Thề Hẹn Với Quân

Chương 15




Lại nói, sau khi nhóm người Hỏa Thần giáo rời đi, đi suốt một ngày đường, lúc chạng vạng mới tới được một thôn trang hoang vắng. Thôn này vốn cũng có ruộng đồng phì nhiêu, có dân thôn tốt bụng, nhưng ma giáo hoành hành, chiến sự liên miên khiến cho thôn trang này bị chiến tranh tàn phá, bao nhiêu người bị giết hại. Hôm nay chỉ còn lại những căn nhà trống không, nhìn trông thật thê lương. Mọi người tìm một gian nhà hoang để ngủ lại, làm nơi nghỉ ngơi.Mục Vũ nằm trên giường chỉ có điều không tài nào ngủ được. Căn nhà hoang này tuy còn dùng tốt nhưng phòng ốc sơ sài, có cơn gió không biết len qua từ chỗ nào, kéo theo cơn giá lạnh căm căm tới. Hắn cuộn tròn lại, che kín thảm lên mà vẫn chẳng cảm thấy chút ấm áp nào.

Hay là dùng tâm pháp kia điều tức nhỉ?

Ý niệm này mấy lần nổi lên trong đầu nhưng hắn vẫn cứ chậm chạp không có hành động. Cảm giác uể oải bao phủ lấy trái tim khiến cho hắn hoàn toàn chẳng có tinh thần. Không biết lại qua bao lâu, một ngày mệt mỏi cuối cùng cũng dừng mệt mỏi, suy nghĩ lâm vào mơ hồ …

Đột nhiên, một cơn đau nhức ập tới, ở ngay vùng lồng ngực. Mục Vũ mở mắt, chỉ thấy móng tay yêu ma như đao nhọn đâm thấu cơ thể hắn, khiến cho cơn đau của hắn dâng cao. Mục Vũ cắn chặt răng, cố gắng tránh thoát, phía dưới lại có thêm mấy con yêu ma ùn ùn kéo tới, há mồm cắn lấy hai chân. Răng nhọn cắm vào máu thịt, rồi ác độc găm vào xương đùi. Máu trào lên miệng, yêu ma càng thêm điên cuồng, trái phải lay động dữ dội. Răng nhọn đâm xuống, móng xuyên vào, những lực kia giành nhau khiến cho hắn như lâm vào tê liệt. Trong tiếng gào thét, hắn nghe thấy tiếng xương chân mình như nứt ra. Hắn cúi đầu, chỉ thấy phía dưới đầu gối đã trống không –.

Cơ thể Mục Vũ chấn động mạnh, trước mắt tối sầm, trong bóng tối có thể nghe rõ nhịp tim cuồng loạn của mình …

Là … mơ sao?

Hắn thở hổn hển, giơ tay lên lau đi mồ hôi lạnh trên trán, từ từ ngồi dậy. Theo cử động của hắn, chiếc thảm cũng nhẹ nhàng trượt xuống, chỉ trong nháy mắt giá lạnh bủa vây lấy khiến cho hắn không kìm được run rẩy. Mục Vũ dùng một lát để ổn định lại tâm trạng, cảm giác buồn ngủ cũng đã biến mất tiêu. Hắn khoác áo lên rồi đứng dậy, đẩy cửa bước ra ngoài.

Lúc này đã gần tới canh tư, bên ngoài trăng sáng vằng vặc, mọi âm thanh đều lắng lại. Mục Vũ đi mà không có mục đích, trông thấy ánh lửa trại trên bãi đất trống cách đó không xa, đang có người gác đêm. Hắn nhận ra người gác đêm kia, mỉm cười bước tới.

(canh tư: 1-3 giờ sáng)

“Lưu Chủy sư huynh.” Mục Vũ đi tới bên khu lửa trại, nhẹ nhàng chào hỏi.

Lưu Chủy đã sớm phát hiện ra có người tới, thấy đó là Mục Vũ, anh ta khẽ vuốt cằm, coi như đã đáp lại. Mục Vũ ngồi xuống bên cạnh anh ta, cũng không nói gì, chỉ im lặng sưởi ấm.

Sau một lát lặng im, trái lại thì Lưu Chủy là người mở miệng trước, anh ta nói: “Cơ thể đệ vẫn còn yếu, phải ngủ nhiều mới được.”

Mục Vũ nghe vậy, cúi đầu cười yếu ớt, đáp: “Đúng vậy. Chỉ có điều đệ không ngủ được. Kính xin sư huynh kê cho đệ một toa thuốc an thần.”

Lưu Chủy vừa nghe xong đã lấy từ trong lòng ra một bọc giấy luôn, đưa cho Mục Vũ dặn: “Hòa vào nước uống, ba lần một ngày.”

Mục Vũ ngẩn ra, bật cười: “Còn phải vậy nữa …”

Thấy Mục Vũ chậm chạp không nhận lấy, Lưu Chủy hơi cau mày, nói: “Muốn hay không muốn, nói thẳng ra. Ta không rảnh đoán với đệ.”

Nụ cười của Mục Vũ tắt lịm, hắn cúi đầu, buồn bả thở dài cất lời: “Sư huynh, là đệ khiến cho người ta thấy phiền toái phải không?”

“Ừ.” Lưu Chủy đáp lại một tiếng, lại cất bọc giấy về.

Mục Vũ nghe được câu trả lời này, cười thở than. Hắn cúi thấp đầu, khẽ nói: “Nhất định cô ấy cũng nghĩ như vậy rồi …”

“Nếu đệ nói là chuyện về Khúc cô nương, vậy thì nên đi hỏi Mạnh Giác sư huynh.” Lưu Chủy đáp.

Mục Vũ mỉm cười, lên tiếng: “Đệ biết Mạnh Giác sư huynh nói gì với cô ấy nhưng cô ấy không nhắc tới, đệ biết hỏi thế nào? Huống hồ, cũng chưa chắc là vì Mạnh Giác sư huynh mà cô ấy mới …”.

Mục Vũ nói rồi lại nói, sau đó hắn ngừng lại. Hắn nghiêng đầu nhìn Lưu Chủy rồi hỏi: “Đệ nói những điều này, sư huynh sẽ không cảm thấy phiền chứ?”

“Lời đệ muốn nói thì đã nói rồi, hỏi ta cho thừa.” Lưu Chủy đáp lại rồi châm thêm củi vào đống lửa.

Nghe những lời này của sư huynh, trái lại thì Mục Vũ cảm thấy thấy thả lỏng hơn, tiếp tục lẩm bẩm. Hắn nói chậm lại, cúi đầu kể: “Thật ra lúc đệ tìm cô ấy muốn báo ân, cô ấy cũng đã nói không cần rồi. Muốn quãng đời còn lại của đệ, chỉ là cô ấy thuận mồm đùa giỡn thôi. Nhưng chuyện như vậy sao có thể lấy ra đùa giỡn được. Vì lời hứa hẹn đó, đệ đã buông bỏ hết thảy, thậm chí còn lừa cả sư môn … Cô ấy còn bảo, là bởi vì không thích vẻ ngoài của đệ …” Hắn nói tới đây, đưa tay lên đỡ chán, muốn che giấu vẻ ưu sầu của mình, “Đệ thừa nhận, kiên quyết ở lại để báo ân, hơn phân nửa là vì giận dỗi. Nhưng sau khi sống ở đó, đệ cảm thấy cô ấy không phải không muốn quãng đời còn lại của đệ, chỉ lo làm lỡ đệ. Mà như thế đệ lại càng không muốn phụ bạc cô ấy … Nhưng thì ra, tất cả đều là do đệ tự cho là đúng …”.

Lưu Chủy nhíu mày hỏi: “Sao lại gọi là “tự cho là đúng”?”

Mục Vũ cười khổ đáp: “Đệ cho rằng ở bên cạnh cô ấy, dù thế nào cũng có thể bảo vệ chăm sóc cho cô ấy. Nhưng cho tới giờ, vẫn đều là cô ấy chăm sóc đệ. Dựng nhà cho đệ, tìm thức ăn, thậm chí còn truyền cho đệ bộ tâm pháp điều tức … còn đệ, miệng lúc nào cũng nói báo ân báo ân mà cái gì cũng không làm được, suýt chút nữa còn hại chết cô ấy. Cô ấy cứu vớt đệ lúc nguy nan mà khi cô ấy gặp nguy nan, đệ ngay cả việc ngăn cản đồng môn cũng không làm được … Cô ấy nói đúng, quãng đời của đệ, còn chẳng hữu dụng bằng lọ nước suối tiên nữa.”

Lời này nói ra, đến cả Lưu Chủy cũng không biết nói gì hơn.

Mục Vũ càng cúi đầu thấp hơn, giọng nói cũng càng yếu ớt hơn, “Cô ấy nhất định đã nhẫn nhịn lâu lắm rồi. Là đệ tự cho là đúng, không nên để tới lúc cô ấy không thể nhẫn nhịn được nữa mới thấu hiểu tâm tình của cô ấy. Nhưng cho dù cô ấy đã không thể nhẫn nhịn được nữa thì vẫn luôn suy nghĩ cho đệ. Cô ấy nói muốn đệ thay cô ấy đi xa, vẽ cảnh núi cao sông rộng cho cô ấy xem, thực ra là cô ấy sợ đệ tự trách, cố ý trấn an đệ đó mà… Khổ tâm như thế, ngoại trừ đáp ứng đệ còn biết làm thế nào? Nếu là huynh…” Hắn buồn rầu thở dài một tiếng, giọng nói nhuốm vẻ ủ dột, “Nếu là huynh, huynh có vẽ không …”.

Lưu Chủy thấy hắn như vậy, cũngkhông đáp lại, chỉ giơ tay lên vỗ nhẹ lên đầu hắn, nhẹ nhàng xoa lên tóc.

Cảm nhận lực phát ra từ bàn tay ấy, Mục Vũ thu lại vẻ ưu sầu, thoải mái mỉm cười. Hắn ngẩng đầu lên, ngồi thẳng người, nói với Lưu Chủy: “Đa tạ sư huynh đã nghe đệ than phiền.”

“Không cần cảm ơn.” Lưu Chủy thu tay về, lạnh nhạt lên tiếng.

Mục Vũ cười nhìn anh ta, bảo: “Nếu sau này đệ có làm gì phiền hà tới sư huynh, xin sư huynh nhất định phải nói thẳng cho đệ biết. Nếu không đệ chậm chạp, chưa chắc đã có thể cảm nhận và nhìn ra.”

“Đương nhiên rồi.” Lưu Chủy liếc hắn một cái rồi nói tiếp, “Đệ đúng là. Có gì thì nói luôn. Cứ khẩu thị tâm phi, cuối cùng chỉ có mình là chịu thiệt.”

Mục Vũ mím môi, không trả lời, chỉ gật đầu một cái.

Lưu Chủy thấy hắn như vậy, cũng không nhắc tới đề tài này nữa. Anh ta nhìn sắc trời rồi nói với Mục Vũ: “Cũng sắp tới bình mình, đi về ngủ thêm một chút, sáng sớm còn phải lên đường.”

Mục Vũ đáp vâng sau đó đứng lên. Hắn đang định cáo từ chợt thấy một luồng ma khí dày đặc từ bên trên ập xuống. Lưu Chủy cũng phát hiện ra, đứng dậy cảnh giới.

Mục Vũ nhíu mày, giơ tay lên gọi: “Xung!”

Cây giáo ngắn theo tiếng gọi bay tới, nằm vững vàng trong tay Mục Vũ. Hắn cầm binh khí, không chút chần chừ đi về hướng có ma khí. Lưu Chủy thầm muốn ngăn cản nhưng đã muộn một bước, chỉ biết dõi mắt trông theo bóng dáng Mục Vũ biến mất trong bóng đêm.

Lúc này đang lúc giao thời giữa ngày và đêm, vầng trăng sáng nhô cao tạm thời thu liễm ánh sáng vằng vặc của nó, mặc cho bóng tối bao phủ khắp nơi. Mục Vũ tập trung tinh thần nhìn khắp xung quanh, cất tiếng quát: “Yêu ma phương nào ra đây!”

Đáp lại hắn là một tiếng gọi vội vàng mang theo hốt hoảng: “Mục Vũ!”

Trong bóng tối Mục Vũ không thấy rõ người vừa nói. Nhưng giọng nói đó, hắn đã sớm quen thuộc rồi.

“Khúc Kiều?” Hắn nửa kinh ngạc nửa vui mừng, gọi nàng.

Dáng người nhỏ nhắn bước ra từ trong bóng đêm, trông vóc người, đúng thật là Khúc Kiều. Nàng cúi đầu, ôm chặt lấy cánh tay mình, không nhịn được run rẩy, dường như rất hoảng sợ.

Mục Vũ không khỏi lo lắng, tiến lên trước mấy bước, hỏi: “Sao cô lại tới đây? Đã xảy ra chuyện gì?”

Nàng dừng lại, vẫn cúi đầu như trước, không đáp lại. Hắn không hiểu rõ, lại đến gần thêm một chút, ân cần hỏi: “Sao vậy?”

“Ta …” Nàng nói khẽ, giọng nói yếu ớt mà thê lương.

Mục Vũ không nghe rõ, lại tới gần thêm chút nữa. Thấy nàng run rẩy không ngừng, hắn thu giáo ngắn lại, giơ tay đặt lên vai nàng, khuyên nhủ: “Không sao đâu …”

Lời hắn còn chưa dứt, nàng ta đã ngẩng đầu lên, cười gằn bảo: “Có sao đấy.”.

Khi thấy rõ dung mạo của nàng ta, Mục Vũ không khỏi ngẩn ra – trên gương mặt đó hoàn toàn không có ngũ quan, chỉ có một đám khí đen quẩn quanh. Lòng hắn biết không ổn, đang định lui ra nhưng nào còn kịp. Người trước mắt thoắt biến đổi, ra tay đánh thẳng vào tim Mục Vũ Ngón tay như mũi dao đâm vào khiến hắn hốt hoảng kêu thành tiếng. Lúc này Mục Vũ mới thấy rõ, kẻ giả danh Khúc Kiều là một thiếu niên tàn độc. Ma khí dày đặc từ trên người gã tràn ra, nồng đậm tới mức khiến người ta không thể hít thở.

“Còn tưởng là nhân vật lợi hại thế nào. Chẳng có chút thú vị gì cả.” Giọng nói gã mang theo vẻ giễu cợt, đưa ra đánh giá.

Ngôn từ như vậy, Mục Vũ cũng không thèm để ý tới. Hắn nhanh nhẹn nắm lấy cổ tay thiếu niên kia, đang định tách ra khỏi thì nào ngờ tim chợt quặn đau khiến cho hắn hoàn toàn mất đi sức lực.

Thiếu niên cười lạnh nói: “Đừng cử động nhé, càng động càng đau. Ngoan ngoãn để yên cho ta lấy kim nhụy ra, ta sẽ cho người chết một cách thoải mái.”

Mục Vũ cũng cười một tiếng. Hắn cố nén đau đớn, hô, “Xung!”

Trông thấy cây giáo ngắn sắp sửa tiến tới, thiếu niên kia co ngón tay lại, đặt trên trái tim của Mục Vũ, chỉ cần một chút sức nữa là có thể lấy đi tính mạng Mục Vũ.

Trong lúc chỉ mảnh treo chuông, một tiếng hô vang lên trong buổi đêm tĩnh mịch, từ xa tới gần: “Liêm!”

Một thanh trường liềm bay nhanh tới, lưỡi liềm sắc lạnh, bay thẳng về phía cổ tay thiếu niên.

Trước đòn tấn công như vậy, thiếu niên đành phải rụt tay về tránh né.

Đòn đánh này của thanh liềm dài thất bại, nó bay trở lại tay của chủ nhân. Lưu Chủy cầm liềm, chắn trước người Mục Vũ, lạnh lùng nhìn thiếu niên kia.

Thiếu niên đứng cách đó không xa, liếm vết máu, cười nói: “Aiz, suýt chút nữa…” Gã thu nụ cười lại, nói tiếp: “Thôi thì đành vui đùa nghiêm túc với các ngươi một chút vậy.” Dứt lời, gã giơ tay lên gọi ra một thanh trường kiếm. Thanh kiếm dài ba thước, toàn thân trong suốt, như được rèn nên từ băng tuyết. Gã cầm kiếm chỉ một cái, sương giá theo gió ùa tới.

“Kiếm thị Cức Thiên?” Lưu Chủy kinh ngạc hô.

“Đúng vậy!” Thiếu niên kiêu căng đáp lại.

“Cứ tới đi!” Giọng nói trong trẻo của một cô gái từ gần đó vang lên, vô cùng kiên cường.

Thiếu niên cau mày nhìn sang, chỉ thấy một nhóm đệ tử Hỏa Thần giáo đang chạy tới ứng chiến. Dẫn đầu, đương nhiên là Toàn Cung. Tay nàng cầm kích, toàn thân tràn ngập khí thế nghênh chiến, cực độ uy phong.

Thiếu niên thấy tình thế như vậy, hơi nhíu mi. Lúc này, chợt có người bay tới bên cạnh gã, nói: “Hành sự cẩn thận.”

Gã nghe vậy, cáu bẳn cất lời: “Dạ Điệt? Sao ngươi lại tới đây … Hừ, ta sẽ không vô dụng giống như ngươi đâu.” Dứt lời. gã tung người lên, bắt đầu tấn công.

Dạ Điệt biết không thể ngăn cản, đành gọi bảo kiếm ra, cùng chiến theo.

Khi Khúc Kiều chạy tới, chỉ thấy chiến cuộc hỗn loạn. Nàng bay xuống dưới, vội vã kêu: “Đợi đã! Đừng đánh nữa!”

Trong lúc đánh nhau kịch liệt, nào có ai còn để ý tới nàng. Khúc Kiều không biết nên làm thế nào, không khỏi luống cuống. Cách bản thể quá xa, khiến cho nàng có chút lực bất tòng tâm, thoáng cảm thấy khổ sở. Trong lúc lo lắng, cuối cùng lòng yêu thương cũng chiến thắng tất cả. Nàng nhìn khắp nơi xung quanh, rốt cuộc cũng thấy được Mục Vũ trong đám người hỗn loạn.

Hắn đang quỳ dưới đất, một tay chống lên đoản giáo, một tay ghì chặt lồng ngực, dường như đang đau đớn vô cùng. Có thể cảm nhận được, kim nhụy trong cơ thể hắn đang bị một sức mạnh nào đó ăn mòn, lúc nào cũng có thể đe dọa tới tính mạng của hắn …

Khúc Kiều luống cuống, chỉ muốn tới bên cạnh hắn. Nhưng chiến cuộc rối loạn, dòng người đan xen, không cho nàng bước tới gần. Trong tình thế cấp bách, nàng cũng không kịp nghĩ nhiều, hắng giọng hô: “Sâm la vạn tượng!”

(sâm la vạn tượng: rừng bao phủ vạn vật)

~

Lời tác giả:

Khụ, sau khi viết xong chương này, mình mới phát hiện ra mình đã không thể hoàn thành xì poi chương trước … trái tim mình mệt mỏi biết bao … _(:3” ∠)_

ặc, vì vậy, chương này biến thành nam chính tâm sự… ừ thì thật ra cũng cần như vậy lắm mà _(:3” ∠)_

Nói tóm lại, Lưu Chủy sư huynh thật là giỏi, chỉ một câu đã có thể vạch trần khuyết điểm lớn nhất của nam chính khi đối mặt với tình cảm, đó chính là –

[Lưu Chủy: Cô muốn à? Nếu cô muốn thì cô cứ nói đi, cô không nói thì làm sao tôi biết là cô muốn? Mặc dù cô nhìn tôi vô cùng thành tâm nhưng cô phải nói với tôi là cô muốn hay không muốn, sẽ không có chuyện cô nói muốn mà tôi không cho cô, cô nói cô không muốn tôi lại càng muốn cho cô, mọi người muốn nghe lý giải sao! Cô muốn nghe thật sao? …] (Lion: @@)

[Mục Vũ: …]

[Khúc Kiều: …]

[Na Chích: bẩn tiện!]

Khụ, dưới đây xin giải thích chiêu thức của nữ chính cho mọi người: Vạn tượng sâm la … blablo…

(Lion: mình xin lược bỏ đoạn này, về cơ bản là tác giả lại tra từ điển rồi cop vào thôi, nghĩa vẫn như chú giải bên trên.)

[Na Chích: giải thích thành ngữ rập khuôn như vậy cô còn ghi vào!]

[Hồ Ly: …]

Vì vậy, mình xin bổ sung một số chi tiết về tuyệt chiêu của năm thanh bảo kiếm của lệnh chủ đại nhân trong hệ liệt Cửu Nhạc:

Sí Liệt: Huyền minh tịnh túc! Cửu hàn sát!

Tang Uyển: Tang lâm hóa vật! Sâm la loạn!

Băng Nghiêu: Hậu thổ thừa nạp! Thương hồn táng!

Kim Cương: … chưa ra sân, chưa nghĩ ra …

Cho nên ấy mà, số phận của nữ chính sinh động lắm nhé … mắt nhìn xa xăm ~ing~

[Na Chích: ác độc chuyên hắt máu chó!]