả lời, “Vậy cứ như lời bà khuyên, condesa.”

“Đi nào, tôi sẽ đi với cô đến tư thất của cô.” Vẻ nghiêm trọng trên mặt bà lắng xuống. “Cô không cần phải sợ, ngài công tước de las Torres có tiếng là tử tế.”

Juana gật đầu, nhưng Torres đâu phải là người nàng nghĩ đến lúc nàng đang vội vã đến tư thất của nữ công tước, thân hình nàng dựa vào cánh tay condesa chỉ có phần nào là giả bộ. Tay chân nàng như thiếu sinh khí, nặng trịch đến độ kinh hoàng. Nàng ngạc nhiên là chúng vẫn nghe theo nàng điều khiển. Juana nhớ đến chúng đã tráo trở ra sao khi nàng cứ muốn chống chỏi thoát ra khỏi vòng ôm của Tristán, lòng tự hỏi vì sao chỉ bằng sự hiện diện của người tùy tùng lại có uy lực rút cạn sinh lực nàng. Nàng đã phải kháng cự lại hai kẻ thù mỗi khi nàng hành hạ sỉ vả chàng - sự yếu đuối của bản thân mình và vẻ kiêu ngạo băng giá của chàng.

Tâm tưởng nàng lên tiếng cự tuyệt, thậm chí ngay trong lúc này, để rút bớt đi cơn chấn động của tất cả sự việc vừa xảy ra. Bartolomé đã chết, còn Tristán thừa nhận chàng để hắn đi vào cõi tử ngay trước mắt chàng, và giờ đây Tristán lại muốn có nàng. Nhiều chuyện quá, nhiều hơn nàng có khả năng lĩnh hội. Cho dù Tristán có nói thật với nàng hay không, kết quả đều giống nhau - một mạng người đã mất và nàng bị gán là đầu dây mối nhợ của cái chết đó. Còn cái giá mà Felipe Tristán đòi hỏi cho “công việc” của chàng...

Luồng rung chuyển sâu kín bên trong khiến nàng chấn động cả người, nhưng condesa không tỏ dấu hiệu gì chứng tỏ bà lưu ý đến chuyện đó. Có lẽ đến cuối cùng, Juana thầm nghĩ, nàng đã học hỏi biết cách che giấu cảm xúc của mình. Nàng sợ những điều thầm kín mà Tristán có thể khiến nàng cảm giác được, nàng sợ những thứ đó còn hơn là sợ bị ô nhục hay bị bắt giữ, sợ còn hơn là vẻ lạnh lùng của người đàn ông đó. Khi chàng chạm vào nàng, Juana cảm thấy mọi điều sâu kín trong nàng như bị khuấy tung lên, cái điều mà từ thuở bé thơ nàng từng được dạy dỗ phải vùi sâu trong lòng – tính cuồng nhiệt, kích động, cảm xúc nồng nàn không thể kiếm chế đã làm nàng kinh ngạc. Nàng luôn luôn cố bóp nghẹt bản chất đó của mình, vì nó đi ngược lại với sự giáo huấn của người mẹ dịu dàng của nàng và cô Tia, cũng như với bản chất vui vẻ điềm tĩnh của Teresa, Margarita các chị em khác của nàng. Giờ đây sự khiển trách của condesa, sao lại quá giống những lời nàng từng nghe suốt cả đời mình, nó giống như một lời nhắc khe khắt về mọi thứ nàng đã bị tước mất để trả món nợ đó. Nàng từng nghĩ mình yêu Jaime, nhưng chỉ vì bản chất ôn hoà thận trọng của chàng đã đáp ứng tính nhu mì trong nàng, khiến nàng đã giả vờ ngay cả với bản thân mình nàng là người vợ mà chàng mong muốn. Chính sự hiện diện của Tristán là ngọn đuốc châm mồi cho đám củi khô cháy bùng lên trong tâm tư nàng. Ánh mắt lạnh lùng của chàng như tước bỏ tất cả mọi giả vờ và tự lừa dối đã từng che phủ bản chất thật sự của nàng. Đó chính là nguyên do tại sao nàng ghét chàng đến thế.

Phải, nàng từng căm ghét chàng – nhưng chàng cũng có thể khiến nàng ham muốn chàng, nếu chàng thích làm như thế. Ngay trong lúc này đây, những ngón tay mơn man của chàng dường như vẫn làm da thịt nàng thổn thức, và gò má nàng vẫn còn nóng bừng khi hồi tưởng lại những phản ứng vô thức của mình. Nhưng chàng cũng biết điều này. Chàng sẽ không thỏa mãn với thái độ phục tùng như bị thúc ép đâu, nàng kinh hoảng thầm nhủ, nhưng sẽ bóc trần linh hồn nàng và tháo gỡ thành trì đang vây quanh cốt lõi con người nàng trước khi chàng cho rằng số nợ của chàng đã được hoàn trả đầy đủ. Lúc chàng ôm nàng vào lòng lần thứ nhì, nàng biết mình sẽ mất hết mọi cảm giác với mọi vật chung quanh chỉ trừ ra nam tính đầy áp đảo của chàng, chỉ biết để cho lý trí ngủ yên sau cơn khao khát lên tiếng thú nhận cõi lòng mình.

Tim nàng đập trong lồng ngực đau đớn đến độ nàng muốn thét lên. Đó là cái chàng muốn, cái mà chàng muốn nàng phải trả cho cái giá sát nhân. Món nợ này không phải là sự ô nhục đời thường, bởi lẽ chàng sẽ chu toàn để chuyện không tiết lộ ra ngoài vì an toàn của chính chàng, nhưng là sự xúc phạm thanh danh mà nàng đã nếm trải, buộc nàng phải thấu hiểu bản chất của mình thật rõ ràng vì sự bình yên cho tâm hồn nàng. Thật châm biếm rằng người từng chế nhạo lòng trung tín của phụ nữ lại muốn tước đoạt nơi nàng lớp vỏ giả mạo nàng từng khoác lên trước mặt chàng.

-o0o-

Torres đã chiếm lĩnh thư phòng của Eugenio de Castaneda, những vật dụng thanh nhã kiểu Pháp vây quanh Torres trông không tương xứng với dáng dấp mảnh khảnh nho nhã của ông, như so với khi chúng bao quanh dáng dấp phì nộn cục mịch của de Castaneda. Nhưng vẻ miệt mài trong trọng trách tự nguyện này của công tước khiến nhận định đó không còn quan trọng nữa, Juana có ấn tượng khi nhìn ông rời công việc đang làm và ngước mắt lên, rằng buổi nói chuyện này sẽ lấy đi thời gian ông ráng nhín ra từ những vấn đề khác hệ trọng hơn.

Mắt ông chiếu lên nàng lúc nàng tiến vào phòng, lưu ý đến hình ảnh nàng trong bộ y phục màu hồng đã thắp lên một chút rạng rỡ trên gò má xanh xao, nhưng ông vẫn ngồi yên trong ghế. Nàng chợt nhớ thân thế của mình không đáng để ông ấy phải hạ cố hành lễ. Vậy thì lần trò chuyện này là một cuộc phỏng vấn nghiêm chỉnh. Mạch trong người nàng đập nhanh lúc nàng hạ thấp người thi lễ, và nàng rủ mắt xuống sợ ông ấy đọc ra được những cảnh tượng mà nàng vừa mới thấy cách đó không lâu.

“Senorita de Arrelanos.” Giọng nói từ đằng xa của Torres nghe nhẹ nhàng đến không ngờ. “Ta muốn hỏi ý kiến của cô về chuyện tình cờ không hay xảy ra sáng nay – ta muốn nói là sự vắng mặt của vị hôn phu cô.”

Juana nhìn xuống bàn tay nàng, chúng vẫn nằm đấy trông có vẻ thanh thản trên nền váy phồng. Nàng từng nghĩ lẽ ra đôi tay này phải siết chặt lại mới đúng. Trong thâm tâm nàng nhủ thầm, tôi vẫn chưa gặp hắn. Tôi không biết chuyện gì xảy ra cho hắn, hoặc không biết hắn ở đâu. Nhưng bên ngoài nàng nói lớn, “tôi có nghe rằng đôi khi ngài ấy chơi trốn, đối với ngài thì việc đó cũng không hơn gì là một trò chơi trẻ con.”

Torres gật gù. “Ta tin đúng là thế. Và đấy cũng là nguyên nhân Hoàng Thượng không tán thành ý định cho phép công tước thành hôn, e rằng cậu ấy thiếu... vững chãi. Cô có đồng ý với ta điều đó không?”

“Thưa vâng.”

Lời xác định bất ngờ, ngắn gọn dường như làm cho ông hài lòng. “Tôi nghe được lễ đính hôn được sắp đặt thiếu sự ưng thuận của cô.”

Ông vừa nói vừa liếc ngang qua phòng và Juana cũng nhìn theo ánh mắt của ông. Lần đầu tiên từ lúc vào đây nàng thấy Dona Luisa đang ngồi trong góc phòng, vây quanh bà là một nhóm nhỏ các thị nữ. Thì ra, nàng thầm nghĩ, đó là lý do tại sao condesa không muốn theo nàng vào diện kiến công tước. Người phụ nữ già đang hướng về nàng một cách chăm chú, nét mặt bà là cả một kết hợp lạ lùng giữa lo âu và hân hoan đắc thắng. Khuôn mặt đầy nếp nhăn tái nhợt, nhưng đôi môi mỏng lại thoáng nụ cười. Nhận ra Torres dường như đang đợi câu trả lời của nàng, Juana cúi đầu tỏ ý xác nhận.

“Công tước rất quan tâm đến việc sửa sai bất cứ sự bất công nào xảy ra cho cô.” Dona Luisa lặng lẽ quan sát nàng. “Tôi đã trình với ngài là cô không tha thiết với hôn sự này, và ngài đang có ý định giúp đỡ cô.”

“Giúp tôi!” Juana tròn mắt nghi hoặc cực độ khi nàng quay qua Torres. “Như thế nào?”

Cặp mắt cận thị của Torres trông không còn mơ hồ nữa, lời ông bật thốt chính xác và nhanh như cắt như một tay chơi bài vỗ mạnh quân bài chủ xuống chiếu bạc. “Với sự chấp thuận của cô và quyền lực của Đức Vua hôn ước sẽ được hủy bỏ, senorita. Cô có thể về lại nhà ba cô ngày mai, nếu cô muốn.”

Ngay trong lúc nàng còn hoang mang kinh ngạc, Juana vẫn thấy được Dona Luisa chồm người tới trước, những ngón tay khẳng khiu của bà bóp chặt lấy cây quạt. Đích thị người đàn bà này muốn nàng rời khỏi đây, ký ức tưởng chừng như lãng quên nay lại trở về khiến nàng cảm giác được bà ta đã cố giấu lòng căm ghét của mình dưới bề mặt nhân từ. Nhưng nguyên nhân đó không còn quan trọng nữa: đây là lối thoát, một phép lạ nàng không dám mơ đến sẽ giải thoát nàng khỏi toàn thể cái mê cung rối rắm này, đơn giản như thể nàng vừa mở mắt ra và thấy mình đang mơ. Trong một lúc mọi cảm giác của nàng như chùn lại khi nhớ đến đôi mắt đầy tính toán của Tristán, nhưng nàng vội gạt ý tưởng ấy sang một bên.

“Thưa công tước, tôi rất vui mừng được về nhà nếu ngài cho phép. Tôi lúc nào cũng nghĩ rằng bản thân tôi không xứng đáng với vị phu quân như thế.”

Nàng vừa nói vừa nhìn thẳng vào mắt Torres, và thấy đôi mắt ấy ánh lên vẻ thông cảm trước khi ông gật đầu và nhìn vào Dona Luisa.

“Vậy tôi sẽ thay mặt senor de Castaneda giải quyết việc này, và bởi vì ông ấy không thể ký bản quyền ủy nhiệm cho ta, ta đã phải yêu cầu sự chấp thuận của Dona Luisa để thông qua mọi thủ tục – và phu nhân đã đồng ý. Ngày mai cô có thể lên đường.” Đôi môi mỏng của ông nở nụ cười nhỏ. “Ta biết được chàng thanh niên trẻ de Nueva rất hăng hái đi chung với cô, nhưng nếu cô đi đường không có người hộ tống thì không thích hợp - để bảo đảm với cha cô rằng cô trở về không phải vì bị ô danh hay việc hủy bỏ hôn sự này không có nghĩa là ruồng bỏ cô, một thành viên trong nhà sẽ được gửi đi cùng cô. Ta sẽ gửi người Tùng Sự của công tước de Valenzuela như người hộ tống – senor Felipe Tristán.

“Không được!”

Juana nghe tiếng kêu nghẹn ngào thốt ra với thái độ sửng sốt vì tiếng kêu đó không thoát ra từ cổ họng bất chợt đau nhói của nàng. Nhưng chính là Dona Luisa, bà ta hơi nhổm lên và ấn chặt khăn tay vào miệng như thể dập tắt tiếng nói. Lúc nàng đăm đăm nhìn bà, Juana nhớ lại những lời đồn từ các thị nữ của mình – có phải là nàng vừa mới nghe được sáng nay hay không? - về lòng đam mê của Dona Luisa đối với pellirojo đã tự lâu lắm. Vậy thì lẽ đương nhiên người phụ nữ già đã đặt nàng vào hàng đối thủ để cạnh tranh sự chú ý của chàng...

“Senora?” Giọng Torres lạnh lùng.

“Sen-senor Tristán không thể đi được trong lúc này!” Dona Luisa đang quẫn trí, bà buột miệng nói như phát điên lên. “Khi họ tìm ra Bartolomé thì sự hiện diện của anh ấy rất cần thiết, thằng bé đó thích anh ấy – tôi cũng cần hỏi ý kiến, bàn bạc với Tristán trong lúc nhà tôi hãy còn bệnh.” Bà dứt lời một cách dữ dội.

“Tôi bảo đảm phu nhân, tôi không đưa ra quyết định này một cách sơ sài đâu. Tôi không muốn senor de Arrelanos tin rằng gia đình bà không nhìn nhận con gái ông ấy và gửi trả cô ấy về không có nghi thức gì cả, ông ấy sẽ nghĩ như thế khi thấy con gái mình không được chăm sóc tử tế khi về lại nhà. Còn việc cần người góp ý kiến trong nhà, tôi có thể giúp phu nhân.”

Dona Luisa cắn môi, gương mặt phờ phạc của bà xụ xuống như một đứa bé đang giận dỗi, nhưng trước khi bà cất tiếng nói Juana xen vào, lời nàng như nổ tung ra từ trong tuyệt vọng. “Thưa công tước, tôi không quan tâm đến nghi lễ đâu, ba tôi cũng vậy. Tôi sẽ giải thích cho ba tôi, và tôi – tôi thà là đi bộ về lại Navarre hơn là có người họ tống.”

Đôi lông mày thưa trắng xóa của công tước nhướn lên ra điều không hài lòng. “Cái không khí nóng này thật khó chịu quá, senorita. Tôi đã quyết định rồi, và mọi việc sẽ y như vậy.”

Dona Luisa đứng dậy, đôi tay gầy xoắn chặt lại. “Nếu – nếu ngài không cần tôi nữa, thưa công tước, tôi sẽ đi gặp nhà tôi. Tôi sẽ nhờ condesa de Araciel tháp tùng senorita về lại tư thất của cô ấy.” Bà lại đưa khăn tay lên áp vào miệng, “đi thôi, Pedrino.”

Chú lùn nối gót theo bà, chú nghiêng mình chào rồi chập chững bước ra cửa trên đôi chân bé xíu, mập mạp y như một đứa bé. Juana thoáng nghĩ đến năn nỉ Torres, kể cho ông nghe toàn bộ sự việc đáng nguyền rủa đó, nhưng lưỡi nàng như đeo đá không tài nào nói nổi một lời. Giá mà nàng chịu đựng được chuyến hành trình, nàng sẽ có thể thoát khỏi Tristán vĩnh viễn một khi chuyến đi kết thúc – nàng sẽ không để cho Tristán ở trọ nhà cha nàng dù chỉ là một đêm lúc nàng về lại Zuccaro – và Jaime cũng không cần thúc giục để bảo vệ nàng trong suốt chuyến đi. Còn tối nay thì –

Nàng nín thở, rồi tự mỉa mai mình hèn nhát. Felipe Tristán là con người lạnh lùng, không nồng nhiệt. Chàng sẽ không vội vã mạo hiểm lấy cái mà chàng đoan chắc sẽ dễ dàng tới tay. Thế nào chàng cũng để nàng yên thân tối nay, và thú vị với ý nghĩ gây cho nàng cảm giác chờ đợi trong hồi hộp lo sợ. Nàng nhớ đến đôi mắt tinh anh kín đáo quan sát nàng thật tỉ mỉ y như ánh mắt của một chúa sơn lâm tàn nhẫn, đang kiên nhẫn theo dõi con mồi của nó.

Nàng phân vân tự hỏi có bao giờ gương mặt như chiếc mặt mang dấu sẹo đó sẽ biến đổi nếu chàng biết được kế hoạch của Torres đã tạo cho nàng một cơ hội - nếu như nàng đủ tàn nhẫn để nắm lấy - để lừa gạt chàng, và lơ đi món nợ nàng đã ngu ngốc thừa nhận. Điều đó thì nàng không chắc chắn, chàng sẽ chấp nhận thất bại thản nhiên cũng như lúc đoạt được thắng lợi. Và thậm chí người tò mò nhất khi nhìn vào chàng, sẽ không thấy gì hơn một kẻ hầu dáng dấp thật cung kính đang đảm trách nhiệm vụ chăm sóc người khách của chủ nhân hắn.

Người khách của vị chủ nhân đã quá cố.

-o0o-

Bàn tay gầy guộc của Dona Luisa đang run rẩy trong lúc bà đang ngồi sát vào đống lửa trong phòng ngủ của chồng bà. Bà đã sai người hầu vừa mang củi đến đi tìm Tristán. Căn phòng oi ả ngột ngạt, nhưng vị y sỹ của hắn bảo rằng Eugenio cần được giữ ấm nên bà đã ra lệnh cho chất nhiều củi ở lò sưởi.

Bà băng ngang phòng ngó xuống thân hình bất động đang nằm dài trên giường, và cảm thấy tâm trạng căng thẳng đã dịu lại. Bà từng là người vợ hiền - hiếm khi rời khỏi Eugenio, và sẽ không rời hắn thậm chí khi họ đã bảo đảm với bà rằng hắn chưa chết. Luisa, người vợ trung thành, không bao giờ phàn nàn sẽ chăm sóc đấng phu quân đau yếu của bà vô cùng tận tụy. Nhưng thâm tâm bà đang mở tiệc ăn mừng bằng chính hình ảnh bất lực của chồng mình.

Hắn nằm đấy sao lặng lẽ quá, bà thầm nghĩ, chỉ trừ lồng ngực hắn đang co giật một cách chậm chạp, đau đớn khi hắn lấy sức thở. Bà biết bên ngoài gió đang thổi nhẹ, thật trong lành, mở cửa sổ đón làn gió ấy sẽ tốt cho sức khỏe hắn hơn là căn phòng ngập đầy khói và mùi ẩm mốc, nhưng thật là vui mừng xiết bao, trong chuyện này bà nhất định phải nghe lời bác sỹ đóng kín cửa giữ ấm cho hắn.

Cặp mắt sáng, sắc bén của hắn giờ đây đang nhắm kín, mí mắt võng xuống nhăn nheo, còn vành môi dưới trề ra rớt dãi. Hắn nằm đó trông như xác chết, vẫn còn cảm giác nhưng không có ý thức. Một cặp vợ chồng nhà rận đang chu du trên mu bàn tay hắn, chỗ mà bác sỹ đã hút đi máu bầm, vì theo ý kiến vị này đó là nguyên nhân gây nên chứng kinh phong. Hút chê chán, đôi uyên ương rận tròn quay no nê chuẩn bị bỏ đi.

Dona Luisa vuốt hàng mày thưa đoạn quay đi với tiếng thở dài nhỏ rứt, đầy thỏa mãn. Bệnh tình như thế chắc hắn không kéo được lâu – cho dù Eugenio sống, sức khỏe của hắn cũng không dễ gì hồi phục như trước. Nếu hắn còn sống: bà không thể mong hắn chết vì lợi ích của linh hồn bà, nhưng bà nhất quyết không cầu nguyện cho hắn tồn mạng sống trên đời.

Nhưng để cho con bé đó tự do sẽ chẳng mang lại lợi ích gì cho bà nếu bà không thể bẻ gãy được âm mưu của Torres. Mệnh lệnh độc đoán của Torres đối với bà mức độ tàn nhẫn còn chưa thấm vào đâu so với Eugenio lúc hắn tàn ác nhất. Bà chưa muốn ra tay quá sớm, nhưng bà phải can ngăn Tristán không nhận lời đưa con bé de Arrelasno về lại Navarre. Bà nhất định phải làm thế. Trước đây, khi Eugenio còn khỏe tinh thông hắn không ngần ngại dùng bất cứ thứ khí giới nào để chống lại bà chỉ vì lạc thú tỏ ra uy quyền của hắn, bà không dám vọng động tỏ lộ cảm giác của mình – lúc đó bà không mong Tristán hiểu được bà, và không hề ngạc nhiên hay cảm thấy cay đắng khi Felipe Tristán dường như không nhìn bà như một người đàn bà. Nhưng giờ đây, bà đã được tự do... anh ta sẽ không muốn bỏ đi khi biết được những gì bà sẽ dâng tặng anh ta. Trong giây lát đôi mắt đen của bà trông vô hồn khi bà chăm chăm nhìn xuống đám lửa đang tỏa khói mù mịt.

“Senora, họ nói bà cần gặp tôi.”

Chàng nói nhỏ từ ngưỡng cửa, nghe tiếng bà quay qua gặp chàng đang đứng ở đấy, nghiêm trang và cung kính, gương mặt khắc nghiệt phảng phất vẻ dịu dàng mà dường như chỉ dành cho bà, điều đó khiến bà có thêm cam đảm nhóm lên niềm hy vọng. Dù giờ đã trễ, chiếc áo chẽn đen của anh ta trông thật tươm tất. Bà tự hỏi có phải anh ta vừa khoác lên chiếc áo mới để đi gặp bà hay không. Chắc chắn mái tóc rậm màu đồng kia sẫm lại vì ướt nước, như thể anh ta vừa mới giội nước lên. Mạch của bà đập nhanh hơn một chút nhưng bà cố mỉm cười, nụ cười xa vắng ngọt ngào cố hữu của mình.

“Senor Tristán, tôi cần bàn thảo với anh. Tôi áy náy vì đã làm quấy rối giấc ngủ của anh.”

Đôi mắt màu lục thoáng vẻ châm biến. “Không sao cả, senora, tôi vẫn chưa ngủ.”

“Anh tốt quá.” Bà bước đến giường của Eugenio và ra hiệu cho chàng đi theo. Bà cắn môi lo lắng. “Bác sỹ bảo tôi – ” giọng bà dường nghe không nổi – “rằng ông nhà tôi sẽ không hồi phục mau, do đó tôi phải cai quản castillo trong khi cháu trai tôi – ” bà ngập ngừng – “chưa đến tuổi trưởng thành. Castillo Benaventes quả là một gánh nặng cho một phụ nữ đơn độc – nó cần có một chủ nhân cho đến khi người khác chính thức lên thay thế. Vậy anh có ý kiến gì?”

Bà ngước lên nhìn chàng thật nhanh, gần như là cầu khẩn, vẻ hăng hái đến tội nghiệp hiện rõ trên gương mặt tái ngắt, đầy nếp nhăn. Nhưng nét mặt chàng vẫn không biến đổi.

“Tốt hơn phu nhân nên gửi thư cho em họ phu nhân ở Bồ Đào Nha. Don Gaspar chắc chắn sẽ nhiệt tình đứng ra đảm trách vai trò thừa kế cho đến khi chồng phu nhân hồi phục – hay cho đến khi công tước đến tuổi.”

“Don Gaspar! Tôi đã quên chú ấy.” Bà hơi nhăn mặt, đôi môi mỏng máy động. “nhưng đến lúc chú ấy tới – có thể là hàng tháng trước khi tìm được chú ấy trong binh đoàn, hay thậm chí được phép rời mặt trận ở đó! Senor – Felipe – anh có thể giúp tôi một tay –” bà ngập ngừng – “giúp tôi cai quản ở đây.”

“Việc này không thể được, senora.” Tristán nói rất khẽ, nhưng từ ngữ của chàng dường như đang khơi mào cho một tràng tâm sự đang bị dồn nén.

“Anh sai rồi, bởi vì tôi có thể xin phép Torres cho anh làm việc đó – ngài ấy nghe lời tôi, và tôi có thể thuyết phục ngài chỉ định anh trở thành tổng quản nhân danh Đức Vua. Tôi sẽ nói với ngài anh có giá trị như thế nào để ngồi được chức vụ ấy, rồi ngài ấy sẽ có cách làm Đức Vua ưng thuận – ngài ấy lúc nào cũng ác cảm với em tôi vì lãnh địa này – tôi muốn nói là Nhà Vua - bởi vì nó từng thuộc về ngài, nhưng lúc ấy không có vùng đất nào khác để ngài ban cho Estebán khốn khổ, và ngài cũng không màng quan tâm khi phá vỡ hệ thống giai bậc miễn là có thể phong tước cho một vị công tước không có điền sản!” Bà say sưa huyên thuyên, đôi mắt đen bừng bừng. “Lúc ấy, điều đó phù hợp với mục đích của ngài khi ban tặng cho người em tội nghiệp của tôi danh hiệu quý tộc, nhưng ngay khi ngày – ” Bà ngưng bặt. “Sau này ngài hối hận hành động của mình, và bây giờ ngài đã xem thường chúng tôi. Nhưng ngài vẫn quan tâm đến việc điều hành tốt lãnh địa. Tôi sẽ lo liệu để anh được bổ nhiệm.”

“Không đâu, senora, chuyện đó sẽ không được chấp thuận.”

Bà lắc đầu, giơ bàn tay khẳng khiu gạt ngang một cách nóng nảy như xua những lời chàng nói sang một bên. “Tôi có thể nói là tôi không tin được bất cứ ai. Anh đã biết đường hướng của chúng ta rồi – anh có thể chỉ huy như Eugenio – tốt hơn là khác. Tôi c-có thể,” bà trở nên lắp bắp, “tìm người nào khác để lo cho Bartolomé, vì tôi biết phận sự đó làm anh khó chịu. Tôi lấy làm ngạc nhiên là sao anh có thể chịu đựng lâu như thế, nhưng cái trò bỏ trốn này của nó chứng tỏ nó cần một giám hộ nghiêm khắc hơn. Anh cứ tùy nghi sử dụng mọi vật ở đây như là đồ của anh – ” bà tuyệt vọng cầm lấy cánh tay chàng, giật giật – “nhưng anh p-phải...”

“Thưa phu nhân, chồng bà đã tỉnh dậy.”

Nét mặt vẫn không lộ ra cảm xúc nào, Tristán hướng về phía giường gật đầu. Eugenio de Castaneda đã mở mắt. Một bên khuôn mặt nung núc xệ xuống như thể họa sỹ đã phết một đường cẩu thả trên bức họa còn ướt sơn, khiến nét vẽ bị nhòe xuống. Không một bắp thịt nào cử động trên thân thể trì trệ, không còn hình dạng đó. Nhưng mạch sống vẫn máy động một cách kiên trì giữa đôi mí đờ đẫn. Dona Luisa bật cười khẽ, rồi đột nhiên phá lên cười vang dội.

“Ông ta hẳn đã nghe hết những gì tôi đề nghị với anh đấy. Nghe tới mất một quan thôi là cũng khiến ông ta chết đi sống lại, phải không Eugenio? Nhất là ông là người đã cướp đi trước!” Bà vỗ vỗ vào má hắn như đùa cợt, lập lại cử chỉ thương yêu giả tạo một cách huyên náo mà hắn hay làm với bà trước mặt người khác. “Ông có nói được không, ông chồng yêu dấu của tôi? Ông có nói được vì sao lời nói của tôi không đi đôi với việc làm không?”

Một âm thanh trầm, như tiếng rít lên kèn kẹt của cái chốt cửa han rỉ dường như toạc ra từ vùng ngực của de Castaneda. Môi hắn vẫn không cử động được, không một lời nói nào thoát ra từ cái miệng đó, chỉ toàn là âm thanh. Dona Luisa lại phá lên cười.

“À, thì ra ông nghe được. Nghe đây, Eugenio! Tôi sẽ cho Felipe mọi thứ ông đã kiếm về, tất cả mọi thứ. Ông từng dối trá, lừa gạt, và hủy hoại tính mạng của kẻ khác để có được những thứ ấy. Tôi mất đi hạnh phúc của mình khi ông mang tôi tới đây trái với ý nguyện của tôi, nhưng bây giờ cơ hội đã trao nó lại cho tôi – Bartolomé quý hóa của ông không sống lâu đâu, khi nó bệnh hoạn như thế. Khi nó chết đi Nhà Vua sẽ không mừng bằng tôi đâu. Lúc đó tôi sẽ hoàn toàn tự do, tự do để rời khỏi cái nhà thương điên vương giả này nếu tôi muốn, dù ông có tham đến mấy ông cũng không dành được cơ ngơi của nó đâu vì nó là họ hàng của tôi chứ không phải của ông.”

Bà ngước lên nhìn Tristán, nét mặt bà trông lạ lẫm, dữ dội khi bà cất tiếng nói.

“Anh có đoán được rằng Bartolomé là con rơi của Nhà Vua không? Rằng ngài ban chức tước và lãnh địa cho em trai tôi trong một lúc hối hận vì đã hãm hiếp vợ của em tôi? Rằng chúng tôi bị giam hãm ở đây trong cái lăng tẩm này và bị luật pháp cấm chế không được lai vãng đến gần Vua. Hoàng Thượng đã chu toàn mọi điều để không một điều gì có thể nhắc nhở ngài về sự tồn tại của con trai mình, bởi vì sợ hình bóng mà ngài từng tạo ra sẽ làm vợ ngài kinh hãi. Giá mà Hoàng Hậu gặp được cháu trai của tôi nhỉ!” Bà giả điệu bộ cau mặt. “Em dâu tôi giam mình trong tu viện khi cô ấy thấy cái mà mình sinh ra. Giòng giống Haspburg bị độc hại rồi.”

Tristán chỉ gật đầu tán thành, nhưng vào lúc này bà đã qua giai đoạn phải nhìn sắc mặt hắn để sống, bà phóng tia mắt nham hiểm xuống giường. “Nhưng Hoàng Thượng đã không tính đến tài trí của Eugenio yêu dấu – ngài cho rằng đã chọn được người giản dị để giám hộ thằng bé, thoạt đầu tôi cũng nghĩ như thế. Tôi sẽ không sống còn được tới bây giờ, tôi thề, nếu Eugenio có thể giữ được quyền hành đó mà không cần tới tôi! Nhưng hắn cần tôi để có được quyền cai quản sự sản này, ngoại trừ danh hiệu chính thức hắn muốn mình là lãnh chúa ở đây. Thế nên, đương nhiên, cái con số ít ỏi đó sẽ được tiếp nối bằng con trai của Bartolomé, rồi đứa bé đó lại cần một vị giám hộ tử tế như người cha tội nghiệp của nó. Eugenio đã giải thích hết tất cả khi lúc đầu hắn quyết định để thằng bé thành hôn, rằng tất cả chỉ vì lợi ích của lãnh địa.” Giọng bà ngập tràn cay đắng. “Khi hắn vừa mới nói với tôi, tôi đã bị ác mộng về việc ra đời của những đứa con trai, cháu trai, rồi đến chắt, đời sau lại còn bệnh hoạn tệ hại hơn đời trước. Nhưng hắn không buồn quan tâm! Miễn là không có đứa nào sẽ sống lâu người giám hộ của nó!”

“Chuyện không như vậy đâu,” Tristán dịu dàng can gián.

“Không à? Vậy thì tất cả đã trở thành công cốc? Hắn lôi tôi tới Aragon để tìm cách tranh thủ ân huệ của Nhà Vua, và chôn sống chúng tôi ở đây - rồi làm cho ngựa của em tôi lồng lên khiến cho Estebán bị ngựa quăng chết, bởi lẽ hắn sợ em tôi sẽ đòi lại quyền trách nhiệm với thằng bé?”

Tia nhìn của bà dữ dội hơn, bà cúi người thấp hơn xuống giường khi nghe âm thanh nhỏ, khào khào lại phát ra từ bên dưới. Khi bà đứng thẳng dậy vẻ mặt bà trông thật rạng rỡ.

“Hắn nghĩ là tôi không biết.” Bà lại phá lên cười, tiếng cười nghe vang dội, điên cuồng hơn bao giờ. “Hắn nghĩ là tôi không biết đấy!”

“Senora, bà phải quên chuyện này đi.” Âm điệu sắc bén trong lời nói Tristán làm cho người khác có ấn tượng sai lầm về vẻ mặt tĩnh lặng của chàng. “Không có lợi cho bà đâu.”

“Đúng! Không có lợi, nếu ngày mai Torres sẽ làm theo ý hắn.” Dona Luisa dần dần đã tỉnh táo, bà vừa thở dốc vừa nấc. “Ông ta có ý gửi anh đi Navarre, như người đi mở đường cho con bé đó. Nhưng anh sẽ không đi chứ, phải không?”

Gương mặt sẹo đanh lại gần như không nhận ra. “Đến Navarre?”

“Ông ta đã chọn anh hộ tống con bé về lại nhà cha nó.” Bỗng nhanh như chớp mặt bà bỗng trở nên rúm ró. Dona Luisa tóm tắt lại những chuyện đã xảy ra. “Tôi cảm thấy tội nghiệp cho con bé, và tôi biết Torres sẽ làm mọi cách để ngăn cản đám cưới của Bartolomé, vì thế tôi nói với ông ta là nó không hề tự nguyện. Giờ thì nó sắp được gửi về nhà, chúng ta không cần phải lo tới nó nữa.” Trong bầu không khí có điều gì đấy là lạ khiến bà ngước lên nhìn với vẻ khiếp đảm khiến nét mặt bà trông sắc cạnh hơn. “Felipe, anh không ưng thuận phải không?”

“Cô ấy đồng ý đi một cách tự nguyện.” Câu nói của chàng không phải là một câu hỏi.

“Tôi nghĩ nó suýt ngất đi vì quá vui! Nhưng nó không muốn anh hộ tống – nhưng Torres đã nhất quyết như vậy và bắt con bé phải nghe theo. Tốt hơn là cứ cho nó đi chung với cái tên đẹp trai đến từ chỗ ba nó sáng nay. Tất nhiên rồi theo nghi lễ thì làm vậy không đúng –” bà liếc sang hướng khác, dịu dàng nói – “nhưng ai cũng thấy rõ ràng là anh chàng đó muốn cưới con bé, như thế thì đâu có gì nguy hại trong vấn đề này.”

Sự yên lặng của chàng làm bà bối rối, khi bà ngước lên lần nữa bà đột nhiên rơi vào im lặng khi nhìn thấy gương mặt chàng. Tristán đồng ý một cách lịch thiệp, “cô ấy không muốn tôi đi chung,” nhưng dáng dấp cao lớn, rắn rỏi ấy thình lình toát ra vẻ tĩnh lặng đầy đe dọa, và đôi mắt như màu ngọc ánh lên tia sáng bí ẩn.

Tristán cười khan nhẹ nhàng, và cúi đầu chào với vẻ lễ độ thận trọng như thường lệ. “Tôi sẽ không làm phiền phu nhân nữa, senora. Tôi bảo đảm với phu nhân, tôi rất vui được hộ tống senorita de Arrelanos đến nơi nào cô ấy muốn tới.”

Những ngón tay xương xẩu mỏng mảnh vươn ra muốn níu lấy tay áo đen khi chàng quay người bỏ đi, nhưng bàn tay Dona Luisa trượt xuống chỉ kịp chạm vào vải áo. Tristán đã tới ngưỡng cửa trong ba sải chân nhanh như gió, chàng cũng không nhìn lại trước khi cánh cửa khép lại sau lưng. Cuối cùng Luisa nhận ra rằng bà đang khóc, và đã quá trễ để ngăn chồng bà niềm lạc thú thấy những giọt lệ của bà.

-o0o-

Đêm đã vào sâu, castillo thật yên lặng. Ngay cả những người đi lục soát công tước mất tích đã bỏ cuộc và về nghỉ ngơi. Đồng hồ đã điểm ba giờ cách đó một lúc, mí mắt Juana bắt đầu rũ xuống. Nhưng nàng trân người, ép mình phải thức: nàng không dám ngủ, lúc này chưa được. Tối mai khi đã an toàn rời xa castillo, có Jaime bảo vệ bên cạnh nàng có thể ngủ cho đẫy giấc – chàng sẽ không bao giờ cho phép một người hầu nào dù kẻ đó có là người của công tước được đến quá gần nàng trên chuyến hành trình trở về Zuccaro.

Nàng đã cẩn thận cửa đóng then cài khi ở trong phòng ngủ. Canh phòng kiểu này giống hệt như nàng đang ở trong thành chờ một cuộc bao vây sắp sửa xảy ra, nàng nghĩ một cách châm biếm, nhưng nàng không dám thiếp đi. Có lẽ một góc mê tín nào đó trong tâm trí nàng vẫn hình dung Tristán như một ác ma, không then chốt và thanh chắn nào có thể ngăn chặn được sự xâm nhập của chàng. Vì lẽ đó cho đến lần thứ một trăm, đôi mắt đã tối sầm muốn díp lại vẫn lướt qua những hình thù đen đen xếp thành hàng trong phòng. Đấy là những rương hành lý của nàng, đã được xếp sẵn cho sáng ngày mai. Nàng đã ra lệnh cho họ chất chúng sát vào tường, làm thành rào cản vững chắc chặn lại các cửa ngầm trong tường. Nếu đưa tay ra nàng có thể lướt vòng theo huy hiệu của cha nàng trên chiếc rương lớn nhất, chạm nổi trên nền da đã sờn. Dấu tích đó làm nàng nhớ lại cuộc sống trước kia của nàng, đến thời thơ ấu bình dị hiền hoà. Trong Zuccaro mọi người đều cho rằng nàng là mẫu người nàng từng giả vờ, một thiếu nữ ngây thơ hiền dịu như các cô em nàng, còn nàng cũng từng nghĩ về mình như vậy - biết đâu chừng khi nàng trở về đó, sống trong môi trường được nâng niu bảo bọc, cái bản thể tối tăm đáng sợ kia của nàng sẽ ngủ yên, không khuấy rối nàng nữa. Nếu một khi nàng có thể thoát được Felipe Tristán...

“Cô thật là thận trọng khi đã chặn hết các cửa nẻo,” tiếng nói chàng vang lên từ phía sau nàng. “Tôi cũng không muốn chúng ta bị làm phiền.”

“Không thể nào.”

Nàng lắc đầu không tin được chuyện xảy ra trước mắt mình khi thấy chàng từ balcony ung dung bước vào và kéo tấm lưới sắt chặn cửa sổ phía sau chàng. Trong khoảnh khắc, thân hình sừng sững của chàng đã che khuất ánh sao chiếu vào phòng, rồi chàng bước tới thật nhẹ nhàng, và tim nàng bắt đầu đập dồn như trống trận.

“Trong lúc cô ra lệnh thực hiện các biện pháp an toàn cô nên đặt vài cận vệ dưới sân, trang bị bằng kiếm thép cắt được bạc Moorish như cắt bơ mới được.” Lưỡi kiếm ngắn của chàng lóe lên khi chàng tra nó vào vỏ. “Thì ra cô đã nghĩ đến việc rời khỏi đây với món nợ chưa trả? Tôi nghe rằng cô vui mừng đến thế nào vì có cơ hội lừa được tôi.”

“Ai đã nói với anh – ”

“Dona Luisa. Tôi đã có lệnh viết rành rành từ Torres làm người hộ tống cho cô ngày mai. Dân Tây Ban Nha có thể hành động rất mau chóng, khi họ muốn làm thế.” Giọng nói chàng trong thoáng chốc hằn lên cay nghiệt. “Cô thật là khờ khi muốn quỵt nợ tôi đấy, Juana.”

“Vậy anh nghĩ tôi sẽ trao thân cho anh một cách tình nguyện sao?”

“Đó là thỏa thuận giữa chúng ta.”

Nàng đang lùi lại lúc chàng tiến đến gần nàng, rồi thấy mình bị dồn vào chồng rương đằng sau. Hai cánh tay áo phồng của chiếc áo choàng lụa màu ngà xòe ra như cánh thiên thần. Ánh sao bên ngoài soi tỏ vẻ hãi hùng rực lên trong đôi mắt đen, và mạch đập như điên cuồng ngay chân cổ nàng. Khi bóng của chàng lướt tới phủ trùm lên người nàng, Juana đột nhiên đứng im. Lúc này đây nàng chỉ thấy được chàng như khối đen cao vút, bất động nhưng đầy đe dọa, mái đầu ngạo mạn cúi xuống như bắt lấy từng lời nói của nàng.

Juana nói nhanh, hơi thở nàng trồi sụt, “tôi sẽ đưa cho anh tất cả mọi thứ tôi có trên đời nếu anh tha cho tôi chuyện này. Châu báu, tiền bạc, mọi thứ tôi có.”

Bầu không khí yên lặng bỗng ào lên như dòng nước chảy xiết. Thoạt tiên nàng nghĩ thâm thâm chàng chắc đang cân nhắc đề nghị của nàng. Chỉ đến khi nàng nói đến điều đó nàng mới nhận ra mình đang lâm vào hiểm cảnh. Chàng đang giận, nàng thầm nghĩ một cách ngờ vực, và cảm thấy mừng đến điên lên rằng nàng không thấy được mặt chàng.

“Lòng từ bi đâu có rẻ mạt như giết chóc,” giọng chàng đanh lại, thật lạ lùng. Thân thể chàng ép nàng sát vào chồng rương cứng, xương thịt nàng bên dưới lớp vải đen cũng đau điếng như gỗ và kim loại sau lưng nàng. Juana vật vã cố quẫy người ra khỏi khối nặng bên trên nàng để vuột ra khỏi cái sức ép tàn bạo kia. Rồi bất chợt chàng đưa tay nắm lấy cổ nàng, ngón tay cái ấn vào cằm nàng buộc nàng ngửa cổ ra phía sau sâu đến nỗi bắp thịt cổ nàng căng cứng. Nàng cố nguẩy đầu nhưng không làm nổi, bờ môi nàng hé ra thở dốc vì đau, đến lúc ấy môi chàng đáp xuống môi nàng.

Cơ thể căng thẳng của nàng cứng nhắc bên dưới người chàng, hai cánh tay dang rộng như con bướm đêm bị vướng cánh trong lúc nàng trân người, vùng vẫy trong vòng tay chàng. Tristán thám hiểm miệng nàng một cách vừa tàn bạo vừa gợi cảm, nàng cảm thấy một luồng cảm giác tuyệt vọng đến độ kinh hãi đang từ từ trườn lên người nàng. Chàng quá mạnh, nàng chưa từng biết đến người nào có sức mạnh như đá, như núi khiến cho mọi nguồn sức lực khác trở nên thật tầm thường, vô dụng đến như thế.

Đến lúc ấy nàng cảm thấy tay chàng trên ngực mình, hơi ấm từ tay chàng len qua làn áo lụa, và hơi thở nàng như nghẽn lại trong cổ. Khắp trên thân thể nàng như bị thiêu đốt bởi luồng cảm giác bối rối hỗn loạn – nàng thấy mình muốn đầu hàng cho dù tâm trí đang cảnh giác nàng về nỗi thống khổ vẫn còn tinh khôi trong lần đầu tiên chàng sở hữu nàng. Juana dứt môi ra khỏi miệng chàng và cố hết sức kháng cự, răng nàng nghiến chặt, mắt khép kín, toàn thân run rẩy như lên cơn sốt.

Những cái ve vuốt của Tristán tài tình một cách kinh hãi. Cơn giận của chàng đã bùng nổ, và chàng đang khuất phục cơn chống đối căng thẳng của nàng, biến nó thành phản ứng vô thức. Mặc kệ thâm tâm nàng có phản đối đến đâu Juana cảm thấy những bắp thịt căng cứng của mình đã dịu lại, đang nhượng bộ trước sự kiên trì vô cùng bền bỉ của chàng. Thình lình các giác quan của nàng thôi thúc nàng buông mình vào một luồng cảm xúc mới đau điếng, nhưng ngọt ngào không thể ngờ được, khơi động bởi bàn tay mơn trớn thành thạo của chàng.

“Đừng...”

Nàng hầu như không biết được những gì mình vừa nói: từ ngữ đó thoát ra chỉ như một làn hơi thoảng.

“Chữ đó không có quyền hạn nào giữa hai chúng ta.”

Chàng đưa hai tay kềm chặt lấy hông nàng, kéo nàng vào người chàng sát đến nỗi nàng đột nhiên cảm giác được sự đòi hỏi của mọi đường gân thớ thịt. Nàng thở hổn hển, đột nhiên kêu lên một tiếng nhỏ đầy khoái cảm mà nàng không nhận ra, tất cả chỉ có vậy và thật lạ kỳ, chàng thình lình buông nàng ra.

“Bây giờ cô có còn đề nghị trả tiền cho tôi nữa không?”

Câu hỏi không mang một ý nghĩa nào. Juana buộc đầu óc mình làm việc, để nhớ lại nàng đã nói gì với chàng trước đó, nàng lặng im có đến hàng giây trước khi lắc đầu không nói một lời nào.

“Vậy thì trả nợ cho tôi đi.”

Lời chàng vang dội một cách một cách tàn nhẫn xuyên qua căn phòng tối đen, và Juana thấy mình đang nín thở. Nàng tự hỏi chàng đang chờ đợi nàng nói hay hành động như thế nào đây, rồi nhận ra chàng chỉ đơn giản là đang đợi. Chàng đợi không phải để cho mình cái quyền để lấy, nhưng để nhận.

Nàng thở một hơi dài, nghẹn ngào đã dồn nén bấy lâu. Nàng không thể nào... nhưng không còn cách nào khác. Từ khi nàng không thể xóa bỏ lời cam kết đó hay mua được sự giải thoát cho mình, nàng phải trả món nợ ô nhục này theo điều kiện chủ nợ đòi hỏi.

Chàng đang quan sát nàng một cách tỉ mỉ, trên gương mặt ấy không hiện lên một cảm xúc nào. Khi nàng bắt gặp tia lạnh lùng chế giễu lóe lên dưới đôi mí khép hờ, lòng can đảm bị dìm sâu trong tuyệt vọng đã trỗi lên trợ giúp nàng. Nàng thở sâu như đang chạy nước rút, Juana giơ tay đặt lên vai chàng, thái độ lưỡng lự ánh mắt như điên cuồng van xin. Bàn tay nàng run rẩy, đoạn dừng lại gần như là khẩn khoản trên vùng ngực nở nang. Chàng hạ mắt xuống khi nàng chạm vào người chàng, quan sát những ngón tay thanh mảnh của nàng, rồi ngước lên nhìn vào mắt nàng.

Không một nét biểu lộ nào hiện lên trong đôi mắt lạ lùng ẩn trong trũng mắt sâu, nàng cảm thấy một cơn rung động lạ kỳ xuyên suốt thân thể. Tay nàng trườn cao lên dừng lại trên bờ vai vai rộng, rụt rè miễn cưỡng. Và để che đi nét chế nhạo nàng biết đang hiện diện trong đôi mắt chàng, nàng lùa những ngón tay như những móng vuốt vào mái tóc đỏ rực, xoắn lại để kéo mặt chàng xuống ngang tầm với nàng.

Nàng nghe chàng hít hơi thật nhanh như không kiềm chế được. Thấy thế nàng rướn người lên hôn chàng. Thoạt đầu chàng tỏ ra thụ động, cứng rắn, cho đến khi nàng hồi tưởng lại cách chàng đã hôn nàng như thế nào, nàng biết mình phải làm gì. Môi nàng trở nên vỗ về, nài nỉ chàng trong cử chỉ nửa tuyệt vọng nửa kiên quyết, rồi bất chợt bản năng thôi thúc của thân xác bừng lên thành niềm khoái cảm. Nàng không hay biết tự lúc nào tay chàng đã ôm choàng lấy nàng. Và khi miệng chàng đột ngột phản ứng đáp lại nụ hôn của nàng, nàng chỉ cảm thấy lòng dấy lên hân hoan đắc thắng. Sức ép trên lưng vẫn làm nàng ê ẩm, nhưng tay nàng đã nới lỏng trong tóc chàng rồi trượt xuống vòng lấy cổ Tristán.

Chỉ khi chàng ngẩng đầu lên ký ức đó đã ùa về, nàng biết chàng hãy còn chờ đợi sự quy hàng cuối cùng. Trong phút chốc nàng lùi lại hoang mang sợ hãi, gương mặt phủ đầy bóng tối khắc nghiệt đó dường như được khắc từ đá hoa cương, chỉ có hơi thở hơi gấp rút đã tố cáo chàng có dự phần trong vòng tay kín như bưng, đau nhói đó. Tay nàng bỗng dịu lại lướt xuống thân thể chắc nịch, làn da nàng hãy còn nhạy cảm khi tiếp xúc với len, vải hồ cứng, và hàng sợi gai trên y phục chàng: với những sớ thịt rắn như thép, ấm áp vô cùng bên dưới lớp áo tù túng. Juana cứ ngỡ da thịt chàng sẽ lạnh như băng, nàng thú vị nghĩ thầm, nhưng mỗi cái vuốt ve dường như thiêu đốt nàng.

Nàng vụng về gần như là mò mẫm trong bóng tối cố cởi bỏ y phục của chàng. Juana không dám ngước mắt lên e rằng chàng đọc được nỗi sợ hãi trong mắt nàng. Những ngón tay nàng vẫn dò dẫm lúng túng tìm cách tháo gỡ. Tristán vẫn đứng yên không tỏ ý muốn giúp nàng, nhưng Juana cảm giác được chàng đang theo dõi mọi cử động của nàng. Ngượng ngùng nàng rất muốn bảo chàng nhìn hướng khác, nhưng nàng biết chàng quan sát nàng để làm nhụt đi mọi can đảm trong nàng. Juana run rẩy, tâm trạng vừa giận dữ vừa lo lắng. Cuối cùng khi việc đã xong trước khi nàng đoán ra ý định của chàng, Tristán đưa tay chạm vào giọt lệ vừa rơi xuống má nàng.

“Đầu hàng rồi sao, Juana?” Giọng chàng lạnh lùng. “Nước mắt đàn bà không còn làm tôi cảm động nữa, cô đã phí những giọt lệ này.”

“Đấy không phải là vì anh.”

Nàng vô tình quay ngoắt đi tránh bàn tay chàng. Không màng nhìn vào chàng, nàng cởi chiếc áo choàng để nó trượt xuống sàn và hất mái tóc buông dài ra sau lưng. Rồi gần như thách thức, nàng ngước lên nhìn thẳng vào mặt chàng. Đến lúc ấy nàng cũng không biết là mình bước tới hay Tristán đã kéo nàng vào người chàng - chỉ biết được nàng đã ở trong lòng chàng. Trong cơn thôi thúc đang bừng lên như sấm sét giữa hai người họ, vì sao mà nàng ở trong tay chàng cũng không còn quan trọng nữa. Chính sức mạnh của Tristán đã giữ nàng đứng vững trong lúc tay chàng mơn man tung hoành khắp nẻo trên vùng da thịt bỏ ngỏ. Nàng chỉ còn biết bấu víu lấy chàng trong lúc chân tay nàng dường như tan thành nước không tuân theo nàng nữa. Ngay lúc đó nàng thấy thân hình nàng được nhấc bổng lên rồi hạ xuống chiếc giường đỏ thắm của nữ công tước.

Trong giây phút chót trước lúc mắt nàng nhòa đi trong cơn khoái cảm dâng cao, nàng ngước lên thấy chàng ngự trị trên nàng: bờ vai trần rộng như một cánh cung giăng ngang đời nàng, vùng bụng phẳng lấp loáng dưới ánh đèn, làn da thật trơn tru không tì vết. Như bản năng thúc đẩy nàng vô tình đưa tay lên vuốt ve. Rồi mắt nàng mấp máy uể oải khép kín, thị lực của nàng chơi vơi mất hút trong cảm xúc rạo rực, trong hơi ấm của be sườn trần cọ sát bên trên, của cặp gối và đùi gân guốc và của bờ hông rắn rỏi đang ghen tị ấn thật khít khao vào người nàng như thể da thịt của nó muốn nhập thành một với nàng...

Mắt nàng mở choàng sửng sốt khi cảm thấy chàng bắt đầu đưa đẩy, và sau đó nàng hoàn toàn tan biến trong cõi cảm xúc nồng nàn đê mê, chung quanh nàng mặt đất đang rung chuyển, vũ trụ quay cuồng, và lửa từ thiên đường đổ xuống như thác lũ cuốn trọn lấy thân thể nàng.