Thế Gia

Quyển 1 - Chương 4: Nỉ non




Căn phòng vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh đến mức lòng người cảm thấy bất an. Mọi người đều trông thấy ánh mắt đau buồn mà phẫn nộ của Liên Nguyệt Dao khi nhìn thấy Cổ ma ma, cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì.

Cổ ma ma thấy Nguyệt Dao như vậy cũng không nghĩ nhiều, cho rằng Nguyệt Dao bị bóng đè, nên cất tiếng hỏi: "Tiểu thư, tiểu thư làm sao vậy? Mơ thấy ác mộng phải không?"

Nguyệt Dao nghe thấy tiếng nói của Cổ ma ma mới bừng tỉnh, nàng nhìn vẻ mặt thân thiết của bà ta, trong mắt hiện lên rõ sự chán ghét và oán hận. Cũng không hiểu vì sao năm đó mình lại bị ma xui quỷ khiến, đi tin tưởng bà ta đến vậy. Đến nỗi bị bán đi không còn mẩu vụn. Cổ ma ma thấy ánh mắt tiểu thư nhà mình sắc bén như thế, sợ đến mức tim sắp vọt ra ngoài lông ngực, vội hỏi tiếp: "Tiểu thư mơ thấy ác mộng ư?"

Nguyệt Dao thấy bà ta vươn tay muốn chạm vào mình, trong lòng ghê tởm tới cực điểm, nghiêng đầu lạnh lùng nói: "Đừng động vào ta."

Bàn tay Cổ ma ma cứng đờ giữa khoảng không, cũng cảm thấy xấu hổ, rồi nghe thấy lời nói lạnh nhạt của nàng lại càng thêm hoảng hốt, sốt sắng hỏi han: "Tiểu thư, tiểu thư bị bóng đè à?"

Nguyệt Dao cũng phát hiện cách ứng xử của mình không thích hợp. Năm đó sống ở am ni cô, nàng đã được nghe nhiều chuyện, có những người có hành vi bất thường, bị người xung quanh coi là bị ma ám, người thì bị chôn sống, người thì bị thiêu cháy. Bây giờ nàng thế này, nếu không khôn khéo, người khác sẽ cho rằng nàng bị ma ám, đến lúc đó sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp.

Nàng biết bây giờ cần phải bình tĩnh, nàng cần phải bình tĩnh suy nghĩ, nàng không nên hấp tấp, một khi hấp tấp vội vàng sẽ làm ra những chuyện không đúng mực, hậu quả thật khó lường. Nghĩ vậy, nàng kiềm chế nỗi chán ghét và căm giận xuống, thản nhiên nói: "Ta không sao. Ở đây đã có Mộ Thu chăm sóc, ngươi cứ ra ngoài đi."

Mộ Thu ngạc nhiên, trước nay tiểu thư luôn đối xử thân thiết hòa ái với Cổ ma ma, nhưng hôm nay không chỉ gầm lên giận dữ, nói chuyện lạnh lùng cứng rắn, mà ngay cả cách xưng hô cũng thay đổi. Trước kia đều gọi là ma ma, vô cùng thân thiết. Hôm nay ngay cả ma ma cũng không gọi, tiểu thư đúng là bị bóng đè rồi.

Cổ ma ma ngạc nhiên: "Tiểu thư..."

Nguyệt Dao không kiên nhẫn, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo, giọng nói chất chứa rõ sự khó chịu: "Ta bảo ngươi ra ngoài, ngươi có nghe thấy ko?" Dù tính nết của nàng rất kiên nhẫn, nhưng nhìn thấy người này thì lại không thể kiềm được sự ghê tởm trong lòng.

Cổ ma ma nghe thế, xấu hổ đi ra nòoài. Từ nhỏ đến lớn, tiểu thư chưa từng khiến bà mất mặt như vậy. Cổ ma ma rất hiểu tính nết Nguyejt Dao. Giờ đã không nể mặt bà, nếu còn tiếp tục lằng nhằng, chắc chắn sẽ phạm vào tính xấu của tiểu thư, đến lúc đó có lẽ thật sự không thể trông thấy nàng nữa. Cổ ma ma nghĩ tạm thời lui ra ngoài cũng tốt, không khiến tiểu thư bực mình. Trước khi đi còn cẩn thận dặn dò Mộ Thu, sau đó, dưới ánh mắt lạnh lùng của Nguyệt Dao, bà ta lủi thủi đi ra ngoài.

Mộ Thu đắp chăn cho Nguyệt Dao xong, buột miệng nói: "Tiểu thư, ma ma cũng chỉ là quan tâm tới người, tiểu..."

Nguyệt Dao biết Mộ Thu là người thật thà, cũng không muốn nói thêm gì với nàng ấy bèn lên tiếng cắt lời: "Hoa Lôi đâu?" Bên cạnh nàng có hai đại nha hoàn. Một người là Mộ Thu, người còn lại là Hoa Lôi.

Hai người đều được mẫu thân nàng dày công dạy dỗ, là cánh tay trái phải của nàng. Nhưng Mộ Thu điềm tĩnh có thừa lại kém phần linh hoạt, nói khó nghe một chút là không có đầu óc. Hoa Lôi không chỉ có tính chín chắn, mà còn rất thông minh, vấn đề gì cũng suy nghĩ thấu đáo. Năm đó Hoa Lôi từng nói với nàng rằng Mạc thị rất nguy hiểm nhưng nàng lại không nghe. Hai người đều rất trung thành và tận tâm với nàng, nhưng vẫn có sự khác biệt, Mộ Thu được mua từ ngoài vào, còn Hoa Lôi lại sống trong Liên phủ từ nhỏ, cha mẹ đều là người hầu ở trong phủ.

Mộ Thu cũng không cảm thấy khó chịu khi Nguyệt Dao cắt ngang lời mình, nàng cũng không phải là Cổ ma ma, nên vẫn dịu dàng trả lời: "Tiểu thư quên rồi, nương của Hoa Lôi bị ốm. Tiểu thư đã cho phép nàng về nhà chăm sóc nương, Hôm nay Hoa Lôi có nhờ người thông báo, bệnh tình nương nàng ấy tốt hơn, sáng sớm mai sẽ trở lại."

Cha mẹ Hoa Lôi đều làm việc ở thôn trang, từ đó tới đây mất nửa ngày đường, điều đó Nguyệt Dao nắm rõ trong lòng bàn tay. Thông thường dù cha mẹ có ốm đau bệnh tật thế nào, đại nha hoàn cũng không được phép rời khỏi chủ nhân, nhưng đây là do Nguyệt Dao đặc biệt cho phép. Lúc ấy Nguyệt Dao nghĩ tới cha mẹ đã mất của mình, nên không nhẫn tâm để Hoa Lôi không được về chăm sóc mẹ.

Nguyệt Dao thở dài, hơn hai mươi năm trôi qua, làm sao nàng còn nhớ rõ những chuyện nhỏ nhặt này. Nàng chỉ nhớ về thời gian được vui vẻ sống cùng cha mẹ ở Giang Nam, những chuyện ấy dù nhỏ nhặt đến đâu cũng đều ghi nhớ trong lòng, chết cũng không muốn quên. Đến nỗi chuyện trong Liên phủ thế nào, nàng cũng chẳng có tâm trí để ý, không có bất kỳ ấn tượng nào.

Nguyệt Dao nhìn căn phòng quen thuộc, khung cảnh quen thuộc, Mộ Thu trẻ tuổi.... Rốt cuộc cũng nở một nụ cười tươi tắn. Kiếp trước ông trời tàn nhẫn với nàng như vậy, cho nên mới mở lòng từ bi, cho nàng có cơ hội sống lại lần nữa, để nàng có cơ hội bắt đầu lại một lần nữa.

Nghĩ đến đây, Nguyệt Dao cũng dần yên lòng. Nhắm mắt lại lẩm nhẩm niệm kinh, cứ thế, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Mộ Thu nhìn Nguyệt Dao ngủ say, dù có phần nghi ngờ những cũng không nghĩ nhiều, nàng vốn không phải người hay nghĩ ngợi, thấy Nguyệt Dao ngủ rồi cũng đi tới tắt đèn rồi tiếp tục nằm xuống ngủ.

Khi Nguyệt Dao tỉnh dậy, nhìn bên ngoài cửa sổ sắc trời u ám, không rõ giờ giấc, nàng nhìn Mộ Thu ở bên cạnh hỏi: "Bây giờ là giờ nào rồi?"

Mộ Thu cười nói: "Tiểu thư, hiện giờ đã là giờ Tỵ hai khắc (mười giờ sáng)." Nếu tiểu thư nhà người khác mà dậy muộn như vậy, nha hoàn bên người chắc chắn sẽ mặt co mày cáu, ở thời đại này giờ giấc sinh hoạt của các tiểu thư đều được quy định nghiêm ngặt, không được phép ngủ nướng. Nhưng Liên Nguyệt Dao thì lại khác, Mộ Thu không những không buồn phiền mà lại còn thấy rất yên tâm. Từ khi lão gia và phu nhân qua đời, tiểu thư đều không thể ngủ ngon, chỉ chợp mắt một lúc là tỉnh, thân thể ngày càng yếu ớt. Bây giờ lại có thể ngủ say như vậy, Mộ Thu không vui sao được.

Lúc này, ở bên ngoài có một nha hoàn mặc y phục màu xanh nhạt đi vào, vừa trông thấy mọi người liền mỉm cười vui mừng. Nguyệt Dao nhìn thấy nha hoàn đó, ngẩn người rồi cúi đầu buột miệng gọi: "Hoa Lôi?" Khó trách Nguyệt Dao cảm thấy âu sầu, trước kia Hoa Lôi thường xuyên khuyên can nàng, nhưng nàng không nghe, cuối cùng lại khiến Hoa Lôi mất mạng, thậm chí người nhà Hoa Lôi cũng bị liên lụy.

Hoa Lôi vừa về đến nơi, nghe nói tiểu thư ngủ say vẫn chưa tỉnh lại, trong lòng cảm thấy rất vui mừng. Đi vào trông thấy thần sắc Nguyệt Dao tươi tỉnh hơn so với lúc nàng rời đi, lại càng thấy vui hơn. Nghe thấy Nguyệt Dao gọi mình, nàng cười tươi tắn: "Tiểu thư, là em, em đã về. Hôm nay sắc mặt tiểu thư khá hơn rất nhiều. Nếu ngày nào cũng được thế này thì tốt quá." Nhờ tiểu thư đặc biệt cho phép, nàng mới có thể nán lại ở nhà năm ngày. Nhiều năm trôi qua, đây cũng là lần đầu tiên nàng được ở cùng người nhà lâu như vậy. Nàng rất xúc động.

Mẹ nàng đã khỏe hơn nhiều, nàng cũng muốn trở về sớm chăm sóc tiểu thư. Tiểu thư cho phép nàng được về thăm nhà đã là một phúc phận vô cùng to lớn, bệnh tình của nương nàng nhanh chóng giảm bớt. Nhưng nàng không ngờ rằng vài ngày không gặp, khí sắc của tiểu thư cũng có chuyển biến tốt đẹp, chẳng lẽ tiểu thư đã nghĩ thông suốt rồi sao?

Nguyệt Dao nghe thế, trong lòng ngầm cười khổ. Cha mẹ liên tiếp qua đời, nàng chịu đả kích quá lớn, đến nỗi ngày ngày dựa vào việc sao chép kinh thư để xoa dịu nỗi đau trong lòng, nhưng bây giờ đều đã qua hơn hai mươi năm, nỗi đau tuy vẫn còn đó nhưng không còn nặng nề như trước.

Nguyệt Dao đột nhiên nhớ ra trong thư phòng có một bức họa của cha mẹ. Hình dáng cha mẹ thế nào, nàng đã không còn nhớ rõ. Nguyệt Dao nghĩ thế, vội vàng đi vào thư phòng. Hoa Lôi và Mộ Thu muốn ngăn cũng không ngăn được.

Mọi người đều hiểu rõ, Nguyệt Dao rất cố chấp. Không ai được phép trái ý, mọi việc phải chiều theo ý nàng, nếu không nàng sẽ nổi giận. Trước kia khi lão gia và phu nhân còn sống, phu nhân còn có thể khuyên bảo nàng. Nay không còn ai kiềm chế nữa, tính nết càng lúc càng khó chiều.

Ra đến ngoài cửa, đúng lúc trông thấy Cổ ma ma đang định đi vào. Cổ ma ma thấy Nguyệt Dao mặc y phục mỏng manh, vội vàng nói: "Tiểu thư bất cẩn quá, lại không quan tâm đến sức ...."

Nguyệt Dao nghiêng người tránh cánh tay bà ta, hành động đó giống như Cổ ma ma là thứ gì đó rất dơ bẩn. Sau đó cũng không thèm nhìn tới Cổ ma ma, nàng đi thẳng vào trong thư phòng.

Ánh mắt Cổ ma ma tối sầm lại, từ nửa đêm hôm qua, tiểu thư đã không chào đón bà, đến sáng hôm nay lại tiếp tục như vậy.

Cổ ma ma nhanh chóng cảm nhận được tiểu thư bắt đầu xa lánh mình. Tiểu thư làm sao thế nhỉ? Cổ ma ma trừng mắt lườm Mộ Thu, rất có thể là nha đầu chết tiệt này đã nói xấu bà trước mặt tiểu thư. Thường ngày nhìn có vẻ ngoan ngoãn thật thà, không ngờ lại giống con ranh Hoa Lôi, rặt một lũ xấu xa.

Mộ Thu cúi đầu.

Hoa Lôi đứng bên cạnh nhếch môi cười mỉa. Xem ra tiểu thư đã suy nghĩ thấu đáo, đã nhận ra bà vú nuôi này không thể trông cậy được. Cứ nhắc đến chuyện này, Hoa Lôi lại cảm thán, trước kia khi phu nhân còn sống, Cổ ma ma cũng hết lòng hết dạ chăm sóc tiểu thư. Nhưng phu nhân không thích để Cổ ma ma tiếp xúc nhiều với tiểu thư, Cổ ma ma cũng không dám trái ý phu nhân, không dám quá phận. Tuy vậy, tiểu thư vẫn đối xử với Cổ ma ma rất tốt.

Nhưng không ngờ rằng, vừa về đến đây, Cổ ma ma đã đứng về phía những người ở đại phòng. Đại phu nhân muốn gì, trong lòng Hoa Lôi âm thầm hiểu rõ. Khi phu nhân còn sống, Cổ ma ma sao dám bất trung như thế. Dù sao đi nữa, tiểu thư vẫn chỉ là một bé gái mồ côi phải dựa vào đại phòng, thế nên Cổ ma ma mới dám ruống bỏ tiểu thư nhà mình.

Nguyệt Dao vào thư phòng tìm hồi lâu, rốt cuộc cũng tìm được bức tranh. Bức tranh này là do Liên Nguyệt Dao đích thân vẽ, bức tranh là hình ảnh một nhà ba người yêu thương lẫn nhau.

Nàng nhìn di ảnh của cha mẹ, lại nhớ đến kiếp trước. Nguyệt Dao quỳ trước bức tranh kia, đau lòng khóc than: "Cha, nương, con gái nhớ hai người lắm. Con rất nhớ hai người..." Nếu cha mẹ không mất sớm như thế, sao nàng phải chịu tội như thế này?

Hoa Lôi và Mộ Thu đi theo sau cũng che mặt khóc, trong phòng vang lên tiếng khóc rấm rứt. Cổ ma ma ở bên ngoài nghe thấy tiếng khóc, đi vào trông thấy Nguyệt Dao đang cầm bức tranh vẽ Nhị lão gia và nhị phu nhân khóc như xé ruột liền vội vàng an ủi, nhưng Nguyệt Dao không để ý tới bà.

Hoa Lôi lau nước mắt, đi qua đỡ Nguyệt Dao đứng dậy: "Tiểu thư, đừng thế nữa, ảnh hưởng tới sức khỏe sẽ khiến lão gia và phu nhân ở dưới cửu tuyền không yên lòng. Tiểu thư, người nhất định phải giữ gìn sức khỏe."

Mọi người vất vả lắm mới khuyên nhủ Nguyệt Dao ngừng khóc. Tiểu nha hoàn bên ngoài vội vàng bưng chậu nước vào. Nguyệt Dao gạt nước mắt, lau mặt, vì quỳ dưới đất mà y phục trên người cũng bị dính bụi bặm.

Mộ Thu thay cho Nguyệt Dao y phục mới màu xanh da trời. Hoa Lôi dìu Nguyệt Dao ngồi xuống trước bàn trang điểm, cầm lược chải tóc cho nàng, chia ra một nửa vấn thành búi tóc, nửa còn lại chia làm ba phần, bện lại gọn gàng thành một bím tóc, lại dùng một cây trâm đồng màu với y phục cài lên búi tóc. Nguyệt Dao vẫn đang trong thời gian chịu tang, không thể mặc y phục màu sắc rực rỡ và đeo quá nhiều đồ trang sức.

Nguyệt Dao nhìn bàn tay khéo léo của Hoa Lôi, lại khẽ giật mình. Hoa Lôi là người đắc lực nhất bên cạnh nàng, nhưng trong năm thứ ba kể từ khi nàng trở về kinh thành, vì gặp chuyện ngoài ý muốn mà mất mạng.

Giờ nghĩ lại mới thấy buồn cười, làm gì có cái gọi là ngoài ý muốn, có lẽ Mạc thị lo sợ nàng bị Hoa Lôi ảnh hưởng, dù sao Mạc thị không thể không biết chuyện Hoa Lôi hết lời khuyên can nàng. Mạc thị lo rằng nàng sẽ đề phòng bà ta, cho nên sớm diệt trừ Hoa Lôi, ngăn chặn hậu họa. Về sau cả nhà Hoa Lôi đều bị bán đi, gia đình Hoa Lôi đều trung thành với nàng, bị rơi vào thảm cảnh ấy, cũng là do lỗi của nàng.

Hoa Lôi thấy Nguyệt Dao ngẩn người, vội hỏi: "Tiểu thư, người không thích kiểu tóc này sao? Nếu không thích,.. để em đổi kiểu khác."

Nguyệt Dao lắc đầu: "Không đâu, đẹp lắm." Bây giờ nàng còn đang giữ đạo hiếu, cứ giản dị là được rồi, không cần quá xinh đẹp làm gì.