Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 285: Cân bằng




Không ngờ một ánh mắt lại có thể ẩn chứa Hỏa hệ pháp tắc. Chỉ cần liếc mắt nhìn một cái, chân hoả lập tức bị phá vỡ, quả là mới thấy lần đầu.

Trong lòng Diệp Vân tràn đầy kinh hỉ. Thành công lĩnh ngộ Hỏa hệ pháp tắc đã giúp hắn đối với bất kỳ loại hỏa diễm nào cũng đều có một loại cảm giác quen thuộc.

Chỉ vài giây trước Chân Hỏa còn làm cho tâm sinh(*) của hắn trở nên tuyệt vọng, thế nhưng bây giờ lại không có một chút sợ hãi nào, Chân Hỏa trước mặt chẳng qua giống như là một đạo sóng ánh sáng ôn hòa mà thôi. Nó không những sẽ không làm Diệp Vân bị tổn thương mà ngược lại còn làm cho tình trạng thân thể hắn càng trở nên tốt hơn.
(*)Tâm sinh: tư tưởng, tâm tư, tinh thần. . .

Diệp Vân chỉ đơn giản đưa tay thoáng cảm thụ một chút biến hóa mà Chân Hỏa mang tới rồi lập tức thoát ra ngoài.

Chân Hỏa Phi Sư thấy Diệp Vân có thể ngăn cản chân hỏa tấn công nên không có dũng khí vọng động, còn Diệp Vân lại bởi vì không biết sau khi hắn đâm thủng Chân Hỏa thì Chân Hỏa Phi Sư có tức giận mà lao thẳng xuống tấn công hắn hay không nên cũng đứng yên chăm chú nhìn nó. Hắn không hề biết được Chân Hỏa Phi Sư sẽ có hành động gì, chỉ biết nó có hỏa diễm cực kỳ mạnh mẽ, nghe đâu tu vi chân chính của nó có thể so với Tô Hạo.

Tô Hạo thân là Vô Ảnh Phong chủ, tu vi đạt tới Trúc Cơ Cảnh hậu kỳ, thực lực sâu không lường được. Dù cho hắn đứng ở một chỗ mặc cho Diệp Vân tấn công thì e rằng Diệp Vân cũng không thể tổn mỉa mai đến một cọng tóc của hắn. Mà nếu đúng như Tô Ngâm Tuyết đã nói về Chân Hỏa Phi Sư thì thực lực của nó không t hoa kém gì Tô Hạo cả. Một khi Diệp Vân đi ra khỏi chân hỏa đang vây quanh mình mà lúc ấy Chân Hỏa Phi Sư cũng đồng thời lao thẳng xuống thì chỉ sợ trong chớp mắt thân thể hắn sẽ bị vỡ thành từng mảnh nhỏ.

Một người một thú cứ như vậy đứng trên không trung lặng lẽ nhìn nhau, không ai có bất kỳ hành động gì.

Linh thú bên cạnh Chân Hỏa Phi Sư đang cuối đầu run rẩy thì thấy bóng dáng của Diệp Vân, ý niệm đầu tiên đó là bay xuống xé xác tên người phàm thấp kém này thành từng mảnh nhỏ nhưng mà Chân Hỏa Phi Sư vẫn không có mệnh lệnh gì nên bọn c hồng không dám có bất kỳ hành động nào. Bọn chúng sợ bản thân làm điều gì đó sai lầm khiến cho Chân Hỏa Phi Sư không vừa lòng thì nó sẽ ban tặng cho chúng Chân Hỏa thì toi mạng.

Diệp Vân lẳng lặng nhìn về phía Chân Hỏa Phi Sư, muôn vàn ý nghĩ hiện lên trong đầu. Hắn muốn tìm một cách an toàn để có thể rời khỏi đây.

Thế nhưng hắn chưa hiểu rõ về Chân Hỏa Phi Sư nhiều lắm nên trong khoảng thời gian ngắn hoàn toàn không thể nghĩ ra cách nào có thể an toàn rút lui. Vì vậy hắn bèn đứng im tại chỗ, muốn lấy bất biến ứng vạn biến.

Còn trong lòng Chân Hỏa Phi Sư thì tràn đầy nghi ngờ và khiếp sợ. Cái tên người phàm thoạt nhìn yếu kém trước mặt nó đây không những có thể ngăn cản sự tấn công của Chân Hỏa mà khi đối mặt với uy phong của nó lại có thể thản nhiên đứng đó, không có bất kỳ phản ứng sợ hãi nào.

Đám người Tô Ngâm Tuyết ở phía xa nhìn thấy trong đôi mắt Diệp Vân bắn ra hai đạo quang mang, vậy mà có thể đánh thủng được chân hỏa, khiến cho nó xuất hiện hai cái lỗ thủng to cỡ chén ăn cơm. Tuy rằng nó nhanh chóng khôi phục lại như cũ nhưng cũng đủ để cho bọn họ cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

"Tiểu tử Diệp Vân này dường như không dám hành động, ha ha, vậy mà trên đời này cũng có lúc hắn không dám." Đoàn Thần Phong cực kỳ hiểu rõ Diệp Vân, chỉ một lát sau, hắn liền mơ hồ đoán được vì sao Diệp Vân còn đứng bên trong chân hỏa.

"Việc này là sao?" Tô Ngâm Tuyết sững sờ, khó hiểu hỏi.

"Tiểu tử này nhất định là cảm thấy bây giờ Chân Hỏa không cách nào làm tổn thương hắn. Nếu như tùy tiện đi ra, không biết Chân Hỏa Phi Sư có thẹn quá hóa giận hay không mà lao thẳng xuống, dùng thân thể để công kích. Dù cho Diệp Vân có cường thịnh trở lại, e rằng cũng không thể ngăn cản nổi." Đoàn Thần Phong cười giải thích.

"Không thể nào!" Tô Ngâm Tuyết khẽ giật mình, dù thế nào nàng cũng không nghĩ tới, Diệp Vân lại vì nguyên nhân này nên đứng yên ở trong chân hỏa, không dám hành động.

Kỳ thật cũng không trách nàng không nghĩ ra được. Nàng đối với Chân Hỏa Phi Sư tương đối hiểu rõ, bằng không sẽ không nói thực lực của nó không kém gì Tô Hạo. Nhưng mà, nàng thật không ngờ Diệp Vân không hiểu rõ như nàng, nên mới xuất hiện tình huống như vậy.

"Diệp Vân, nếu quả thật Hỏa này không làm gì được ngươi, vậy thì nhanh chóng rời khỏi đó. Không cần lo lắng Chân Hỏa Phi Sư sẽ dùng nhục thể để công kích, thân thể của nó không mạnh mẽ như ngươi nghĩ đâu." Tô Ngâm Tuyết lấy hơi thét lên một tiếng, âm thanh truyền mãi ra xa.

Diệp Vân đứng bên trong chân hỏa, thoáng sửng sốt, trên mặt lập tức hiện ra vui vẻ. Không thể tưởng tượng được lại như thế này, Chân Hỏa Phi Sư ngoại trừ có hỏa diễm vô cùng cường đại thì bản thân nó cũng không mạnh mẽ như vậy.

Nếu như đã biết rõ mấu chốt, Diệp Vân cũng không do dự nữa mà nhấc chân bước ra khỏi vòng vây của Chân Hỏa.

Đúng như Tô Ngâm Tuyết nói, đối với việc Diệp Vân bước ra khỏi vòng vây Chân Hỏa, Chân Hỏa Phi Sư không hề thi triển ra bất cứ công kích nào. Nó chỉ thoáng sửng sốt, sau đó mạnh mẽ nhảy dựng lên.

Trong lòng Diệp Vân cả kinh, Chân Hỏa Phi Sư đột nhiên nhảy dựng lên, không lẽ nó muốn triển khai công kích, muốn cận chiến(*) sao?
(*)Cận chiến: đứng gần nhau mà đánh.

Tuy rằng thân thể Diệp Vân cường đại, cũng từ miệng Tô Ngâm Tuyết biết được nhục thể của Chân Hỏa Phi Sư sẽ không quá mạnh mẽ, nhưng mà hắn biết rõ, dù nó có yếu như thế nào cũng có thể so sánh với gia hỏa Trúc Cơ Cảnh hậu kỳ, hắn chưa chắc có thể ngăn cản được.

Thế nhưng, Diệp Vân không hề dừng bước, vẫn bình tĩnh chậm rãi đi về phía trước.

Chân Hỏa Phi Sư bỗng nhiên nhảy lên nhưng cũng không đánh về phía Diệp Vân, ngược lại, nó giống như bị Diệp Vân hù dọa, trông thấy hắn đi ra từ trong Chân Hỏa đang bao vây, có vẻ bị làm cho hoảng sợ.

Tuy rằng linh thú đã có linh trí sơ khai, nhưng mà so sánh với trí tuệ của nhân loại vẫn có chênh lệch rất lớn, Chân Hỏa Phi Sư mạnh nhất là Hỏa, nhưng nó không cách nào làm tổn thương Diệp Vân. Vì vậy nó liền theo bản năng cho rằng thực lực của nhân loại thoạt nhìn nhỏ bé này cũng giống như mình, thậm chí có chút thao hơn nên khi nhìn thấy Diệp Vân đi ra, nó không khỏi cực kỳ cẩn thận.

Diệp Vân thông minh ra sao, chỉ một cái chớp mắt đã hiểu rõ phản ứng của Chân Hỏa Phi Sư, liền lạnh lùng nhìn nó, hoàn toàn đi ra khỏi phạm vi Chân Hỏa.

Sắc mặt đám người Tô Ngâm Tuyết trắng bệch. Bọn họ đều cho rằng thời điểm Chân Hỏa Phi Sư đột nhiên nhảy dựng lên, Diệp Vân nhất định phải chịu công kích mãnh liệt nhất, lại không nghĩ đến gặp kết cục như vậy.

Khoảng cách hai bên chỉ là trăm trượng, thân ảnh Diệp Vân gần như là thoáng cái sẽ đến nhưng mà hắn đi suốt thời gian nửa nén hương, rốt cuộc mới đến trước mặt đám người Tô Ngâm Tuyết, mà khiến cho mọi người kinh ngạc chính là Chân Hỏa Phi Sư lại thu hồi Chân Hỏa, lẳng lặng nhìn Diệp Vân trở về đội ngũ.

"Nó đã xem ngươi trở thành đối thủ cùng cấp bậc cho nên không dám công kích." Tô Ngâm Tuyết cẩn thận suy nghĩ mấu chốt trong đó, thấp giọng nói ra.

Diệp Vân gật đầu, trên mặt lộ ra vui vẻ.

"Linh thú dù đã khai mở linh trí nhưng cũng không thể nào so sánh được với nhân loại chúng ta. Chỉ sợ phải cần một thời gian mới có thể hiểu được, trong khoảng thời gian này cũng đủ để chúng ta rời đi." Tô Ngâm Tuyết thì thầm bên cạnh Diệp Vân.

"Không nên nghĩ bậy a! Tên này đã xem Diệp Vân là đối thủ cùng cấp bậc nhưng ngươi nhất định cũng từng nghe qua câu một núi không thể chứa hai cọp. Chúng ta yên lặng ở đây thì được nhưng nếu muốn an toàn rời khỏi thì lại rất khó, một khi chúng ta lộ ra ý tứ muốn đi, nhất định gia hỏa này sẽ triển khai công kích điên cuồng." Đoàn Thần Phong luôn luôn có cái nhìn tương đối sâu sắc tại những thời điểm mấu chốt, giọng nói lạnh nhạt vang lên.

Chỉ vì tâm tình đang kích động nên trong lúc nhất thời Tô Ngâm Tuyết đã suy nghĩ có chút không thấu đáo, nghe được câu nói nhắc nhở của Đoàn Thần Phong thì nàng sực tỉnh. Vậy muốn rời khỏi đây bây giờ xem ra chắc là chuyện không thể nào.

"Nếu như chúng ta không có cách gì để ly khai khỏi nơi này vậy thì chúng ta cứ từ từ mà dây dưa cùng nó. Theo ta biết thì thời điểm Đoạn Hồn Sơn Mạch mở ra chắc sẽ đến nhanh thôi, đến lúc đó mọi người và phụ thân ta chắc chắn sẽ tiến vào, đến lúc ấy xem Chân Hỏa Phi Sư lợi hại này làm sao có thể an ổn? "

"Cũng chỉ còn có cách này!"

Diệp Vân gật đầu. Bây giờ tuy thương thế trong người hắn vì được Tiên Linh Thạch cùng hỏa hệ pháp tắc chữa trị qua nhưng nếu cũng không thể nào khôi phục hoàn toàn ngay lập tức được mà đám người Tô Ngâm Tuyết cũng bị thương không nhẹ. Đến giờ này, tất cả bọn hắn tối đa cũng chỉ khôi phục được sóng, bốn thành lực lượng mà thôi. Tất cả người của mềnh đều không có lực để đánh tiếp, vậy chỉ còn cách lưu lại, nhanh chóng chữa trị thương thế.

Diệp Vân bình tĩnh nhìn Chân Hỏa Phi Sư cách hắn khoảng hơn trăm trượng đang lơ lửng trên không trung rồi gật đầu một cái. Sau đó thong dong tìm một chỗ rồi khoanh chân ngồi xuống chữa thương.

Trong chớp mắt, trên tay hắn xuất hiện rất nhiều Linh Thạch. Chúng toả ra linh khí đậm đặc phiêu phù trong không trung. Hắn vì muốn mê hoặc Chân Hỏa Phi Sư mà không tiếc của, lấy ra rất nhiều thượng phẩm Linh Thạch, rồi vận chuyển Tiểu Hấp Tinh Quyết trắng trợn hấp thu linh khí trước mặt Chân Hỏa Phi Sư. Trên không trung, linh khí cuồn cuộn hội tụ tạo ra một dòng sông linh khí thật lớn rồi cứ thế ào ào dung nhập vào cơ thể Diệp Vân, một quang cảnh thật tráng lệ hiện ra trước mắt Chân Hỏa Phi Sư.

Tất cả hành động của Diệp Vân đều được nó chú ý. Nó xem Diệp Vân là đối thủ ngang tài ngang sức nên rất phòng bị đối với hắn. Việc hắn hấp thu linh khí một cách sảng khoái và điên cuồng kia là cho nó nhìn chăm chú. Nó càng quan ngại sâu sắc về thực lực của Diệp Vân. Nó đã tu hành rất lâu nên tất nhiên cũng gặp qua rất nhiều linh thú cường đại hấp thu linh khí nhưng nó chưa từng chứng kiến một vương thú nào có thể trong một cái chớp mắt đem Linh Thạch chấn thành bụi phấn, rồi cứ như vậy đơn giản hấp thu sông linh khí kia. Mặc dù là nó, nó cũng không dám hấp thu linh khí như thế, chỉ sợ chưa hấp thu xong thì nó đã bị bạo thể mà chết. Nhưng cái con người kia cứ thế hấp thu mà quá trình lại trông rất đơn giản, nhẹ nhàng nữa chứ! Có thể được cái con người nhỏ bé kia có thực lực không thể khinh thường.

Diệp Vân vì muốn thu hút Chân Hỏa Phi Sư mà cố gắng tạo tràng cảnh này nhưng hắn vẫn không đắm chìm trong đó. Một mặt hắn điều khiển linh khí rót vào Tiên Ma Chi Tâm, một mặt âm thầm quan sát phản ứng Chân Hỏa Phi Sư. Nếu như tên gia hoả này có hành động bất thường gì, hắn sẽ có phản ứng ngay lập tức. Dù tu vi không toàn thịnh nên hắn cũng không thể thay đổi được gì. Nhưng ít nhất có đề phòng, có phản kháng thì nếu may mắn hắn sắc̃ tạo ra được cơ hội.

Nhưng mà Chân Hỏa Phi Sư thực sự đã bị tràng cảnh hấp thu linh khí điên cuồng của hắn hù doạ cho kinh sợ, ngây ngốc đứng im trên không trung nhưng nó vẫn chằm chằm nhìn đám người Diệp Vân không nháy mắt.

Nếu đánh tiếp với Diệp Vân, Chân Hỏa Phi Sư chắc hẳn sẽ không dùng Chân Hỏa vì nó đã vô dụng. Như vậy, chắc hẳn nó sẽ dùng thân thể cường đại để công kích hắn, dù Diệp Vân khôi phục lại thực đỉnh phong mà muốn đánh thắng nó cũng khó nhưng đám người Tô Ngâm Tuyết từ nãy đến giờ chắc lực lượng khôi phục không ít, đến lúc đó, kết quả như thế nào cũng không thể kém được.

"An tâm ngồi xuống tu luyện đi, không cần lo nghĩ chuyện khác." Thanh âm Diệp Vân vang lên trong tai mỗi người.

Đám người Tô Ngâm Tuyết lập tức minh bạch suy nghĩ của hắn, tất cả nhìn nhau một cái rồi đồng loạt ngồi xuống khôi phục tu vi. Mỗi người đều nắm Linh Thạch trên tay, ra sức hấp thu với tốc độ nhanh nhất có thể.

Trí thông minh của Chân Hỏa Phi Sư vẫn còn rất thấp. Nó chỉ biết chờ thời cơ tốt nhất để ra tay nhưng lại không biết rằng trước đó chính là thời cơ tốt nhất cho nó. Đợi đến lúc sau, thời điểm đám người Diệp Vân có hành động, thời cơ tốt nhất chắc hẳn đã không còn.

Diệp Vân đang muốn nhất là cái tình trạng hiện tại, như vậy tất cả đều nắm trong tay.

Thời gian lặng lẽ trôi qua. Đám người Diệp Vân dần dần cũng khôi phục được thương thế, hồi phục lại lực lượng một lần nữa. Còn riêng Diệp Vân, hắn chỉ cần thêm thời gian một nén nhang nữa thôi, lực lượng sẽ trở lại đỉnh phong.

Nhưng bỗng nhiên, bốn gã đệ tử đang ở sau lưng Quân Nhược Lan giúp nàng chữa thương đột nhiên mở to mắt, đồng loạt đứng lên.

Keng keng keng!

Thanh âm thanh thuý của tiếng chuông vang lên du dương trong không trung, ba mươi tên ác đồ cũng đồng loạt mở mắt.