Thề Hẹn Với Quân

Chương 1-2




“Ta là người của cô.”

Nghe thấy lời này, trái tim Khúc Kiều đập mạnh và loạn nhịp, lòng mê mang tựa như bị lớp sương mù đầu đông che đi mất.

Thấy đã một lúc lâu mà nàng không hề có phản ứng, nam tử kia thở dài một tiếng, nhắc nhở: “Mấy tháng trước, ở chân núi này, cô nương đã cứu ta …”

Chớp mắt một cái, lớp sương mù che phủ trước mắt Khúc Kiều tản ra, hiện ra tình cảnh khi đó.

Hơn bốn tháng trước, lúc nàng ở dưới chân núi, diễn ra một trận ác chiến.

Thiên hạ đương thời, không phải là thế gian thái bình thịnh thế gì. Tiên ma tranh đấu, từ thủa khai thiên lập địa đã như vậy, thế lực hai bên ngang nhau, không phân cao thấp. Trận chiến dưới chân núi cũng là như vậy. Tiên môn đệ tử đứng đầu là Thượng Dương chân quân giao chiến với ma vật của Cức Thiên phủ, song phương giằng co lâu ngày, vẫn luôn bất phân thắng bại.

Đối với một yêu tinh như Khúc Kiều, ai thắng ai thua chẳng sao cả, không hại tới nàng là tốt rồi. Trận chiến vừa bắt đầu, nàng liền bày bức tường ngăn cản, hộ vệ toàn sơn, che giấu hơi thở. Không biết trải qua bao lâu, tiếng đánh nhau dưới chân núi dần nhỏ lại, dường như đã ngã ngũ. Vì lý do cẩn thận, nàng đợi thêm chừng mấy ngày mới hạ bức tường ngăn đi, xuống núi tra xét. Sau khi chắc chắn bản thể của mình không bị thương tổn, nàng mới yên tâm. Ngẩng đầu nhìn xung quanh, không khỏi thở dài.

Một trận ác chiến, cái chết là điều khó tránh khỏi. Hôm nay dưới chân núi, thi hài chất chồng, huyết nhục khắp nơi. Lúc này đương độ giữa hè, ruồi nhặng vo ve, mùi hôi thối nồng nặc, khiến người ta muốn nôn mửa.

Tiên cũng được, ma cũng vậy, sau khi bỏ mạng, tất cả đều hóa thành bùn đất, nuôi dưỡng cỏ cây…

Nghĩ tới đây, Khúc Kiều thu hồi tâm tư buồn bã, nhoẻn miệng cười một tiếng, lẩm bẩm: “Nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có mình là được lợi nhất nhỉ?”

Dứt lời, nàng nhắm mắt vái chào, đưa tiễn những người bỏ mạng. Sau đó, đứng thẳng người, giơ tay phất một cái. Ngay sau đó gió nổi lên, đuổi ruồi nhặng đi, xua tan mùi nồng. Theo bàn tay nàng phẩy qua, bùn đất nứt ra. Cảnh tượng thảm thiết kia, thoáng cái đã chìm vào lòng đất.

Nàng vỗ tay một cái, hết sức hài lòng, xoay người rời đi. Vậy mà nàng còn chưa đi được mấy bước, cổ chân chợt bị tóm lấy, nàng cả kinh thốt lên tiếng. Cúi đầu xuống, chỉ thấy đó là một bàn tay còn không cam lòng yên nghỉ – một bàn tay thuộc về con người.

Có người còn sống!

Ý thức được chuyện này, nàng cố nén nỗi kinh hoảng, nhanh chóng đào bùn đất lên. Đến khi thấy chủ nhân của cánh tay kia, lòng nàng lại bị nỗi phiền muộn bao phủ, nhất thời cũng không biết nên tỏ vẻ mặt như thế nào.

Vị này, thay vì nói là “người”, phải nói là “thân tàn” thì đúng hơn. Vết rách kéo dài, từ vai phải cho tới thắt lưng. Máu thịt nát nhừ, xương sườn gãy lìa lộ hẳn ra, loáng thoáng thấy được cả nội tạng vẫn còn đập. Từ đầu gối của hắn trở xuống, đã sớm không còn hai chân, kinh khủng hơn cả vết gặm cắn của dã thú. Ấy vậy mà với một khối thân thể dường như đã bị “chia năm xẻ bảy”, người ấy vẫn cố chấp sống. Bàn tay trái trên cơ thể đó nắm thật chặt bất kỳ cái gì có thể coi là hy vọng, không muốn buông bỏ…

Khúc Kiều không tránh bàn tay đó. Nàng ngồi xổm xuống, cẩn thận từng chút một lại gần sát, chậm rãi nói: “Hãy nghe ta nói … dáng vẻ bây giờ của cậu, chết trái lại chính là giải thoát. An tâm nhắm mắt, đến kiếp sau lại tiếp tục tu luyện.”

Người nọ nghe thấy thế, tay vẫn không hề buông ra. Hắn mở miệng, dùng giọng nói đã suy yếu tới không thể nghe nổi nói: “Ta … vượt qua được … chờ … không thể …”.

Lời hắn nói rất hỗn loạn, Khúc Kiều lại lắng nghe từng chữ một. Ý tứ trong lời nói đó, không hề khó hiểu, trái tim Khúc Kiều trào dâng nỗi phiền muộn sâu nặng, nàng do dự, giơ tay nhẹ nhàng lau gò má hắn. Dưới vết máu, là ngũ quan đã sớm khó có thể nhận ra. Hắn thử mở mắt ra, cũng chỉ có thể khiến cho hàng mi khẽ rung, tựa như cánh bướm run rẩy vô lực trong cơn gió lạnh.

Tim Khúc Kiều khẽ run lên, nàng suy nghĩ một chút, mỉm cười mở miệng: “Ta có thể cứu cậu, nhưng, có một điều kiện …” Nàng nói tới đây, tay xoay một cái, một bông hoa nhẹ nhàng rơi vào lòng bàn tay. Hoa kia mềm mại, nhụy hoa phát ra ánh sáng êm dịu, vừa nhìn đã biết là vật bất phàm. Nàng đưa bông hoa kia tới trước mặt hắn, dịu dàng nói, “Đây là Thần Tang Kim Nhụy, có thể hồi sinh tứ chi, tái tạo xương cốt, hơn nữa có thể tăng tuổi thọ cho cậu, cải thiện đạo hạnh. Như thế, cậu có thể rời đi làm xong chuyện cậu vẫn chưa hoàn thành. Chỉ có điều, sau đó, cậu phải về đây, dùng quãng đời còn lại của cậu làm bạn với ta. Cậu có chịu không?”

(tang = cây dâu)

Kim Nhụy phát sáng, chiếu vào mắt hắn. Giọng nói của hắn vẫn yếu ớt như cũ, nhưng giờ khắc này lại nghe cực kỳ rõ ràng:”Ta … đồng ý …”

“Được.” Khúc Kiều gật đầu, niệm quyết: “Kim Nhụy, nhập thân!”

Đóa hoa mềm mại kia chợt tỏa sáng rực rỡ, từ từ tiến vào thân thể người nọ. Chỉ trong giây lát, vô số cành cây vươn ra từ vết thương của hắn. Cành cây không ngừng sinh trưởng, cuốn xung quanh, nối liền lại tứ chi của hắn một lần nữa, hơn nữa còn khiến hai chân mọc lại. Chỉ trong thời gian một chung trà, hai chân đứt đoạn và tất cả các vết thương đều lành lại như cũ, tựa như được hồi sinh. Hắn ngồi dậy, kinh ngạc nhìn hai tay mình, một lúc lâu cũng không thốt nên lời.

Khúc Kiều mỉm cười đứng lên, nói: “Nhớ uống nhiều nước, phơi nắng nhiều, đừng nên vất vả. Nghỉ ngơi thêm mấy ngày nữa thì mới coi là ổn được.”

Nàng dứt lời, không để ý tới vẻ kinh ngạc của hắn nữa, nhẹ nhàng xoay người rời đi. Đi được vài bước, dường như nghĩ ra điều gì, nàng quay đầu lại cười nói:

“Đừng quên chuyện cậu đã đáp ứng với ta.” Nàng mím môi, ý cười nhuộm đôi con ngươi lấp lánh như sao, “Nhận lấy kim nhụy của ta, chỉ có thể là người của ta!”

Khúc Kiều không chờ câu trả lời của hắn, thật ra thì cũng không cần trả lời. Bởi vì chưa được bao lâu, nàng đã vứt chuyện này ra sau gáy…

Ngay lúc này, nàng nhìn nam tử trước mắt, không biết sao lại cảm thấy lúng túng.

Nam tử thấy nàng như vậy, biết nàng đã nhớ ra mình, ôm quyền cúi đầu nói: “Đa tạ ơn tái tạo của cô nương, Mục Vũ nguyện dùng quãng đời còn lại làm bạn với cô nương, mặc cho sai khiến.”

“Mục Vũ?” Khúc Kiều khẽ thì thào cái tên này.

“Vũ trong ngũ âm, Mục trong nghiêm cẩn.” Mục Vũ giải thích.

“À…” Khúc Kiều gật đầu một cái, lại quan sát hắn lần nữa. Hắn cùng lắm mới chừng 20 tuổi, dáng người cao lớn ngay ngắn, dung mạo khôi ngô, quả nhiên là tuấn tú lịch sự. Nghe lời hắn nói, lại càng thêm ôn hòa lễ độ, giọng nói khiêm nhường kia, quả đúng như tên: Thanh tế như vũ, mục nhiên tương hòa.

( Êm đềm như Vũ, Mục càng tôn lên vẻ ôn hòa)

Tướng mạo nhân phẩm như vậy, quả nhiên là đáng được cứu. Chỉ có điều, báo ân thì …

Ánh mắt Khúc Kiều rơi trên bàn tay đang cầm mũi giáo ngắn của hắn. Một kích vừa rồi của hắn mạnh mẽ nhường nào, tới giờ vẫn còn khiến cho tim nàng đập mạnh. Nhớ tới chuyện này, lòng bàn tay bị thương của nàng thoáng nhói đau, khiến nàng than khẽ một tiếng.

Vô phúc hưởng thụ mà …

Nàng âm thầm gật đầu một cái, hắng giọng bảo: “Mục thiếu hiệp, thật ra thì chuyện là như này! Mặc dù ta là một yêu tinh, nhưng lại một lòng hướng thiện. Có câu nói rất hay, thi ân không cầu báo đáp, vì cầu đền đáp đó không phải thi ân. Ngày đó tiên ma đại chiến, ta đạo hạnh thấp kém, không thể xuất lực giúp chính đạo, thực sự rất tiếc nuối. Có thể cứu trợ thiếu hiệp, cũng coi như đã thành toàn cho tấm lòng hướng thiện của ta. Hôm đó ta nói những lời ấy, thật ra là đùa thiếu hiệp thôi hahaha…”

Nàng đang cười đến vui vẻ, chợt phát hiện ra một luồng sát khí. Nàng rùng mình một cái, tiếng cười nhất thời lụi tan theo gió. Miệng nàng cứng đờ, thu hồi vẻ không nghiêm túc, ngước mắt nhìn Mục Vũ.

Vẻ mặt Mục Vũ vẫn ôn hòa như trước, hắn lại nhìn nàng, hỏi: “Cô nương nói thật ư?”

Khúc Kiều tỉ mỉ nhận ra lời hắn nói cất chứa vẻ không vui, cười khan đáp: “Ta chỉ là rất thích nói đùa, khuyết điểm này ta nhất định sẽ sửa …”

“Cô nương.” Mục Vũ mở miệng, lạnh nhạt cắt đứt lời của nàng, “Ân cứu mạng không phải chuyện đùa. Lời hứa hôm đó, một khắc ta cũng không dám quên. Vì thế ta rời bỏ sư môn, bái biệt thân hữu, đối với những niệm tưởng trong cuộc sống đều hoàn toàn đoạn tuyệt. Tất cả chuyện đó, đối với cô nương mà nói, chẳng qua chỉ là trò đùa?”

Lời này khiến cho Khúc Kiều cảm thấy áy náy. Nàng không tự chủ được tránh ánh mắt của hắn, đáp khẽ: “Xin lỗi.”

Mục Vũ nghe vậy, im lặng trong chốc lát rồi nói: “Cô nương không cần nói xin lỗi. Cô nương là ân nhân của ta, nếu cảm thấy buồn cười thì cứ cười thôi.”

Lúc này ngay cả đầu Khúc Kiều cũng không ngẩng nổi. Câu nói “Diệp Công thích rồng” hẳn chính là như vậy. Rõ ràng mình bảo hắn phải báo ơn mà đến lúc hắn muốn báo thì lại khiếp sợ. Một người hết sức chân thành, bị đáp lại như thế, khó trách hắn không vui. Nhưng dù thế nào đi nữa, để hắn lưu lại thì thật sự là …

(Diệp Công thích rồng: Điển tích về một nhân vật tên Diệp công, nổi tiếng là thích rồng đến khi rồng thật xuất hiện thì lại hoảng sợ kêu cứu – nguồn: vietdaikynguyen.com)

“Là ta không tốt, không nên coi đó là trò đùa.” Khúc Kiều mở miệng, lại tiếp tục xin lỗi. Nàng mỉm cười, nói tiếp, “Lòng thành của cậu đã là rất tốt rồi. Quãng đời còn lại cái gì chứ, ta không chịu nổi, cũng không cần đâu.”

Mục Vũ nghe nàng nói thế, cau mày suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Cô nương không thích ta?”

Hỏi thế này làm cho Khúc Kiều sợ hết hồn, “Ôi chao? Sao lại xọ tới chuyện này?”

“Ngày đó cô nương nói với ta, nhận Kim Nhụy của cô nương thì chính là người của cô nương. Câu nói này, dường như không chỉ là làm bạn …” Mục Vũ khẽ đáp lại, “Dường như còn liên quan tới tình nhi nữ?”

Nghe đến đó, Khúc Kiều hoàn toàn ngẩn ngơ.

Thấy nàng như thế, Mục Vũ khẽ mỉm cười, hỏi ý: “Ta nghĩ nhiều quá chăng?”

Khúc Kiều nhìn nụ cười đẹp đẽ trên khóe môi của hắn, lòng tràn đầy ngạc nhiên và do dự chợt lóe ra sáng kiến. Nàng nghiêm túc gật đầu, “Thực không dám giấu giếm, quả đúng là như vậy. Ta vốn không muốn nói nhưng nếu cậu hỏi … Ặc, ta đúng là không thích cậu.”

Sắc mặt Mục Vũ trầm xuống, vừa muốn nói lại bị Khúc Kiều chặn trước. Khúc Kiều tỏ vẻ đau xót, nghiêm túc nói: “Hồi ta cứu cậu, không trông rõ, hôm nay gặp lại … Biết nói thế nào đây, không phải là cậu khó coi, mà chỉ là ta thích người tiêu sái hơn một chút. Chính là loại người, ặc, công tử văn nhã đó.” Nàng vừa nói vừa khua tay múa chân, “Chính là tóc dài phiêu dật, vạt áo tung bay theo gió, tốt nhất là còn có thể ngâm thơ, cậu hiểu chứ?” Nàng nói tới đây, cố ý quan sát Mục Vũ, tiếc hận bày tỏ: “Cho nên, như cậu đây, giờ ta không cách nào tiếp nhận được. Hay là cứ đi đi thôi?”

Sau khi Mục Vũ nghe xong, cổ tay xoay một cái, cắm mũi giáo xuống đất. Khúc Kiều kinh hãi, chỉ sợ binh khí kia đả thương rễ mạch của mình. Không chờ nàng kịp lên tiếng nhắc nhở, đã thấy Mục Vũ cởi áo choàng ra, sau đó là cởi bỏ hộ giáp, kéo lỏng tay áo, để tay áo thõng xuống, tiếp đó là tháo mũ quan ra, khi mái tóc hắn rủ xuống bay bay theo làn gió, rốt cuộc Khúc Kiều cũng hiểu ra.

“Ặc, không phải thế … thiếu hiệp, cậu hãy nghe ta nói …” Khúc Kiều bất đắc dĩ mở miệng, cũng không biết nên nói gì cho phải.

Hiển nhiên là Mục Vũ không để ý tới lời nàng nói, sau khi đã gỡ xuống đủ rồi, lại buông lỏng vạt áo ra nữa, hỏi: “Cô nương muốn nghe bài thơ nào?”

Đến giờ phút này, Khúc Kiều cũng không nghĩ ra nổi từ nào nữa. Nàng cúi đầu đỡ trán, thầm nói trong lòng:

Cậu thắng!

~

Tác giả: Dưới đây là phần giải nghĩa một số từ:

Mục Vũ:

[Hình như Mục Vũ là tên cha của Mộc Quế Anh …]

[Đừng hỏi vì sao tôi lại chọn cái tên này, bởi vì lần đầu tiên tôi nhìn thấy nó thì đã yêu nó, không cách nào dứt bỏ … _(:з” ∠)_]

Khụ khụ!

Trở lại vấn đề chính!!!

Mục Vũ: êm đềm như âm Vũ trong Ngũ âm, Mục (vẻ nghiêm cẩn) càng tôn lên nét hài hòa.