Thề Không Làm Thiếp

Chương 10: Kẻ địch? Thê tử (1)




Edit: Lăng Mộ Tuyết

Sáng sớm hôm sau, trên mặt Mặc Ngôn thảm đến không còn chút máu.

Không phải nguyên nhân nào khác, chỉ vì - - Người bưng nước chuẩn bị bữa sáng không phải Dương Như Tuyên.

Mặc Ngôn sờ sờ vết thương trên cánh tay bị kiếm xẹt qua còn chưa kịp khỏi, mắt trộm dò xét sắc mặt làm cho người ta sợ hãi của Phiền Bách Nguyên, mắt thấy Hạnh Nhi và Mật Nhi chuẩn bị tốt đồ ăn sáng muốn lui ra, hắn rất muốn xin các nàng dẫn hắn đi cùng, đừng bỏ hắn lại, hắn không muốn đợi ở đây đâu.

"Tiểu thư nhà ngươi?" Ngay khi hai người chuẩn bị rời đi, Phiền Bách Nguyên trầm giọng hỏi.

Mật Nhi nghe vậy, bất mãn nhăn mày nói: "Hầu gia cho rằng thiếu phu nhân là tiểu thư của bọn nô tỳ, vậy có phải chuẩn bị đưa hưu thư rồi hay không?"

Lời này vừa nói ra, Mặc Ngôn nín thở, nhìn thấy Phiền Bách Nguyên nắm chặt tay thành quả đấm đến nổi gân xanh.

"Mật Nhi, nói chuyện với Hầu gia sao có thể vô lễ như vậy?" Hạnh Nhi dơ tay ngăn Mật Nhi lại, ánh mắt nhìn như dịu ngoan lại có chút lạnh nhạt: "Chúng ta cũng không thể để người ta có cơ hội đội cho tiểu thư cái mũ ‘nhà mẹ đẻ không biết cách dạy dỗ’, dù sao Hầu gia của chúng ta cũng không phải người hiểu lý lẽ."

Mặc Ngôn vốn vẫn gật đầu, cho rằng Hạnh Nhi hiểu biết hơn, nghe được câu cuối cùng, hắn trực tiếp nhắm mắt làm ngơ.

Kỳ thật, có đôi khi hắn cũng muốn làm người mù, thật đó.

"Khá lắm thiên kim Dương phủ thật không tầm thường, mới có thể dạy dỗ ra điêu nô lớn mật làm càn như vậy!"

"Đúng, tiểu thư nhà ta từng nói, muốn biết chủ tử là dạng đức hạnh gì, nhìn hạ nhân bên cạnh liền biết, tiểu thư nhà ta đối với nô tỳ là chân thành, nô tỳ đương nhiên phải thật tâm bảo vệ chủ tử, có người dám ăn hiếp tiểu thư nhà ta, mặc kệ hắn là hoàng đế hay là cái gì, nô tỳ bọn ta cũng sẽ không ngồi nhìn mà mặc kệ!" Nàng mở miệng một tiếng tiểu thư hai tiếng tiểu thư, cố ý không gọi thiếu phu nhân, tiểu thư của nàng không cần loại nam nhân này làm vị hôn phu.

Mặc Ngôn nghe vậy, bắt đầu hoài nghi bây giờ hắn có nên xả giận thay Hầu gia hay không, nhưng thật sự hắn không cảm thấy Hầu gia làm đúng, muốn hắn hỗ trợ, hắn cảm thấy có chút chột dạ nha.

"Luôn mồm chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, bản hầu gia cũng chỉ là người mù, làm sao có bản lĩnh khi dễ nàng?!" Vì sao hắn cần phải ngồi ở đây, bị hai nha hoàn nói năng lỗ mãng nhục nhã!

"Hầu gia, tiểu thư nhà ta nói, đả thương người không cần vũ khí." Hạnh Nhi có chút muốn nói lại thôi, nhưng vẫn ngậm miệng lại: "Hầu gia, chúng nô tỳ lui xuống trước."

Thấy Hạnh Nhi cúi chào mình, hắn bật thốt lên nói: "Gọi tiểu thư của các ngươi qua đây!"

Thần sắc Hạnh Nhi buộc chặt hơi buông ra, nói khẽ: "Thứ tiểu thư không thể qua đây, bởi vì tiểu thư bị bệnh."

Phiền Bách Nguyên sợ run lên, hiển nhiên không nghĩ tới nàng bị bệnh, lập tức nhớ đến ngày hôm trước khi nàng ôm đứa nhỏ rời đi, bên ngoài đang mưa to.

"Đã tìm đại phu chưa?" Giọng hắn hơi ấp úng hỏi.

"Không, tiểu thư nói không nên kinh động đại phu."

"Nàng..."

"Hạnh Nhi, ngươi nói cũng phải nói rõ ràng chứ, Mai Trinh viện không có tiền, tiểu thư không có tiền mời đại phu!" Mật Nhi tức giận gào thét, nghĩ tới tiểu thư vì Hầu gia vô tình vô nghĩa này mà nhịn ăn nhịn mặc, ngay cả bị bệnh cũng không dám mời đại phu, thì nàng liền tức giận.

"Mật Nhi!"

"Không nói cho hắn nghe, hắn thật sự cho rằng bản thân là Hầu gia cao cao tại thượng, theo ta thấy, hắn chính là thiên chi kiêu tử không biết thế gian khó khăn!" Mật Nhi kéo tay Hạnh Nhi ra, không nói không vui: "Hầu gia, vì trị mắt cho Hầu gia, đến đồ cưới tiểu thư cũng đã bán lấy tiền mua thuốc rồi, Mai Trinh viện vừa nhận được phân lệ, nàng đã mau chóng chuẩn bị thuốc và y phục cho Hầu gia, tất cả đều là loại thượng đẳng nhất, nhưng bản thân luôn luôn không nỡ ăn không nỡ mặc. Trước đó cuối cùng cũng mua được mấy cuộn vải, tất cả đều là lụa tốt nhất, nhưng này tất cả đều cho Hầu gia, từ đầu đến cuối nàng không mua cho bản thân lấy một chút."

"Tiểu thư không biết cắt may, tìm ta và Hạnh Nhi hỗ trợ, nhưng chúng ta muốn thêu và may giúp, tiểu thư cũng không đồng ý, nói may y phục cho phu quân thì nàng phải đích thân làm... Rốt cuộc tiểu thư nhà ta có lỗi gì với ngươi? Ngươi vì một đứa nhỏ mà trở mặt với tiểu thư nhà ta, đứa nhỏ ngươi không cần, lại là báu vật đối với tiểu thư nhà ta, đó là bởi vì trước kia tiểu thư nhà ta từng mất đi người thân, nàng không nỡ nhìn thấy tiểu thiếu gia từ nhỏ đã không cha mẹ yêu thương, cả đêm dỗ ngủ, bây giờ bản thân bị bệnh, lại chỉ nhớ phải thu xếp cho tiểu thiếu gia và ngươi, còn muốn bọn ta không được để cho ngươi biết nàng bị bệnh, khiến ngươi lo lắng, nhưng ngươi sẽ lo lắng sao?!"

Mật Nhi như là muốn một lần nói rõ những hành động việc làm của Dương Như Tuyên từ khi vào Phiền phủ, nàng không thể chịu được Phiền Bách Nguyên lại vì lông gà vỏ tỏi mà lạnh nhạt với tiểu thư của nàng.

Mặc Ngôn hít mạnh, không thể tin được vóc dáng nha hoàn này nhỏ nhắn, hơi lại dài như vậy, mắng thật thống khoái, mà sắc mặt Hầu gia... Uhm, không tồi, chỉ là đen một chút.

Phiền Bách Nguyên buông lông mi dài xuống không nói. Hắn từng nghe Dương Trí Nghiêu nhắc tới, vốn Dương Như Tuyên là người tam phòng Dương gia, bởi vì phụ mẫu đều mất, mười hai tuổi năm ấy được chi thứ hai nhận nuôi. Như vậy chuyện cũng chỉ mới xảy ra hơn ba năm trước, khi đó hắn đang từ Tây Đột khải hoàn về Dương thành.

Nhắc tới cũng thật khéo, bọn họ cùng mất đi người và vật quan trọng nhất trong một năm kia.

Nàng thương tiếc đứa nhỏ, là vì như vậy, vậy nàng không cầu báo đáp mà đối xử với mình, là vì cái gì? Hắn không biết ngay cả đồ cưới nàng cũng bán, nếu muốn tìm kiếm những hồi ức của người thân từ trên người hắn, như thế nàng còn có thể động tâm với Phiền Bách Văn sao?

Mệt mỏi nhắm mắt lại, có một số việc dù hắn nghĩ nứt đầu cũng không có đáp án, còn nữa nàng bị bệnh...

"Mặc Ngôn." Hắn thấp giọng gọi.

"Lấy ngân lượng đưa cho Hạnh Nhi đi mời đại phu."

‘Vâng ạ’

"Không được, ta phải chăm sóc tiểu thư, Hạnh Nhi phải chăm sóc tiểu thiếu gia, hai người chúng ta đều không thể đi mời đại phu." Mật Nhi thấp giọng từ chối.

Ngón tay dài của Phiền Bách Nguyên gõ nhẹ hai lần, rồi sau đó khẽ lay ngón tay dài, Mặc Ngôn lập tức lĩnh mệnh mà đi.

"Hầu gia, vậy bọn nô tỳ xin cáo lui."

Phiền Bách Nguyên không kiên nhẫn khoát tay áo, đợi hai người rời đi mới đứng lên.

Hắn muốn gặp nàng, nhưng Mặc Ngôn lại không có ở đây, chỗ nào hắn cũng không nên đi... Nha đầu ngu dốt, cũng đã bị bệnh, hôm qua lại vẫn ngang ngược như vậy.

Hiện giờ nghĩ đến, hôm qua khí sắc của nàng quả thật không tốt, cũng không nói nhiều lời, có lẽ không muốn khiến hắn phát hiện thân thể nàng không khoẻ... Nghĩ kĩ, tâm càng nôn nóng, dường như không muốn để ý gì mà đi thăm nàng.

Mà hắn, quả thật cũng đã làm như vậy rồi.

Khi cửa phòng bị đẩy ra, Dương Như Tuyên không thể tin được trừng mắt nhìn người tới.

"Hầu gia?" Mật Nhi hô nhỏ.

Dương Như Tuyên vùng vẫy ngồi dậy, muốn đi giày, mặc kệ bản thân bệnh đến choáng váng, đi thẳng đến bên cạnh hắn: "Sao Hầu gia lại đến đây, Mặc Ngôn đâu?"

"Hắn đi mời đại phu." Hắn nhìn chăm chú vào nàng, sắc mặt nàng đỏ rực, hình như trên người còn sốt cao, Mật Nhi phía sau đã mau chóng cầm áo bông mặc lên cho nàng.

"Sao Hầu gia có thể đến đây? Sao cũng không mặc thêm ngoại bào? A, bộ áo kia ta còn chưa sửa xong."

"Nói những lời này làm gì? Ngươi mau về giường nằm đi." Hắn cầm tay nàng, phát hiện tay nàng nóng dọa người: "Ta không sao." Tay bị cầm, nàng có chút ngượng ngùng rũ mắt.

"Mau nằm xuống." Hắn kéo nhẹ nàng.

Thân thể Dương Như Tuyên lung lay, lmt.lqd, hắn vội vàng ôm nàng vào trong ngực: "Xem ngươi đi, thân thể không khoẻ lại còn không an phận một chút." Không chút suy nghĩ, hắn bồng nàng lên, bất chợt nhớ tới mình là "người mù", đối mặt thấy sẽ bị lộ, hắn phải đi như thế nào đây?

"Hầu gia, đi về phía trước ước chừng tám bước, đi thẳng là được." Dương Như Tuyên cảm giác được hắn chần chờ, bất chấp xấu hổ, vội vàng lên tiếng chỉ dẫn.

Phiền Bách Nguyên theo chỉ dẫn, thả chậm bước chân đi lên trước, không để hai nàng nhìn ra sơ hở, mãi đến khi đặt nàng nằm giường, lại mò mẫn đặp kín chăn cho nàng.

Một hành động rất bình thường giữa vợ chồng, lại khiến nàng cay mũi.

"Mật Nhi, lấy cái ghế tới đây." Nàng trừng mắt nhìn, phân phó.

‘Vâng ạ’ Mật Nhi bị một màn trước mắt này dọa ngốc, hoàn hồn lấy ghế dựa đặt ở bên giường, không nhịn được đánh giá Phiền Bách Nguyên, như là không thể tin không có Mặc Ngôn bên cạnh hắn lại có thể một mình đi đến Thiên Nhất thuỷ tạ.

Thiên Nhất thuỷ tạ và Lộc Minh các chỉ cách nhau một hoa viên, có hành lang, nói xa thì không xa, nhưng đối với một người hai mắt bất tiện lại cực kỳ không dễ.

Mà còn, nàng mắng một tràng dài như thế, Hầu gia cũng chưa phạt nàng, làm cho nàng mất công hạ quyết tâm chờ bị phạt.

"Hầu gia, đợi Mặc Ngôn tới, ngươi ngồi nghỉ ngơi một chút đi." Dương Như Tuyên ôn nhu nói xong, khẽ dắt tay hắn, chỉ hắn ngồi xuống.

"Thân thể vẫn không thoải mái sao?" Hắn ngồi xuống, không buông tay nàng ra, buông lông mi dài xuống che giấu ánh mắt của hắn.

"Khá tốt, không có việc gì."

"Mới không, hôm qua tiểu thư còn nôn, cái gì cũng ăn không vô, ở đâu ra không có việc gì?" Mật Nhi không nhịn được thay nàng lên tiếng.

Dương Như Tuyên đau đầu nói: "Mật Nhi, đi giúp Hạnh Nhi chăm sóc tiểu thiếu gia."

"Không được, Hầu gia không nhìn thấy, nếu người xảy ra chuyện gì, hắn không thể chăm sóc người được."

"Mật Nhi, nói gì đó? Nói chuyện càn rỡ như vậy, có phải ngươi muốn làm ta hổ thẹn hay không?"

"Tiểu thư..." Mật Nhi đáng thương tội nghiệp buông khóe môi xuống.

"Đi chăm sóc tiểu thiếu gia."

"... Vâng.”

Đợi Mật Nhi rời đi, Dương Như Tuyên mới buông tiếng thở dài nói: "Hầu gia, thật sự xin lỗi, Mật Nhi nhanh mồm nhanh miệng, không có ác ý gì, ngươi đừng chấp nhặt với nàng."

"Vì sao ngươi bị bệnh, lại không cho người thông báo với ta một tiếng?" Hắn hỏi.

Dương Như Tuyên sợ run lên, hiển nhiên không nghĩ tới hắn sẽ hỏi như vậy: "Ta... Ngày đó chúng ta không thoải mái..."

"Đó là hai chuyện khác nhau, còn nữa, ngươi nghĩ rằng ta và ngươi đến cả tiền mời đại phu cũng không có sao?"

"Ta..."

"Sau này đừng phí tiền vào những việc không cần thiết trên người ta nữa." Hắn thấp giọng nói.

Dương Như Tuyên nghe vậy, môi hồng run rẩy, cười khổ nói: "Nhưng, ta..." Chẳng lẽ ở trong lòng hắn, vẫn không chấp nhận nàng là thê tử của hắn sao?

Thân là thê tử của hắn, đặt tâm tư ở trên người hắn, lmt.lqd, là thiên kinh địa nghĩa không phải sao?

Nhưng, hắn lại không muốn...

Bỗng dưng, nàng nghe thấy hắn khẽ tiếng thở dài, nói: "Ý của ta là không cần phải lãng phí tiền bạc trị mắt của ta nữa." Dương Như Tuyên sửng sốt: "Sao Hầu gia..."

"Nha hoàn của ngươi oán giận ta hà khắc với ngươi. Phần chi tiêu đó, ta không cần, nhưng nếu ngươi may quần áo cho ta, ít nhất cũng phải chuẩn bị cho chính mình mấy bộ áo mới, không có lý gì chỉ có ta ở đây hưởng phúc, lại để ngươi ngay cả nha hoàn cũng không bằng." Hắn nói xong, không tự giác lại buông tiếng thở dài, ngón tay dài xoa má của nàng, lau đi những hàng lệ của nàng: "Ta sống đơn giản qua ngày, ở trong quân đội đã thành thói quen, không có nghĩa là ngươi cũng phải sống như thế."

Nhưng không thể phủ nhận, ngay từ đầu cố ý làm khó dễ nàng, cũng là muốn thăm dò, không hy vọng nàng xa xỉ thành tánh.

"Không phải, ta chỉ muốn giúp Hầu gia mà thôi, bởi vì ta là - -" Đột nhiên nàng dừng lại.

"Sao hả?"

Dương Như Tuyên nuốt một ngụm nước bọt, có chút khô khốc mở miệng: "Hầu gia, có chuyện ta vẫn để ở trong lòng, không có cơ hội nói với ngươi."

"Chuyện gì?"

"Hầu gia từng hỏi ta, nếu ta là kẻ địch của ngươi, sẽ mắc mưu hay không?" Nhìn hắn đáp lại, nàng mới bạo gan nói: "Nhưng ta muốn nói, cho tới bây giờ ta cũng vĩnh viễn sẽ không phải kẻ địch của Hầu gia, bởi vì ta, ta là thê tử của Hầu gia."

Phiền Bách Nguyên buông mắt nàng, không nói một câu.

Cho nên, nàng vì hắn làm nhiều chuyện như vậy, không cầu hồi báo, chỉ vì nàng là thê tử của hắn, làm nhiều hơn nữa cũng là thiên kinh địa nghĩa, tất cả đều là nàng cam tâm tình nguyện?

Trước khi thành thân, cho dù đã gặp mặt hai lần, nhưng bọn họ vẫn là người xa lạ, sau khi thành thân, nàng toàn tâm toàn ý trả giá, hắn không hiểu, nàng chưa từng nhận được một chút gì từ hắn, chưa từng được hắn yêu thương, vì sao nagf có thể trả giá như vậy?

"Hầu gia, trong lòng ngươi, ta có là thê tử của ngươi sao?" Sự trầm mặc của hắn khiến lòng của nàng trầm xuống, mang bệnh khiến nàng yếu ớt vô cùng, cũng khiến nàng dỡ xuống tất cả mạnh mẽ, nàng không biết tiến lui, cố ý tìmđáp án.

"Ngươi có.” Tiếng của hắn có chút khàn.

Dương Như Tuyên xao động cười, xinh đẹp giống như nháy mắt nở hoa: "Thật sự?"

"Đương nhiên." Đầu ngón tay của hắn đặt trên má nàng không ngừng lau lệ nàng rơi xuống.

"Vậy, sau này Hầu gia cũng không được hung dữ với ta như thế nữa?"

Nhìn cặp mắt lưu ly đầy nước kia, nước mắt kia giống như rơi vào hồ chết của hắn, kích thích từng gợn sóng, trong lòng chua xót tê dại, lại mang theo vị ngọt.

"Ừm."

"Nhưng Doãn Hi... Bà nội lớn tuổi, không thể giao Doãn Hi cho bà nội chăm sóc, nếu như ngay cả ngươi cũng không cho nó ở lại, nó còn có thể đi đâu? Nó vẫn còn nhỏ như vậy, rõ ràng có phụ thân cũng không có thể dựa vào, nếu sau này đi trật, thì phải làm sao bây giờ? Cái gì nó cũng đều không hiểu, nhưng hai ngày này không khóc cũng không nháo, chỉ có lúc ngủ mới yên lặng khóc..." 

"Ta biết rồi, ngươi đừng khóc nữa." Hắn lên tiếng cắt ngang lời nàng chưa nói xong: "Muốn nó ở lại thì ở lại đi, ngươi là thê tử của ta, ngươi muốn làm nương của đứa nhỏ kia hoặc đưa nó đi, đều do ngươi."

Dương Như Tuyên sửng sốt, cũng không biết vì giọng hắn nhỏ nhẹ hay là vì lời hắn nói.

"Bảo ngươi đừng khóc, ngươi lại..."

Nàng nhìn vẻ mặt hắn hình như có chút không kiên nhẫn, lại chậm rãi cúi đầu đến gần nàng, hôn lên má của nàng, ấm áp kia phủ xuống khiến nàng bỗng dưng trừng mắt thật to, hơi thở ôn thuần của hắn khẽ thổi qua mặt nàng.

Sau đó, môi của hắn khẽ phủ lên của nàng.

Môi mềm mại, thăm dò mút lấy cánh môi của nàng, tim của nàng nhảy lên như nổi trống, khiến toàn thân nàng phát run không ngừng, mãi đến - -

"Hầu gia, đại phu đến rồi!" Giọng Mặc Ngôn cùng với tiếng mở cửa, rồi sau đó lại lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai bay nhanh đóng lại: "... Hầu gia, hình như lão gia có việc tìm ta, ta đi trước..."

"Dẫn đại phu vào đây!" Phiền Bách Nguyên căm tức gầm thét.

Hai gò má Dương Như Tuyên hồng như ráng mây, ngay cả vành tai cũng hồng một mảnh, không khỏi nhớ tới khi hắn ở trong phòng thay quần áo, cũng nhìn thấy hắn... Nàng cúi đầu xuống suy nghĩ, nhíu mày, lại lập tức buông ra, xem nàng nghĩ đi đâu này, Hầu gia cũng không nhìn thấy.