Thê Khống

Chương 44: Không đau




Đã vào đầu tháng tư, mặc dù thời tiết vẫn lúc ấm lúc lạnh như trước, nhưng ánh mặt trời ban ngày đã bắt đầu khiến người ta ám áp.

Phương Cẩn Chi đã cởi ra chiếc áo ngắn cổ chéo, thay vào đó là một cái áo ngắn mỏng màu xanh nhạt lộ ra xương quai xanh trắng nõn, tay áo hẹp được giấu trong tầng tầng lớp lớp váy màu nước hồ xanh thẳm. Cả người sạch sẽ giống như một đám mây.

Lúc này, đám mây đó đang buông bút lông trong tay xuống, mừng rỡ chạy đến trước mặt Lục Vô Nghiên. Vẫn như trước kia, nâng tay trái lên thân mật nắm lấy ngón tay cái của Lục Vô Nghiên vào trong lòng bàn tay.

"Tam ca ca, lúc trước huynh nói nhanh thì năm ba ngày, lâu chừng mười ngày. Nhưng lại đi đến sáu mươi chín ngày!" Phương Cẩn Chi phồng má phụng phịu, mang theo chút nũng nịu đặc thù của một tiểu cô nương gia.

"Ừ, là Tam ca ca không đúng. Lâu như vậy không trở về." Lục  Vô Nghiên ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào bé con của hắn.

Hắn nâng tay phải của con bé lên, theo bản năng Phương Cẩn Chi khẽ tránh né, Lục Vô Nghiên càng nắm chặt hơn.

Băng vải trên tay phải đã được tháo ra từ sớm, những vết thương kia cũng không còn nhìn thấy, bàn tay nho nhỏ trắng nõn như tuyết, mềm mại như đất sét.

Nhưng ngón áp út và ngón giữa của con bé cứng đơ.

"Không phải đã dặn qua nếu muội xảy ra chuyện gì phải sai Nhập Phanh đến tìm ta hay sao?" Lục Vô Nghiên khẽ thở dài, đau đớn và khổ sở trong lòng không thể nào diễn tả.

Con bé bị thương sớm hơn kiếp trước mấy năm, vốn tưởng rằng trên trán sẽ không lưu lại sẹo như kiếp trước. Tuy nhiên lại quên rằng tuổi con bé còn quá nhỏ, tay bé không chỉ mềm mại, mà còn rất yếu ớt.

"Nhưng Tam ca ca cũng không phải là đại phu, trong phủ cũng đã gọi đại phu cho muội rồi! Nghĩa mẫu cũng rất thương muội, đã tìm cho muội rất nhiều danh y! Tam ca ca nhìn xem, trên tay không hề lưu lại một vết sẹo nào! Cẩn Chi rất nghe lời đại phu, hiện tại mỗi ngày đều kiên trì dùng dược!"

Lục Vô Nghiên trầm mặc, cúi đầu nhìn chăm chú bàn tay nhỏ bé trong lòng bàn tay mình.

Phương Cẩn Chi mím môi, lặng lẽ quan sát vẻ mặt Lục Vô Nghiên, nhỏ giọng nói: "Nếu Tam ca về trễ so với kế hoạch, thì đó nhất định là có chuyện gì cản trở, muội không muốn làm phiền huynh chỉ vì một việc nhỏ như vậy....."

"Đây không phải là chuyện nhỏ......"

Con bé này vẫn luôn thông tuệ hiểu chuyện đến mức khiến người ta đau lòng, Lục Vô Nghiên không khỏi nhẹ nhàng ôm bé vào trong ngực.

Đúng vậy, hai tháng qua, hắn vốn giúp mẫu thân của hắn xử lý chuyện của Hữu Tướng, phần lớn thời gian đều bôn ba khắp nơi không có mặt tại Hoàng Thành. Sau đó, Trưởng Công Chúa lại bị thương nặng như vậy, mỗi ngày hắn đều hầu hạ bên cạnh. Như khi biết tay Phương Cẩn Chi xảy ra chuyện, tình thế vô cùng khó xử.

Phương Cẩn Chi rũ mi, để che giấu ảm đạm trong đáy mắt. Sau đó cười hì hì nói: "Tam ca ca, mau đến xem chữ do muội viết đi! À ừm, muội đã luyện tập rất lâu đó! Hiện tại dùng tay trái viết chữ còn đẹp hơn so với dùng tay phải trước đây nữa đấy!"

Bé lôi kéo Lục Vô Nghiên đi về phía trường án bên kia, giống như đang dâng lên vật quý, bé cầm những chữ mình mới vừa viết xong đưa cho hắn xem.

Lục Vô Nghiên.

Con bé viết tên của hắn.

"Ừ, viết rất rất đẹp." Lục Vô Nghiên khẽ vuốt ve từng nét chữ viết trên giấy. Bé con của hắn nhất định đã luyện tập rất lâu, mới có thể dùng tay trái để viết những nét chữ xinh đẹp như thế này.

Bởi vì tay phải của bé không còn cảm giác nên mới bắt đầu nỗ lực học tập dùng tay trái sao? Bé con của hắn vốn là như vậy, cho dù bản thân đang ở trong nghịch cảnh nào, cũng luôn có thể mỉm cười nói: "Không có vấn đề gì!"

"Yên tâm, Tam ca ca nhất định sẽ chữa khỏi tay cho muội." Lục Vô Nghiên nâng niu bàn tay phải mềm mại xinh xắn của con bé trong lòng bàn tay. Hắn cúi người, khẽ hôn lên đầu ngón tay bé.

Ngày hôm sau, lúc Phương Cẩn Chi trở lại viện Thùy Sao, Lục Vô Nghiên cho bé một cây cổ cầm.

"Muội......" Phương Cẩn Chi có chút tránh né lui về phía sau một bước. Tay phải của bé không thể co lại, không thể đánh đàn.

"Đến đây, Tam ca ca dạy muội đánh đàn." Lục Vô Nghiên kéo tiểu cô nương có hơi sợ hãi đến ngồi xuống trước mặt mình.

Hắn dạy bé cách nhận biết mỗi dây đàn, lại cầm đầu ngón tay dạy bé đánh đàn. Ngón tay cứng ngắc của con bé lần lượt gẩy lên dây đàn, những tiếng nhạc không theo một nhịp điệu nào, khiến tiểu cô nương bật ra những tiếng cười giòn giã.

Phương Cẩn Chi ngây ngô quay đầu lại, nhìn gò má nghiêm túc của Tam ca ca mình. Bé mím mím môi, rồi xoay đầu lại, tiếp tục ra sức dùng đầu ngón tay của chính mình khảy đàn, cho dù đầu ngón tay bé vẫn không cảm nhận được sự tồn tại của dây đàn.

Lục Vô Nghiên trộn lẫn hai quân cờ đen trắng lại với nhau, đặt lên một cái bàn thấp nhỏ trước mặt Phương Cẩn Chi.

"Dùng hai đầu ngón tay này gắp cờ đen ra ngoài." Hắn nắm lấy ngón giữa và ngón áp út không thể co lại của Phương Cẩn Chi.

"Dạ!" Phương Cẩn Chi gật đầu thật mạnh, ra sức gắp. Con cờ đen cứ trượt qua khe hở giữa hai ngón tay từ trên bàn lăn xuống đất.

Phương Cẩn Chi vội vàng ngồi xổm xuống, tiếp tục dùng hai ngón tay không có chút sức lực gắp cờ đen.

Nhưng chỉ trong chốc lát, trán bé đã lấm tấm mồ hôi. Nhưng Phương Cẩn Chi không hề hay biết, vẫn cúi đầu ra sức gắp con cờ.

Lục Vô Nghiên đứng bên cạnh, miễn cưỡng đè xuống không nỡ trong lòng.

Chạng vạng tối, Nhập Y vội vã chạy về. Nàng ấy mang tới một hòm thuốc nhỏ, lấy ra một cuộn vải gấm màu trầm hương được buộc lại cẩn thận. Vải gấm được mở ra, bên trong là những cây ngân châm nhỏ như sợi tóc.

"Cẩn Chi, sẽ rất đau, muội phải cố nhịn một chút." Lục Vô Nghiên ôm Phương Cẩn Chi vào trong ngực, xoay cái đầu nhỏ nhắn của con bé lại, ấn vào trong ngực.

Hắn không nhịn được nhẹ giọng nói thêm một câu: "Đừng nhìn."

Phương Cẩn Chi có chút khó hiểu. Rõ ràng hai đầu ngón tay này của bé đã không còn biết đau! Cho đến khi Lục Vô Nghiên kéo ống tay áo của bé lên, bé mới lờ mờ nhận ra có thể sẽ thật sự đau......

Những cây ngân châm nhỏ như sợi tóc, từng cây một, đâm vào trong cánh tay, cổ tay, mu bàn tay và đầu ngón tay Phương Cẩn Chi.

Rất đau, thật sự rất đau.

Cho đến một canh giờ sau, Nhập Y mới rút toàn bộ gần một trăm cây ngân châm trên tay con bé xuống. Lục Vô Nghiên nâng gương mặt bé nhỏ đang chôn trong ngực mình lên, cả khuôn mặt trắng nõn của con bé đã sớm ràn rụa nước mắt. Tiểu cô nương chôn mặt trong lòng hắn khóc như mưa, nhưng không rên la đau dù chỉ một tiếng.

Lục Vô Nghiên cúi đầu, chăm chú nhìn Phương Cẩn Chi, nói: "Nếu Cẩn Chi muốn cho tay của mình linh hoạt giống như trước đây, như vậy sau này mỗi ngày đều phải luyện tập đánh đàn, nhặt cờ, còn phải chịu đựng đau đớn do ngân châm đâm vào. Cẩn Chi của chúng ta có sợ đau hay không?"

Phương Cẩn Chi kiên quyết hít mũi một cái, nói dối: "Muội không đau, không đau chút nào!"

"Ừ, không đau." Lục Vô Nghiên cười khổ, cẩn thận lau đi nước mắt trên mặt con bé.

Toàn bộ cánh tay con bé đều đã đỏ một mảng lớn, trên đầu ngón tay hơi sưng. Sao có thể không đau đây? Mặc kệ bé có đau hay không, luôn có người còn đau hơn bé. Đừng nói là Lục Vô Nghiên, ngay cả Nhập Y và Nhập Phanh ở bên cạnh cũng đau lòng không thôi.

Chỉ là một đứa bé mới tí tuổi đầu.

Nhập Phanh vội khom người, cười dụ dỗ bé: "Hôm nay có làm mấy món biểu cô nương thích ăn nha!"

"Có cá chưng sữa không?" Phương Cẩn Chi lập tức mở to mắt nhìn Nhập Phanh.

"Có có có, không chỉ có cá chưng sữa, còn có sò điệp tú cầu, bánh ngọt thập cẩm và chè hạch đào!" Nhập Phanh vội cười nói.

Phương Cẩn Chi liếm môi một cái, có vẻ đợi không kịp.

Lục Vô Nghiên đã đặc biệt dặn dò Nhập Phanh mỗi ngày làm thật nhiều món Phương Cẩn Chi thích ăn. Rất nhanh, Nhập Phanh bưng lên bảy tám món ăn tinh xảo, toàn bộ đều là món Phương Cẩn Chi thích ăn.

Ánh mắt Phương Cẩn Chi rơi trúng món cá chưng sữa đầu tiên, bé dùng tay trái cầm muỗng lên vừa định vươn ra, thì vội rụt tay lại. Bé chần chừ một chút, rồi đổi cái muỗng sang tay phải, bắt đầu thận trọng ăn.

Lục Vô Nghiên nhìn không được, bèn nói: "Thường ngày luyện tập đã đủ rồi, lúc dùng bữa không cần phải cực khổ như vậy nữa."

"Không khổ cực!" Phương Cẩn Chi vội nói. "Tam ca ca, huynh xem! Ngón cái và ngón trỏ đâu có chuyện gì!"

Lục Vô Nghiên quay mặt đi, không đành lòng nhìn con bé.

Đến khi Phương Cẩn Chi ăn tối xong, bé quấn quýt trên đùi Lục Vô Nghiên, thân mật kéo tay hắn: "Tam ca ca, cổ cầm kia huynh tặng cho muội phải không? Muội....."

Nửa câu còn lại, cứ ấp a ấp úng, do do dự dự mãi cũng không nói ra.

Nhìn dáng vẻ này của con bé, sao Lục Vô Nghiên còn không hiểu?

Đây là muốn mang về tiểu viện của mình, buổi tối cũng muốn luyện tập.

Hắn không nỡ nhìn con bé vất vả, nhưng cũng không thể ngăn cản. Lục Vô Nghiên có chút khó khăn gật đầu, miễn cưỡng cười vuốt vuốt mái tóc mềm mại của bé, nói: "Được, cổ cầm này muội mang về sử dụng trước đi. Mấy ngày nữa, Tam ca ca sẽ cho muội một cây khác nhỏ hơn."

"Đa tạ Tam ca ca!" Phương Cẩn Chi cong cong đôi mắt nguyệt nha, cười ngọt ngào. Khóe miệng của bé hiện ra hai lúm đồng tiền nhạt nhạt, khiến cho cả khuôn mặt bé tăng thêm mấy phần ngọt ngào.

Lục Vô Nghiên lại có chút kinh ngạc.

Bé con của hắn gầy.

Đừng thấy hiện tại bé cười đến ngọt ngào như vậy, nhưng chắc hẳn những lúc chỉ có một mình nhất định len lén gạt đi nước mắt.

Lục Vô Nghiên cảm thấy nghèn nghẹn nơi cổ họng, cố gắng nuốt xuống thiên ngôn vạn ngữ.

Cẩn Chi, lớn nhanh lên một chút. Có rất nhiều cảm xúc ta muốn nói với muội. Rất muốn dùng một thân phận khác để muội dựa dẫm vào, để cho muội không phải khổ sở, không chút kiêng kị.

"Tam ca ca, huynh đừng cau mày hoài như vậy." Phương Cẩn Chi ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt Lục Vô Nghiên. Bé nâng tay vuốt vuốt chân mày đang cau lại của Lục Vô Nghiên.

"Muội biết Tam ca ca rất tốt với muội, đang lo lắng cho muội. Nhưng muội không muốn huynh lo lắng, muội rất tốt nha, muội cũng có thể tự chăm sóc mình thật tốt! Đợi muội trưởng thành còn có thể chăm sóc cho huynh!" Bé hất cằm, tạo ra dáng vẻ kiêu ngạo.

Lục Vô Nghiên không khỏi bật cười, hắn bế Phương Cẩn Chi từ trong ngực đặt xuống đất. Cười nói: "Trở về đi!"

"Dạ!" Phương Cẩn Chi vui vẻ ôm lấy cổ cầm của bé.

Nhập Y nhìn thấy, vội đón lấy cổ cầm từ tay bé, nói: "Đâu cần biểu cô nương ôm, nô tỳ ôm!"

Phương Cẩn Chi chạy tới cửa, rồi xoay người lại vẫy vẫy tay với Lục Vô Nghiên: "Tam ca ca, ngày mai muội trở lại!"

"Ừ." Lục Vô Nghiên mỉm cười gật đầu.

Đợi đến khi bóng dáng nhỏ xinh của Phương Cẩn Chi từ từ khuất dần trong tầm mắt, nụ cười trên môi Lục Vô Nghiên cũng dần dần nhạt đi, dần dần trở nên lạnh lẽo.

"Hai người kia còn sống không?" Lục Vô Nghiên mở miệng, giọng nói lạnh lùng mang theo u ám uy nghiêm đáng sợ.

Nhập Phanh hiểu Lục Vô Nghiên đang hỏi đến Nhập Châm và Nhập Tuyến, Nhập Phanh vội nói: "Vẫn còn, còn sống......"

"Vậy thì tiếp tục sống đi." Khóe miệng Lục Vô Nghiên kéo lên một nụ cười âm lãnh. "Bảo Nhập Hình dùng hình phạt nghiêm khắc nhất chăm sóc, để cho bọn chúng sống không bằng chết."

Hai vai Nhập Phanh run lên, vội cúi đầu nhỏ giọng trả lời "Vâng.".

Lục Vô Nghiên vung tay áo, lật đổ chén cờ đen trắng trên bàn cờ. Vô số quân cờ đen trắng rơi đầy trên mặt đất, chạm vào nhau, phát ra những tiếng "rào rào" giòn giã.

Tựa như thứ gì bể vỡ, vỡ hoàn toàn.

Hắn đứng dậy, một mình đi lên tầng cao nhất của lầu các. Thấy hắn tới, vô số chim bồ câu trắng bay đến, hắn đi tới chỗ nào, liền vây quanh hắn ở đó.

Lục Vô Nghiên tiện tay bắt một con bồ câu trắng, cột thư tín đã sớm chuẩn bị vào chân nó. Sau đó nâng tay, thả con chim bồ câu bay lên, nó chao liệng giữa không trung một hồi, rồi vỗ cánh bay thật cao, nhanh chóng biến mất giữa bầu trời.

Hắn lại bắt một con chim bồ câu khác, cột thư tín lên chân nó. Con này nối tiếp con kia, hơn mười con chim bồ câu bay ra từ phủ Ôn Quốc Công, bay theo những hướng khác nhau.

Viện Thùy Sao của Lục Vô Nghiên không cho phép bất cứ ai tùy tiện ra vào, kể cả thời gian hắn không có mặt ở phủ Ôn Quốc Công, Phương Cẩn Chi có tới đây cũng không cho nha hoàn của bé theo vào, chỉ để bọn họ đưa đến cửa viện rồi quay trở về, canh đến giờ trở lại đón bé.

Bé từ bên trong viện đi ra, quả nhiên A Tinh và A Nguyệt đã chờ sẵn bên ngoài.

Nhập Y giao cổ cầm cho A Tinh, nhìn Phương Cẩn Chi đi xa mới quay trở về.

Phương Cẩn Chi ngọt ngào nói đa tạ với Nhập Y rồi mới trở về. Dọc đường đi, A Tinh và A Nguyệt phát hiện hình như tâm tình tiểu chủ tử của bọn họ không tệ, khóe miệng vẫn liên tục nở nụ cười.

Sau khi Phương Cẩn Chi trở về, mang cầm đi thẳng vào phòng ngủ của bé. Sau khi đuổi hạ nhân đi, mới cài then của lại.

Bé chạy đi lấy chìa khóa, mở rương lớn bên mép giường ra. Nắp rương vừa mới được nhấc lên, Bình Bình và An An liền bò ra ngoài. Lôi kéo Phương Cẩn Chi đến giường ngồi xuống, xem xét tay của bé.

Hiện tại, hai tiểu cô nương không chỉ đi lại vững vàng, hơn nữa còn có thể chạy. Nhưng đáng tiếc, bọn chúng chỉ có thể ra khỏi rương những lúc có mặt Phương Cẩn Chi, mỗi một lần như vậy, đều phải nói nhỏ đi khẽ.

"Tỷ tỷ......" Hai tiểu cô nương nâng tay phải của Phương Cẩn Chi, nhìn thấy trên đó đầy những vết đỏ đỏ hồng hồng, thậm chí còn có chút sưng. Bình Bình lập tức đỏ hồng hai mắt, An An thích khóc hơn một chút thì nước mắt đã rơi lã chã.

"Đừng khóc đừng khóc!" Phương Cẩn Chi nhỏ giọng dỗ dành, rồi lau nước mắt cho tiểu muội muội.

Bé giải thích rõ ràng: "Tam ca ca đã về rồi! Tỷ tỷ phải chữa bệnh! Đừng nhìn hồng hồng trên tay bây giờ, kiên trì một thời gian, tay của tỷ tỷ nha, sẽ khỏi thôi!"

"Đau, nhưng mà đau......" Bình Bình nói xong, nước mắt cũng rơi xuống.

Phương Cẩn Chi vội vàng lau nước mắt cho Bình Bình: "Không đau, tỷ tỷ không đau. Thật mà, châm này mảnh lắm, tựa như sợi tóc quẹt lên một cái mà thôi. Các muội đừng nhìn hồng hồng trên tay tỷ, thật ra thì cái đó là...... đó là do bôi một lớp dược đấy!"

Dù sao Bình Bình và An An cũng mới ba tuổi, cuối cùng cũng tin.