Thề Không Làm Thiếp

Chương 14: Tử thủ trinh tiết (1)




Edit: Lăng Mộ Tuyết

Bữa cơm tối này truyện vui không ngừng, cả nhà ăn uống cười đùa, không khí vui mừng như vậy đã rất lâu chưa xuất hiện ở Dương phủ, sau khi ăn xong mọi người không khỏi lại ở lại hàn huyên vài câu.

Nhưng, mắt thấy sắc trời đã tối, Phiền Doãn Hi đã tự động tìm Phiền Bách Nguyên đòi ôm, Dương Như Tuyên biết hài tử đã mệt mỏi, cho nên hướng song thân và bà nội nói lời từ biệt.

Cả nhà đưa bọn họ ra cửa lớn, lại vừa lúc gặp Lý thị đưa Dương Như Kỳ muốn rời đi.

"Ai?" Dương Như Tuyên khẽ kinh ngạc nhìn Dương Như Kỳ và Lý thị, đột nhiên cảm giác mới một thời gian không gặp, bà ta như đã già đi rất nhiều, trước đây thần thái phấn khởi khí thế biến mất không ít.

"Thực sự khiến người ta nhầm lẫn, rốt cuộc ai mới là nữ nhi của nhà này." Dương Như Kỳ hờn dỗi nói.

"Như Kỳ." Dương Kỳ trầm giọng nói.

"Con nói sai rồi sao, phụ thân, con mới đúng là nữ nhi của người, nhưng người cũng không đồng ý con và nương dùng bữa ở đại sảnh, con lấy chồng không có lại mặt, người cũng chẳng quan tâm, hiện giờ mùng hai con về nhà mẹ đẻ, người ngoảnh mặt làm ngơ... Rốt cuộc người là phụ thân ai?" Vừa thấy Hoàng thị và Mục thị, thậm chí Dương Như Hàm và Dương Như Hâm đều đứng ở bên cạnh Dương Như Tuyên, nội tâm nàng ta bất mãn một hơi bộc phát ra.

"Lúc trước khi ngươi cố ý muốn làm thiếp của Phiền nhị thiếu, ta đã nói, từ nay về sau ngươi không còn là nữ nhi của ta!"

Dương Như Tuyên nghe vậy cả kinh, cho tới bây giờ mới biết được, thì ra Như Kỳ và phụ thân chặt đứt quan hệ phụ tử... Đứa ngốc, vì gả cho tên nam nhân không thể dựa vào kia mà chặt đứt lui tới với người trong nhà, nàng bỗng dưng đờ người, nhớ tới đây chẳng phải là nàng trước kia hay sao? Không phải Như Kỳ đang đi trên con đường nàng đã đi qua hay sao?

"Cho nên người liền coi nữ nhi của người khác thành bảo bối, nàng ta hồi phủ thì nhiều người kèm với nàng như vậy, nàng ta là ai? Nàng ta cũng chỉ là đứa mồ côi của tam phòng thôi!" Nàng tức nàng bực, nàng không thể chịu được Dương Như Tuyên sống tốt như vậy.

Nhớ ngày đó nếu không phải nàng thiết kế Vũ ca ca, mình sẽ không rơi vào kết cục sống nương tựa lẫn nhau ở trong sân viện với nương! Rất không dễ dàng đến khi nàng lấy chồng, muốn thay bản thân chọn vùng trời, nhưng Dương Như Tuyên lại luôn luôn che ở trước mặt nàng! Phu quân của nàng mơ ước nàng ta, lại nhiều lần muốn nàng ta giật dây, mà mình cũng chỉ là thiếp, ngay cả mặt cha chồng cũng không được thấy, bữa cơm đoàn viên đêm trừ tịch của Phiền phủ cũng không có vị trí của nàng, nhưng cái gì Dương Như Tuyên cũng có!

"Ngươi câm mồm cho ta!" Dương Kỳ gầm thét.

"Con muốn nói! Ta muốn để cho phụ thân biết, lmt.lqd, phụ thân sai rồi! Dương Như Tuyên gả cho Hầu gia mù, trên con đường làm quan nàng ta sẽ không thể giúp đỡ gì cho phụ thân, nàng ta không giúp được phụ thân, nhưng con thì không, một ngày kia con sẽ khiến cho phụ thân tự mình đến Phiền phủ cầu xin con giúp!"

"Ngươi!" Dương Kỳ tức giận đến muốn tiến lên, Mục thị và Lý thị vội vàng kéo hai người ra.

Dương Như Tuyên sững sờ nhìn ánh mắt Dương Như Kỳ tràn đầy hận ý, giống như ở trên người nàng thấy được bóng dáng chính mình. Đây là vận mệnh gì? Chẳng lẽ, sau khi nàng trùng sinh, thay đổi bản thấn, lại phản hại những người khác phải tiếp nhận số mệnh trước kia của nàng sao?

Mà bây giờ hy sinh lại là Như Kỳ?

Nàng nên làm gì bây giờ? Nếu hạnh phúc của nàng phải hy sinh Như Kỳ mới đạt được, nàng lại phải bù lại như thế nào?

"Còn thể thống gì? Còn không dừng tay cho ta!" Hoàng thị nghiêm nghị đập ô đầu trượng trên tay.

"Ngươi cút cho ta, sau này ta cũng không muốn gặp lại ngươi!" Dương Kỳ gào thét, phẩy tay áo bỏ đi.

"Người nghĩ rằng con cần người sao?! Con sẽ không quay về cái nhà này nữa!" Dương Như Kỳ dứt lời, chạy ra ngoài cửa.

"Như Kỳ..." Lý thị đuổi theo ra ngoài, nhưng chỉ đứng bên cạnh cửa nhìn xe ngựa mau chóng rời đi.

Dương Như Tuyên ngu ngơ tại hiện trường, thật lâu không nói nên lời.

Một màn này, hiển nhiên là nàng đã từng... Chẳng lẽ thay đổi vận mệnh, chính là tìm người khác làm kẻ chết thay cho mình? Lúc trước nàng gả cho Phiền Bách Văn làm thiếp, rồi sau đó nàng nghe nói Như Kỳ gả cho người trông coi sổ sách trong Tri Phủ làm vợ, cuộc sống cũng không tệ lắm, nhưng hôm nay nàng gả cho Phiền Bách Nguyên, lại biến thành Như Kỳ gả cho Phiền Bách Văn... Nhớ lại, trên người nàng không khỏi nổ bung một trận ác hàn.

"Như Tuyên, thời giờ không còn sớm, cần phải về thôi." Dương Như Hàm nhẹ giọng nhắc nhở.

"Tỷ..."

"Yên tâm, phụ thân có nương trấn an, không thành vấn đề, trái lại là muội, nếu ở Phiền phủ gặp được Như Kỳ, tìm một cơ hội khuyên bảo nàng nhiều hơn."

"Được, muội biết rồi." Dương Như Tuyên sững sờ gật đầu, quay đầu nói lời từ biệt với Hoàng thị và Dương Như Hâm.

Ngồi ở trên xe ngựa đi về, thái độ Dương Như Tuyên khác thường yên lặng không tiếng động, đầu óc nàng suy nghĩ trong chuyện này có liên quan hay không, có phải nàng thật sự trộm hạnh phúc của Như Kỳ hay không, dù sao nếu nàng không có trùng sinh, Như Kỳ sẽ không bởi vì nàng mà phải trải qua những thứ này, mà nàng, có phải không nên trùng sinh hay không?

Phiền Bách Nguyên lẳng lặng quan sát nàng, mãi đến khi trở lại Phiền phủ, xuống xe ngựa, nàng đã quên đỡ tay hắn, một mình đi về phía trước.

"Hầu gia, hay là ta đưa Hầu gia về Mai Trinh viện trước." Mặc Ngôn phụ trách điều khiển xe ngựa ném cương ngựa cho người gác cổng, chuẩn bị tiếp nhận Phiền Doãn Hi đã ngủ say trong ngực hắn. 

Phiền Bách Nguyên không để cho hắn tiếp nhận Phiền Doãn Hi, chỉ lẳng lặng nhìn bóng lưng thê tử.

Đây là lần đầu, nàng quên sự tồn tại của hắn.

Cũng chỉ là một muội tử không thân, đáng để nàng mất hồn mất vía? Hắn nghe Dương Trí Nghiêu nói qua một chút việc vụn vặt của Dương gia chi thứ hai, ngay cả Dương Như Kỳ vì gả Phiền Bách Văn làm thiếp không tiếc trở mặt với phụ thân, việc này hắn cũng biết.

Hay là nói, ở trước mặt hắn xốc lên việc xấu trong nhà, khiến nàng cảm thấy không chịu nổi? Nhưng nhìn bộ dáng của nàng, dường như không phải là như vậy.

"Hầu gia, trước đưa tiểu thiếu gia cho ta, Mật Nhi, đi nói với thiếu phu nhân một tiếng." Hạnh Nhi đi theo phía sau xe ngựa trở về đưa tay muốn tiếp Phiền Doãn Hi, quay đầu thuận tiện phân phó Mật Nhi.

Chỉ thấy Phiền Bách Nguyên ve vẩy tay, thấp giọng gọi: "Như Tuyên."

Dương Như Tuyên ngu ngơ, bỗng dưng quay đầu, bước nhanh đi tới: "Hầu gia, thực xin lỗi, ta đang suy nghĩ chút chuyện, không cẩn thận đã quên Hầu gia." Nhưng, nhìn nàng thất thần rất nghiêm trọng, còn bỏ quên Hầu gia ở sau người.

"Suy nghĩ chuyện gì?" Một tay mặc chonàng nắm, hắn trầm giọng hỏi.

"Cũng không nghĩ chuyện gì, cũng đã lâu không trở về, lmt.lqd, nhớ người nhà." Nàng thuận miệng nói.

Muốn nàng nói, nàng cũng không biết nên nói như thế nào, còn nữa, nói hắn sẽ tin sao?

Chuyện của nàng bản cứ để bản thân nàng phiền não là được rồi, hai ngày nữa lại tìm cơ hội gặp Như Kỳ... Có một số việc tuy nàng rất không muốn quản, nhưng nàng thật sự lo lắng Như Kỳ thành kẻ chết thay chính mình.

"Thật sao?" Hắn khẽ hừ một tiếng.

Cực kỳ hiển nhiên, nàng đang nói dối, nhưng hắn cũng không muốn làm khó nàng.

Chỉ là bản thân bị gạt ra bên ngoại, trong lòng không sao thoải mái được.

Một ngày này lòng tràn đầy sung sướng, ban đêm lại bị một trận tuyết lớn đột nhiên rơi xuống làm cho lạnh lẽo.

Sáng sớm, Dương Như Tuyên đã ngồi ở cạnh mép giường ngẩn người, cả đêm nàng cũng chưa có thể ngủ ngon, cả đầu đều nghĩ đến một màn Dương Như Kỳ và Dương Kỳ trở mặt kia.

Thẳm lặng thở dài, vừa mới đứng dậy, Hạnh Nhi đã ở ngoài cửa khẽ gõ cửa, gọi vào.

"Thiếu phu nhân?"

Dương Như Tuyên đứng dậy mở cửa, vừa muốn hỏi chuyện gì, đã thấy có mấy nha hoàn ăn mặc như tiểu cô nương sau lưng nàng, muốn nói là nha hoàn, nhưng diện mạo đều tuyệt sắc, ánh mắt lưu chuyển đang tìm hiểu chính mình, không giống như nha hoàn quý phủ.

"Thiếu phu nhân, phu nhân phái mấy nha hoàn, nói là sợ Mai Trinh viện không đủ người." Hạnh Nhi nói xong, không nhịn được dùng mắt ý bảo.

Trong lòng Dương Như Tuyên hiểu rõ, dù sao tám chín phần mười, đây là bà bà không đủ thủ đoạn mà lại yêu đùa giỡn kia của nàng phái mấy mỹ tì muốn tranh thủ tình cảm với nàng đây.

Ài, bộ dáng đẹp hơn nữa thì có ích lợi gì? Hầu gia lại nhìn không thấy, bà bà này của nàng, thủ đoạn thật sự không cao minh.

"Thiếu phu nhân, nên xử lý thế nào?" Hạnh Nhi rất rõ ràng dụng ý Kha thị tặng mỹ tì, nhưng nếu trắng trợn đuổi về, chỉ sợ Kha thị sẽ nhân cơ hội làm khó dễ.

Dương Như Tuyên cười cười: "Còn có thể làm thế nào, vậy thì nhận lấy đi."

"Nhưng - - "

"Mấy ngày nay là vì ngày tết, khiến cho ngươi và Mật Nhi mệt ngất trời, hiện tại nhiều người hơn, sau này các ngươi cũng có thể thả lỏng một ít." Dù sao Mai Trinh viện cũng thiếu người, hiện tại thêm người vừa vặn tốt: "Hiện tại mang các nàng đến phòng bếp chuẩn bị đồ ăn sáng, sau này muốn phân công như thế nào, ngươi quyết định đi, đừng làm cho các nàng đến gần Lộc Minh các là được."

Hầu gia có thể bất động, nhưng không có nghĩa là mấy mỹ tì này sẽ không làm loạn, tất cả vẫn nên cẩn thận thì hơn. Còn nữa, bà bà tặng đại lễ... Nàng cũng phải hồi báo mới đúng.

Hạnh Nhi nghe vậy, hiểu rõ cười cười: "Nô tỳ hiểu rồi."

"Đi thôi, trước thay Hầu gia chuẩn bị đồ ăn sáng."

‘Vâng ạ’

Chuẩn bị đồ ăn sáng, chăm sóc một lớn một nhỏ trong phòng, sau buổi trưa, Phiền Bách Nguyên và Mặc Ngôn vào thư phòng, Dương Như Tuyên mới rảnh, giao Phiền Doãn Hi cho Hạnh Nhi, thì nàng đi tới chủ ốc.

"Nương, con dâu trễ như vậy mới đến vấn an, thực là cấp bậc lễ nghĩa không chu toàn." Vừa vào sân của Kha thị, Dương Như Tuyên Tiên Lễ Hậu Binh* vấn an.

* Tiên lễ hậu binh: lễ trước binh sau; ngoại giao trước, quân sự sau; trước tiên dùng đạo lý thuyết phục sau đó mới dùng đến áp lực

Kha thị phẩm trà, nhìn cũng không nhìn nàng, nhếch môi cười lạnh: "Ngươi cũng biết cấp bậc lễ nghĩa không chu toàn? Dầu gì cũng xuất thân danh môn, nhưng ngươi là tức phụ nhưng một chút cấp bậc lễ nghĩa cũng không hiểu."

"Cho nên con dâu đến đây bồi tội." Dương Như Tuyên cười cười, từ trong lồng ngực lấy ra một cái hộp gỗ, vừa để biên cạnh nói: "Nương, đây là thế tử phi tỷ tỷ ở Cung vương phủ của ta đặc biệt mang đến từ Hoài Nam Thành, muốn ta hiếu kính nương, mong nương đừng ghét bỏ keo kiệt."

Vừa nghe đến thế tử phi Cung vương, ánh mắt Kha thị thoáng rơi vào hộp gỗ mở ra, chỉ thấy bên trong có một trâm Dương Chi ngọc thượng đẳng, trâm đầu điêu khắc linh lung, chạm trổ cực kỳ tinh tế, nhìn từ xa đã biết là thượng phẩm.

"Dương Chi ngọc thôi, ta không để ở trong mắt."

"Cũng đúng, Phiền phủ chúng ta cũng không phải môn hộ bình thường, Dương Chi ngọc trong trang sức hộp của nương tùy tiện tìm kiếm cũng đến mười cái, nhưng... Đây chính là Dương Chi ngọc từ Hoài Nam Thành, phóng nhãn vương triều, Dương Chi ngọc Hoài Nam Thành nếu nói thứ hai, thì không có bất cứ nơi nào dám nói là đệ nhất, còn nữa đây là ngự tượng cung đình đặc biệt điêu khắc, ở bên ngoài kêu giá khởi điểm cũng phải ngàn lượng." Dương Như Tuyên không nói ngoa, đây chính là giá thị trường.

Kha thị nghe vậy, đưa chung trà cho bà tử bên cạnh, lmt.lqd, ý bảo nha hoàn trước mặt mang hộp gỗ tới, liền đón lấy, liền phát hiện Dương Chi ngọc kia toàn thân trắng mịn tinh tế, chạm trổ tinh mỹ, khiến người ta yêu thích không buông tay.

"Đúng rồi, nương tặng cho vài mỹ tì, con dâu đã nhận, ngày mai, con dâu cũng sẽ tìm mấy mỹ tì tặng cho nương." Biết rõ việc này không hợp lễ nghĩa, nàng vẫn cố ý đề nghị, ý định đụng ngã Kha thị.

Kha thị biến sắc."Ngươi có ý gì?"

Dương Như Tuyên giả bộ khó hiểu, hỏi lại: "Nương, con dâu không hiểu ý của nương, nương tặng mỹ tì, con dâu có quà đáp lễ, đây không phải lễ thượng vãng lai (có qua có lại) sao? Nương nói con dâu không hiểu lễ nghĩa, hiện giờ làm như vậy lại sai lầm rồi?"

"Chỗ ta rất nhiều người rồi, không cần mỹ tì."

"Vậy thì đưa cho cha chồng đi." Dương Như Tuyên cười híp mắt nói.

"Ngươi dám?"

"Nương, con dâu làm như vậy, sai rồi sao?"

Kha thị vài lần mở miệng lại không nhả ra nửa câu nói. Nếu là nói sai, chẳng phải là tự tát tai, nhưng muốn nói đối, những mỹ tì này thật sự đưa đến bên cạnh lão gia, chẳng phải là muốn trêu chọc phong ba.

Gần đây lão gia xa cách bà ta, nếu bên người nhiều hơn mấy mỹ tì, chỉ sợ sau này trong phủ này bà ta không còn đường sống nữa! Ghê tởm hơn chính là, tất cả chuyện này đều là Dương Như Tuyên tạo thành! Nếu không phải nàng mạc danh kỳ diệu muốn tạp chủng kia làm con trai trưởng, há lại hại bà ta trêu chọc lão gia tức giận?

"Nếu không như vậy đi, nương không nguyện nhận, con dâu cũng không miễn cưỡng, nhưng con dâu hi vọng nương có thể trả lại tiền thưởng cùng ruộng tốt lúc trước hoàng thượng ban cho Hầu gia, bằng không đưa đến trước mặt cha chồng, chỉ sợ không chỉ là mỹ tì." Nàng nói đến đây thì ngừng lại.

Kha thị giận dữ, nắm chặt hộp gỗ: "Ngươi lại uy hiếp ta?"

"Nào có." Dương Như Tuyên tươi cười nói: "Con dâu chỉ lấy lại những thứ thuộc về Hầu gia mà thôi, xấu hổ lại vẫn phải giao cho nương xử lý, khiến nương thêm phiền toái, hại nương không thể bảo dưỡng, nếu ngày khác cha chồng vui vẻ với người mới, vắng vẻ nương, trong lòng con dâu sẽ áy náy."

Kha thị sửng sốt, nhẹ vỗ má mình.

"Nương cũng không hy vọng có một ngày như thế, đúng không?"

"Ngươi..." Kha thị tức giận đến phát run, lại như thế nào cũng không có dũng khí ném hộp gỗ đi, trâm Dương Chi ngọc này giá trị ngàn lượng đó.

"Nếu nương nghĩ thông suốt, xin thông báo cho Cổ quản sự một tiếng, con dâu sẽ lập tức xử lý tiếp nhận." Dứt lời, nàng tao nhã khom người rời đi, từ đầu mặc kệ sắc mặt Kha thị muốn bóp chết nàng có bao nhiêu xanh mét.

A, nàng đang nghĩ, muốn mở cửa hàng lại không có tài chính, ông trời lại lập tức thay nàng thu xếp.

Theo đạo lý mà nói, tiền thưởng và ruộng tốt của Hầu gia, Kha thị cũng chỉ là người quản lý, hiện giờ Hầu gia đã cưới nàng, Kha thị không nên giữ mãi không buông, muốn đòi lại, nàng còn nhiều phương pháp mà, nhưng dĩ hòa vi quý, nàng muốn chung sống hoà bình với mọi người, không muốn trêu chọc phân tranh.

Vì Hầu gia, nàng phải thu liễm tính tình mới được, phải tận lực giống như Như Hàm tỷ tỷ vậy, làm việc chu đáo.