Thế Giới Của Em Mang Tên Anh

Chương 6




Lạc Lạc bước ra khỏi cửa,đi tới phòng ăn.Trông cô lúc này hoàn toàn khác với hôm qua.Bộ đồng phục gồm chiếc áo sơ mi trắng,chân váy màu xám và một chiếc áo dạ khoác bên ngoài có đính cả phù hiệu của trường. Dáng người cô vốn rất nhỏ nhắn xinh đẹp,khi mặc lên người trông chả khác gì một tiểu thư vàng ngọc.Tất cả những đường nét thanh tú trên gương mặt đều được làm nổi bật nhờ mái tóc dài bồng bềnh màu hạt dẻ.Hôm nay là ngày đầu tiên cô đặt chân tới nơi đó_học viện Lucky Star.

-A!Lạc Lạc!Mau ngồi xuống đây nào!

Hàn phu nhân vừa thấy cô mắt đã sáng quắc,cười niềm nở phúc hậu.Hàn Vũ ngồi đối diện vẫn không thèm để ý mà tiếp tục ăn.Mà mẹ cũng lạ thật.Từ hôm qua tới giờ anh vẫn không nhìn ra được cô ta có gì đặc biệt mà khiến cho Hàn phu nhân của anh yêu thích đến vậy.Thật buồn cười!

Lạc Lạc kéo ghế ngồi xuống,mỉm cười rồi cầm dao dĩa lên.

-Con rất xinh đẹp Lạc Lạc à!Giá ta mà có một đứa con gái như con!

-Phu nhân,con thực sự không tốt đẹp như thế đâu!

-Nào nào,lại thế nữa rồi!Hơn nữa...con đừng gọi ta là phu nhân nữa,gọi là MaMa được không???

-Dạ...

Lạc Lạc nhìn vào ánh mắt tràn đầy tình yêu thương của Hàn phu nhân.Từ trước tới giờ,chưa từng một ai cho cô cảm giác này.Thật vô cùng ấm áp.Nếu như cô có thể gọi một tiếng...Nghĩ rồi,cô cười hòa nhã,vô cùng tự nhiên và chân thành khẽ gọi một tiếng:“Mama...!”

Phu nhân nghe được có vẻ vui lắm,khẽ đưa tay lên vuốt ve gò má trắng hồng của cô,cười như thể chứa một biển trời thương yêu:“Con gái ngoan...Nào!Mau ăn nhiều vào!”Lạc Lạc cười híp mắt:“Con biết rồi,mama!”

Hàn Vũ buông dao dĩa xuống,nhìn hai người rồi thở dài một cách phiền phức.Anh đứng bật dậy,khoác một bên quai cặp lên vai,chậm rãi tiến ra cửa:“Mẹ!Con đi đây!””Ơ khoan,Tiểu Vũ!”

Hàn Vũ lại từ từ quay mặt lại.

“Đợi Lạc Lạc ăn sáng xong rồi con mới đưa con bé cùng tới trường!”Anh nghiến răng,hít thở đều lấy lại bình tĩnh,rồi cười gượng:

-Mama,cậu ta có thể tự đi mà!

-Không được!Con bé là con gái cưng của mẹ,sao có thể cho nó một mình tới trường!

-Có ông quản gia mà!

-Người con bé cần là con!!!Con phải giúp đỡ nó!!!

Hàn Vũ ngẩn người nhìn mẹ vài giây,liếc qua cô rồi lẳng lặng ra xe.

--------------------

Cạch!

Anh mở cửa bước xuống xe,không quên động tác đan tay vào mái tóc,thần thái nhìn có vẻ có chút kiêu ngạo nhưng thực ra lại vô cùng tinh tế và có chút...ngầu.

Cô liếc xéo anh rồi mới bước xuống xe.Trong lòng lúc này có hơi hồi hộp. Lạc Lạc đưa mắt nhìn quanh.Quả là một ngôi trường danh giá.Tất cả mọi thứ đều lộng lẫy,mang chút phong cách cổ điển phương Tây.Chưa kịp để cô có chút thời gian để thưởng thức,anh đã nắm chặt cổ tay cô kéo ra giữa sân trường.Hàn Vũ hét lớn:

-Mọi người!!!Hàn gia của tôi đang bị thừa người làm,cho nên hôm nay muốn gửi tặng mọi người một món quà nhỏ, được gọi là”Ôsin công cộng”,phục vụ bất cứ lúc nào!!!!!!

Chỉ chưa đầy một nửa giây,tất cả ánh mắt của mọi người đổ dồn vào cô,thì thầm xì xào vẻ tò mò.Tên dở người này,cậu ta vừa nói gì cơ,“Ôsin công cộng”????Ngay lập tức,nồi máu của cô đang ở mức 37°C bỗng sôi sùng sục lên thành 2000°C,giống như núi lửa muốn phun trào,dự đoán có thể gây mưa giông bão giật,động đất thiên tai đại nạn sẽ tụ tập đông đủ.

Lạc Lạc bỗng cúi gằm xuống,mặt tối sầm.Riêng Hàn Vũ vẫn chưa biết có chuyện gì sảy ra,thầm cười đắc ý rồi thong dong quay gót bước đi.Người vệ sĩ đứng cạnh anh nãy giờ bắt đầu cảm thấy nguy hiểm cận kề,chuẩn bị chạy đến thì...

-HÀN _VŨ!!!!!!!!!!!

Anh vừa quay người lại,bỗng giật mình theo bản năng lùi về sau một bước.Lạc Lạc gồng mình chạy tới chỗ tên quỷ kia,nhảy lên,dang thẳng chân về phía cái bản mặt đáng ghét đang lù lù trước mặt.

-Thiếu...thiếu giaaa...~~~~~~

-KYYYAAAAAAAAA!!!!!!!!!

BỐP!BỐP!BỐP!

---------------------------

-Bối Lạc Lạc!Học sinh mới của khóa thứ nhất,lớp A,hôm nay là ngày đầu nhận lớp!

Thầy Hoàng,chủ nhiệm lớp A nhìn kĩ cái sơ yếu lí lịch của cô.Thầy im lặng một lát,rồi khẽ nghiêng đầu thở dài,đặt bản sơ yếu lí lịch xuống.Thầy ngẩng mặt nhìn Lạc Lạc từ trên xuống dưới,ánh mắt đánh giá.Cô đứng trước mặt thầy,cắn môi,cúi gằm mặt xuống.Cô thật xui xẻo.Tất cả là tại tên khốn nạn Hàn Vũ kia.Cô cũng chỉ là do quá tức mà muốn đập nát bản mặt của hắn.Không biết có được coi là “thay trời hành đạo”không,nhưng cô thực sự không làm gì sai.Và vấn đề khiến cô bực mình nhất lúc này là:lúc cô chạy tới để đạp nát gương mặt “đập chai” của hắn thì ông vệ sĩ lại tới đỡ.Kết quả Hàn Vũ vẫn bình an vô sự còn cô bị mang trọng tội đánh người không nương tay,hành vi có tính chất bạo lực.Aihhhhh,mới ngày đầu mà...

-Bối Lạc Lạc!!!

Cô giật mình,ánh mắt trở về thực tại.Thầy Lý khẽ thở dài,đứng lên vỗ vai cô.

-Thôi được rồi!Rút kinh nghiệm lần sau, bây giờ theo thầy nhận lớp!

Cô vui vẻ,trong lòng thầm ngưỡng mộ thầy.

-Vâng ạ!*tươi roi rói*

----------

(